Vừa nghe Tiểu Bàn nói, tên Tiểu Bạch Long kia thiếu chút nữa là tức chết (DG: nói thật là mình ghét cái câu này ghê, mà chả biết thay thế nào, thôi thì để vậy ^^ ), lòng thầm nói: “Mạng của ta giờ như chỉ mành treo chuông, tên mập này còn trêu chọc, chờ đó, sau này mà ta thoát khỏi, sẽ xử đẹp ngươi như thế nào.”
Đương nhiên, đó chỉ là lời trong lòng của hắn, mặt ngoài hắn lại bày ra bộ mặt đau khổ, cầu xin: “Sư đệ, sư đệ, trước kia đều là ta không tốt, xin ngươi, dù sao cũng là đồng môn, ngươi hãy cứu một mạng này của ta đi.”
“Ai da, đúng là nói về tình đồng môn, thì cần phải xem lại.” Tiểu Bàn run đùi đắc ý nói: “Chẳng qua tiểu đệ đi một ngày đường rồi, bụng đói lắm rồi, căn bản là không còn khí lực để cứu sư huynh a.”( bắt đầu dìm hàng nè ^^)
Mắt của Ngọc Diện Tiểu Bạch Long tức khắc trợn trắng, tâm nói: “Tên vương bát đản, ngươi vừa mới đoạn hai thanh phi kiếm, ba kiện pháp khí của ta? Giờ nhờ ngươi cứu mạng, ngươi lại kêu đói?”
Chẳng qua, cái gọi là người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hắn Linh Khí đã tiêu hao hơn nửa, nếu không được viện thủ, chắc chắn là bị bọn Phi Nghĩ này ăn tươi nuốt sống, xương cốt cũng không còn.Cho nên mặc dù Tiểu Bàn trêu chọc hắn, hắn cũng chỉ có thể nén giận, nói: “Sư đệ a, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, cứu ta một mạng, chờ ra ngoài, ta mời ngươi sơn hào hải vị, cái gì cũng được?”
“Thật không?” Tiểu Bàn lập tức cười gian nói: “Ta muốn Huyền Linh Quả cũng có?”
Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cũng không phải ngu ngốc, lập tức bừng tỉnh, thì ra mục đích chính của tên mập này là Huyền Linh Quả.
Tuy rằng hắn còn có chút luyến tiếc Huyền Linh Quả, nhưng mà đối với cái mạng của mình mà nói, cái thứ hai lại quý giá hơn một chút ( thế nào mà một chút, chả hiểu thằng tác giả @.@ ). Cho nên hắn cố nén vẻ bi thương, vội vàng cười làm lành: “Sư đệ nói đùa, không phải chỉ là Huyền Linh Quả thôi sao, chỉ cần sư đệ cứu ta ra ngoài, ta liền hai tay dâng lên.”
“Sư huynh. Không phải tiểu đệ không tin ngươi, mà hiện tại tiểu đệ quả thật đói đến rả rời, đi không nổi, không bằng ngươi trước tiên ném Huyền Linh Quả qua đây, chờ ta ăn no sẽ xuất thủ cứu, được không?” Tiểu Bàn không chút hoang mang nói.
Ngọc Diện Tiểu Bạch Long vừa nghe, liền nóng nảy, hét lớn: “Nhưng nếu ngươi cầm trong tay rồi chạy thì làm sao bây giờ?”
“Sư huynh, ngươi lại không tin ta.” Tiểu Bàn làm ra một mặt rất bi thương, sau đó ủy khuất nói: “Một khi đã như vậy, tiểu đệ sẽ không quấy rầy nữa, ta đi còn không được sao.” Nói xong Tiểu Bàn xoay người lại, biểu tình muốn bỏ đi ngay lập tức.
Ngọc Diện Tiểu Bạch Long vừa thấy liền sợ hãi, Tiểu Bàn đi rồi, mình không phải cũng xong luôn sao? Hắn vội vàng hét lớn: “Đừng đi, đừng đi, ta đưa ngươi còn không được sao?” Nói xong, hắn nhịn đau lấy ra hộp ngọc, lưu luyến vuốt ve vài cái, lúc này mới hung hăng vung tay lên, ném tới Tiểu Bàn. Đồng thời trong lòng Tiểu Bạch Long cũng nảy sinh lên ý độc ác: ‘Tên mập, thứ này tạm thời cho ngươi giữ, chờ ta khỏe lại, ta không tin ta không thể chơi chết ngươi.'
