Nghĩ vậy, hai tên tu sĩ Trúc Cơ thêm Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cùng Vô Song Kiếm Thần, tức thì tinh thần chấn động, không hẹn mà cùng nộ hống một tiếng, đều tự phóng xuất pháp bảo đắc ý của mình.Hai thanh phi kiếm, một đạo chí cường vô ảnh kiếm khí, cùng một diện kính tử ,cùng nhau hướng đạo đao mang bất định kia, rõ ràng bởi vì trọng thương mà kim sắc đao mang có chút mất linh.
Thấy bốn kiện pháp bảo linh khí bức nhân, thanh thế uy mãnh tề xuất, đối diện đạo kim sắc đao mang dài không quá một trượng, chúng nhân trong lòng không nhịn được sinh một tia hy vọng. Toàn bộ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, mong mỏi kỳ tích xuất hiện.
Nhưng mà, hiện thực lại tàn khốc, kỳ tích sao có thể tùy tiện xuất hiện. Cứ việc bốn kiện pháp bảo khí thế bất phàm, nhưng dẫu sao so với người ta chính là không cùng đẳng cấp, mà đẳng cấp, liền quyết định song phương hoàn toàn không có cách nào khác đối kháng. Sau khi song phương giao tiếp, gần như trong nháy mắt, cái gì Bạch Long Kiếm, Vô Song Kiếm, cái gì kính tử pháp bảo, toàn bộ bị đánh nát. Thật giống như vài thứ kia không phải bảo vật thiên tân vạn khổ tu luyện, mà là giống như một đống đồ bỏ đi.
Bốn kiện pháp bảo thì ba kiện toái liệt đương trường, hộp kiếm của Vô Song Kiếm trên lưng, ngay cả không có bị đánh vào, nhưng mà kiếm hồn lại bị kích nát, trên hộp kiếm cũng theo đó nức toàn thân, hiển nhiên cũng chẳng khác gì là phế đi.
Bởi vì bốn kiện pháp bảo đều là bảo vật cùng tâm thần bọn họ tương liên, sau khi chúng bị hủy, cũng trực tiếp chấn thương thần thức bốn người. Cả bốn nhất tề phun máu tươi, liên tiếp lui về phía sau, mỗi người đều tổn thương không nhẹ.
Mà Phượng Minh Đao, sau khi phá hủy bốn kiện pháp bảo cường đại, cũng bất quá chỉ có chút dừng lại, lập tức liền tiếp tục chém đến.
Lúc này, bốn người phía trước bởi vì thụ trọng thương lùi lại sau, như thế từ đó, vốn thân ở hàng người thứ hai Hồng Ảnh lại trở thành người đứng trước, đối mặt với đạo đao mang tán phát khí tức tử vong, một nữ tử thuần chất chưa hề cùng người khác chiến sinh tử, nháy mắt bị nỗi sợ hãi tử vong tràn ngập toàn thân, trực tiếp ngây ngốc tại đương trường. Mà những người khác dù không phải bị thương, cũng chỉ hữu tâm vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn, vô kế khả thi.
Mắt thấy một thiếu nữ như hoa như ngọc sẽ bị thanh Phượng Minh Đao khủng bố trảm thành lưỡng đoạn, một thân ảnh cao lớn mang theo một cổ kình phong, lấy khí thế dũng cảm đại vô úy (không biết sợ) từ phía sau vọt tới trước thân Hồng Ảnh, lấy thân hình hùng tráng của mình để bảo hộ cho nàng.
Người này không cần hỏi, chính là Tiểu Bàn, người một mực ở phía sau quan chiến, hắn nhìn thấy Hồng Ảnh gặp nguy hiểm, căn bản cũng không có suy nghĩ qua mình có thể hay không ngăn cản được thanh Phượng Minh Đao dễ dàng kích hủy bốn kiện pháp bảo, thân thể không tự chủ được vượt qua Hồng Ảnh, đem tiểu thiếu nữ bảo hộ sau thân.
Bất quá Tiểu Bàn dù sao cũng không phải loại người hoàn toàn không có đầu óc, hắn không có khả năng đem thân thể huyết nhục đối kháng Phượng Minh Đao, cho nên, ngay lúc thân hình hắn di động, theo bản năng, đã đem bổn mệnh pháp bảo của mình, Đại Đồng Chung xuất ra, chắn trước người.
Đại Đồng Chung mới vừa xuất hiện, liền sau đó, đạo khủng bố kim sắc đao mang liền hung hăng trảm lên Đại Đồng Chung. Chúng nhân chỉ nghe thấy làm một tiếng ‘đương’ thật lớn, vỏ ngoài Đại Đồng Chung nháy mắt đã bị chém ra một lỗ hổng cự đại. Nhưng là, khiến người khác chấn kinh chính là, cứ việc Đại Đồng Chung tổn hại nghiêm trọng, nhưng là bất kể nói thế nào, nó vẫn chặn được trảm kích của Phượng Minh Đao. Kim sắc đao mang cứ thế bị phản chấn trở về.
