Thật ra, Ivy không phải thần thánh gì mà đoán được ý nghĩ của User. Đơn giản, kết quả hai bên bãi binh là nàng từng đọc qua sách thôi
Trên trời, hàng ngàn tinh tú e ấp tỏa ánh sáng huyền ảo. Dưới đất, thân ảnh thiếu nữ ngạo nghễ xé màng đêm tiến bước
Trại quân Ai Cập
“Báo! Thưa pharaon có một cô gái tự xưng là thống lĩnh Ne’arin xin gặp ngài… Nhưng…” binh sĩ nhất thời không biết dùng từ gì cho hợp lý
“Cho vào!” User hớn hở ra mặt, phản ứng thật nhanh
Ivy rất bực mình vì gương mặt lúc này của mình. Hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho nàng. Trước giờ, nàng có bao giờ cần thông báo khi gặp User đâu, vậy mà vì cái mặt chết tiệt lúc này lại bị chặn lại không cho vào.
Theo sau binh sĩ tiến vào trại chỉ huy của User. Ivy hơi nghi vấn, không biết User có nhận ra mình không nữa?
Mảnh rèm vải vén lên, người tiến vào là một cô gái hoàn toàn xa lạ, lại dám tự xưng là Ivy. Trong nhất thời User gần như bốc lửa vì cơn giận này
Cảm nhận cơn thịnh nộ của pharaon, tên binh sĩ không dám tiến vào cùng cô gái, lẳng lặng xoay người bước nhanh rời đi. Lúc chỉ còn hai người, User thật sự bộc phát
“Ngươi-là-ai?” hắn gằn từng chữ
“User, ta là Ivy đây mà!” nàng miếu máo vẻ tội nghiệp. Biết ngay sẽ thế này mà
“Xàm ngôn, Đừng hòng lừa ta! Ngươi không có tư cách so với Ivy!” Trong mắt User, Ivy luôn là nhất
Mặc dù hơi khó chịu vì hắn không nhận ra nàng. Song, nghe lời hắn nói không khỏi khiến nàng mát ruột. Bạn tốt! User đúng là bạn tốt nhất nhất.
“Có ai dám gọi ngươi là User trừ ta và Paser. Ta chỉ tẩy lớp dịch dung thôi lẽ nào ngươi không nhận ra”
Đúng là chỉ có nàng mới dám gọi hắn là User. Nhưng điều đó thì không đủ chứng minh cô gái xa lạ này là Ivy được. Lại nhìn một chút, rất giống Ivy của hắn trừ gương mặt
Thấy hắn mãi vẫn im lặng, Ivy cố đưa ra bằng chứng
“Trước trận Kadesh ta có nhờ người trao ngươi một mảnh vải trong đó viết – Khi trời tối, ta sẽ đến cứu ngươi- ngươi nhớ chứ?”
“Ngươi thật sự là Ivy?” hắn vẫn không tin tưởng lắm, nghi vấn hỏi lại
Hình như vua chúa thời này điều mắc bệnh đa nghi rất nặng. Chán thật! Chợt nhớ đến Paser, Ivy đưa ra quyết định…
Ivy đột ngột ôm chầm lấy hắn, mặt dù nàng chỉ dứng đến ngực User thôi. Cơ thể hắn thật rắn chắc, từng bó cơ vô cùng lực lưỡng chạm vào rất thích. Ivy ngẩng đầu hỏi
“Cảm nhận được không? Ta là Ivy”
Hành động của nàng khiến hắn hơi bất ngờ. Song, giờ phút này, hắn dám khẳng định nàng-là Ivy của hắn. Chỉ có nàng mới khiến tim hắn đập nhanh, máu toàn thân chảy ngược thế này. Đôi tay cứng như thép thật nhẹ nhàng vòng qua eo, ôm nàng thật chặt, miệng thì thầm
“Ivy của ta, ta thật nhớ nàng!”
“Ta cũng rất nhớ ngươi User”, nàng nói trong lúc tay vỗ vỗ vào lưng User như dỗ dành trẻ con. Công nhận cách của Paser thật hay!
