Lam Thanh đi trên hành lang về lớp sau khi vừa đổ rác xong ,nó vừa đi vừa khoanh tay ,nhíu mày rất khổ sợ .Nó đang cố vận động chút chất xám ít ỏi để lí giải hành động kì quặc của Giang Thiên hôm nay .Đầu tiên ,đến lớp yêu cầu nó ra ngoài sau đó một mực bắt nó thay đổi tiêu chuẩn của mình .Lúc đầu lạnh lùng và trông tức giận là thế nhưng đến giờ ăn trưa lại chủ động nhường đồ ngon cho nó mà trong đó cũng không có bỏ thuốc gì kì lạ .Sau đó ,thậm chí khi cãi nhau với nó trông rất chịu đựng nha .Mặc nó nói khóe ,trêu chọc thế nào cũng không đốp lại .Lam Thanh càng nghĩ càng không tài nào lí giải được .Hai lông mày sắp dính sát lại ,nó mở mới to mắt ra ,không lẽ ...
- Giang Thiên !- Cánh cửa phòng hội kỉ luật bị mở tung ra .
- Sao ?- Giang Thiên nhìn cô gái đứng chắn trước cửa ,khí thế bừng bừng .
- Anh...không lẽ anh đối với tôi...- Lam Thanh từng bước lại gần cậu .
Giang Thiên mới đầu không hiểu lắm sau một hồi suy nghĩ ,hai mắt bắt đầu sáng lên ,hài lòng nhìn nó :
- Cuối cùng cô cũng hiểu !Đỡ khiến tôi vất vả !Vậy câu trả lời của cô là gì ?
Cái gì ?Cái gì ?Đơn giản như thế mà Giang Thiên đạt thành tâm nguyện rồi sao ?Năm chàng trai không thể tin vào mắt mình nữa .
- Không bao giờ !
Giang Thiên mở mắt kinh hoàng nhìn nó .Năm chàng trai còn lại cứ phải nói là cũng ngạc nhiên không kém .Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của cậu vừa định lên tiếng an ủi thì...
- Tôi biết là lúc tôi dứt khoát không chịu đổi tiêu chuẩn làm anh tức giận .Nhưng anh không được vì thế mà muốn loại tôi khỏi hội chứ !Nếu thế thì sao tôi có thể thoải mái trốn tiết được ,làm sao tôi có thể để mất đi quỳên lợi hữu ích này được cho nên anh hãy bỏ ngay suy nghĩ đó đi !Lam Thanh tôi nhất định sẽ bám rễ ở đây đến hết cao trung !
- Hả ?- Cả sáu người hoàn toàn ngây ngốc trước lời nó nói .Nó đang nói cái gì vậy ?
- Cô nói lại được không ?- Giang Thiên trầm giọng yêu cầu .
- Lam Thanh tôi nhất định sẽ
- Câu trước trước đó nữa...
- Trước trước...Nhưng anh không thể vì thế mà muốn loại tôi khỏi hội !
- Cô lấy đâu ra suy nghĩ đó !Tôi muốn loại cô khỏi hội hồi nào ?
- Ban đầu tức giận rồi đột nhiên đối tốt .Cái tốt đó không phải là phúc lợi cuối cùng sao ?
Rầm .Năm chàng trai không còn từ gì để nói với nó .
- Cô...- Tiếng nói rít ra từ kẽ răng .- Cái đầu của cô rốt cuộc chứa cái gì vậy hả ?Cô nói cô xem anime rất nhiều vậy rốt cuộc cô đã thấy cái gì ?Một chút lối suy nghĩ bình thường cũng không có !Cô đúng là người ngoài hành tinh !
Giang Thiên tức giận đẩy nó sang một bên đi ra ngoài .
- Anh ta sao vậy ?- Lam Thanh ngu ngơ hỏi .
- Nóng trong người !
- Vậy là tôi không bị loại khỏi hội phải không ?- Lam Thanh nhìn năm chàng trai hỏi .