Bất quá, thân là đương sự Tiểu Bàn, lại không dễ chịu. Phượng Minh Đao dù sao cũng là Linh Bảo, mà nó còn trong tay một tên tu sĩ Nguyên Anh, cho dù Đồ Thiên Thành đã muốn trọng thương đợi chết, cho dù Phượng Minh Đao lúc trước đã trảm liên tục bốn kiện pháp bảo, dư kình nó lưu lại vẫn khủng bố kinh người.
Tuy rằng người khác không biết, nhưng mà Tiểu Bàn lại rất rõ ràng.
Phần ngoài Đại Đồng Chung, tầng đó dày đến bốn năm thước, vỏ ngoài Phong Đồng được gia trì các loại trận pháp, lại bị đao mang của Phượng Minh Đao trực tiếp xuyên thấu. Kỳ thật cuối cùng đỡ dược một đao này, là bản thể Đại Đồng Chung.
Có thể coi là đao mang bị ngạnh kháng, mặt trên uẩn hàm kình đạo đáng sợ lại toàn bộ tác dụng ở trên Đại Đồng Chung. Kết quả là khiến cho khẩu Đại Chung cao ba bốn trượng, nặng như tiểu sơn này, trực tiếp bị chấn bay lên, hung hăng đánh tới hướng bọn hắn.
Theo trọng lượng khẩu đồng chung này, hơn nữa với tốc độ bị đánh bay của nó, lại uẩn hàm kình đạo, chỉ sợ ngay cả tiểu sơn cũng có thể đánh nát, huống chi là một đám tu sĩ cấp thấp này!
Đang đứng mũi chịu sào Tiểu Bàn thấy thế nhất thời biến sắc, hắn kì thực có thể né tránh, nhưng khi hắn né tránh thì Hồng Ảnh sau lưng sẽ gánh chịu, còn không thể nào trực tiếp bị Đại Đồng Chung nện thành thịt vụn sao?
Vì bảo hộ cho Hồng Ảnh phía sau Tiểu Bàn cắn răng một cái, dứt khoát kiên quyết lựa chọn ngạnh tiếp khẩu Đại Chung đó. Chỉ thấy hắn nộ hống một tiếng, cơ nhục toàn thần đồng loạt bạo khởi, nháy mắt phá rách đạo bào, lộ ra cơ nhục bên trong kiên cố tựa tinh cương.
Lúc này Tiểu Bàn, còn có nơi nào là bộ dạng mập mạp nữa? Rõ ràng chính là một đại hán cường tráng đến cực điểm, bắp chân vạm vỡ đến đáng sợ, hùng tráng đến ngay cả đầu cự hùng so ra cũng kém hơn, quả thực tựa như là Hình Thiên tại thế, Bàn Cổ trọng sinh. Thấy thế chúng nhân đều ngây ngốc!
Theo tiếng nộ hống của Tiểu Bàn, hai cánh tay thô to, đột nhiên chắp lại đẩy về trước, chúng nhân chỉ nghe thấy ‘phanh’ một tiếng vang to, hắn cứ thế lấy lực lượng bản thân đem chặn Đồng Chung đang mạnh mẽ bay tới. Song thủ của hắn thậm chí đã hãm nhập vỏ ngoài Phong Đồng vài tấc! Hai chân cũng giẫm nát mặt đất, nhưng là thân thể hắn, lại không đọng một tí nào. Hồng Ảnh ở phía sau lại càng ngay một cọng lông tơ cũng không hề thương tổn.
Bất quá, trên Đại Đồng Chung uẩn hàm lực lượng thực sự quá lớn, mặc cho Tiểu Bàn một thân cương cân thiết cốt (tựa như hay nói: mình đồng da sắt, xxx bê tông. :D hì), cũng không chịu nỗi lực trùng kích cường đại như thế, cho khi tiếp hạ Đại Đồng Chung, hắn cũng nhịn không được há miệng phun ra một búng máu.
Nói thì chậm, thực chất thì nhanh, từ lúc Phượng Minh Đao phát động, đến khi nó liên tiếp hủy tứ bảo cuối cùng bị ngăn chặn, sự tình kỳ thực bất quá chỉ gần như trong nháy mắt. Nhưng đối với đám người Tiểu Bàn, Hồng Ảnh lại vô ý như cùng trải qua một hồi khảo nghiệm sinh tử.
Tìm dược đường sống trong chỗ chết, thần tình Hồng Ảnh cảm kích nhìn về Tiểu Bàn đang trước mặt mình như đại sơn hùng vĩ, trong tâm cảm kích nói không nên lời. Mà những người khác sau khi thoáng ngây người một lúc, toàn bộ hét một tiếng “Chạy mau!” Hét xong, một đám quay đầu bỏ chạy, tại chỗ chỉ còn lại Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh.
Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành thấy Đồng Chung Tiểu Bàn chặn được một kích của hắn, nhất thời hơi sửng sốt, ngây ngốc đứng đó, để cho những tên gia hỏa kia quay đầu bỏ chạy. Hắn vừa nhìn lại nhất thời nổi giận, sự tình mình ở nơi này dưỡng thương thực không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không lại đến một đám cao thủ Nguyên Anh, lấy trạng thái mình hiện tại, chỉ sợ có Phượng Minh Đao cũng trốn không thoát. Cho nên những người này nhất định phải diệt khẩu toàn bộ, cho nên hắn vội vàng hét lớn: “Trốn đi đâu, chết cả đi cho lão tử!”