“User ta có chuyện muốn nói với ngươi!”, nàng cựa quậy định đẩy hắn ra thì đôi tay trên eo càng siết chặt, khiến nàng hơi khó chịu
“Nàng nói đi, ta đang nghe đây!” hắn dịu dàng nói
“Ngươi buông ra trước đã, ta đau!”
User khẽ nhíu mày. Song, hắn cũng hiểu một chút sức lực của hắn cũng có thể làm nàng thương tổn. Không chút nguyện ý, hắn thả nàng ra, xoay lưng đi đến chiếc ghế được bày trí gần đó
“Nàng muốn nói với ta việc gì?” hắn hỏi sau khi yên vị vào chiếc ghế lót da thú
“Paser vẫn còn trong Kadesh, ta không cứu được hắn”
“Cứu Paser không phải việc của nàng. Binh sĩ Ai Cập khi ra trận, bị bắt thì cũng đã chuẩn bị cho mình một cái chết vì đất nước” User thản nhiên nói
“Nhưng đó là Paser, là bạn của chúng ta!”
“Paser cũng không ngoại lệ!” hắn đưa hai tay đan vào nhau, nhìn nàng trả lời. Hắn ghét nàng lúc nào mở miệng cũng Paser!
Ivy thật không tin vào tai mình nữa. Người này là ai? Nàng có quen biết hắn không?
“Ngươi không cứu thì ta sẽ cứu!” Ivy dùng ánh mắt quả quyết đáp trả lại hắn
“Nàng không được phép chống lại mệnh lệnh của ta!” giọng hắn đều đều nhưng đầy đe dọa
Tức cười, ta muốn cứu Paser sao ngươi cản được? Ivy rất muốn nói như vậy. Song, việc chính bây giờ không phải chống đối hắn
“Chuyện đó tính sau. Ta còn một chuyện quan trong hơn muốn nói”. Không đợi hắn trả lời nàng nói tiếp “Muwatallish đề nghị bãi binh cùng ngươi!” Ivy quan sát kỹ nhất cử nhất động của User
“Từ bao giờ nàng lại thân thiết với Muwatallish đến mức thay hắn truyền tin” hắn nheo đôi mắt phượng, hướng nàng tra hỏi
Ivy hơi khó chịu vì thái độ của hắn, nàng không muốn nói dối bạn bè nhưng trong hoàn cảnh này cũng không cần quá thật làm gì
“Ta vào Kadesh bị Muwatallish bắt. Hắn thả ta với điều kiện ta làm người truyền tin giúp hắn”
Đôi mày đế vương cũng dần giản ra theo lời giải thích của nàng
“Nàng nghĩ sao về lời đề nghị bãi binh của hắn?” hắn nghiêm túc hỏi
Ivy chán lắm với hai tên vua chúa này, rõ ràng biết rõ vấn đề của mình mà cứ bắt người khác nói thay. Nén hằn hộc, Ivy “trả bài”
“Ta nghĩ là nên bãi binh về Ai Cập thôi! Thứ nhất, pháo đài Kadesh vô cùng kiên cố, lại có hào sâu bao quanh, ngươi không công thành được đâu. Thứ hai, Hittite có hậu phương tại chỗ, còn hậu phương Ai Cập phải vượt gần 1600 km mới đến được Kadesh, rất bất lợi cho quân ta. Thứ ba, nói thẳng ra bây giờ chúng ta hoàn toàn không có cơ hội chiếm lấy bắc Syria, nếu mở thêm một trận chiến vô nghĩa chỉ làm thiệt hại thêm hai quân thôi, chi bằng nhân trận thắng vừa rồi ngươi về Ai Cập tuyên bố chiến thắng, củng cố quân lực thêm một thời gian nữa”
Ivy cảm thấy nàng nói còn mệt, không biết hắn nghe có mệt không? Tự nhiên nàng trở thành người hai mặt trước Muwatallish và User thế này cũng thật buồn cười. Không ngờ lịch sử lại do sự hai mặt của nàng tạo nên, không khỏi đột nhiên thấy mình thật “vĩ mô” nha!