Đồng loạt gật đầu .
- May quá !Vậy là không cần lo rồi !- Lam Thanh giơ hai tay lên ,cao hứng nói .Mà lại quên mất vấn đề sao Giang Thiên lại làm vậy ?Nó vui vẻ trở về lớp .
Haizz .Giang Thiên thật tội nghiệp .
- Thôi ,cái này cũng là hậu quả do cậu ta đã làm tan nát bao trái tim thiếu nữ để giờ đây gánh lấy kết quả này .Au cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy !- Kiến Hàm chỉnh chỉnh kính nói .
Cách hai người họ đối diện với nhau thật khó đỡ .Nhưng mà như thế vẫn còn tốt hơn cậu .Minh Nhạc thầm nghĩ .Có lẽ lúc này đây ,người đó đang hạnh phúc bên gia đình mà quên đi cậu .Có thể sẽ nhớ đến nhưng vị trí đó cậu thật sự không muốn chút nào .
Cơn mưa chiều trút xuống nặng nề .Lam Thanh tay ôm túi bánh nhai nhóp nhép nhìn màn mưa trắng xóa .Làm sao trở về kí túc đây ?Hồi nãy vì chưa chép xong bài nên nó bị cô bắt ở lại .Không may làm sao hôm nay lại kiểm tra vở mới chết chứ !Đúng là thảm .
- Không phải do mình chọc giận Giang Thiên nên bị trời phạt đây chứ ?Xui xẻo không hà !
Giờ này thì ở trường còn ai đâu ,thành viên hội kỉ luật cũng đã về kí túc ,phòng hội thì khóa nó cũng chẳng vào được ,các lớp học cũng vừa khóa xong .Một ngày không may mắn mà .
Lam Thanh lang thang trong trường .Bất giác ,từ đâu đó vang vọng lại tiếng đàn piano .Giai điệu ấy phối với khung cảnh lúc này khiến lòng người chùn xuống ,toát lên một nỗi buồn sâu thẳm ,sự nhung nhớ khôi nguôi .
- Còn ai ở đây sao ?
Lam Thanh đi theo âm thanh đến phòng nhạc của trường .Cánh cửa phòng nhạc để mở ,âm thanh mới từ bên trong truyền ra ngoài .Đàn piano được đặt sát cửa sổ lớn ,từ cửa nhìn thẳng vào ,hình ảnh người nghệ sĩ đắm chìm trong tiếng đàn in lên nền mưa u ám thật buồn bã .
Người nghệ sĩ di chuyển chậm những ngón tay ,điểm những nốt cuối ,âm vang của nốt cuối cùng hòa cùng tiếng mưa .
- Khó lắm mới thấy cậu đầy tâm trạng thế này !Có chuyện gì sao ?- Lam Thanh lên tiếng hỏi .
- Sao cậu lại ở đây ?- Minh Nhạc ngạc nhiên nhìn nó .Giờ này đáng lẽ không còn ai ở trường mới phải .
- Tớ về muộn với lại trời mưa không về kí túc được !
- Vậy sao ?Cơn mưa này chắc không kéo dài lâu đâu !- Minh Nhạc đưa đôi mắt đượm buồn nhìn ra cửa sổ .
- Cậu buồn chuyện gì à ?
- À .Không !Chỉ là tâm hồn của người nghệ sĩ lại nổi lên trong khung cảnh này thôi !- Minh Nhạc cười khẽ nói .
- Không giống !Cậu nhất định có chuyện gì buồn !
- Thật sự không có ,tớ nói thật đấy !Đó có lẽ không phải buồn ...- Cậu đứng dậy ,chân bước đến sát cửa sổ ,đưa mắt nhìn xuống những giọt mưa vỡ tung khi chạm đất .