Trong lúc Tiểu Bạch Long đang nghẹn trong lòng thì Tiểu Bàn lại vui sướng tiếp nhận hộp ngọc, cười ha hả xem xét phong ấn, không hề có dấu hiệu động tay động chân nào. Lúc này mới hài lòng thu vào, sau đó hắn đột nhiên biến sắc, hai tay mạnh mẽ ôm bụng, hét lớn: “Sư huynh, không tốt, ta bị tiêu chảy. Chờ ta một lát. Ta sẽ trở lại cứu ngươi.” Khi nói chuyện Tiểu Bàn đã leo lên Đạp Vân Sáp Sí Hổ quay đầu bỏ đi, căn bản không cho Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cơ hội lên tiếng, chỉ trong chớp mắt liền biến mất trong rừng rậm.
Vừa thấy tình huống này, Tiểu Bạch Long tức giận đến ngũ tạng thiêu đốt, thiếu chút nữa là hộc máu ngay tại chỗ, lập tức chửi ầm lên: “Tên mập chết tiệt, người dám lừa ta, ta và ngươi chưa xong đâu.”
Tiểu Bàn lúc này sớm đã chạy xa, hắn có phát sinh chuyện gì thì cũng chẳng nghe thấy, hiển nhiên đối với tình thế khẩn cấp trước mắt cũng chẳng giúp được gì, nên sau khi mắng một câu, hắn oán hận giậm chân, cũng hướng vào rừng cây chạy nhanh tới.
Tuy rằng rừng cây rậm rạp có thể che dấu hắn, nhưng mà lại hạn chế tốc độ, hơn nữa Hỏa Long của hắn, gặp sương mù dày đặc trong rừng thì tiêu hao Linh Khí càng lớn. Ngược lại, đám Phi Nghĩ kia cố nhiên cũng bị sương mù hạn chế, nhưng chúng nó động tác linh hoạt, ảnh hưởng cũng không lớn, vẫn gắt gao đuổi theo không thả.
...........
Khoảng một khắc sau, trong rừng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, đồng thời còn nổi lên một cái hỏa cầu mấy trăm trượng(chắc giống cây nấm á ^^), đốt một mảng rừng cây lớn, chẳng qua nơi đây quả thật quá ẩm ướt, hỏa cầu không thể kéo dài được bao lâu, dần dần bị dập tắt.
Lại một khắc nữa, ngay giữa đám cháy đã tắt xuất hiện một tên mập cưỡi Đạp Vân Sáp Sí Hổ, hắn ngay tại khu vực bị cháy đen đi vài vòng, cuối cùng ở gần đó tìm được một cái bạch cốt, từ quần áo nát còn sót lại, đúng là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long, hiện tại đã biến thành Ngọc Diện Tiểu Cốt Long.=))
Từ dấu vết còn sót lại, Tiểu Bàn rất nhanh phỏng đoán chuyện đã xảy ra, khẳng định là tên này Linh Khí không kiên trì được nữa, rơi vào đường cùng, bị buộc phải tự bạo pháp bảo, ý đồ là đánh chết hết đám Phi Nghĩ đuổi theo. Nhưng mà rất đáng tiếc, cho dù tự bạo pháp bảo, cũng không thể cứu hắn một mạng, Phi Nghĩ tất nhiên chết cũng không ít, nhưng đám còn lại cũng đủ để trong thời gian ngắn nuốt gọn hắn.
Đối với cái chết của Tiểu Bạch Long, Tiểu Bàn tự nhiên là không có chút nào hối hận, hắn duy nhất có một chút đáng tiếc, chính là kiện pháp bảo bị hủy kia. Hắn vốn còn muốn nhặt được tiện nghi, kết quả trong túi trữ vật của Tiểu Bạch Long chỉ có một ít tạp vật tương đối đáng giá. Dù sao cũng là tinh anh đệ tử của môn phái, tài sản của hắn tính ra cũng đến trăm vạn, coi như là một tiểu tài chủ.