User suy nghĩ một chút, chợt nói
“Lần này Muwatallish chọn nàng làm thuyết khách thật sáng suốt”. Dừng một chút hắn tiếp “Ta đồng ý bãi binh theo lời đề nghị của hắn!”
Ivy biết mà, dù có là ai cũng không đủ năng lực ngăn cản bánh xe thời gian xoay theo dòng lịch sử đâu…
User sai người đi chuẩn bị một văn tự bằng đất nung. Lấy chữ ký của mình đóng lên đó. Đoạn hắn ra lệnh cho Karen
“Ngươi mang văn tự này giao cho Muwatallish”
“Không… Không, ta đã hứa với Muwatallish sẽ trở lại. Để ta giao cho hắn, thay Karen nhé!” Ivy ý kiến
“…” Karen thấy tình hình không ổn, lặng lẽ lui ra ngoài đợi lệnh
“Ai cho phép nàng đi?” User đặt câu hỏi cũng là cảnh cáo nàng
“Ta không thể không đi! Lời ta đã hứa-ta phải thực hiện” nàng giải thích, thấy sắc mặt User sắp bốc lửa Ivy nhanh chóng tiếp lời năn nỉ
“Ta sẽ về ngay thôi mà User, cho ta đi đi!”. Không cho thì ta trốn đấy! Cũng may nàng khôn lanh nuốt câu sau xuống bao tử
“Được rồi… Ta đã đề nghị trong văn kiện Muwatallish thả Paser nên nàng đừng hành động dại dột gì đấy!” User căn dặn rõ ràng, vì hắn biết nàng trở lại Kadesh mục đích chính là gì rồi…
“Cảm ơn ngươi User, ngươi thật tốt” mắt long lanh nhìn hắn, nàng biết lòng User sẽ không nhẫn tâm như lời của hắn đâu mà…
***
Sau khi nhận được văn tự bằng đất nung của Ramesses, Muwatalish phóng thích Vizier Paser ngay lập tức, trao cho hắn một văn kiện đem về giao cho Ramesses
Khi Ivy quay lại thành Kadesh thì Nir (tên thân mật của Muwatalish) cũng chính thức thừa nhận tình bạn giữa họ. Hắn đã tin tưởng và nàng không hề làm hắn thất vọng. Nir kiên quyết giữ chân nàng thêm một ngày và Ivy cũng rất vui vẻ đồng ý…
Sáng hôm sau
Muwatalli II dẫn theo Ivy lên thành Kadesh xem món quà mà Ramesses II tặng Hittite được nhắc đến trong văn kiện
Vừa bước lên thành, cảnh tượng dưới thành, khiến Muwatallish thường ngày rất ít dao động cũng khẽ nhíu mày. Hắn biết Ramesses định làm gì…
“Ivy ngươi xuống đi, đừng xem cảnh này!” Thân ảnh màu trắng đưa tay ngăn cản Ivy tiến lên những bậc thang cuối cùng
“Để ta xem!”có chuyện kinh thiên động địa gì mà nàng chưa thấy qua, gỡ tay Nir, nàng ngoan cố bước lên
Đập vào mắt Ivy, dưới thành rất nhiều binh sĩ Ai Cập ước tính gần 2000 người, quỳ thành hàng. Phía sau từng người là những đao phủ dữ tợn, tay cầm đại đao sáng bóng phản quang dưới ánh mặt trời chói chang rất nhức mắt. Mái tóc bạch kim trắng xóa khiến User vô cùng nổi bật giữa rừng người phía xa xa, hắn mặc trường bào ánh bạc ngự trên chiến xa vàng rực rỡ… Nàng dù có ngốc, cũng phần nào hiểu hắn sắp làm gì…Nhưng tại sao hắn phải làm thế?...
Khó khăn tìm lại giọng nói của mình, giọng run run nàng hỏi
“Họ là binh lính Ai Cập phải không? Sao User lại làm thế?”