- Cậu biết không ,trong sáu người bọn họ tớ thấy cậu là bình thường nhất ,cậu dịu dàng ,ít khi cáu gắt ,lúc nào cũng rất trầm ổn ,trông cậu người lớn hơn họ rất nhiều .À ,ngoài Kiến Hàm nhá !Tên đó là thành tinh rồi !- Lam Thanh cười nói ,nhưng sau đó nụ cười dần tắt ,đôi mắt nghiêm nhìn cậu .- Nhưng lại cho người ta cảm giác cậu nén cảm xúc của mình lại .Đè nén nó ở một nơi nào đó chỉ cậu mới với tới được .Tớ tự hỏi khi ở bên bạn bè của mình cậu đã từng buông bỏ cảnh giác mà thể hiện cảm xúc của mình chưa ?
- Không như cậu có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình,có những người như tớ sợ hãi phải bộc lộ nó đơn giản vì sợ người khác khi biết những cảm xúc đó sẽ khinh ghét mình .Cậu không thể hiểu được điều đó đâu .- Minh Nhạc chạm tay lên mặt kính một cách nhẹ nhàng .
- Sẽ không ai khinh ghét cảm xúc của cậu nếu như đối với họ cậu thật sự quan trọng và nếu như cậu cứ giấu nhẹm đi ...điều đó thể hiện cậu không tin tưởng họ ...như thế cũng là một cách tổn thương người khác .Chính bản thân cậu phải nhìn ,đón nhận cảm xúc của mình và cho người khác thấy .Đó cũng là cách để cậu tìm thấy người quan trọng của mình .
Minh Nhạc cúi đầu tĩnh lặng ,một lúc sau ,giọng nói nhẹ nhàng vang lên :
- Có thật điều đó sẽ dễ dàng không ?Không phải chính bản thân cậu cũng tìm lí do để phủ nhận cảm xúc của người khác dành cho cậu sao ?
- Tớ ?Không thể nào !- Lam Thanh xua tay .
- Có lẽ cậu không nhận ra nhưng trong vô thức cậu tiếp nhận cảm xúc của một người nhưng đồng thời cậu cũng phản kháng lại cảm xúc đó .Tớ giống cậu đồng thời cũng giống người đó .Tớ giống cậu phản kháng lại cảm xúc thật của mình vì tớ nghĩ đó là cảm xúc không nên tồn tại .Tớ giống người đó ,đều đang bị sự vô tư ,ngờ nghệch ,nụ cười của người mình yêu thương vô tình làm tổn thương ...
- Cậu nói một hồi tớ thật sự không hiểu đó !Mà người đó là ai ?- Lam Thanh khoanh tay hỏi .
- Cậu phải hiểu rõ hơn ai hết chứ !Lam Thanh như tớ đã nói lúc nãy ngoài những người sợ hãi phải bộc lộ cảm xúc như tớ còn có những người không biết diễn tả cảm xúc của mình .Họ vụng về trong cách thể hiện nhưng những cảm xúc ấy thật hơn bất kì thứ gì .Thật đấy !Chỉ cần cậu thay đổi cách nhìn của mình !
- Đang nói về cậu lại xoay một hồi nói về tớ .Cậu giỏi đổi chủ đề đó !- Lam Thanh bĩu môi nói .
- Thật sao ?Tớ cảm thấy chỉ theo tự nhiên thôi !- Minh Nhạc cười nói .Cậu nghiêng người nhìn nó một chút lại đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ,đánh mắt xuống .- Cậu cũng nên về thôi ,có người đến đón kìa !
- Là Khả Vi sao ?Cậu không về à ?- Lam Thanh hỏi .
- Tớ ở đây một lúc nữa ,cậu về trước đi !
- Vậy tớ về đây !Đừng khiến các cậu ấy lo lắng đấy !- Lam Thanh nói rồi xoay người rời đi .