Nhìn bạch cốt trên mặt đất, Tiểu Bàn ra vẻ tiếc hận lắc đầu, nói: “Sư huynh, ngươi sao không kiên trì thêm một lát, ta chỉ đi giải quyết xíu mà ngươi trở thành như vậy. Ai, việc đã đến nước này, tiểu đệ cũng chỉ có thể chúc ngươi sớm về miền cực lạc. Thuận tiện nói một câu, ngươi kiếp sau cũng đừng làm người nữa, ta thấy làm heo rất thích hợp với ngươi.” ( Mợ người thì như heo, nên cứ trù người ta làm heo)
Nói xong Tiểu Bàn hướng mặt sang hướng khác chạy đi, theo hướng đó khoảng bảy tám trăm dặm còn có một khỏa Huyền Linh Quả khác.
………….
Mấy ngày sau, trải qua một phen lặn lội, rốt cuộc hắn cũng đến vị trí khỏa Huyền Linh Quả tiếp theo. Chẳng qua lúc này, hắn hiển nhiên đã tới chậm, bởi vì hắn thấy đã có người tới trước một bước.
Vừa thấy bóng người, Tiểu Bàn liền phản ứng ngay, thu hồi Đạp Vân Sáp Sí Hổ. Sau đó chấp pháp quyết, thi triển một cái Vụ Ẩn Thuật.
Vụ Ẩn Thuật là một thuật ẩn thân cấp thấp nhất, tạo ra một đám sương mù che thân hình, ở địa phương khác dùng thuật này thì giống như là quá lộ, nhưng mà tại đây sương mù đã rất nặng, quả nhiên thuật này đã tăng cấp lên thấy rõ. Dễ dàng giấu đi thân hình của Tiểu Bàn, sau đó bắt đầu dò xét đối phương.
Đó là một nữ tu áo trắng, bộ dạng thoải mái, yểu điệu, Tiểu Bàn vừa thấy liền vui vẻ. Thầm nói, quả nhiên, không phải oan gia không gặp mặt. Lại là nha đầu chết tiệt kia. Nay ta sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi.
Thì ra ả chính là một nữ tu của Tuyền Ki Các, mấy ngày trước công nhiên khiêu khích Tiểu Bàn. Ả này miệng mồm lanh lợi, khơi mào tất cả, cuối cùng cũng Hàn Băng Nhi thay nàng xuất chiến, cho nên Tiểu Bàn nuốt hận chịu thua, thiếu chút nữa còn bị phế.
Cố nhiên Tiểu Bàn lúc ấy nói cực kì quang minh, nói cái gì ngày sau gặp lại hãy nói, nhưng trên thực tế hắn đã sơm mang lòng bất mãn, có cơ hội liền trả thù, cho dù không đến mức muốn mạng của ả, nhưng mà đùa giỡn một phen cho đã thì tất nhiên là không bỏ được.
Địa hình chỗ này là một cái thác nước lớn cao hơn mười trượng. Trên đỉnh thác nước sinh trưởng một gốc đại thụ lớn, trên cành có vài tổ cự phong, vô số kim sắc cự phong bay tới bay lui. Trên tổ trên cùng, có một cái hộp ngọc màu trắng. Giống như đúc cái Tiểu Bàn lấy được trước đó.
Thấy cảnh này Tiểu bàn nhịn không được mắng thầm: “Tu sĩ sắp đặt Huyền Linh Quả chắc không phải thứ bình thường, như thế nào lại đặt ở những nơi nguy hiểm vậy a? Lần trước là từ sơn cùng với Phi Nghĩ, không có pháp bảo hộ thể, chắc chắn là chết không nghi ngờ. Lần này lại đặt trên tổ cự phong, nhìn thấy mấy con cự phong trên đó thân hình mạnh mẽ, cánh rung động liên hồi, hơn nữa còn có độc châm sắc bén, chỉ sợ so với Phi Nghĩ còn khó chơi hơn.