Trong lúc nói, Phượng Minh Đao lại tự động vang lên. Mắt thấy sắp phát động. Tiểu Bàn nhất thời cả kinh, nhưng sau đó hắn lại đột nhiên song mục nộ tĩnh (giận dữ trợn trừng), hét lớn: “Sư muội, chạy trước đi, ta đoạn hậu”. Nói xong, hai tay nắm vai Hồng Ảnh, mạnh mẽ ném nàng ra sau. Cùng lúc đó, thân hình hắn lại như một đạo toàn phong (gió lốc) hướng Đồ Thiên Thành đánh tới. Tiểu Bàn biết, lấy tốc độ hai người mình, thì như thế nào cũng không thể nhanh hơn Phượng Minh Đao. Cho dù là có Đại Đồng Chung cũng vô dụng, dù sao đối thủ lần này cũng là tu sĩ Nguyên Anh, lấy kỹ thuật cùng kinh nghiệm người ta, nếu biết đánh không vỡ Đại Đồng Chung, tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm. Dù sao Phượng Minh Đao xưa nay lấy linh hoạt trứ danh, chỉ cần thoáng thao tác, là có thể dễ dàng lách qua khẩu Đồng Chung này, đem Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh đồng thời trảm sát đương trường. Cho nên lúc này, căn bản không thể cùng nhau quay đầu. Đem lưng biếu cho đối phương tùy tiện mà chém, chỉ có thể lưu lại một người đoạn hậu, để cho người còn lại chạy trốn.
Hiển nhiên Tiểu Bàn tại thời khắc sinh tử này, kiên quyết lựa chọn để cho Hồng Ảnh chạy thoát, chính mình thì trực diện ngạnh kháng thanh Linh Bảo Phượng Minh Đao đáng sợ kia.( Rất là man.)
Cho dù lúc này Tiểu Bàn đã giác ngộ hẳn phải chết, nhưng khác thường là tâm cảnh hắn lại dị thường bình thản, cùng một loại với ý cảnh của Thủy Tĩnh, tâm lặng như nước.
Dưới loại ý cảnh này Tiểu Bàn không ngờ lại thần kỳ thấy được quỹ tích phi hành Phượng Minh Đao, thật giống như một bộ hình ảnh ở trước mặt hắn triển khai. Nguyên bản Phượng Minh Đao mau lẹ vô ảnh, lại từ tốn lướt qua trong não hải hắn, lưu lại một đạo quỹ tích rành mạch.
Tiểu Bàn không biết vì sao mình có thể đạt được một bước này, nhưng mà loại năng lực tiên tri này, rõ ràng là năng lực của Thủy Tĩnh, có lẽ có quan hệ đến lần song tu thần giao trước của hai người.
Thời khắc này Tiểu Bàn tự nhiên không rảnh hơi quan tâm lắm việc như thế, hắn hiện tại chỉ quan tâm làm thế nào để bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, nếu đã biết quỹ tích Phượng Minh Đao, sự tình đã có thể đơn giản hơn. Chỉ thấy Tiểu Bàn tiếp theo vọt lên trước, đầu ngón chân điểm xuống đất, mạnh mẽ nhảy lên cao, hai tay bắt lấy phần sau Đại Đồng Chung, điều chỉnh góc độ khẩu chung, tựu hướng lộ trình Phượng Minh Đao bay qua.
Ngay tại lúc Tiểu Bàn phấn đấu quên mình nhằm hướng Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành, Hồng Ảnh bị cự đại lực lượng Tiểu Bàn trực tiếp ném ra khỏi thác nước, toàn thân ướt nhẹp nước. Nhưng, ánh mắt nàng lại thủy chung đặt lên thân ảnh dũng cảm kia, nước mắt nháy mắt đã ngập tràn song mục mỹ lệ, từng giọt nước mắt rơi xuống hòa nhập vào thác nước, cuồn cuộn chảy xuống. (người Vn mình hay gọi là khóc như mưa, tung Của là lê hoa đái vũ gì gì đó, Tiêu gia này thì hình dung khóc như thác thủy điện Thác Bà)
Trong tình cảnh này, làm cho Hồng Ảnh do dự, nàng thậm chí không biết làm thế nào mới tốt, là bỏ qua Bàn ca ca một mình chạy trốn, hay là dũng cảm xông vào với hắn cùng nhau đối địch đây?
Ngay tại thời gian Hồng Ảnh do dự, trong sơn động lại đột nhiên truyền đến một thanh âm kim loại giao nhau thật lớn, lập tức liền đem Hồng Ảnh chấn tỉnh, cùng lúc đó, trong tâm nàng kiên quyết làm ra một quyết định!
………
Lại nói Tiểu Bàn trong sơn động, nhìn được quỹ tích Phượng Minh Đao, nhảy lên cao, lấy một góc độ gần như hoàn mỹ, rốt cuộc thành công bao lấy Phượng Minh Đao. Tình cảnh đó, quả thực tựa như tiên tri (biết trước), khiến cho Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành cũng nhịn không được lắp bắp kinh hãi.
