Nó chỉ khẽ đưa hoa cho tôi, rồi cười thật nhẹ. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng trăm ngàn “củ khoai củ sắn” ở dưới sân khấu đang ồ lên. Khỏi phải nói, mặt tôi đỏ ửng như cà chua được vụ, nóng đến mức muốn bung hết lớp hóa trang. Mấy đứa trong đội văn nghệ còn ngạc nhiên nữa là. Hoa trao đến tay, tôi thấy bóng Bin đi về phía phải sân khấu liền kéo cả đội đi về phía bên trái vào cánh gà.
- Ủ uôi, Vân Anh sướng nhé!
Vừa bước chân vào phòng thay đồ cả lũ đã ồ lên:
- Thật đấy, hoa hồng đẹp ghê!
- Lên tít trên đây, trang điểm rõ kĩ rồi mà vẫn có người bị say nắng.
Tôi ngại quá, chẳng biết nói sao cho vừa đành chối đây đẩy:
- Không phải đâu, thằng hàng xóm cũ gần nhà tao ấy.
Cái Linh Dương đang gấp đống quần áo thuê để lát mang đi trả cũng vào hùa:
- Tôi chẳng biết bạn cũ hay bạn mới, nhưng mà bà Vân Anh coi như bị đóng dấu có người yêu, sau này khỏi đường thả thính trai lạ!
Nghe con quỷ ấy nói thế làm cả nhóm ồ lên cười và tán thưởng như đúng rồi. Bọn không có trái tim, quân phản bạn. Tôi thì đang vừa sợ vừa rối mà chúng nó lại nhởn nhơ thế à. Tôi khẽ đưa tay bóc cái mi giả ra rồi ngồi vân vê, sao Bin lại làm thế nhỉ?
- Bạn tặng hoa là bạn đẹp trai nãy đi tận vào đây tìm Vân Anh đấy. Mà nhắc cái hiện hồn ngay kìa!
Tôi ngước mắt lên, thấy Bin đang đứng trước cửa phòng vẫy tay rất kịch liệt. Nó không thấy ngại à, đã tặng hoa trước mặt bao nhiêu người mà còn đi tận vào đây, kéo theo là một lũ hiếu kì.
- Thôi ra đi, Vân Anh!
- Người ta đã đến tận đây tìm rồi!
Chúng nó hết đứa nọ đến đứa kia đẩy tôi ra ngoài. Tôi khẽ hất tay ý bảo “đừng manh động, để tao tự ra“. Nhưng có lẽ nó mang ý “để tao lấy bình tĩnh đã” nhiều hơn. Cuối cùng tôi vẫn ra gặp và thằng Bin vội vàng kéo tôi đi, vòng vèo qua mấy ngách thì ra đến một khoảng đất khá trống, chắc là khuôn viên sau trường:
- Mày lên lâu chưa?
- Hôm qua.
Tôi vừa trả lời vừa đưa mắt dò xét những người đang thập thò sau bờ tường, thấy tôi liếc thì bắt đầu ái ngại thụt đầu vào.
- Tao gọi điện xin phép mẹ mày rồi, ở lại đây chơi đi!
Tôi giật mình nhìn nó, ơ cái thằng này liều thật, dám gọi điện cho nhị vị phụ huynh:
- Gì? Mày hâm à, tao không ở đâu. Tao về còn đi học!
Tôi nghe thấy tiếng ồ lên từ phía sau bức tường đấy, bạn thằng Bin toàn đứa kì lạ.
- Này này bọn kia, không phải tao tỏ tình bị từ chối đâu đấy!
Bạn nó vô duyên thật ấy, người ta đang nói chuyện cứ núp lùm hóng hớt, tôi khẽ giật giật vạt áo Bin nói khẽ:
- Mày ơi, đi chỗ khác nói chuyện đi, bạn mày tính kì...
- Tao không biết, nhưng mai ở công viên có mở hội sách đấy!Tôi biết mà, thấy fanpage của Tiki đăng lên từ mấy hôm trước rồi, lại toàn truyện hay thôi. Thấy bảo ai nhanh tay sẽ mua được quyển Em là nhà có bản thư tay của tác giả. Tôi cũng ham lắm chứ, nhưng mà...
Đang đắn đo xem ở hay về thì thằng Bin nó định rảo bước đi, làm tôi giật mình gọi với lại:
- Ê ê, đi đâu đấy?.
- Tao biết là mang sách ra mày sẽ ở lại mà!
Tôi thấy mặt nó hớn hở thấy rõ tự dưng tôi lại hơi áy náy khi nói ra câu này, nhưng:
- Mày đi đâu thì đi, nhưng dắt tao ra được không? Đường lắt léo quá tao không nhớ...