“Ramesses nói đây là món quà hắn tặng Hittite. Ta đoán đó là những binh sĩ hoảng sợ bỏ chạy trong trận chiến vừa rồi…”
Ivy rất muốn cho User một lý do để biện minh cho hành động tàn nhẫn kia, nàng kiên quyết hỏi Nir, chỉ cần Nir cũng quyết định như hắn nàng sẽ tự biện minh đây là chuyện hắn bắt buộc phải làm
“Thế binh sĩ hoảng loạn bỏ chạy của Hittite ngươi xử lý ra sao?”
“Ta phạt họ năm mươi roi da, bỏ đói ba ngày…”, Nir định nói tiếp nhưng thấy ánh mắt Ivy tràng ngập nỗi thất vọng, lại thôi
“Từ trước đến nay đã có ai làm thế này chưa?”, Chỉ cần một người thôi cũng được
“Chưa ai tự thảm sát quân đội mình với số lượng lớn như thế!”….
Đúng lúc này, dưới thành, Ramesses đưa tay lên cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống trong hư không
Những thanh đao chói lóa, cũng lập tức nhận lệnh, giơ lên cao rồi hạ xuống cổ một ngàn mấy trăm quân lính Ai Cập, tiếng la hét thảm thiết vang vọng cả một khoảng trời rộng lớn. Một góc bình nguyên Orontes vốn tươi xanh thoáng chốc thay bằng màu đỏ tươi của máu. Mùi tanh theo gió lan tỏa khắp nơi… Không khỏi khiến người ta kinh hoàng trước cảnh tượng thảm khốc này…
***
Muwatallish quá dài, ta mỏi tay =.= nên sử dụng tên Nir làm tên thân mật của ngài vậy. Nir xuất phát từ [Chỉ có thành viên mới thấy được link. ]NIR.GÁL hình như là tên ngai hay gì đó của Muwatallish. Về Hittite ta không rành lắm (nên cái này cũng không chắc lắm).
Về cuộc thảm sát ở trên là có thật. Trước mắt Muwatalli II, Ramesses II đã ra lệnh giết những tù binh hoảng sợ bỏ chạy của Re mà theo suy nghĩ của ngài là hành động phản bội. Số tù binh này là 1/10 quân số của ngài trước khi ra trận khoảng gần 2000 người
(Nguồn: VipTruyen.Vn)
Trên trời, hàng ngàn tinh tú e ấp tỏa ánh sáng huyền ảo. Dưới đất, thân ảnh thiếu nữ ngạo nghễ xé màng đêm tiến bước
Trại quân Ai Cập
“Báo! Thưa pharaon có một cô gái tự xưng là thống lĩnh Ne’arin xin gặp ngài… Nhưng…” binh sĩ nhất thời không biết dùng từ gì cho hợp lý
“Cho vào!” User hớn hở ra mặt, phản ứng thật nhanh
Ivy rất bực mình vì gương mặt lúc này của mình. Hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho nàng. Trước giờ, nàng có bao giờ cần thông báo khi gặp User đâu, vậy mà vì cái mặt chết tiệt lúc này lại bị chặn lại không cho vào.
Theo sau binh sĩ tiến vào trại chỉ huy của User. Ivy hơi nghi vấn, không biết User có nhận ra mình không nữa?
Mảnh rèm vải vén lên, người tiến vào là một cô gái hoàn toàn xa lạ, lại dám tự xưng là Ivy. Trong nhất thời User gần như bốc lửa vì cơn giận này
Cảm nhận cơn thịnh nộ của pharaon, tên binh sĩ không dám tiến vào cùng cô gái, lẳng lặng xoay người bước nhanh rời đi. Lúc chỉ còn hai người, User thật sự bộc phát
“Ngươi-là-ai?” hắn gằn từng chữ
“User, ta là Ivy đây mà!” nàng miếu máo vẻ tội nghiệp. Biết ngay sẽ thế này mà
“Xàm ngôn, Đừng hòng lừa ta! Ngươi không có tư cách so với Ivy!” Trong mắt User, Ivy luôn là nhất
Mặc dù hơi khó chịu vì hắn không nhận ra nàng. Song, nghe lời hắn nói không khỏi khiến nàng mát ruột. Bạn tốt! User đúng là bạn tốt nhất nhất.