Bất quá Tiểu Bàn tuy rằng dựa vào lực phòng ngự cường đại của bổn mạng pháp bảo Đại Đồng Chung, một lần nữa chặn được một kích của Phượng Minh Đao, nhưng là trên Phượng Minh Đao uẩn hàm lực lượng khủng bố. Bởi vì không có bốn kiện pháp bảo ngăn cản, nên so với vừa rồi càng gánh nặng hơn nhiều, cho nên kích bay cả Đại Đồng Chung cùng Tiểu Bàn lên trên, cuối cùng đánh mạnh vào đỉnh sơn động.
Lực lượng cự đại đó, lập tức liền đem cả người Tiểu Bàn, luôn cả nửa phần Đại Đồng Chung áp nhập vào trong sơn thạch, toàn bộ sơn động đều bị chấn độn lung lay, vô số đá vỡ từ trên rơi xuống.
“Hắc hắc!” Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành thấy thế, nhất thời cười to nói: "Cho dù là ngươi có thể ngăn được Phượng Minh Đao của ta thì đã sao? Còn không phải cũng bị ép chết như vậy! Nên ta nói, ngươi còn không bằng bị Phượng Minh Đao trảm chết đi được thống khoái, ít nhất như vậy ngươi còn có thể lưu toàn thây, không giống như bây giờ, biến thành một đống thịt nát!"
Hiển nhiên, Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành chiếu theo kinh nghiệm mọi khi, đoán được dưới loại trọng kích này Tiểu Bàn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên thoả sức cuồng tiếu, cũng buông lỏng cảnh giác.
Nhưng là, Đồ Thiên Thành hiển nhiên nằm mơ cũng không ngờ đến độ cường ngạnh của thân thể Tiểu Bàn, ngay cả thần lôi mà hắn luyện cũng khó mà thương hại được, quả thực đã có thể so sánh lực phòng ngự của pháp khí. Cho nên dưới trọng kích vừa rồi, tuy rằng uy mãnh tuyệt luân, nhưng bất quá chỉ khiến cho hắn thổ một ít máu, nhưng thực không đáng lo ngại.
Ngay tại lúc Đồ Thiên Thành đắc ý cười to, Tiểu Bàn đang bị áp nhập trong vách núi lại chớp lấy thời cơ, phát động phản kích. Chỉ nghe hắn gầm lên giận dữ, cả người mãnh liệt chấn động, lập tức liền từ đỉnh động thoát ra, sau đó nương theo thế xuống, cộng thêm lực lượng khủng bố của bản thân, trực tiếp hướng trên đầu Đồ Thiên Thành đánh xuống. Tình cảnh đó, quả thực giống như mãnh hổ hạ sơn, thế không thể đỡ.
Bởi vì sự tình phát sinh quá mức đột ngột, thế cho nên Đồ Thiên Thành còn không kịp phản ứng, liền ‘bình’ một tiếng, luôn cả Phượng Minh Đao,cũng bị nhốt trong Đại Đồng Chung.
Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành thấy thế, nhất thời hết sức cả kinh, hắn gấp gáp vùng vẫy nộ hống, chỉ huy Phượng Minh Đao bắt đầu điên cuồng hướng các nơi trên Đại Đồng Chung đánh tới.
Bên ngoài Tiểu Bàn chỉ nghe thấy ‘phanh phanh phanh’ một trận loạn hưởng, Đại Đồng Chung không ngừng lay động. Sợ tới mức hắn vội vàng như chó mất nhà tại đỉnh Đại Đồng Chung, dùng hết toàn thân lực lượng áp trụ Đại Đồng Chung.
Rất hiển nhiên, Đồ Thiên Thành bản thân bị trọng thương, lại liên tục thi triển hai lần Phượng Minh Đao, hắn sớm đã đến bước hết hơi hết sức, mặc dù đang ở bên trong giãy dụa kịch liệt, nhưng là lực lượng lại rõ ràng kém vừa rồi, bằng không Tiểu Bàn sớm đã bị đánh bay.
Mà một khi Lão Ma phá khốn mà ra, như vậy hiển nhiên, thân thể Tiểu Bàn cũng bị chấn thương, chỉ sợ tám phần ngăn không được Phượng Minh Đao một trảm giết chết.
Ngay tại cái thời khắc vạn phần nguy cấp này, bỗng nhiên từ bên ngoài bay tới một đạo nhân ảnh, ngay sau đó, Hồng Ảnh xuất hiện ngay trên đỉnh Đại Đồng Chung, nàng nửa quỳ tại phía trên, hai tay thì dùng lực ấn trụ Đại Đồng Chung. Tức thời, lực chấn động lên Đại Đồng Chung giảm đi rất nhiều.
Nhưng mà Tiểu Bàn lại lắp bắp kinh hãi, hắn rất không mong muốn Hồng Ảnh mạo hiểm, gấp gáp sốt ruột nói : "Muội tại sao trở về sao? Ta không phải nói muội chạy sao?"
