Hàn Băng Nhi nghe vậy. Lại lạnh lùng cười, nói : "Tống sư huynh, xin đừng để cho ta xem thường ngươi!"
Tiểu Bàn trực tiếp coi khinh, khinh thường nói: "Ngươi khinh thường ta thì cũng không làm cho ta thiếu khối thịt nào!" Đó ý tứ rõ ràng rằng, thà rằng cho ngươi khinh thường, ta cũng không chơi cùng ngươi!
Hàn Băng Nhi nhất thời chau mày, nhịn không được lạnh lùng nói: "Tống sư huynh, giờ không đánh cũng không được, không thể theo ý ngươi!"
"Vì cái gì?" Tiểu Bàn nhất thời kỳ quái nói : "Chúng ta ngày xưa không oán, gần đây không thù, bất quá mới lần đầu tiên gặp mặt, ngươi cần gì phải tận lực bức bách vậy chứ? Chẳng lẽ bởi vì một chút hư danh?"
"Hư danh với ta như phù vân, ta sở dĩ tìm ngươi, hoàn toàn là bởi vì Mộc Tử Dung, Mộc tỷ tỷ." Hàn Băng Nhi chỉnh sắc, nghiêm nghị nói: "Nàng là khuê trung hảo hữu của ta, lại bị ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ đem nàng đánh cho trọng thương, ít nhất phải nằm trên giường mười năm. Ta hôm nay chính là nên vì Mộc tỷ tỷ thu hồi công đạo!"
Hàn Băng Nhi vừa nói như thế, Tiểu Bàn nhất thời mới tỉnh ngộ. Chẳng thể trách Hác mỹ phụ qua đây gây chuyện nha, chẳng thể trách Hỏa Long không chịu can thiệp. Nguyên lai bọn họ chung thuyền chung hội, rõ ràng là muốn liên hợp lại đem Tiểu Bàn phế tại đây.
Tiểu Bàn đã sớm nghe nói, Hỏa Long cùng Tuyền Ki Các qua lại mật thiết, cao tầng của song phương cùng môn hạ nhiều lần hỗ trợ cho nhau. Tin tưởng như vậy, mới khiến cho Hàn Băng Nhi cùng Mộc Tử Dung kết làm tỷ muội.
Kỳ thật Tiểu Bàn đoán thật đúng là không sai biệt lắm. Hỏa Long xác thực cùng Tuyền Ki Các qua lại vô cùng gần gũi, Hàn Băng Nhi cùng Mộc Tử Dung cũng chứng xác thực là thủ mạt chi giao. Bất quá, Tiểu Bàn lại đã đoán sai một chút, đó là sự tình hôm nay, cũng không phải Hỏa Long cùng Hác mỹ phụ trước đó thương lượng. Trên thực tế, bởi vì Tuyền Ki Các cùng Huyền Thiên Biệt Viện cách xa nhau mấy chục vạn dặm, song phương trao đổi mặc dù có, nhưng là cũng cũng không có quá nhiều.
Lần này sở dĩ Hác mỹ phụ tiến đến bới móc, trên thực tế là bởi vì các nàng khó chịu Phượng Minh Lão Ma bị Tiểu Bàn chiếm tiện nghi, vừa hay Hàn Băng Nhi lại nhận được phong hàm Mộc Tử Dung gửi cho nàng, nên mới đưa đến việc Hàn Băng Nhi mượn cơ hội sinh sự. Về phần Băng Phách Thần Kiếm, Hàn Băng Nhi bất quá cũng chỉ là mới đoạt được một hai năm, với bên ngoài đều là cơ mật, cho nên liên tiếp vài năm không liên hệ Mộc Tử Dung cũng không biết, Hỏa Long cũng càng không thể nào biết được. Bất quá có một chút Hỏa Long quả thật nhìn ra, Hác mỹ phụ chỉ là muốn tìm Tiểu Bàn trút giận mà thôi, thực sự không phải là cùng với Huyền Thiên Biệt Viện hoàn toàn trở mặt.
Dưới tình huống như vậy, Hỏa Long tự nhiên sẽ không vì Tiểu Bàn mà đắc tội Tuyền Ki Vác. Trên thực tế, hắn còn mong mỏi người Tuyền Ki Vác đem tên Tử Bàn Tử xử lý hộ hắn vụ hố Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm. Cho nên hắn mới rất phối hợp giả câm vờ điếc.