Các cậu may mắn hơn tớ rất nhiều .Cảm xúc của các cậu là thứ tinh khiết và đẹp đẽ .Còn của tớ phải chăng là cấm kị .Những cảm xúc ấy đáng lẽ không nên có với chị của mình ,người chỉ luôn còn mình là em trai .Vị trí của tớ trong lòng người đó...vĩnh viễn không thể thay đổi .Cũng như vị trí của người đó trong lòng tớ .Vậy nên...tớ không thể để người khác nhận thấy cảm xúc của mình ,vì như thể tớ mới có thể giữ được khoảng cách như thể này ,để cho nó không thể lớn hơn .Minh Nhạc nhìn theo bóng lưng nó ,bàn tay lướt trên phím đàn ,một lần nữa vang lên bản nhạc buồn trong cơn mưa chưa dứt .
- Sao anh lại ở đây ?Không phải anh về kí túc rồi à ?- Lam Thanh ngạc nhiên khi thấy Giang Thiên tay cầm dù bước tới .
- Tôi...đương nhiên là có chuyện nên tôi quay lại .Không phải là sợ cô bị ướt !- Giang Thiên đanh giọng nói .Giang Thiên không cách nào nói được là lo lắng nó đội mưa về mà bị cảm .Cô nhóc này kháng lạnh rất kém .
- Tôi cũng đâu nói anh lo cho tôi .Có việc thì anh đi xử lí đi ,đừng đứng đây choáng chỗ .- Lam Thanh phất tay nói .Thế mà Minh Nhạc nói có người đến đón ,làm gì có ai chứ !
- Tôi xử lí xong rồi .Chuẩn bị về !
- Cũng chẳng cần báo cáo với tôi !
- Này ,cô không về à ?- Giang Thiên hỏi .Cậu đang chờ nó nhờ vả .
- Đương nhiên là về .Anh về nói với Khả Vi đem dù tới đón tôi !
- Không cần !
- Không cần gì ?
- Khả Vi đang bận ,không đến đón cô được...chi bằng...chúng ta về chung .Đương nào dù cũng đủ che hai người .Tôi đây đại nhân đại lượng chia sẻ cho cô để tránh gây phiền phức cho người khác !- Giang Thiên nháy mắt vội tìm lí do nói .Cô gái này ,người trước mắt không nhờ lại đi nhờ người ở đâu xa .Một tay đút túi quần cậu xoay người bước đi trước .Lạnh giọng nói ra sau .- Còn không mau về !Đứng đó làm cảnh à ?
- Lúc nào cũng như vậy...- Lam Thanh lầm bầm rồi chạy theo ,hai người chen chúc dưới một cây dù .
Dười cơn mưa ,hai người cùng sánh vai về kí túc .
- Giang Thiên !- Cánh cửa phòng hội kỉ luật bị mở tung ra .
- Sao ?- Giang Thiên nhìn cô gái đứng chắn trước cửa ,khí thế bừng bừng .
- Anh...không lẽ anh đối với tôi...- Lam Thanh từng bước lại gần cậu .
Giang Thiên mới đầu không hiểu lắm sau một hồi suy nghĩ ,hai mắt bắt đầu sáng lên ,hài lòng nhìn nó :
- Cuối cùng cô cũng hiểu !Đỡ khiến tôi vất vả !Vậy câu trả lời của cô là gì ?
Cái gì ?Cái gì ?Đơn giản như thế mà Giang Thiên đạt thành tâm nguyện rồi sao ?Năm chàng trai không thể tin vào mắt mình nữa .
- Không bao giờ !
Giang Thiên mở mắt kinh hoàng nhìn nó .Năm chàng trai còn lại cứ phải nói là cũng ngạc nhiên không kém .Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của cậu vừa định lên tiếng an ủi thì...
- Tôi biết là lúc tôi dứt khoát không chịu đổi tiêu chuẩn làm anh tức giận .Nhưng anh không được vì thế mà muốn loại tôi khỏi hội chứ !Nếu thế thì sao tôi có thể thoải mái trốn tiết được ,làm sao tôi có thể để mất đi quỳên lợi hữu ích này được cho nên anh hãy bỏ ngay suy nghĩ đó đi !Lam Thanh tôi nhất định sẽ bám rễ ở đây đến hết cao trung !