Nghĩ vậy Tiểu Bàn trong lòng trở nên thận trọng, hắn bắt đầu dò xét động tĩnh xung quanh. Chỉ thấy ở giữa thác nước, có một cây trà tạo hình quái dị sinh trưởng trên vách núi. Xem tuổi tác, sợ không chỉ có mấy ngàn năm, lá cây xanh tươi, kỳ diệu nhất là gân lá tạo thành một hình vòng cung, nhìn kĩ không ngờ lại ẩn dấu Thái Cực chi thế, không cần nói cũng thấy hợp với Thiên địa Chi Lí.
Trong lòng vừa động, Tiểu Bàn đột nhiên nghĩ đến bản mạng pháp bảo của mình tựa hồ còn thiếu chút sinh khí, mà cây trà này vô tình lại thích hợp. Chờ một lát xong việc trên kia, sẽ thu hồi nó.
Trong lúc Tiểu Bàn đang suy nghĩ, tiểu nha đầu kia rốt cuộc cũng không nhịn được sự hấp dẫn của Huyền Linh Quả, chỉ thấy nàng lấy ra một pháp bảo hình gương màu xanh, trong khoảnh khắc, cả người liền biến mất vô tung vô ảnh.
Tiểu Bàn ở kế bên thấy thế, lắp bắp kinh hãi, thầm nói: ‘Tuyền Ky Các đúng là thâm tàn bất lộ a. Như thế nào mà người nào cũng có pháp bảo? Ả này không ngờ lại có pháp bảo hình gương. Loại pháp bảo này quỷ dị, công kích, phòng ngự, ẩn thân, tra xét, công dụng gì cũng có, là một trong những pháp bảo mà tu sĩ thích nhất. Bất quá, đám cự phong này tuy rằng không nhìn ra chủng loại, nhưng Linh Khí của chúng bức người, chỉ sợ là không dễ trêu chọc.
Tiểu Bàn đang tính dựa vào ẩn thân mà trộm Huyền Linh Quả, nhưng khi nhìn kĩ tình hình thì chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, trong lúc Tiểu Bàn suy nghĩ, tổ cự phong trên kia đột nhiên truyền tời một tiếng hét thảm, tiếp theo hiện lên thân ảnh của tiểu nha đầu đang bị thương ở bả vai.
Thì ra, ẩn thân thuật của nàng tuy tinh diệu, nhưng bất quá chỉ qua mặt được đám thủ vệ ở bên ngoài, khi nàng tới gần tổ cự phong, đã bị một Phong Vương gần đó phát hiện. Phong Vương, chính là gia hỏa đứng chứ hai trong phong tộc, chỉ đứng sau Phong Hậu, trong một tổ có mấy chục vạn con, Phong Vương bất quá chỉ có ít ỏi vài con.
Sau khi nhận thấy có người ẩn thân gần sát tổ ong, đám ong này tức giận không nói hai lời phát động công kích, tuy rằng tiểu nha đầu có pháp bảo phòng hộ mạnh, nhưng phải ở trạng thái bình thường mới phát động được, nhưng mà lúc này đang ẩn thân, căn bản là không thể.
Kết quả tất nhiên là tiểu nha đầu thất thủ, bị ong chúa đâm một cái vào vai, may mắn y phục của ả chính là thiên tàm ti tạo thành, lại có đạo pháp luyện chế qua, cứng cỏi dị thường, nên chặn được phần lớn kình lực.
Nhưng cho dù là như thế, kim độc vẫn đâm vào da thịt ả, ả chỉ thấy cả người đau nhức, giống như có tiểu đao cắt lên da thịt ả ngàn vạn lần, kêu thảm một tiếng, cũng không duy trì phi hành được, từ không trung rớt xuống.
Tiểu nha đầu ăn quả đắng, lệ rơi đầy mặt, nhưng đàn cự phong vẫn không buông tha cho ả, cánh rung động mạnh mẽ, phát động công kích, vô số cái bóng màu vàng, giống như từng đạo lưu tinh hướng tới tiểu nha đầu.