Nếu đối phương nhắc tới Mộc Tử Dung, hơn nữa Hỏa Long trợ giúp, Tiểu Bàn nhất thời liền ý thức được một trận chiến này chỉ sợ không đánh không được. Chỉ là đối phương có Băng Phách Thần Kiếm uy lực cực mạnh, thậm chí càng mạnh hơn Phượng Minh Đao, thật sự làm cho Tiểu Bàn trong lòng băn khoăn. Nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Nãy giờ ở phía sau, Hồng Ảnh rốt cục nhịn không được. Nàng cũng không để cho Tiểu Bàn chịu khi dễ, liền nhảy ra nói : "Ta và ngươi đánh, ngươi không phải là cầm Linh Bảo muốn khi dễ người sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!"
Nhìn thấy Hồng Ảnh đứng ra, Hàn Băng Nhi nhướng mày, thản nhiên nói: "Hồng Ảnh muội muội, đây là chuyện tình của ta cùng Tống sư huynh, xin ngươi không nên nhúng tay!"
"Ta chính là muốn nhúng tay đó!" Hồng Ảnh khinh thường nói : "Không cho ngươi khi dễ huynh ấy!"
Hàn Băng Nhi hiển nhiên không muốn cùng Hồng Ảnh quyết đấu, như vậy ảnh hưởng rất lớn, dù sao thân phận của đối phương quá đặc thù, đả thương nàng chẳng khác nào là đắc tội vợ chồng chưởng viện Huyền Thiên Việt Viện. Cho nên nàng rất sáng suốt hướng mắt nhìn Tiểu Bàn, thản nhiên nói: "Tống sư huynh, thân đường đường là nam tử hán, ngươi chung quy không đến mức trốn sau lưng nữ nhân chứ?"
"Có đôi khi ta sẽ!" Tiểu Bàn vuốt mép nói. (Hắc hắc ! Câu nói cực hay, tức chết ngươi luôn đi)
Hàn Băng Nhi vừa nghe, thiếu chút nữa tức chết, nàng lập tức mặt giận dữ nói : "Một khi đã như vậy, ta đây liền lĩnh giáo một chút cao chiêu sư muội ngươi, sau đó lại thu thập ngươi!" Nói xong, nàng liền muốn động thủ.
Hồng Ảnh thấy thế, lập tức cũng nóng lòng muốn thử. Nhưng là Tiểu Bàn nghe xong, lại lập tức đưa tay giữ chặt Hồng Ảnh. Sau đó bất đắc dĩ nói: "Sư muội, để ta đánh đi!"
"Nhưng là huynh, huynh không có Linh Bảo, đánh không lại nàng a?" Hồng Ảnh lo lắng nói.
"Muội cho dù là có Linh Bảo, cũng đánh không lại nàng!" Tiểu Bàn cười khổ nói: "Nếu như kết quả đều là thua, vậy hãy để cho ta đi thôi! Ta cũng không thể thực sự núp sau lưng muội được!"
"Nhưng mà.” Hồng Ảnh nghe xong, lập tức sốt ruột muốn nói gì đó.
Nhưng không ngờ Tiểu Bàn trực tiếp kéo nàng ra phía sau, sau đó sủng nịnh nói : "Ngoan, nghe lời, sư huynh tuy rằng ngu ngốc một chút, nhưng cũng không phải tùy tiện có thể để cho người ta khi dễ! Cho dù là chủ nhân Băng Phách Thần Kiếm, thì đã sao, cũng không được phép! Huynh không xoàng đến thế! Muội cứ chờ xem đi, tin tưởng ta! " (DG: chém chút cho nổi gió)
Hồng Ảnh nghe Tiểu Bàn nói như vậy, nhất thời liền biết trong lòng hắn chỉ sợ có mưu ma chước quỷ gì đó, vì thế mới lui qua một bên, khích lệ nói: "Vậy… sư huynh đi đi, hảo hảo thu thập cái thứ không biết trời cao đất dày kia đi!" (DG: trời cao đất dày xưa như núi rồi, bây giờ phải là cái thứ không biết máy bay trên trời, xe tăng dưới đất kìa. Hắc hắc)
Tiểu Bàn không nói gì, nhếch miệng mỉm cười, trực tiếp tiến tới trước vài bước, tới trước mặt Hàn Băng Nhi, thản nhiên nói: "Nếu sư muội đã có hứng thú như thế, vậy ngu huynh bất tài, cũng chỉ có thể hảo hảo liều mạng bồi quân tử vậy!"