“Có ai dám gọi ngươi là User trừ ta và Paser. Ta chỉ tẩy lớp dịch dung thôi lẽ nào ngươi không nhận ra”
Đúng là chỉ có nàng mới dám gọi hắn là User. Nhưng điều đó thì không đủ chứng minh cô gái xa lạ này là Ivy được. Lại nhìn một chút, rất giống Ivy của hắn trừ gương mặt
Thấy hắn mãi vẫn im lặng, Ivy cố đưa ra bằng chứng
“Trước trận Kadesh ta có nhờ người trao ngươi một mảnh vải trong đó viết – Khi trời tối, ta sẽ đến cứu ngươi- ngươi nhớ chứ?”
“Ngươi thật sự là Ivy?” hắn vẫn không tin tưởng lắm, nghi vấn hỏi lại
Hình như vua chúa thời này điều mắc bệnh đa nghi rất nặng. Chán thật! Chợt nhớ đến Paser, Ivy đưa ra quyết định…
Ivy đột ngột ôm chầm lấy hắn, mặt dù nàng chỉ dứng đến ngực User thôi. Cơ thể hắn thật rắn chắc, từng bó cơ vô cùng lực lưỡng chạm vào rất thích. Ivy ngẩng đầu hỏi
“Cảm nhận được không? Ta là Ivy”
Hành động của nàng khiến hắn hơi bất ngờ. Song, giờ phút này, hắn dám khẳng định nàng-là Ivy của hắn. Chỉ có nàng mới khiến tim hắn đập nhanh, máu toàn thân chảy ngược thế này. Đôi tay cứng như thép thật nhẹ nhàng vòng qua eo, ôm nàng thật chặt, miệng thì thầm
“Ivy của ta, ta thật nhớ nàng!”
“Ta cũng rất nhớ ngươi User”, nàng nói trong lúc tay vỗ vỗ vào lưng User như dỗ dành trẻ con. Công nhận cách của Paser thật hay!
“User ta có chuyện muốn nói với ngươi!”, nàng cựa quậy định đẩy hắn ra thì đôi tay trên eo càng siết chặt, khiến nàng hơi khó chịu
“Nàng nói đi, ta đang nghe đây!” hắn dịu dàng nói
“Ngươi buông ra trước đã, ta đau!”
User khẽ nhíu mày. Song, hắn cũng hiểu một chút sức lực của hắn cũng có thể làm nàng thương tổn. Không chút nguyện ý, hắn thả nàng ra, xoay lưng đi đến chiếc ghế được bày trí gần đó
“Nàng muốn nói với ta việc gì?” hắn hỏi sau khi yên vị vào chiếc ghế lót da thú
“Paser vẫn còn trong Kadesh, ta không cứu được hắn”
“Cứu Paser không phải việc của nàng. Binh sĩ Ai Cập khi ra trận, bị bắt thì cũng đã chuẩn bị cho mình một cái chết vì đất nước” User thản nhiên nói
“Nhưng đó là Paser, là bạn của chúng ta!”
“Paser cũng không ngoại lệ!” hắn đưa hai tay đan vào nhau, nhìn nàng trả lời. Hắn ghét nàng lúc nào mở miệng cũng Paser!
Ivy thật không tin vào tai mình nữa. Người này là ai? Nàng có quen biết hắn không?
