Sau khi tan học, Lâm Sơ Tuệ níu cổ tay Triệu Hiểu Lộ, kéo thẳng cậu ta vào một phòng đựng dụng cụ thể dục ở lầu một.Sau khi tan học, Lục Trì nhìn em gái mình hai mắt sưng húp mới biết chuyện gì xảy ra, tức đến nỗi suýt nổ phổi, thiếu điều đi tìm Triệu Hiểu Lộ tính sổ, may mà Chương Thừa Vũ kịp thời ngăn cản.“Chuyện giữa cánh con gái với nhau để họ tự xử lý, ông nhiều chuyện làm gì..”Lâm Sơ Tuệ túm tóc Triệu Hiểu Lộ, lôi cậu ta đến trước mặt Lục Điềm Bạch: “Xin lỗi Điềm Điềm nhà chúng tôi đi.”Triệu Hiểu Lộ cứng đầu cứng cổ cự lại, giãy dụa như một bà điên, quát lên: “Việc quái gì tôi phải xin lỗi, tôi chẳng có lỗi gì để phải xin hết!”“Trộm nhật ký người khác.
Chưa được chính chủ cho phép đã lén lút chụp ảnh tung lên mạng.
Xâm phạm đời tư cá nhân!”“Giỏi thì đi lên văn phòng mách lẻo với thầy giáo xem.
Tôi chống mắt lên nhìn thầy chủ nhiệm sẽ đứng về phía ai đó!”“Thành tích của cậu tốt hơn tôi! Lão Tần cổ hủ lại là loại giáo viên không biết đúng sai chỉ nhìn điểm số đương nhiên sẽ không phân xử công bằng.” Khóe môi Lâm Sơ Tuệ lạnh lùng cong lên: “Vậy cậu dùng cái đầu có não của mình mà nghĩ xem tại sao tôi phải tốn công làm một việc không có kết quả?”Cô sớm đã chẳng trông chờ gì vào việc những người lớn hiểu được tâm tư tình cảm của đám thiếu niên bọn họ.
Dù thầy Tần là chủ nhiệm lớp cô nhưng trong mắt ông ngoài điểm trung bình cũng chỉ có đánh giá tỷ lệ đỗ đại học của học sinh, vì những thứ đó liên quan trực tiếp đến tiếng tăm, và con đường thăng tiến của ông ta.
Ông ta chẳng hề mảy may quan tâm học trò của mình có bị bắt nạt, bị bạo lực hay không.Chuyện của trẻ con vậy thì cứ giải quyết theo cách của con trẻ đi.Lâm Sơ Tuệ túm cổ áo Triệu Hiểu Lộ ấn cô ta lại gần Lục Điềm Bạch.“Điềm Điềm, đánh đi.”Lục Điềm Bạch mặc dù rất tức giận, rất uất ức nhưng lúc này nhìn nét mặt dữ tợn của đối phương, sự lo lắng lấn át cả phẫn nộ, bối rối nói: “Thôi được rồi! Sơ Tuệ, tôi nghĩ đến đây là được rồi! Nếu để thầy cô biết chuyện, chúng ta sẽ bị phạt nặng đó…”“Bà quên cậu ta đã làm chuyện gì với bà rồi sao? Chụp trộm nhật ký của bà, tung lên mạng, dùng nick clone liên tục share bài.”Cơn giận dữ trong lòng Lâm Sơ Tuệ càng lúc càng bùng lên, thậm chí còn buồn bực hơn cả nhật ký của chính mình bị phát tán ra ngoài.Lục Điềm Bạch đánh Triệu Hiểu Lộ một cái có điều lực đạo quá nhẹ, chẳng khác gì sờ sờ qua loa một cái.“Bạn yêu à.
Nhìn nè.