Hàn Băng Nhi nhìn thấy Tiểu Bàn không ngờ chủ động đứng ra, hơi có chút ngoài ý muốn nói : "Không nghĩ tới Tống sư huynh bề ngoại dâm tà (khúc này chả hiểu con này nghĩ thế nào mà dám buông lời vô thức thế chứ, chú mập ngọc thụ lâm phong thế mà…. Chà chà), còn ẩn tàng huyết khí nam nhi như thế! Một khi đã như vậy, vậy tiểu muội cũng không khi dễ ngươi, Băng Phách Thần Kiếm, ta sẽ không vận dụng. Hơn nữa ta chỉ dùng một tay!"
Nói xong, Hàn Băng Nhi đem tả thủ khuynh ra sau. Đưa hữu thủ chắn trước ngực, sau đó ngạo nghễ nói : "Chỉ cần Tống sư huynh có thể ngăn trở thế công một tay này của ta một khắc đồng hồ, như vậy chuyện tình Mộc tỷ tỷ, liền xóa bỏ!"
Theo tình huống biến hóa vi diệu bên này, lúc này người trên núi cơ hồ đều đem lực chú ý tập trung đến nơi này. Mà Hàn Băng Nhi lời vừa nói ra, nhất thời dẫn phát bọn họ một trận kinh hô. Cái gì gọi hung hăng càn rỡ, Hàn Băng Nhi trước mặt nhiều người như vậy, ngang nhiên tuyên bố, nàng bỏ Linh Bảo không dùng, chỉ bằng một tay, liền muốn trong một khắc đồng hồ đánh bại một vị Tiên Thiên thập tam trọng tinh anh đệ tử của Huyền Thiên Biệt Viện. Hơn nữa đáng lưu ý chính là, vị đệ tử này hai tháng trước vừa mới đánh chết Phượng Minh Lão Ma, còn đang trong thời kì nổi như cồn.
Cái gọi là tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất, ở trước mắt bao người, bị một nữ nhân đối đãi như thế, Tiểu Bàn dù là tu dưỡng tốt mấy đi nữa, cũng không nhịn được có chút thẹn quá hoá giận.
Chỉ thấy hắn đồng dạng đem tả thủ vắt chéo sau lưng, hữu thủ thủ thế bên hông, sau đó cười lạnh nói: "Sư muội thật sự là rất hăng hái, một khi đã như vậy, ngu huynh cũng chỉ dùng một bàn tay hảo hảo chơi đùa sư muội một chút. Nếu sư muội có thể gây thương tổn ta, ngu huynh không một câu oán hận!" (nguyên văn là bồi sư muội hảo hảo chơi đùa, ta chơi ngược tí cho nó nóng)
Hàn Băng Nhi nghe xong, nhất thời nhãn tình sáng lên. Thản nhiên cười nói: "Không nghĩ tới Tống sư huynh còn có vài phần ngạo khí, một khi đã như vậy, vậy mời tiếp một kiếm của tiểu muội!"
Trong lúc nói, ngón tay Hàn Băng Nhi nhẹ nhàng bắn ra một đạo tuyết sắc kiếm khí, mang theo hàn ý dày đặc, bắn thẳng về phía trước ngực Tiểu Bàn.
Đạo kiếm khí này không hề dài, chỉ có hơn trượng, to như ngón tay, nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng mà uẩn hàm trong đó hàn khí cực kỳ khủng bố. Mới vừa xuất hiện, lập tức khiến cho cỏ cây chung quanh hơn mười trượng đều nhiễm lên một tầng hàn sương.
Uy thế như thế, đừng nói một gã đệ tử Tiên Thiên cảnh giới, chỉ sợ tu sĩ Trúc Cơ cũng vị tất có thể chịu được. Thực hiển nhiên, Hàn Băng Nhi tuy rằng ngoài mặt nói không sử dụng Băng Phách Thần Kiếm, nhưng kỳ thật ả vẫn là thầm mượn uy năng Linh Bảo, cho nên mới có thể phát ra một kích đáng sợ như thế. Mà cũng chính là căn nguyên tín tâm của ả, ả xem, ít nhất trong Tiên Thiên cảnh giới, hẳn là không có ai có thể chống đỡ được hàn khí từ trên Băng Phách Thần Kiếm.