- Hả ?- Cả sáu người hoàn toàn ngây ngốc trước lời nó nói .Nó đang nói cái gì vậy ?
- Cô nói lại được không ?- Giang Thiên trầm giọng yêu cầu .
- Lam Thanh tôi nhất định sẽ
- Câu trước trước đó nữa...
- Trước trước...Nhưng anh không thể vì thế mà muốn loại tôi khỏi hội !
- Cô lấy đâu ra suy nghĩ đó !Tôi muốn loại cô khỏi hội hồi nào ?
- Ban đầu tức giận rồi đột nhiên đối tốt .Cái tốt đó không phải là phúc lợi cuối cùng sao ?
Rầm .Năm chàng trai không còn từ gì để nói với nó .
- Cô...- Tiếng nói rít ra từ kẽ răng .- Cái đầu của cô rốt cuộc chứa cái gì vậy hả ?Cô nói cô xem anime rất nhiều vậy rốt cuộc cô đã thấy cái gì ?Một chút lối suy nghĩ bình thường cũng không có !Cô đúng là người ngoài hành tinh !
Giang Thiên tức giận đẩy nó sang một bên đi ra ngoài .
- Anh ta sao vậy ?- Lam Thanh ngu ngơ hỏi .
- Nóng trong người !
- Vậy là tôi không bị loại khỏi hội phải không ?- Lam Thanh nhìn năm chàng trai hỏi .
Đồng loạt gật đầu .
- May quá !Vậy là không cần lo rồi !- Lam Thanh giơ hai tay lên ,cao hứng nói .Mà lại quên mất vấn đề sao Giang Thiên lại làm vậy ?Nó vui vẻ trở về lớp .
Haizz .Giang Thiên thật tội nghiệp .
- Thôi ,cái này cũng là hậu quả do cậu ta đã làm tan nát bao trái tim thiếu nữ để giờ đây gánh lấy kết quả này .Au cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy !- Kiến Hàm chỉnh chỉnh kính nói .
Cách hai người họ đối diện với nhau thật khó đỡ .Nhưng mà như thế vẫn còn tốt hơn cậu .Minh Nhạc thầm nghĩ .Có lẽ lúc này đây ,người đó đang hạnh phúc bên gia đình mà quên đi cậu .Có thể sẽ nhớ đến nhưng vị trí đó cậu thật sự không muốn chút nào .
Cơn mưa chiều trút xuống nặng nề .Lam Thanh tay ôm túi bánh nhai nhóp nhép nhìn màn mưa trắng xóa .Làm sao trở về kí túc đây ?Hồi nãy vì chưa chép xong bài nên nó bị cô bắt ở lại .Không may làm sao hôm nay lại kiểm tra vở mới chết chứ !Đúng là thảm .
- Không phải do mình chọc giận Giang Thiên nên bị trời phạt đây chứ ?Xui xẻo không hà !
Giờ này thì ở trường còn ai đâu ,thành viên hội kỉ luật cũng đã về kí túc ,phòng hội thì khóa nó cũng chẳng vào được ,các lớp học cũng vừa khóa xong .Một ngày không may mắn mà .
Lam Thanh lang thang trong trường .Bất giác ,từ đâu đó vang vọng lại tiếng đàn piano .Giai điệu ấy phối với khung cảnh lúc này khiến lòng người chùn xuống ,toát lên một nỗi buồn sâu thẳm ,sự nhung nhớ khôi nguôi .
- Còn ai ở đây sao ?
Lam Thanh đi theo âm thanh đến phòng nhạc của trường .Cánh cửa phòng nhạc để mở ,âm thanh mới từ bên trong truyền ra ngoài .Đàn piano được đặt sát cửa sổ lớn ,từ cửa nhìn thẳng vào ,hình ảnh người nghệ sĩ đắm chìm trong tiếng đàn in lên nền mưa u ám thật buồn bã .