May mắn ả có pháp bảo tế luyện nhiều năm, sớm đã tâm thần tương liên, thấy chủ nhân gặp khó, Lục Sắc Ngọc Kính vội vàng mở ra một vòng bảo hộ lục sắc. Đám cự phong khi tiếp xúc với vòng bảo hộ phát ra vài tiếng keng keng, nhưng không thể phá tan nó, lúc này mới cứu được một mạng của tiểu nha đầu.
Mặc dù Cự phong đánh tới bị ngăn trở nhưng lực đánh lại không nhẹ vì vậy làm cho tiểu nha đầu rơi xuống nhanh hơn, cuối cùng 'ba' một tiếng rơi xuống nước, đáng thương cho tiểu nha đầu, cả người ướt đẫm, lộ rõ cả phần lồi cũng như lõm bên trong, khiến cho Tiểu Bàn được một phen no mắt.
Nước sông khiến cho đau nhức của tiểu nha đầu giảm bớt, ả lập tức tỉnh ra, ý thức được tình trạng hiện tại là không ổn, bơi tới bờ sông, đang định ngự kiếm đào tẩu, thì hoảng sợ phát hiện xung quanh mình đã chi chít kim sắc cự phong .
Mấy kim hệ linh vật này đừng nhìn bề ngoài không to lớn mà nhầm, thực tế nó nặng hơn nghìn cân, khi phi hành nhanh, kình phong tạo ra từ hai cánh cũng có thể thổi bay cả đá. Chúng từ bốn phương tám hướng hung hăng lao tới đánh vào vòng bảo hộ của tiểu nha đầu, mỗi một giây đều phải thừa nhận công kích hàng ngàn cân. Áp lực cực lớn như vậy khiến cho tiểu nha đầu muốn cất bước đi cũng là khó khăn chứ đừng nói tới việc ngự kiếm phi hành.
Đương nhiên, đó chỉ là lời trong lòng của hắn, mặt ngoài hắn lại bày ra bộ mặt đau khổ, cầu xin: “Sư đệ, sư đệ, trước kia đều là ta không tốt, xin ngươi, dù sao cũng là đồng môn, ngươi hãy cứu một mạng này của ta đi.”
“Ai da, đúng là nói về tình đồng môn, thì cần phải xem lại.” Tiểu Bàn run đùi đắc ý nói: “Chẳng qua tiểu đệ đi một ngày đường rồi, bụng đói lắm rồi, căn bản là không còn khí lực để cứu sư huynh a.”( bắt đầu dìm hàng nè ^^)
Mắt của Ngọc Diện Tiểu Bạch Long tức khắc trợn trắng, tâm nói: “Tên vương bát đản, ngươi vừa mới đoạn hai thanh phi kiếm, ba kiện pháp khí của ta? Giờ nhờ ngươi cứu mạng, ngươi lại kêu đói?”
Chẳng qua, cái gọi là người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hắn Linh Khí đã tiêu hao hơn nửa, nếu không được viện thủ, chắc chắn là bị bọn Phi Nghĩ này ăn tươi nuốt sống, xương cốt cũng không còn.Cho nên mặc dù Tiểu Bàn trêu chọc hắn, hắn cũng chỉ có thể nén giận, nói: “Sư đệ a, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, cứu ta một mạng, chờ ra ngoài, ta mời ngươi sơn hào hải vị, cái gì cũng được?”
“Thật không?” Tiểu Bàn lập tức cười gian nói: “Ta muốn Huyền Linh Quả cũng có?”
Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cũng không phải ngu ngốc, lập tức bừng tỉnh, thì ra mục đích chính của tên mập này là Huyền Linh Quả.
Tuy rằng hắn còn có chút luyến tiếc Huyền Linh Quả, nhưng mà đối với cái mạng của mình mà nói, cái thứ hai lại quý giá hơn một chút ( thế nào mà một chút, chả hiểu thằng tác giả @.@ ). Cho nên hắn cố nén vẻ bi thương, vội vàng cười làm lành: “Sư đệ nói đùa, không phải chỉ là Huyền Linh Quả thôi sao, chỉ cần sư đệ cứu ta ra ngoài, ta liền hai tay dâng lên.”