Hồng Ảnh còn chưa kịp trả lời, phía dưới, Phượng Minh Lão Ma tựa hồ cảm nhận được nguy cơ mới, nên đột nhiên bạo phát lên, càng thêm mãnh liệt giãy dụa. Hắn giãy dụa không sao nhưng Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh hai người đều thiếu chút nữa áp chế không nổi.
Thấy bốn kiện pháp bảo linh khí bức nhân, thanh thế uy mãnh tề xuất, đối diện đạo kim sắc đao mang dài không quá một trượng, chúng nhân trong lòng không nhịn được sinh một tia hy vọng. Toàn bộ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía trước, mong mỏi kỳ tích xuất hiện.
Nhưng mà, hiện thực lại tàn khốc, kỳ tích sao có thể tùy tiện xuất hiện. Cứ việc bốn kiện pháp bảo khí thế bất phàm, nhưng dẫu sao so với người ta chính là không cùng đẳng cấp, mà đẳng cấp, liền quyết định song phương hoàn toàn không có cách nào khác đối kháng. Sau khi song phương giao tiếp, gần như trong nháy mắt, cái gì Bạch Long Kiếm, Vô Song Kiếm, cái gì kính tử pháp bảo, toàn bộ bị đánh nát. Thật giống như vài thứ kia không phải bảo vật thiên tân vạn khổ tu luyện, mà là giống như một đống đồ bỏ đi.
Bốn kiện pháp bảo thì ba kiện toái liệt đương trường, hộp kiếm của Vô Song Kiếm trên lưng, ngay cả không có bị đánh vào, nhưng mà kiếm hồn lại bị kích nát, trên hộp kiếm cũng theo đó nức toàn thân, hiển nhiên cũng chẳng khác gì là phế đi.
Bởi vì bốn kiện pháp bảo đều là bảo vật cùng tâm thần bọn họ tương liên, sau khi chúng bị hủy, cũng trực tiếp chấn thương thần thức bốn người. Cả bốn nhất tề phun máu tươi, liên tiếp lui về phía sau, mỗi người đều tổn thương không nhẹ.
Mà Phượng Minh Đao, sau khi phá hủy bốn kiện pháp bảo cường đại, cũng bất quá chỉ có chút dừng lại, lập tức liền tiếp tục chém đến.
Lúc này, bốn người phía trước bởi vì thụ trọng thương lùi lại sau, như thế từ đó, vốn thân ở hàng người thứ hai Hồng Ảnh lại trở thành người đứng trước, đối mặt với đạo đao mang tán phát khí tức tử vong, một nữ tử thuần chất chưa hề cùng người khác chiến sinh tử, nháy mắt bị nỗi sợ hãi tử vong tràn ngập toàn thân, trực tiếp ngây ngốc tại đương trường. Mà những người khác dù không phải bị thương, cũng chỉ hữu tâm vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn, vô kế khả thi.
Mắt thấy một thiếu nữ như hoa như ngọc sẽ bị thanh Phượng Minh Đao khủng bố trảm thành lưỡng đoạn, một thân ảnh cao lớn mang theo một cổ kình phong, lấy khí thế dũng cảm đại vô úy (không biết sợ) từ phía sau vọt tới trước thân Hồng Ảnh, lấy thân hình hùng tráng của mình để bảo hộ cho nàng.
Người này không cần hỏi, chính là Tiểu Bàn, người một mực ở phía sau quan chiến, hắn nhìn thấy Hồng Ảnh gặp nguy hiểm, căn bản cũng không có suy nghĩ qua mình có thể hay không ngăn cản được thanh Phượng Minh Đao dễ dàng kích hủy bốn kiện pháp bảo, thân thể không tự chủ được vượt qua Hồng Ảnh, đem tiểu thiếu nữ bảo hộ sau thân.
Bất quá Tiểu Bàn dù sao cũng không phải loại người hoàn toàn không có đầu óc, hắn không có khả năng đem thân thể huyết nhục đối kháng Phượng Minh Đao, cho nên, ngay lúc thân hình hắn di động, theo bản năng, đã đem bổn mệnh pháp bảo của mình, Đại Đồng Chung xuất ra, chắn trước người.
Đại Đồng Chung mới vừa xuất hiện, liền sau đó, đạo khủng bố kim sắc đao mang liền hung hăng trảm lên Đại Đồng Chung. Chúng nhân chỉ nghe thấy làm một tiếng ‘đương’ thật lớn, vỏ ngoài Đại Đồng Chung nháy mắt đã bị chém ra một lỗ hổng cự đại. Nhưng là, khiến người khác chấn kinh chính là, cứ việc Đại Đồng Chung tổn hại nghiêm trọng, nhưng là bất kể nói thế nào, nó vẫn chặn được trảm kích của Phượng Minh Đao. Kim sắc đao mang cứ thế bị phản chấn trở về.
Bất quá, thân là đương sự Tiểu Bàn, lại không dễ chịu. Phượng Minh Đao dù sao cũng là Linh Bảo, mà nó còn trong tay một tên tu sĩ Nguyên Anh, cho dù Đồ Thiên Thành đã muốn trọng thương đợi chết, cho dù Phượng Minh Đao lúc trước đã trảm liên tục bốn kiện pháp bảo, dư kình nó lưu lại vẫn khủng bố kinh người.