Đối mặt hàn khí bắn ra bốn phía này, Tiểu Bàn nhất thời cũng nổi cảnh giác, hắn không dám sơ xuất, lập tức cong ngón tay bắn ra,một đạo hoàng sắc lưu quang, cùng với đạo kiếm khí kia va vào nhau, hoàng bạch hai đạo quang mang nháy mắt nổ tung, đồng thời liền dẫn phát một hồi bạo tạc kinh thiên động địa.
Kịch liệt bạo tạc đi qua, trên mặt đất xuất hiện một hố to chu vi vài trượng, ở mặt ngoài thì kết xuất một tầng băng nhủ trong suốt. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, rạng rỡ lấp lánh!
Hàn Băng Nhi nhìn thấy một kích thăm dò của mình dễ dàng như thế đã bị phá vỡ, nhất thời lắp bắp kinh hãi, lập tức liền kinh ngạc nói : "Mậu Thổ Thần lôi, Tống sư huynh không ngờ là Lôi Tu!"
Thấy một màn như vậy, những người khác ở đây cũng là lắp bắp kinh hãi. Phải biết rằng, Lôi Tu tuy rằng ít, cũng không ngạc nhiên gì, nhưng mà ở Tiên Thiên cảnh giới, có thể thuần thục sử dụng thần lôi, cũng là trăm ngàn năm qua đều cực kỳ hiếm thấy. Phương diện này không chỉ cần là thiên phú, mà còn phải có cực kỳ phong phú tài nguyên cùng với cao thủ phụ trợ mới có thể được. Ngay cả là Hồng Ảnh, cũng học xong Bính Hỏa Thần Lôi rồi, nhưng là nàng tổng cộng cũng nhờ mẫu thân trợ giúp luyện chế mấy chục khỏa, miễn cưỡng đủ ứng phó nhu cầu bức thiết mà thôi, tự mình cũng không dám luyện chế, cho nên nàng hiện tại cũng không thể xem như Lôi Tu. Bởi thế, những người này mới kinh ngạc cho Tiểu Bàn chừng ấy tuổi đã dễ dàng trở thành Lôi Tu thật sự.
"Ha ha, để cho sư muội chê cười rồi!" Tiểu Bàn thản nhiên nói. Tuy rằng hắn trên miệng nói nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế trong lòng cũng là có chút ít đắc ý. Dù sao cũng là nở mày nở mặt trước các môn các phái trước mặt.
Hàn Băng Nhi đối với sự tình Tiểu Bàn thân là Lôi Tu tuy rằng hơi có chút giật mình, bất quá lại chẳng xem vào đâu, chỉ thấy nàng tùy tay xuất ra ba đạo kiếm khí, bắn về phía Tiểu Bàn. Đồng thời còn thản nhiên nói, " Thần lôi sư huynh uy lực quả thật kinh nhân, đủ để chống kiếm khí của ta, chỉ là không biết trên diện thủ pháp thao túng, sư huynh đã tu luyện đến bước nào rồi!"
Hàn Băng Nhi lời vừa nói ra, Tiểu Bàn nhất thời sắc mặt liền nghiêm túc. Trong lòng không khỏi mắng thầm: 'nha đầu chết tiệt kia như thế nào tinh minh như vậy chứ? Lại biết thần lôi luyện chế không dễ, sẽ không tùy tiện sử dụng, càng sẽ không lấy ra luyện tập thủ pháp, cho nên đối với thứ này thao tác kỹ xảo tuyệt đối thập phần luyện không thuần thục. Cho nên muốn theo phương diện này hạ thủ gây khó ta, thật sự là làm cho người ta chán ghét!'
Tiểu Bàn trong lòng tuy rằng buồn bực, nhưng mà đối mặt với Hàn Băng Nhi bắn ra ba đạo kiếm khí xảo quyệt kia, hắn cũng không mảy may biện pháp ứng đối, chỉ có thể cường hành xuất ra vài khỏa thần lôi, dựa vào số lượng bù lại kỹ xảo.