Thế là nó dắt tôi ra thật, nhưng mặt cau có khó chịu, làm tôi cứ cảm giác mình là người có lỗi ấy. Nó trả tôi về đúng cửa phòng thay đồ rồi bỏ đi, bọn bạn thấy tôi về thì nhao lên hỏi:
- Thế nào rồi Vân Anh?
Tôi đưa mắt nhìn con Lan khó hiểu:
- Thế nào là thế nào?
- Thì, tình hình có gì khởi sắc không, nắm tay chưa, chíp mỏ chưa?
Ơ con này điên rồi, bạn bè lâu năm gặp lại mà làm như...
- Mày hâm à, yêu đương vớ vẩn gì! Bọn tao là bạn, là bạn, bạn từ bé tí nhé! Nó chỉ rủ tao ở lại chơi thôi.
Nó bĩu môi làm như tôi nói dối điều gì không bằng, vừa phẩy phẩy cái tay:
- Lạy bà, có điên, có mù mới không thấy tình ý từ cái thằng “bạn” của bà. Nó thích bà đấy bà ơi, nó đẹp thế không nhanh là mất nhé, không nhanh tao hốt đấy. Ở lại chơi đi, dù sao mai cũng là chủ nhật.
Không nói thì thôi, cứ nói làm thấy hơi bối rối, liệu... có thật là như thế không.
- Nhưng mà... nó có người yêu rồi!
- Ai bảo, ai bảo nó có người yêu. Nó có người yêu mà dám tặng hoa cho gái trước mặt bao nhiêu người à. Người yêu nó lại không cào nát mặt.
Cũng đúng, yêu vào thì đứa nào chẳng ghen, không ít thì nhiều. Ba tôi mua quà cho tôi mà không mua cho mẹ là mẹ dỗi ngay. Nhưng mà biết đâu đấy... Chính mồm nó bảo mà.
- Nên là mày ở lại đi, team hóng hớt sẽ đợi tin vui từ mày. Biết đâu Vân Anh thoát kiếp ế haha.
Nghe con Lan nói mà cả lũ hùa vào, tôi cũng thích ở lại, cũng thích đi hội sách, cũng thích được ăn đồ ăn mà chỉ trên thành phố mới có. Lâu lắm rồi tôi có đi chơi đâu đâu...
Nhưng mà khó nghĩ quá, tôi lững thững xách túi quần áo to đùng đi ra cổng trường, tính về nhà luôn. Thế mà gặp thằng Bin đứng ở gốc cây, hất hàm nhìn tôi. Làm tôi ái ngại hết nhìn bọn bạn, lại nhìn Bin. Cái Lan thấy thế liền huých tay mấy đứa, nói to:
- À, Vân Anh ở lại Hải Phòng thì đi trả quần áo luôn nhé. Bọn mình về nhà luôn. Đi nhanh lên nhé không để lâu tăng tiền thuê đấy.
Nó đẩy tôi về phía Bin rồi kéo cả bọn đi về phía quán nước gần đấy. Thôi thì tiến thoái lưỡng nan, dù sao thì tôi cũng thích ở lại nên tiến lại gần chỗ thằng Bin. Nó vừa cười vừa bảo:
- Đội mũ đi rồi tao lai đi trả quần áo.
Tôi răm rắp làm theo, chỉ nói địa chỉ rồi yên vị ở yên sau. Trời nắng thật ấy, mấy tán cây ven đường chẳng đủ bão hòa hết khói bụi, ai nấy cũng bịp kín từ trên xuống dưới, và tôi cũng thế. Riêng mình thằng Bin là mặc mỗi áo đồng phục nhà trường, đến khẩu trang cũng chẳng dùng. Thế mà da vẫn trắng nhỉ, chẳng bù cho mình. Ra nắng một tí như vừa đi chơi ở Châu Phi về.
Ngắm phố phường được một tí thì tôi bắt đầu thấy buồn ngủ kinh khủng khiếp. Hôm qua, vì đã đi thi thì thi cho trót nên bọn tôi có chỉnh lại một chút lời thoại cho đặc sắc nên thức đến tận ba giờ sáng để học. Sáng nay mấy con nhà giời năm giờ đã phải dậy để di chuyển dù trường học rất gần khách sạn nên mắt tôi cứ díp hết lại.
Những hàng cây bỗng mờ dần, nắng cũng bớt chói chang, con người bỗng chậm lại, và tiếng còi xe cũng thôi vội vã. Tôi khẽ nhắm mắt, và tựa vào vai Bin ngủ lúc nào không hay...