“Ngươi không cứu thì ta sẽ cứu!” Ivy dùng ánh mắt quả quyết đáp trả lại hắn
“Nàng không được phép chống lại mệnh lệnh của ta!” giọng hắn đều đều nhưng đầy đe dọa
Tức cười, ta muốn cứu Paser sao ngươi cản được? Ivy rất muốn nói như vậy. Song, việc chính bây giờ không phải chống đối hắn
“Chuyện đó tính sau. Ta còn một chuyện quan trong hơn muốn nói”. Không đợi hắn trả lời nàng nói tiếp “Muwatallish đề nghị bãi binh cùng ngươi!” Ivy quan sát kỹ nhất cử nhất động của User
“Từ bao giờ nàng lại thân thiết với Muwatallish đến mức thay hắn truyền tin” hắn nheo đôi mắt phượng, hướng nàng tra hỏi
Ivy hơi khó chịu vì thái độ của hắn, nàng không muốn nói dối bạn bè nhưng trong hoàn cảnh này cũng không cần quá thật làm gì
“Ta vào Kadesh bị Muwatallish bắt. Hắn thả ta với điều kiện ta làm người truyền tin giúp hắn”
Đôi mày đế vương cũng dần giản ra theo lời giải thích của nàng
“Nàng nghĩ sao về lời đề nghị bãi binh của hắn?” hắn nghiêm túc hỏi
Ivy chán lắm với hai tên vua chúa này, rõ ràng biết rõ vấn đề của mình mà cứ bắt người khác nói thay. Nén hằn hộc, Ivy “trả bài”
“Ta nghĩ là nên bãi binh về Ai Cập thôi! Thứ nhất, pháo đài Kadesh vô cùng kiên cố, lại có hào sâu bao quanh, ngươi không công thành được đâu. Thứ hai, Hittite có hậu phương tại chỗ, còn hậu phương Ai Cập phải vượt gần 1600 km mới đến được Kadesh, rất bất lợi cho quân ta. Thứ ba, nói thẳng ra bây giờ chúng ta hoàn toàn không có cơ hội chiếm lấy bắc Syria, nếu mở thêm một trận chiến vô nghĩa chỉ làm thiệt hại thêm hai quân thôi, chi bằng nhân trận thắng vừa rồi ngươi về Ai Cập tuyên bố chiến thắng, củng cố quân lực thêm một thời gian nữa”
Ivy cảm thấy nàng nói còn mệt, không biết hắn nghe có mệt không? Tự nhiên nàng trở thành người hai mặt trước Muwatallish và User thế này cũng thật buồn cười. Không ngờ lịch sử lại do sự hai mặt của nàng tạo nên, không khỏi đột nhiên thấy mình thật “vĩ mô” nha!
User suy nghĩ một chút, chợt nói
“Lần này Muwatallish chọn nàng làm thuyết khách thật sáng suốt”. Dừng một chút hắn tiếp “Ta đồng ý bãi binh theo lời đề nghị của hắn!”
Ivy biết mà, dù có là ai cũng không đủ năng lực ngăn cản bánh xe thời gian xoay theo dòng lịch sử đâu…
User sai người đi chuẩn bị một văn tự bằng đất nung. Lấy chữ ký của mình đóng lên đó. Đoạn hắn ra lệnh cho Karen
“Ngươi mang văn tự này giao cho Muwatallish”
“Không… Không, ta đã hứa với Muwatallish sẽ trở lại. Để ta giao cho hắn, thay Karen nhé!” Ivy ý kiến
“…” Karen thấy tình hình không ổn, lặng lẽ lui ra ngoài đợi lệnh
“Ai cho phép nàng đi?” User đặt câu hỏi cũng là cảnh cáo nàng
“Ta không thể không đi! Lời ta đã hứa-ta phải thực hiện” nàng giải thích, thấy sắc mặt User sắp bốc lửa Ivy nhanh chóng tiếp lời năn nỉ
“Ta sẽ về ngay thôi mà User, cho ta đi đi!”. Không cho thì ta trốn đấy! Cũng may nàng khôn lanh nuốt câu sau xuống bao tử
“Được rồi… Ta đã đề nghị trong văn kiện Muwatallish thả Paser nên nàng đừng hành động dại dột gì đấy!” User căn dặn rõ ràng, vì hắn biết nàng trở lại Kadesh mục đích chính là gì rồi…
“Cảm ơn ngươi User, ngươi thật tốt” mắt long lanh nhìn hắn, nàng biết lòng User sẽ không nhẫn tâm như lời của hắn đâu mà…