Chúng nhân chỉ nghe thấy oanh oanh oanh vài tiếng vang to, ba đạo kiếm khí của Hàn Băng Nhi cố nhiên bị ngăn trở, nhưng mà Tiểu Bàn cũng lãng phí năm khỏa thần lôi. Ba so với năm, số lượng này so ra hiển nhiên là thấy vấn đề, trên thủ pháp, Hàn Băng Nhi đã vượt xa Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn trực tiếp coi khinh, khinh thường nói: "Ngươi khinh thường ta thì cũng không làm cho ta thiếu khối thịt nào!" Đó ý tứ rõ ràng rằng, thà rằng cho ngươi khinh thường, ta cũng không chơi cùng ngươi!
Hàn Băng Nhi nhất thời chau mày, nhịn không được lạnh lùng nói: "Tống sư huynh, giờ không đánh cũng không được, không thể theo ý ngươi!"
"Vì cái gì?" Tiểu Bàn nhất thời kỳ quái nói : "Chúng ta ngày xưa không oán, gần đây không thù, bất quá mới lần đầu tiên gặp mặt, ngươi cần gì phải tận lực bức bách vậy chứ? Chẳng lẽ bởi vì một chút hư danh?"
"Hư danh với ta như phù vân, ta sở dĩ tìm ngươi, hoàn toàn là bởi vì Mộc Tử Dung, Mộc tỷ tỷ." Hàn Băng Nhi chỉnh sắc, nghiêm nghị nói: "Nàng là khuê trung hảo hữu của ta, lại bị ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ đem nàng đánh cho trọng thương, ít nhất phải nằm trên giường mười năm. Ta hôm nay chính là nên vì Mộc tỷ tỷ thu hồi công đạo!"
Hàn Băng Nhi vừa nói như thế, Tiểu Bàn nhất thời mới tỉnh ngộ. Chẳng thể trách Hác mỹ phụ qua đây gây chuyện nha, chẳng thể trách Hỏa Long không chịu can thiệp. Nguyên lai bọn họ chung thuyền chung hội, rõ ràng là muốn liên hợp lại đem Tiểu Bàn phế tại đây.
Tiểu Bàn đã sớm nghe nói, Hỏa Long cùng Tuyền Ki Các qua lại mật thiết, cao tầng của song phương cùng môn hạ nhiều lần hỗ trợ cho nhau. Tin tưởng như vậy, mới khiến cho Hàn Băng Nhi cùng Mộc Tử Dung kết làm tỷ muội.
Kỳ thật Tiểu Bàn đoán thật đúng là không sai biệt lắm. Hỏa Long xác thực cùng Tuyền Ki Các qua lại vô cùng gần gũi, Hàn Băng Nhi cùng Mộc Tử Dung cũng chứng xác thực là thủ mạt chi giao. Bất quá, Tiểu Bàn lại đã đoán sai một chút, đó là sự tình hôm nay, cũng không phải Hỏa Long cùng Hác mỹ phụ trước đó thương lượng. Trên thực tế, bởi vì Tuyền Ki Các cùng Huyền Thiên Biệt Viện cách xa nhau mấy chục vạn dặm, song phương trao đổi mặc dù có, nhưng là cũng cũng không có quá nhiều.
Lần này sở dĩ Hác mỹ phụ tiến đến bới móc, trên thực tế là bởi vì các nàng khó chịu Phượng Minh Lão Ma bị Tiểu Bàn chiếm tiện nghi, vừa hay Hàn Băng Nhi lại nhận được phong hàm Mộc Tử Dung gửi cho nàng, nên mới đưa đến việc Hàn Băng Nhi mượn cơ hội sinh sự. Về phần Băng Phách Thần Kiếm, Hàn Băng Nhi bất quá cũng chỉ là mới đoạt được một hai năm, với bên ngoài đều là cơ mật, cho nên liên tiếp vài năm không liên hệ Mộc Tử Dung cũng không biết, Hỏa Long cũng càng không thể nào biết được. Bất quá có một chút Hỏa Long quả thật nhìn ra, Hác mỹ phụ chỉ là muốn tìm Tiểu Bàn trút giận mà thôi, thực sự không phải là cùng với Huyền Thiên Biệt Viện hoàn toàn trở mặt.
Dưới tình huống như vậy, Hỏa Long tự nhiên sẽ không vì Tiểu Bàn mà đắc tội Tuyền Ki Vác. Trên thực tế, hắn còn mong mỏi người Tuyền Ki Vác đem tên Tử Bàn Tử xử lý hộ hắn vụ hố Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm. Cho nên hắn mới rất phối hợp giả câm vờ điếc.