Cuộc sống, bỗng chốc bình yên hơn.
_________________
Vê bị bệnh nên ở nhà viết chap, trong lúc ốm đau bối rối có gì xin độc giả lượng thứ hê hê.
- Ủ uôi, Vân Anh sướng nhé!
Vừa bước chân vào phòng thay đồ cả lũ đã ồ lên:
- Thật đấy, hoa hồng đẹp ghê!
- Lên tít trên đây, trang điểm rõ kĩ rồi mà vẫn có người bị say nắng.
Tôi ngại quá, chẳng biết nói sao cho vừa đành chối đây đẩy:
- Không phải đâu, thằng hàng xóm cũ gần nhà tao ấy.
Cái Linh Dương đang gấp đống quần áo thuê để lát mang đi trả cũng vào hùa:
- Tôi chẳng biết bạn cũ hay bạn mới, nhưng mà bà Vân Anh coi như bị đóng dấu có người yêu, sau này khỏi đường thả thính trai lạ!
Nghe con quỷ ấy nói thế làm cả nhóm ồ lên cười và tán thưởng như đúng rồi. Bọn không có trái tim, quân phản bạn. Tôi thì đang vừa sợ vừa rối mà chúng nó lại nhởn nhơ thế à. Tôi khẽ đưa tay bóc cái mi giả ra rồi ngồi vân vê, sao Bin lại làm thế nhỉ?
- Bạn tặng hoa là bạn đẹp trai nãy đi tận vào đây tìm Vân Anh đấy. Mà nhắc cái hiện hồn ngay kìa!
Tôi ngước mắt lên, thấy Bin đang đứng trước cửa phòng vẫy tay rất kịch liệt. Nó không thấy ngại à, đã tặng hoa trước mặt bao nhiêu người mà còn đi tận vào đây, kéo theo là một lũ hiếu kì.
- Thôi ra đi, Vân Anh!
- Người ta đã đến tận đây tìm rồi!
Chúng nó hết đứa nọ đến đứa kia đẩy tôi ra ngoài. Tôi khẽ hất tay ý bảo “đừng manh động, để tao tự ra“. Nhưng có lẽ nó mang ý “để tao lấy bình tĩnh đã” nhiều hơn. Cuối cùng tôi vẫn ra gặp và thằng Bin vội vàng kéo tôi đi, vòng vèo qua mấy ngách thì ra đến một khoảng đất khá trống, chắc là khuôn viên sau trường:
- Mày lên lâu chưa?
- Hôm qua.
Tôi vừa trả lời vừa đưa mắt dò xét những người đang thập thò sau bờ tường, thấy tôi liếc thì bắt đầu ái ngại thụt đầu vào.
- Tao gọi điện xin phép mẹ mày rồi, ở lại đây chơi đi!
Tôi giật mình nhìn nó, ơ cái thằng này liều thật, dám gọi điện cho nhị vị phụ huynh:
- Gì? Mày hâm à, tao không ở đâu. Tao về còn đi học!
Tôi nghe thấy tiếng ồ lên từ phía sau bức tường đấy, bạn thằng Bin toàn đứa kì lạ.
- Này này bọn kia, không phải tao tỏ tình bị từ chối đâu đấy!
Bạn nó vô duyên thật ấy, người ta đang nói chuyện cứ núp lùm hóng hớt, tôi khẽ giật giật vạt áo Bin nói khẽ:
- Mày ơi, đi chỗ khác nói chuyện đi, bạn mày tính kì...
- Tao không biết, nhưng mai ở công viên có mở hội sách đấy!Tôi biết mà, thấy fanpage của Tiki đăng lên từ mấy hôm trước rồi, lại toàn truyện hay thôi. Thấy bảo ai nhanh tay sẽ mua được quyển Em là nhà có bản thư tay của tác giả. Tôi cũng ham lắm chứ, nhưng mà...
Đang đắn đo xem ở hay về thì thằng Bin nó định rảo bước đi, làm tôi giật mình gọi với lại:
- Ê ê, đi đâu đấy?.
- Tao biết là mang sách ra mày sẽ ở lại mà!
Tôi thấy mặt nó hớn hở thấy rõ tự dưng tôi lại hơi áy náy khi nói ra câu này, nhưng:
- Mày đi đâu thì đi, nhưng dắt tao ra được không? Đường lắt léo quá tao không nhớ...
Thế là nó dắt tôi ra thật, nhưng mặt cau có khó chịu, làm tôi cứ cảm giác mình là người có lỗi ấy. Nó trả tôi về đúng cửa phòng thay đồ rồi bỏ đi, bọn bạn thấy tôi về thì nhao lên hỏi:
- Thế nào rồi Vân Anh?