Tui xả được giận rồi! Chuyện này coi như xong! Được không?”Lâm Sơ Tuệ đương nhiên không tùy tiện cho qua dễ dàng như vậy! Cô nắm cổ áo Triệu Hiểu Lộ đi tới vòi nước bên cạnh dí đầu cô ta xuống mà xối nước lạnh buốt lên.Triệu Hiểu Lộ rít lên qua kẽ răng: “Lâm Sơ Tuệ, con khốn!”“Cái gì!? Nói lại xem nào?”“Ba tôi mà biết, tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.” Triệu Hiểu Lộ đã tức đến mất lý trí, dùng những từ ngữ cay độc nhất hét to: “Con khốn Lâm Sơ Tuệ! Ba mày chết là đúng! Đáng đời! Đồ mồ côi rẻ tiền.”Lâm Sơ Tuệ lập tức buông cậu ta ra, tâm tình kích động bỗng nhiên bình tĩnh đến lạ.Cô thuận tay nhặt quả tạ trên đất, ước chừng trọng lượng, khóe mắt tràn ra cái nhìn lạnh lẽo, vô cảm.Triệu Hiểu Lộ cảm thấy một cơn rùng mình chạy thẳng cột sống, bắt đầu cảm thấy tình huống không đúng, chớp mắt rơi vào cơn sợ hãi, hoảng loạn nói: “Mày… mày muốn làm gì?”“Cậu cầu nguyện đi! Cầu nguyện ba tôi vẫn đang ở đây!”Hai chân Triệu Hiểu Lộ mềm nhũn, cơ mặt run rẩy kịch liệt: “Mày… mày đừng có làm bừa.”“Nếu như ông ấy còn ở đó, may ra có thể ngăn cản tôi… “chơi” chết cậu.”Nói xong, Lâm Sơ Tuệ lạnh lùng nâng tạ lên, quả tạ nặng trĩu trên tay hướng thẳng về phía Triệu Hiểu Lộ.Trước thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, phòng dụng cụ bị mở toang, Tiêu Diễn trầm mặt bước nhanh đến giữ chặt cổ tay Lâm Sơ Tuệ.Cô quay đầu nhìn Tiêu Diễn, hô hấp phút chốc dừng lại.“Cậu…”Tiêu Diễn thoáng dùng sức, dễ như trở bàn tay khống chế được Lâm Sơ Tuệ quả tạ bị mất khống chế, tuột xuống, nặng nề đập mạnh trên nền đất.Lục Trì và Chương Thừa Vũ kịp thời xông đến hét lên: “Ngại quá Sơ Ca, tên nhóc này cố sống cố chết xông vào.
Mấy đứa tôi không ngăn được.”Lục Điềm Bạch thấy thế, nhanh trí ra hiệu cho Triệu Hiểu Lộ: “Còn ngẩn ra đó làm gì.
Chạy mau!”Triệu Hiểu Lộ nửa bò nửa chạy, lảo đảo rời đi.Sự phẫn nộ vẫn chưa thuyên giảm, Lâm Sơ Tuệ còn định cúi xuống nhặt quả tạ đuổi theo, nhưng Tiêu Diễn cố chấp nắm chặt cổ tay cô không buông, nhất định cản Lâm Sơ Tuệ đến cùng.“Học thần! Đừng lo chuyện bao đồng!”“Chuyện bao đồng này tôi nhất định phải lo.”Dứt lời cậu ta vừa lôi vừa kéo cô ra khỏi khu vực phòng đựng dụng cụ thể dục.Ban đầu Lục Trì còn muốn đuổi theo cứu đồng đội, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị Chương Thừa Vũ đứng bên cạnh tóm cổ lôi đi: “Vợ chồng son nhà người ta cãi nhau ông đi theo làm gì!”Lục Trì quay đầu nhìn Lục Điềm Bạch vành mắt đỏ ửng bên cạnh, vừa đau lòng, vừa bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Anh mày đã sớm nói rồi, Hứa Gia Ninh chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Mày thích ai không được, tại sao cứ phải chăm chăm thích thằng đó đấy.”“Anh Gia Ninh không làm gì sai cả.”“Mày nhìn xem, đến giờ thằng đó có ra mặt nói câu nào bênh vực mày không! Chẳng phải người cuối cùng giúp mày xả giận chỉ có bạn bè thân thiết của mày thôi sao.”“Nhưng điện thoại của…”Lục Điềm Bạch đương nhiên không tin điện thoại của Hứa GIa Ninh có thể trùng hợp vào đúng thời điểm nhật ký của cô bị post lên mạng mà rớt trong nhà vệ sinh.Chắc chắn cậu ấy đã biết mọi chuyện, cũng đọc cả rồi, chỉ vì không muốn để cô xấu hổ nên mới cố ý nói vậy.Lục Điềm Bạch vừa thẹn vừa giận, nhưng không biết làm gì.…Tiêu Diễn kéo Lâm Sơ Tuệ đến tận cầu thang thoát hiểm phía sau, trong giọng nói hiếm khi mang theo sự tức giận như hiện tại: “Dám ra tay độc ác như vậy.”“Chuyện giữa con gái, đàn ông con trai đừng nhúng tay vào.”“Việc này tôi lại càng phải quản.” Tiêu Diễn nắm chặt cổ tay cô, một tay khác khiêu khích vỗ vỗ lên khuôn mặt Lâm Sơ Tuệ, lạnh nhạt nói: “Chỉ là dạy dỗ bạn học, đáng để móng tay như vậy à? Không biết nặng nhẹ, bất chấp hậu quả! Lâm Sơ Tuệ cậu thật sự không thể cứu nổi được nữa rồi!”Lâm Sơ Tuệ gắt gao cắn chặt răng, bị cậu ta dữ dằn mắng mấy câu trong lòng đã cảm thấy tủi thân.Mới vừa rồi gây gổ cùng Triệu Hiểu Lộ, trong lòng cô hoàn toàn bị cơn giận che mắt, chẳng chút sợ hãi, kiêng kị, bị cảm xúc dẫn dắt, nghĩ gì làm đó.Nhưng không hiểu sao dưới ánh mắt thanh tĩnh, chăm chú của Tiêu Diễn cô lại cảm thấy bản thân bất kham, hung hăng như vậy thực sự không tốt.Rõ ràng người ta bắt nạt bạn thân của cô, thoáng cái lại cảm thấy như đây là lỗi của Lâm Sơ Tuệ vậy.Lâm Sơ Tuệ không cãi lại được Tiêu Diễn, càng không có dũng khí hổ báo với người thiếu niên này, chỉ đành trầm mặc.