Nếu đối phương nhắc tới Mộc Tử Dung, hơn nữa Hỏa Long trợ giúp, Tiểu Bàn nhất thời liền ý thức được một trận chiến này chỉ sợ không đánh không được. Chỉ là đối phương có Băng Phách Thần Kiếm uy lực cực mạnh, thậm chí càng mạnh hơn Phượng Minh Đao, thật sự làm cho Tiểu Bàn trong lòng băn khoăn. Nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Nãy giờ ở phía sau, Hồng Ảnh rốt cục nhịn không được. Nàng cũng không để cho Tiểu Bàn chịu khi dễ, liền nhảy ra nói : "Ta và ngươi đánh, ngươi không phải là cầm Linh Bảo muốn khi dễ người sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!"
Nhìn thấy Hồng Ảnh đứng ra, Hàn Băng Nhi nhướng mày, thản nhiên nói: "Hồng Ảnh muội muội, đây là chuyện tình của ta cùng Tống sư huynh, xin ngươi không nên nhúng tay!"
"Ta chính là muốn nhúng tay đó!" Hồng Ảnh khinh thường nói : "Không cho ngươi khi dễ huynh ấy!"
Hàn Băng Nhi hiển nhiên không muốn cùng Hồng Ảnh quyết đấu, như vậy ảnh hưởng rất lớn, dù sao thân phận của đối phương quá đặc thù, đả thương nàng chẳng khác nào là đắc tội vợ chồng chưởng viện Huyền Thiên Việt Viện. Cho nên nàng rất sáng suốt hướng mắt nhìn Tiểu Bàn, thản nhiên nói: "Tống sư huynh, thân đường đường là nam tử hán, ngươi chung quy không đến mức trốn sau lưng nữ nhân chứ?"
"Có đôi khi ta sẽ!" Tiểu Bàn vuốt mép nói. (Hắc hắc ! Câu nói cực hay, tức chết ngươi luôn đi)
Hàn Băng Nhi vừa nghe, thiếu chút nữa tức chết, nàng lập tức mặt giận dữ nói : "Một khi đã như vậy, ta đây liền lĩnh giáo một chút cao chiêu sư muội ngươi, sau đó lại thu thập ngươi!" Nói xong, nàng liền muốn động thủ.
Hồng Ảnh thấy thế, lập tức cũng nóng lòng muốn thử. Nhưng là Tiểu Bàn nghe xong, lại lập tức đưa tay giữ chặt Hồng Ảnh. Sau đó bất đắc dĩ nói: "Sư muội, để ta đánh đi!"
"Nhưng là huynh, huynh không có Linh Bảo, đánh không lại nàng a?" Hồng Ảnh lo lắng nói.
"Muội cho dù là có Linh Bảo, cũng đánh không lại nàng!" Tiểu Bàn cười khổ nói: "Nếu như kết quả đều là thua, vậy hãy để cho ta đi thôi! Ta cũng không thể thực sự núp sau lưng muội được!"
"Nhưng mà.” Hồng Ảnh nghe xong, lập tức sốt ruột muốn nói gì đó.
Nhưng không ngờ Tiểu Bàn trực tiếp kéo nàng ra phía sau, sau đó sủng nịnh nói : "Ngoan, nghe lời, sư huynh tuy rằng ngu ngốc một chút, nhưng cũng không phải tùy tiện có thể để cho người ta khi dễ! Cho dù là chủ nhân Băng Phách Thần Kiếm, thì đã sao, cũng không được phép! Huynh không xoàng đến thế! Muội cứ chờ xem đi, tin tưởng ta! " (DG: chém chút cho nổi gió)
Hồng Ảnh nghe Tiểu Bàn nói như vậy, nhất thời liền biết trong lòng hắn chỉ sợ có mưu ma chước quỷ gì đó, vì thế mới lui qua một bên, khích lệ nói: "Vậy… sư huynh đi đi, hảo hảo thu thập cái thứ không biết trời cao đất dày kia đi!" (DG: trời cao đất dày xưa như núi rồi, bây giờ phải là cái thứ không biết máy bay trên trời, xe tăng dưới đất kìa. Hắc hắc)
Tiểu Bàn không nói gì, nhếch miệng mỉm cười, trực tiếp tiến tới trước vài bước, tới trước mặt Hàn Băng Nhi, thản nhiên nói: "Nếu sư muội đã có hứng thú như thế, vậy ngu huynh bất tài, cũng chỉ có thể hảo hảo liều mạng bồi quân tử vậy!"