Tuy rằng người khác không biết, nhưng mà Tiểu Bàn lại rất rõ ràng.
Phần ngoài Đại Đồng Chung, tầng đó dày đến bốn năm thước, vỏ ngoài Phong Đồng được gia trì các loại trận pháp, lại bị đao mang của Phượng Minh Đao trực tiếp xuyên thấu. Kỳ thật cuối cùng đỡ dược một đao này, là bản thể Đại Đồng Chung.
Có thể coi là đao mang bị ngạnh kháng, mặt trên uẩn hàm kình đạo đáng sợ lại toàn bộ tác dụng ở trên Đại Đồng Chung. Kết quả là khiến cho khẩu Đại Chung cao ba bốn trượng, nặng như tiểu sơn này, trực tiếp bị chấn bay lên, hung hăng đánh tới hướng bọn hắn.
Theo trọng lượng khẩu đồng chung này, hơn nữa với tốc độ bị đánh bay của nó, lại uẩn hàm kình đạo, chỉ sợ ngay cả tiểu sơn cũng có thể đánh nát, huống chi là một đám tu sĩ cấp thấp này!
Đang đứng mũi chịu sào Tiểu Bàn thấy thế nhất thời biến sắc, hắn kì thực có thể né tránh, nhưng khi hắn né tránh thì Hồng Ảnh sau lưng sẽ gánh chịu, còn không thể nào trực tiếp bị Đại Đồng Chung nện thành thịt vụn sao?
Vì bảo hộ cho Hồng Ảnh phía sau Tiểu Bàn cắn răng một cái, dứt khoát kiên quyết lựa chọn ngạnh tiếp khẩu Đại Chung đó. Chỉ thấy hắn nộ hống một tiếng, cơ nhục toàn thần đồng loạt bạo khởi, nháy mắt phá rách đạo bào, lộ ra cơ nhục bên trong kiên cố tựa tinh cương.
Lúc này Tiểu Bàn, còn có nơi nào là bộ dạng mập mạp nữa? Rõ ràng chính là một đại hán cường tráng đến cực điểm, bắp chân vạm vỡ đến đáng sợ, hùng tráng đến ngay cả đầu cự hùng so ra cũng kém hơn, quả thực tựa như là Hình Thiên tại thế, Bàn Cổ trọng sinh. Thấy thế chúng nhân đều ngây ngốc!
Theo tiếng nộ hống của Tiểu Bàn, hai cánh tay thô to, đột nhiên chắp lại đẩy về trước, chúng nhân chỉ nghe thấy ‘phanh’ một tiếng vang to, hắn cứ thế lấy lực lượng bản thân đem chặn Đồng Chung đang mạnh mẽ bay tới. Song thủ của hắn thậm chí đã hãm nhập vỏ ngoài Phong Đồng vài tấc! Hai chân cũng giẫm nát mặt đất, nhưng là thân thể hắn, lại không đọng một tí nào. Hồng Ảnh ở phía sau lại càng ngay một cọng lông tơ cũng không hề thương tổn.
Bất quá, trên Đại Đồng Chung uẩn hàm lực lượng thực sự quá lớn, mặc cho Tiểu Bàn một thân cương cân thiết cốt (tựa như hay nói: mình đồng da sắt, xxx bê tông. :D hì), cũng không chịu nỗi lực trùng kích cường đại như thế, cho khi tiếp hạ Đại Đồng Chung, hắn cũng nhịn không được há miệng phun ra một búng máu.
Nói thì chậm, thực chất thì nhanh, từ lúc Phượng Minh Đao phát động, đến khi nó liên tiếp hủy tứ bảo cuối cùng bị ngăn chặn, sự tình kỳ thực bất quá chỉ gần như trong nháy mắt. Nhưng đối với đám người Tiểu Bàn, Hồng Ảnh lại vô ý như cùng trải qua một hồi khảo nghiệm sinh tử.
Tìm dược đường sống trong chỗ chết, thần tình Hồng Ảnh cảm kích nhìn về Tiểu Bàn đang trước mặt mình như đại sơn hùng vĩ, trong tâm cảm kích nói không nên lời. Mà những người khác sau khi thoáng ngây người một lúc, toàn bộ hét một tiếng “Chạy mau!” Hét xong, một đám quay đầu bỏ chạy, tại chỗ chỉ còn lại Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh.
Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành thấy Đồng Chung Tiểu Bàn chặn được một kích của hắn, nhất thời hơi sửng sốt, ngây ngốc đứng đó, để cho những tên gia hỏa kia quay đầu bỏ chạy. Hắn vừa nhìn lại nhất thời nổi giận, sự tình mình ở nơi này dưỡng thương thực không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không lại đến một đám cao thủ Nguyên Anh, lấy trạng thái mình hiện tại, chỉ sợ có Phượng Minh Đao cũng trốn không thoát. Cho nên những người này nhất định phải diệt khẩu toàn bộ, cho nên hắn vội vàng hét lớn: “Trốn đi đâu, chết cả đi cho lão tử!”