***
Sau khi nhận được văn tự bằng đất nung của Ramesses, Muwatalish phóng thích Vizier Paser ngay lập tức, trao cho hắn một văn kiện đem về giao cho Ramesses
Khi Ivy quay lại thành Kadesh thì Nir (tên thân mật của Muwatalish) cũng chính thức thừa nhận tình bạn giữa họ. Hắn đã tin tưởng và nàng không hề làm hắn thất vọng. Nir kiên quyết giữ chân nàng thêm một ngày và Ivy cũng rất vui vẻ đồng ý…
Sáng hôm sau
Muwatalli II dẫn theo Ivy lên thành Kadesh xem món quà mà Ramesses II tặng Hittite được nhắc đến trong văn kiện
Vừa bước lên thành, cảnh tượng dưới thành, khiến Muwatallish thường ngày rất ít dao động cũng khẽ nhíu mày. Hắn biết Ramesses định làm gì…
“Ivy ngươi xuống đi, đừng xem cảnh này!” Thân ảnh màu trắng đưa tay ngăn cản Ivy tiến lên những bậc thang cuối cùng
“Để ta xem!”có chuyện kinh thiên động địa gì mà nàng chưa thấy qua, gỡ tay Nir, nàng ngoan cố bước lên
Đập vào mắt Ivy, dưới thành rất nhiều binh sĩ Ai Cập ước tính gần 2000 người, quỳ thành hàng. Phía sau từng người là những đao phủ dữ tợn, tay cầm đại đao sáng bóng phản quang dưới ánh mặt trời chói chang rất nhức mắt. Mái tóc bạch kim trắng xóa khiến User vô cùng nổi bật giữa rừng người phía xa xa, hắn mặc trường bào ánh bạc ngự trên chiến xa vàng rực rỡ… Nàng dù có ngốc, cũng phần nào hiểu hắn sắp làm gì…Nhưng tại sao hắn phải làm thế?...
Khó khăn tìm lại giọng nói của mình, giọng run run nàng hỏi
“Họ là binh lính Ai Cập phải không? Sao User lại làm thế?”
“Ramesses nói đây là món quà hắn tặng Hittite. Ta đoán đó là những binh sĩ hoảng sợ bỏ chạy trong trận chiến vừa rồi…”
Ivy rất muốn cho User một lý do để biện minh cho hành động tàn nhẫn kia, nàng kiên quyết hỏi Nir, chỉ cần Nir cũng quyết định như hắn nàng sẽ tự biện minh đây là chuyện hắn bắt buộc phải làm
“Thế binh sĩ hoảng loạn bỏ chạy của Hittite ngươi xử lý ra sao?”
“Ta phạt họ năm mươi roi da, bỏ đói ba ngày…”, Nir định nói tiếp nhưng thấy ánh mắt Ivy tràng ngập nỗi thất vọng, lại thôi
“Từ trước đến nay đã có ai làm thế này chưa?”, Chỉ cần một người thôi cũng được
“Chưa ai tự thảm sát quân đội mình với số lượng lớn như thế!”….
Đúng lúc này, dưới thành, Ramesses đưa tay lên cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống trong hư không
Những thanh đao chói lóa, cũng lập tức nhận lệnh, giơ lên cao rồi hạ xuống cổ một ngàn mấy trăm quân lính Ai Cập, tiếng la hét thảm thiết vang vọng cả một khoảng trời rộng lớn. Một góc bình nguyên Orontes vốn tươi xanh thoáng chốc thay bằng màu đỏ tươi của máu. Mùi tanh theo gió lan tỏa khắp nơi… Không khỏi khiến người ta kinh hoàng trước cảnh tượng thảm khốc này…
***
Muwatallish quá dài, ta mỏi tay =.= nên sử dụng tên Nir làm tên thân mật của ngài vậy. Nir xuất phát từ [Chỉ có thành viên mới thấy được link. ]NIR.GÁL hình như là tên ngai hay gì đó của Muwatallish. Về Hittite ta không rành lắm (nên cái này cũng không chắc lắm).
Về cuộc thảm sát ở trên là có thật. Trước mắt Muwatalli II, Ramesses II đã ra lệnh giết những tù binh hoảng sợ bỏ chạy của Re mà theo suy nghĩ của ngài là hành động phản bội. Số tù binh này là 1/10 quân số của ngài trước khi ra trận khoảng gần 2000 người
(Nguồn: VipTruyen.Vn)
/30
|