Hàn Băng Nhi nhìn thấy Tiểu Bàn không ngờ chủ động đứng ra, hơi có chút ngoài ý muốn nói : "Không nghĩ tới Tống sư huynh bề ngoại dâm tà (khúc này chả hiểu con này nghĩ thế nào mà dám buông lời vô thức thế chứ, chú mập ngọc thụ lâm phong thế mà…. Chà chà), còn ẩn tàng huyết khí nam nhi như thế! Một khi đã như vậy, vậy tiểu muội cũng không khi dễ ngươi, Băng Phách Thần Kiếm, ta sẽ không vận dụng. Hơn nữa ta chỉ dùng một tay!"
Nói xong, Hàn Băng Nhi đem tả thủ khuynh ra sau. Đưa hữu thủ chắn trước ngực, sau đó ngạo nghễ nói : "Chỉ cần Tống sư huynh có thể ngăn trở thế công một tay này của ta một khắc đồng hồ, như vậy chuyện tình Mộc tỷ tỷ, liền xóa bỏ!"
Theo tình huống biến hóa vi diệu bên này, lúc này người trên núi cơ hồ đều đem lực chú ý tập trung đến nơi này. Mà Hàn Băng Nhi lời vừa nói ra, nhất thời dẫn phát bọn họ một trận kinh hô. Cái gì gọi hung hăng càn rỡ, Hàn Băng Nhi trước mặt nhiều người như vậy, ngang nhiên tuyên bố, nàng bỏ Linh Bảo không dùng, chỉ bằng một tay, liền muốn trong một khắc đồng hồ đánh bại một vị Tiên Thiên thập tam trọng tinh anh đệ tử của Huyền Thiên Biệt Viện. Hơn nữa đáng lưu ý chính là, vị đệ tử này hai tháng trước vừa mới đánh chết Phượng Minh Lão Ma, còn đang trong thời kì nổi như cồn.
Cái gọi là tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất, ở trước mắt bao người, bị một nữ nhân đối đãi như thế, Tiểu Bàn dù là tu dưỡng tốt mấy đi nữa, cũng không nhịn được có chút thẹn quá hoá giận.
Chỉ thấy hắn đồng dạng đem tả thủ vắt chéo sau lưng, hữu thủ thủ thế bên hông, sau đó cười lạnh nói: "Sư muội thật sự là rất hăng hái, một khi đã như vậy, ngu huynh cũng chỉ dùng một bàn tay hảo hảo chơi đùa sư muội một chút. Nếu sư muội có thể gây thương tổn ta, ngu huynh không một câu oán hận!" (nguyên văn là bồi sư muội hảo hảo chơi đùa, ta chơi ngược tí cho nó nóng)
Hàn Băng Nhi nghe xong, nhất thời nhãn tình sáng lên. Thản nhiên cười nói: "Không nghĩ tới Tống sư huynh còn có vài phần ngạo khí, một khi đã như vậy, vậy mời tiếp một kiếm của tiểu muội!"
Trong lúc nói, ngón tay Hàn Băng Nhi nhẹ nhàng bắn ra một đạo tuyết sắc kiếm khí, mang theo hàn ý dày đặc, bắn thẳng về phía trước ngực Tiểu Bàn.
Đạo kiếm khí này không hề dài, chỉ có hơn trượng, to như ngón tay, nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng mà uẩn hàm trong đó hàn khí cực kỳ khủng bố. Mới vừa xuất hiện, lập tức khiến cho cỏ cây chung quanh hơn mười trượng đều nhiễm lên một tầng hàn sương.
Uy thế như thế, đừng nói một gã đệ tử Tiên Thiên cảnh giới, chỉ sợ tu sĩ Trúc Cơ cũng vị tất có thể chịu được. Thực hiển nhiên, Hàn Băng Nhi tuy rằng ngoài mặt nói không sử dụng Băng Phách Thần Kiếm, nhưng kỳ thật ả vẫn là thầm mượn uy năng Linh Bảo, cho nên mới có thể phát ra một kích đáng sợ như thế. Mà cũng chính là căn nguyên tín tâm của ả, ả xem, ít nhất trong Tiên Thiên cảnh giới, hẳn là không có ai có thể chống đỡ được hàn khí từ trên Băng Phách Thần Kiếm.