Trong lúc nói, Phượng Minh Đao lại tự động vang lên. Mắt thấy sắp phát động. Tiểu Bàn nhất thời cả kinh, nhưng sau đó hắn lại đột nhiên song mục nộ tĩnh (giận dữ trợn trừng), hét lớn: “Sư muội, chạy trước đi, ta đoạn hậu”. Nói xong, hai tay nắm vai Hồng Ảnh, mạnh mẽ ném nàng ra sau. Cùng lúc đó, thân hình hắn lại như một đạo toàn phong (gió lốc) hướng Đồ Thiên Thành đánh tới. Tiểu Bàn biết, lấy tốc độ hai người mình, thì như thế nào cũng không thể nhanh hơn Phượng Minh Đao. Cho dù là có Đại Đồng Chung cũng vô dụng, dù sao đối thủ lần này cũng là tu sĩ Nguyên Anh, lấy kỹ thuật cùng kinh nghiệm người ta, nếu biết đánh không vỡ Đại Đồng Chung, tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm. Dù sao Phượng Minh Đao xưa nay lấy linh hoạt trứ danh, chỉ cần thoáng thao tác, là có thể dễ dàng lách qua khẩu Đồng Chung này, đem Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh đồng thời trảm sát đương trường. Cho nên lúc này, căn bản không thể cùng nhau quay đầu. Đem lưng biếu cho đối phương tùy tiện mà chém, chỉ có thể lưu lại một người đoạn hậu, để cho người còn lại chạy trốn.
Hiển nhiên Tiểu Bàn tại thời khắc sinh tử này, kiên quyết lựa chọn để cho Hồng Ảnh chạy thoát, chính mình thì trực diện ngạnh kháng thanh Linh Bảo Phượng Minh Đao đáng sợ kia.( Rất là man.)
Cho dù lúc này Tiểu Bàn đã giác ngộ hẳn phải chết, nhưng khác thường là tâm cảnh hắn lại dị thường bình thản, cùng một loại với ý cảnh của Thủy Tĩnh, tâm lặng như nước.
Dưới loại ý cảnh này Tiểu Bàn không ngờ lại thần kỳ thấy được quỹ tích phi hành Phượng Minh Đao, thật giống như một bộ hình ảnh ở trước mặt hắn triển khai. Nguyên bản Phượng Minh Đao mau lẹ vô ảnh, lại từ tốn lướt qua trong não hải hắn, lưu lại một đạo quỹ tích rành mạch.
Tiểu Bàn không biết vì sao mình có thể đạt được một bước này, nhưng mà loại năng lực tiên tri này, rõ ràng là năng lực của Thủy Tĩnh, có lẽ có quan hệ đến lần song tu thần giao trước của hai người.
Thời khắc này Tiểu Bàn tự nhiên không rảnh hơi quan tâm lắm việc như thế, hắn hiện tại chỉ quan tâm làm thế nào để bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, nếu đã biết quỹ tích Phượng Minh Đao, sự tình đã có thể đơn giản hơn. Chỉ thấy Tiểu Bàn tiếp theo vọt lên trước, đầu ngón chân điểm xuống đất, mạnh mẽ nhảy lên cao, hai tay bắt lấy phần sau Đại Đồng Chung, điều chỉnh góc độ khẩu chung, tựu hướng lộ trình Phượng Minh Đao bay qua.
Ngay tại lúc Tiểu Bàn phấn đấu quên mình nhằm hướng Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành, Hồng Ảnh bị cự đại lực lượng Tiểu Bàn trực tiếp ném ra khỏi thác nước, toàn thân ướt nhẹp nước. Nhưng, ánh mắt nàng lại thủy chung đặt lên thân ảnh dũng cảm kia, nước mắt nháy mắt đã ngập tràn song mục mỹ lệ, từng giọt nước mắt rơi xuống hòa nhập vào thác nước, cuồn cuộn chảy xuống. (người Vn mình hay gọi là khóc như mưa, tung Của là lê hoa đái vũ gì gì đó, Tiêu gia này thì hình dung khóc như thác thủy điện Thác Bà)
Trong tình cảnh này, làm cho Hồng Ảnh do dự, nàng thậm chí không biết làm thế nào mới tốt, là bỏ qua Bàn ca ca một mình chạy trốn, hay là dũng cảm xông vào với hắn cùng nhau đối địch đây?
Ngay tại thời gian Hồng Ảnh do dự, trong sơn động lại đột nhiên truyền đến một thanh âm kim loại giao nhau thật lớn, lập tức liền đem Hồng Ảnh chấn tỉnh, cùng lúc đó, trong tâm nàng kiên quyết làm ra một quyết định!
………
Lại nói Tiểu Bàn trong sơn động, nhìn được quỹ tích Phượng Minh Đao, nhảy lên cao, lấy một góc độ gần như hoàn mỹ, rốt cuộc thành công bao lấy Phượng Minh Đao. Tình cảnh đó, quả thực tựa như tiên tri (biết trước), khiến cho Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành cũng nhịn không được lắp bắp kinh hãi.