Một mình ngồi xuống bậc thang, vùi đầu trên đầu gối.Lòng dâng lên một cảm giác tủi thân khó chịu, cái cảm giác này từ khi ba qua đời cô đã không còn thấy nữa.Mỗi lần ba quở trách, cô đều cảm thấy buồn bã, tủi thân, nhưng sau khi ba không còn trên đời này đã chẳng còn ai thật sự có thể làm cô khóc cũng chẳng ai quản nổi Lâm Sơ Tuệ nữa.Lâm Sơ Tuệ dùng tay áo cọ vành mắt đang đỏ lên.
Cô không muốn khóc chút nào, đặc biệt là rơi nước mắt trước mặt người khác, có vẻ rất mất mặt.Ánh nắng nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ, rơi xuống cửa sổ nghiêng nghiêng, xuyên qua ô kính loang lổ phủ lên người cô gái nhỏ, cả người cô như bị che phủ bởi một lớp hào quang dịu dàng lấp lánh, đến mái tóc cũng có vẻ nhu hòa trong suốt.Tiêu Diễn từ trên cao nhìn xuống, trong lòng dâng lên tình cảm mềm mại.Cậu biết, đây là cảm xúc của một linh hồn khác trú ngụ trong cơ thể mình, không phải cảm xúc thuộc về cậu, nhưng chết tiệt….Bản thân Tiêu Diễn cũng bị sự đau lòng này ảnh hưởng.Cuối cùng Tiêu Diễn cũng không đành lòng, thong thả bước đến bên cạnh cô, theo cô ngồi xuống ở cửa cầu thang.Lâm Sơ Tuệ dời ánh mắt đến bên cạnh, nhìn chỗ trống phía tay trái nhiều hơn một đôi chân thon dài.Cậu xích lại gần, âm điệu thoáng buông lỏng, ôn tồn cười nói: “Đã lâu như thế chưa từng thấy cậu khóc lóc làm nũng trước mặt người khác bao giờ! Chỉ dám ăn vạ trước mặt tôi, đúng không?”“Ai thèm nũng nịu.” Lâm Sơ Tuệ lau nước mắt, giọng mũi rất nặng: “Công khai bênh vực người khoài, còn nói giúp Triệu Hiểu Lộ.”“À, cậu nói tôi bênh vực người ngoài.” Nói xong, cậu thuận thế ôm lấy cô: “Vậy cậu là người mình à?”“Mẹ nó!” Lâm Sơ Tuệ chẳng còn hơi sức mà thương tâm nữa, tức giận đẩy cậu ra: “Học thần, làm ơn giữ tự trọng chút.”Tiêu Diễn không chạm vào cô, chỉ cúi đầu bình tĩnh giải thích: “Bởi vì cậu là người mình nên tôi mới mắng cậu, cậu thấy tôi mắng người khác chưa?”Lâm Sơ Tuệ chưa từng thấy cậu nhu hòa, kiên nhẫn nói chuyện như thế này bao giờ, chí ít trước kia mỗi lần nói chuyện với nhau không giận dỗi thì cũng là cãi nhau.Cô nhìn Tiêu Diễn, dung mạo cậu ấy vẫn vậy lạnh lùng, cứng rắn, ánh nắng vào hất lên làn da nhẵn nhụi trong trẻo như cả người cậu đang phát sáng.Giờ khắc này, ánh mắt cậu thiếu niên trước mặt dịu dàng đến cực điểm.Lâm Sơ Tuệ tủi thân kháng nghị: “Cậu ta nói tôi là đứa không có ba, là thứ mồ côi không ai quan tâm.”“Cậu ấy nói cũng đâu có sai.”Lâm Sơ Tuệ lườm cậu ta một cái, tức không nhịn nổi, định đứng dậy.Tiêu Diễn cười nhạt: “Nhưng mà, cũng không phải là không ai quan tâm.”Cổ tay cô bị đối phương nắm chặt, bàn tay cậu ấm áp, lòng bàn tay có vết chai.“Không phải tôi đang quan tâm cậu đây sao?”…Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 25%.
/60
|