Người nghệ sĩ di chuyển chậm những ngón tay ,điểm những nốt cuối ,âm vang của nốt cuối cùng hòa cùng tiếng mưa .
- Khó lắm mới thấy cậu đầy tâm trạng thế này !Có chuyện gì sao ?- Lam Thanh lên tiếng hỏi .
- Sao cậu lại ở đây ?- Minh Nhạc ngạc nhiên nhìn nó .Giờ này đáng lẽ không còn ai ở trường mới phải .
- Tớ về muộn với lại trời mưa không về kí túc được !
- Vậy sao ?Cơn mưa này chắc không kéo dài lâu đâu !- Minh Nhạc đưa đôi mắt đượm buồn nhìn ra cửa sổ .
- Cậu buồn chuyện gì à ?
- À .Không !Chỉ là tâm hồn của người nghệ sĩ lại nổi lên trong khung cảnh này thôi !- Minh Nhạc cười khẽ nói .
- Không giống !Cậu nhất định có chuyện gì buồn !
- Thật sự không có ,tớ nói thật đấy !Đó có lẽ không phải buồn ...- Cậu đứng dậy ,chân bước đến sát cửa sổ ,đưa mắt nhìn xuống những giọt mưa vỡ tung khi chạm đất .
- Cậu biết không ,trong sáu người bọn họ tớ thấy cậu là bình thường nhất ,cậu dịu dàng ,ít khi cáu gắt ,lúc nào cũng rất trầm ổn ,trông cậu người lớn hơn họ rất nhiều .À ,ngoài Kiến Hàm nhá !Tên đó là thành tinh rồi !- Lam Thanh cười nói ,nhưng sau đó nụ cười dần tắt ,đôi mắt nghiêm nhìn cậu .- Nhưng lại cho người ta cảm giác cậu nén cảm xúc của mình lại .Đè nén nó ở một nơi nào đó chỉ cậu mới với tới được .Tớ tự hỏi khi ở bên bạn bè của mình cậu đã từng buông bỏ cảnh giác mà thể hiện cảm xúc của mình chưa ?
- Không như cậu có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình,có những người như tớ sợ hãi phải bộc lộ nó đơn giản vì sợ người khác khi biết những cảm xúc đó sẽ khinh ghét mình .Cậu không thể hiểu được điều đó đâu .- Minh Nhạc chạm tay lên mặt kính một cách nhẹ nhàng .
- Sẽ không ai khinh ghét cảm xúc của cậu nếu như đối với họ cậu thật sự quan trọng và nếu như cậu cứ giấu nhẹm đi ...điều đó thể hiện cậu không tin tưởng họ ...như thế cũng là một cách tổn thương người khác .Chính bản thân cậu phải nhìn ,đón nhận cảm xúc của mình và cho người khác thấy .Đó cũng là cách để cậu tìm thấy người quan trọng của mình .
Minh Nhạc cúi đầu tĩnh lặng ,một lúc sau ,giọng nói nhẹ nhàng vang lên :
- Có thật điều đó sẽ dễ dàng không ?Không phải chính bản thân cậu cũng tìm lí do để phủ nhận cảm xúc của người khác dành cho cậu sao ?
- Tớ ?Không thể nào !- Lam Thanh xua tay .
- Có lẽ cậu không nhận ra nhưng trong vô thức cậu tiếp nhận cảm xúc của một người nhưng đồng thời cậu cũng phản kháng lại cảm xúc đó .Tớ giống cậu đồng thời cũng giống người đó .Tớ giống cậu phản kháng lại cảm xúc thật của mình vì tớ nghĩ đó là cảm xúc không nên tồn tại .Tớ giống người đó ,đều đang bị sự vô tư ,ngờ nghệch ,nụ cười của người mình yêu thương vô tình làm tổn thương ...
- Cậu nói một hồi tớ thật sự không hiểu đó !Mà người đó là ai ?- Lam Thanh khoanh tay hỏi .