Tôi đưa mắt nhìn con Lan khó hiểu:
- Thế nào là thế nào?
- Thì, tình hình có gì khởi sắc không, nắm tay chưa, chíp mỏ chưa?
Ơ con này điên rồi, bạn bè lâu năm gặp lại mà làm như...
- Mày hâm à, yêu đương vớ vẩn gì! Bọn tao là bạn, là bạn, bạn từ bé tí nhé! Nó chỉ rủ tao ở lại chơi thôi.
Nó bĩu môi làm như tôi nói dối điều gì không bằng, vừa phẩy phẩy cái tay:
- Lạy bà, có điên, có mù mới không thấy tình ý từ cái thằng “bạn” của bà. Nó thích bà đấy bà ơi, nó đẹp thế không nhanh là mất nhé, không nhanh tao hốt đấy. Ở lại chơi đi, dù sao mai cũng là chủ nhật.
Không nói thì thôi, cứ nói làm thấy hơi bối rối, liệu... có thật là như thế không.
- Nhưng mà... nó có người yêu rồi!
- Ai bảo, ai bảo nó có người yêu. Nó có người yêu mà dám tặng hoa cho gái trước mặt bao nhiêu người à. Người yêu nó lại không cào nát mặt.
Cũng đúng, yêu vào thì đứa nào chẳng ghen, không ít thì nhiều. Ba tôi mua quà cho tôi mà không mua cho mẹ là mẹ dỗi ngay. Nhưng mà biết đâu đấy... Chính mồm nó bảo mà.
- Nên là mày ở lại đi, team hóng hớt sẽ đợi tin vui từ mày. Biết đâu Vân Anh thoát kiếp ế haha.
Nghe con Lan nói mà cả lũ hùa vào, tôi cũng thích ở lại, cũng thích đi hội sách, cũng thích được ăn đồ ăn mà chỉ trên thành phố mới có. Lâu lắm rồi tôi có đi chơi đâu đâu...
Nhưng mà khó nghĩ quá, tôi lững thững xách túi quần áo to đùng đi ra cổng trường, tính về nhà luôn. Thế mà gặp thằng Bin đứng ở gốc cây, hất hàm nhìn tôi. Làm tôi ái ngại hết nhìn bọn bạn, lại nhìn Bin. Cái Lan thấy thế liền huých tay mấy đứa, nói to:
- À, Vân Anh ở lại Hải Phòng thì đi trả quần áo luôn nhé. Bọn mình về nhà luôn. Đi nhanh lên nhé không để lâu tăng tiền thuê đấy.
Nó đẩy tôi về phía Bin rồi kéo cả bọn đi về phía quán nước gần đấy. Thôi thì tiến thoái lưỡng nan, dù sao thì tôi cũng thích ở lại nên tiến lại gần chỗ thằng Bin. Nó vừa cười vừa bảo:
- Đội mũ đi rồi tao lai đi trả quần áo.
Tôi răm rắp làm theo, chỉ nói địa chỉ rồi yên vị ở yên sau. Trời nắng thật ấy, mấy tán cây ven đường chẳng đủ bão hòa hết khói bụi, ai nấy cũng bịp kín từ trên xuống dưới, và tôi cũng thế. Riêng mình thằng Bin là mặc mỗi áo đồng phục nhà trường, đến khẩu trang cũng chẳng dùng. Thế mà da vẫn trắng nhỉ, chẳng bù cho mình. Ra nắng một tí như vừa đi chơi ở Châu Phi về.
Ngắm phố phường được một tí thì tôi bắt đầu thấy buồn ngủ kinh khủng khiếp. Hôm qua, vì đã đi thi thì thi cho trót nên bọn tôi có chỉnh lại một chút lời thoại cho đặc sắc nên thức đến tận ba giờ sáng để học. Sáng nay mấy con nhà giời năm giờ đã phải dậy để di chuyển dù trường học rất gần khách sạn nên mắt tôi cứ díp hết lại.
Những hàng cây bỗng mờ dần, nắng cũng bớt chói chang, con người bỗng chậm lại, và tiếng còi xe cũng thôi vội vã. Tôi khẽ nhắm mắt, và tựa vào vai Bin ngủ lúc nào không hay...
Cuộc sống, bỗng chốc bình yên hơn.
_________________
Vê bị bệnh nên ở nhà viết chap, trong lúc ốm đau bối rối có gì xin độc giả lượng thứ hê hê.
/38
|