“Sư huynh. Không phải tiểu đệ không tin ngươi, mà hiện tại tiểu đệ quả thật đói đến rả rời, đi không nổi, không bằng ngươi trước tiên ném Huyền Linh Quả qua đây, chờ ta ăn no sẽ xuất thủ cứu, được không?” Tiểu Bàn không chút hoang mang nói.
Ngọc Diện Tiểu Bạch Long vừa nghe, liền nóng nảy, hét lớn: “Nhưng nếu ngươi cầm trong tay rồi chạy thì làm sao bây giờ?”
“Sư huynh, ngươi lại không tin ta.” Tiểu Bàn làm ra một mặt rất bi thương, sau đó ủy khuất nói: “Một khi đã như vậy, tiểu đệ sẽ không quấy rầy nữa, ta đi còn không được sao.” Nói xong Tiểu Bàn xoay người lại, biểu tình muốn bỏ đi ngay lập tức.
Ngọc Diện Tiểu Bạch Long vừa thấy liền sợ hãi, Tiểu Bàn đi rồi, mình không phải cũng xong luôn sao? Hắn vội vàng hét lớn: “Đừng đi, đừng đi, ta đưa ngươi còn không được sao?” Nói xong, hắn nhịn đau lấy ra hộp ngọc, lưu luyến vuốt ve vài cái, lúc này mới hung hăng vung tay lên, ném tới Tiểu Bàn. Đồng thời trong lòng Tiểu Bạch Long cũng nảy sinh lên ý độc ác: ‘Tên mập, thứ này tạm thời cho ngươi giữ, chờ ta khỏe lại, ta không tin ta không thể chơi chết ngươi.'
Trong lúc Tiểu Bạch Long đang nghẹn trong lòng thì Tiểu Bàn lại vui sướng tiếp nhận hộp ngọc, cười ha hả xem xét phong ấn, không hề có dấu hiệu động tay động chân nào. Lúc này mới hài lòng thu vào, sau đó hắn đột nhiên biến sắc, hai tay mạnh mẽ ôm bụng, hét lớn: “Sư huynh, không tốt, ta bị tiêu chảy. Chờ ta một lát. Ta sẽ trở lại cứu ngươi.” Khi nói chuyện Tiểu Bàn đã leo lên Đạp Vân Sáp Sí Hổ quay đầu bỏ đi, căn bản không cho Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cơ hội lên tiếng, chỉ trong chớp mắt liền biến mất trong rừng rậm.
Vừa thấy tình huống này, Tiểu Bạch Long tức giận đến ngũ tạng thiêu đốt, thiếu chút nữa là hộc máu ngay tại chỗ, lập tức chửi ầm lên: “Tên mập chết tiệt, người dám lừa ta, ta và ngươi chưa xong đâu.”
Tiểu Bàn lúc này sớm đã chạy xa, hắn có phát sinh chuyện gì thì cũng chẳng nghe thấy, hiển nhiên đối với tình thế khẩn cấp trước mắt cũng chẳng giúp được gì, nên sau khi mắng một câu, hắn oán hận giậm chân, cũng hướng vào rừng cây chạy nhanh tới.
Tuy rằng rừng cây rậm rạp có thể che dấu hắn, nhưng mà lại hạn chế tốc độ, hơn nữa Hỏa Long của hắn, gặp sương mù dày đặc trong rừng thì tiêu hao Linh Khí càng lớn. Ngược lại, đám Phi Nghĩ kia cố nhiên cũng bị sương mù hạn chế, nhưng chúng nó động tác linh hoạt, ảnh hưởng cũng không lớn, vẫn gắt gao đuổi theo không thả.
...........
Khoảng một khắc sau, trong rừng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, đồng thời còn nổi lên một cái hỏa cầu mấy trăm trượng(chắc giống cây nấm á ^^), đốt một mảng rừng cây lớn, chẳng qua nơi đây quả thật quá ẩm ướt, hỏa cầu không thể kéo dài được bao lâu, dần dần bị dập tắt.