- Cậu phải hiểu rõ hơn ai hết chứ !Lam Thanh như tớ đã nói lúc nãy ngoài những người sợ hãi phải bộc lộ cảm xúc như tớ còn có những người không biết diễn tả cảm xúc của mình .Họ vụng về trong cách thể hiện nhưng những cảm xúc ấy thật hơn bất kì thứ gì .Thật đấy !Chỉ cần cậu thay đổi cách nhìn của mình !
- Đang nói về cậu lại xoay một hồi nói về tớ .Cậu giỏi đổi chủ đề đó !- Lam Thanh bĩu môi nói .
- Thật sao ?Tớ cảm thấy chỉ theo tự nhiên thôi !- Minh Nhạc cười nói .Cậu nghiêng người nhìn nó một chút lại đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ,đánh mắt xuống .- Cậu cũng nên về thôi ,có người đến đón kìa !
- Là Khả Vi sao ?Cậu không về à ?- Lam Thanh hỏi .
- Tớ ở đây một lúc nữa ,cậu về trước đi !
- Vậy tớ về đây !Đừng khiến các cậu ấy lo lắng đấy !- Lam Thanh nói rồi xoay người rời đi .
Các cậu may mắn hơn tớ rất nhiều .Cảm xúc của các cậu là thứ tinh khiết và đẹp đẽ .Còn của tớ phải chăng là cấm kị .Những cảm xúc ấy đáng lẽ không nên có với chị của mình ,người chỉ luôn còn mình là em trai .Vị trí của tớ trong lòng người đó...vĩnh viễn không thể thay đổi .Cũng như vị trí của người đó trong lòng tớ .Vậy nên...tớ không thể để người khác nhận thấy cảm xúc của mình ,vì như thể tớ mới có thể giữ được khoảng cách như thể này ,để cho nó không thể lớn hơn .Minh Nhạc nhìn theo bóng lưng nó ,bàn tay lướt trên phím đàn ,một lần nữa vang lên bản nhạc buồn trong cơn mưa chưa dứt .
- Sao anh lại ở đây ?Không phải anh về kí túc rồi à ?- Lam Thanh ngạc nhiên khi thấy Giang Thiên tay cầm dù bước tới .
- Tôi...đương nhiên là có chuyện nên tôi quay lại .Không phải là sợ cô bị ướt !- Giang Thiên đanh giọng nói .Giang Thiên không cách nào nói được là lo lắng nó đội mưa về mà bị cảm .Cô nhóc này kháng lạnh rất kém .
- Tôi cũng đâu nói anh lo cho tôi .Có việc thì anh đi xử lí đi ,đừng đứng đây choáng chỗ .- Lam Thanh phất tay nói .Thế mà Minh Nhạc nói có người đến đón ,làm gì có ai chứ !
- Tôi xử lí xong rồi .Chuẩn bị về !
- Cũng chẳng cần báo cáo với tôi !
- Này ,cô không về à ?- Giang Thiên hỏi .Cậu đang chờ nó nhờ vả .
- Đương nhiên là về .Anh về nói với Khả Vi đem dù tới đón tôi !
- Không cần !
- Không cần gì ?
- Khả Vi đang bận ,không đến đón cô được...chi bằng...chúng ta về chung .Đương nào dù cũng đủ che hai người .Tôi đây đại nhân đại lượng chia sẻ cho cô để tránh gây phiền phức cho người khác !- Giang Thiên nháy mắt vội tìm lí do nói .Cô gái này ,người trước mắt không nhờ lại đi nhờ người ở đâu xa .Một tay đút túi quần cậu xoay người bước đi trước .Lạnh giọng nói ra sau .- Còn không mau về !Đứng đó làm cảnh à ?
- Lúc nào cũng như vậy...- Lam Thanh lầm bầm rồi chạy theo ,hai người chen chúc dưới một cây dù .
Dười cơn mưa ,hai người cùng sánh vai về kí túc .
/96
|