Bất quá Tiểu Bàn tuy rằng dựa vào lực phòng ngự cường đại của bổn mạng pháp bảo Đại Đồng Chung, một lần nữa chặn được một kích của Phượng Minh Đao, nhưng là trên Phượng Minh Đao uẩn hàm lực lượng khủng bố. Bởi vì không có bốn kiện pháp bảo ngăn cản, nên so với vừa rồi càng gánh nặng hơn nhiều, cho nên kích bay cả Đại Đồng Chung cùng Tiểu Bàn lên trên, cuối cùng đánh mạnh vào đỉnh sơn động.
Lực lượng cự đại đó, lập tức liền đem cả người Tiểu Bàn, luôn cả nửa phần Đại Đồng Chung áp nhập vào trong sơn thạch, toàn bộ sơn động đều bị chấn độn lung lay, vô số đá vỡ từ trên rơi xuống.
“Hắc hắc!” Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành thấy thế, nhất thời cười to nói: "Cho dù là ngươi có thể ngăn được Phượng Minh Đao của ta thì đã sao? Còn không phải cũng bị ép chết như vậy! Nên ta nói, ngươi còn không bằng bị Phượng Minh Đao trảm chết đi được thống khoái, ít nhất như vậy ngươi còn có thể lưu toàn thây, không giống như bây giờ, biến thành một đống thịt nát!"
Hiển nhiên, Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành chiếu theo kinh nghiệm mọi khi, đoán được dưới loại trọng kích này Tiểu Bàn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên thoả sức cuồng tiếu, cũng buông lỏng cảnh giác.
Nhưng là, Đồ Thiên Thành hiển nhiên nằm mơ cũng không ngờ đến độ cường ngạnh của thân thể Tiểu Bàn, ngay cả thần lôi mà hắn luyện cũng khó mà thương hại được, quả thực đã có thể so sánh lực phòng ngự của pháp khí. Cho nên dưới trọng kích vừa rồi, tuy rằng uy mãnh tuyệt luân, nhưng bất quá chỉ khiến cho hắn thổ một ít máu, nhưng thực không đáng lo ngại.
Ngay tại lúc Đồ Thiên Thành đắc ý cười to, Tiểu Bàn đang bị áp nhập trong vách núi lại chớp lấy thời cơ, phát động phản kích. Chỉ nghe hắn gầm lên giận dữ, cả người mãnh liệt chấn động, lập tức liền từ đỉnh động thoát ra, sau đó nương theo thế xuống, cộng thêm lực lượng khủng bố của bản thân, trực tiếp hướng trên đầu Đồ Thiên Thành đánh xuống. Tình cảnh đó, quả thực giống như mãnh hổ hạ sơn, thế không thể đỡ.
Bởi vì sự tình phát sinh quá mức đột ngột, thế cho nên Đồ Thiên Thành còn không kịp phản ứng, liền ‘bình’ một tiếng, luôn cả Phượng Minh Đao,cũng bị nhốt trong Đại Đồng Chung.
Phượng Minh Lão Ma Đồ Thiên Thành thấy thế, nhất thời hết sức cả kinh, hắn gấp gáp vùng vẫy nộ hống, chỉ huy Phượng Minh Đao bắt đầu điên cuồng hướng các nơi trên Đại Đồng Chung đánh tới.
Bên ngoài Tiểu Bàn chỉ nghe thấy ‘phanh phanh phanh’ một trận loạn hưởng, Đại Đồng Chung không ngừng lay động. Sợ tới mức hắn vội vàng như chó mất nhà tại đỉnh Đại Đồng Chung, dùng hết toàn thân lực lượng áp trụ Đại Đồng Chung.
Rất hiển nhiên, Đồ Thiên Thành bản thân bị trọng thương, lại liên tục thi triển hai lần Phượng Minh Đao, hắn sớm đã đến bước hết hơi hết sức, mặc dù đang ở bên trong giãy dụa kịch liệt, nhưng là lực lượng lại rõ ràng kém vừa rồi, bằng không Tiểu Bàn sớm đã bị đánh bay.
Mà một khi Lão Ma phá khốn mà ra, như vậy hiển nhiên, thân thể Tiểu Bàn cũng bị chấn thương, chỉ sợ tám phần ngăn không được Phượng Minh Đao một trảm giết chết.
Ngay tại cái thời khắc vạn phần nguy cấp này, bỗng nhiên từ bên ngoài bay tới một đạo nhân ảnh, ngay sau đó, Hồng Ảnh xuất hiện ngay trên đỉnh Đại Đồng Chung, nàng nửa quỳ tại phía trên, hai tay thì dùng lực ấn trụ Đại Đồng Chung. Tức thời, lực chấn động lên Đại Đồng Chung giảm đi rất nhiều.
Nhưng mà Tiểu Bàn lại lắp bắp kinh hãi, hắn rất không mong muốn Hồng Ảnh mạo hiểm, gấp gáp sốt ruột nói : "Muội tại sao trở về sao? Ta không phải nói muội chạy sao?"
Hồng Ảnh còn chưa kịp trả lời, phía dưới, Phượng Minh Lão Ma tựa hồ cảm nhận được nguy cơ mới, nên đột nhiên bạo phát lên, càng thêm mãnh liệt giãy dụa. Hắn giãy dụa không sao nhưng Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh hai người đều thiếu chút nữa áp chế không nổi.
/538
|