Đối mặt hàn khí bắn ra bốn phía này, Tiểu Bàn nhất thời cũng nổi cảnh giác, hắn không dám sơ xuất, lập tức cong ngón tay bắn ra,một đạo hoàng sắc lưu quang, cùng với đạo kiếm khí kia va vào nhau, hoàng bạch hai đạo quang mang nháy mắt nổ tung, đồng thời liền dẫn phát một hồi bạo tạc kinh thiên động địa.
Kịch liệt bạo tạc đi qua, trên mặt đất xuất hiện một hố to chu vi vài trượng, ở mặt ngoài thì kết xuất một tầng băng nhủ trong suốt. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, rạng rỡ lấp lánh!
Hàn Băng Nhi nhìn thấy một kích thăm dò của mình dễ dàng như thế đã bị phá vỡ, nhất thời lắp bắp kinh hãi, lập tức liền kinh ngạc nói : "Mậu Thổ Thần lôi, Tống sư huynh không ngờ là Lôi Tu!"
Thấy một màn như vậy, những người khác ở đây cũng là lắp bắp kinh hãi. Phải biết rằng, Lôi Tu tuy rằng ít, cũng không ngạc nhiên gì, nhưng mà ở Tiên Thiên cảnh giới, có thể thuần thục sử dụng thần lôi, cũng là trăm ngàn năm qua đều cực kỳ hiếm thấy. Phương diện này không chỉ cần là thiên phú, mà còn phải có cực kỳ phong phú tài nguyên cùng với cao thủ phụ trợ mới có thể được. Ngay cả là Hồng Ảnh, cũng học xong Bính Hỏa Thần Lôi rồi, nhưng là nàng tổng cộng cũng nhờ mẫu thân trợ giúp luyện chế mấy chục khỏa, miễn cưỡng đủ ứng phó nhu cầu bức thiết mà thôi, tự mình cũng không dám luyện chế, cho nên nàng hiện tại cũng không thể xem như Lôi Tu. Bởi thế, những người này mới kinh ngạc cho Tiểu Bàn chừng ấy tuổi đã dễ dàng trở thành Lôi Tu thật sự.
"Ha ha, để cho sư muội chê cười rồi!" Tiểu Bàn thản nhiên nói. Tuy rằng hắn trên miệng nói nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế trong lòng cũng là có chút ít đắc ý. Dù sao cũng là nở mày nở mặt trước các môn các phái trước mặt.
Hàn Băng Nhi đối với sự tình Tiểu Bàn thân là Lôi Tu tuy rằng hơi có chút giật mình, bất quá lại chẳng xem vào đâu, chỉ thấy nàng tùy tay xuất ra ba đạo kiếm khí, bắn về phía Tiểu Bàn. Đồng thời còn thản nhiên nói, " Thần lôi sư huynh uy lực quả thật kinh nhân, đủ để chống kiếm khí của ta, chỉ là không biết trên diện thủ pháp thao túng, sư huynh đã tu luyện đến bước nào rồi!"
Hàn Băng Nhi lời vừa nói ra, Tiểu Bàn nhất thời sắc mặt liền nghiêm túc. Trong lòng không khỏi mắng thầm: 'nha đầu chết tiệt kia như thế nào tinh minh như vậy chứ? Lại biết thần lôi luyện chế không dễ, sẽ không tùy tiện sử dụng, càng sẽ không lấy ra luyện tập thủ pháp, cho nên đối với thứ này thao tác kỹ xảo tuyệt đối thập phần luyện không thuần thục. Cho nên muốn theo phương diện này hạ thủ gây khó ta, thật sự là làm cho người ta chán ghét!'
Tiểu Bàn trong lòng tuy rằng buồn bực, nhưng mà đối mặt với Hàn Băng Nhi bắn ra ba đạo kiếm khí xảo quyệt kia, hắn cũng không mảy may biện pháp ứng đối, chỉ có thể cường hành xuất ra vài khỏa thần lôi, dựa vào số lượng bù lại kỹ xảo.
Chúng nhân chỉ nghe thấy oanh oanh oanh vài tiếng vang to, ba đạo kiếm khí của Hàn Băng Nhi cố nhiên bị ngăn trở, nhưng mà Tiểu Bàn cũng lãng phí năm khỏa thần lôi. Ba so với năm, số lượng này so ra hiển nhiên là thấy vấn đề, trên thủ pháp, Hàn Băng Nhi đã vượt xa Tiểu Bàn.
/538
|