Lại một khắc nữa, ngay giữa đám cháy đã tắt xuất hiện một tên mập cưỡi Đạp Vân Sáp Sí Hổ, hắn ngay tại khu vực bị cháy đen đi vài vòng, cuối cùng ở gần đó tìm được một cái bạch cốt, từ quần áo nát còn sót lại, đúng là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long, hiện tại đã biến thành Ngọc Diện Tiểu Cốt Long.=))
Từ dấu vết còn sót lại, Tiểu Bàn rất nhanh phỏng đoán chuyện đã xảy ra, khẳng định là tên này Linh Khí không kiên trì được nữa, rơi vào đường cùng, bị buộc phải tự bạo pháp bảo, ý đồ là đánh chết hết đám Phi Nghĩ đuổi theo. Nhưng mà rất đáng tiếc, cho dù tự bạo pháp bảo, cũng không thể cứu hắn một mạng, Phi Nghĩ tất nhiên chết cũng không ít, nhưng đám còn lại cũng đủ để trong thời gian ngắn nuốt gọn hắn.
Đối với cái chết của Tiểu Bạch Long, Tiểu Bàn tự nhiên là không có chút nào hối hận, hắn duy nhất có một chút đáng tiếc, chính là kiện pháp bảo bị hủy kia. Hắn vốn còn muốn nhặt được tiện nghi, kết quả trong túi trữ vật của Tiểu Bạch Long chỉ có một ít tạp vật tương đối đáng giá. Dù sao cũng là tinh anh đệ tử của môn phái, tài sản của hắn tính ra cũng đến trăm vạn, coi như là một tiểu tài chủ.
Nhìn bạch cốt trên mặt đất, Tiểu Bàn ra vẻ tiếc hận lắc đầu, nói: “Sư huynh, ngươi sao không kiên trì thêm một lát, ta chỉ đi giải quyết xíu mà ngươi trở thành như vậy. Ai, việc đã đến nước này, tiểu đệ cũng chỉ có thể chúc ngươi sớm về miền cực lạc. Thuận tiện nói một câu, ngươi kiếp sau cũng đừng làm người nữa, ta thấy làm heo rất thích hợp với ngươi.” ( Mợ người thì như heo, nên cứ trù người ta làm heo)
Nói xong Tiểu Bàn hướng mặt sang hướng khác chạy đi, theo hướng đó khoảng bảy tám trăm dặm còn có một khỏa Huyền Linh Quả khác.
………….
Mấy ngày sau, trải qua một phen lặn lội, rốt cuộc hắn cũng đến vị trí khỏa Huyền Linh Quả tiếp theo. Chẳng qua lúc này, hắn hiển nhiên đã tới chậm, bởi vì hắn thấy đã có người tới trước một bước.
Vừa thấy bóng người, Tiểu Bàn liền phản ứng ngay, thu hồi Đạp Vân Sáp Sí Hổ. Sau đó chấp pháp quyết, thi triển một cái Vụ Ẩn Thuật.
Vụ Ẩn Thuật là một thuật ẩn thân cấp thấp nhất, tạo ra một đám sương mù che thân hình, ở địa phương khác dùng thuật này thì giống như là quá lộ, nhưng mà tại đây sương mù đã rất nặng, quả nhiên thuật này đã tăng cấp lên thấy rõ. Dễ dàng giấu đi thân hình của Tiểu Bàn, sau đó bắt đầu dò xét đối phương.
Đó là một nữ tu áo trắng, bộ dạng thoải mái, yểu điệu, Tiểu Bàn vừa thấy liền vui vẻ. Thầm nói, quả nhiên, không phải oan gia không gặp mặt. Lại là nha đầu chết tiệt kia. Nay ta sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi.
Thì ra ả chính là một nữ tu của Tuyền Ki Các, mấy ngày trước công nhiên khiêu khích Tiểu Bàn. Ả này miệng mồm lanh lợi, khơi mào tất cả, cuối cùng cũng Hàn Băng Nhi thay nàng xuất chiến, cho nên Tiểu Bàn nuốt hận chịu thua, thiếu chút nữa còn bị phế.
Cố nhiên Tiểu Bàn lúc ấy nói cực kì quang minh, nói cái gì ngày sau gặp lại hãy nói, nhưng trên thực tế hắn đã sơm mang lòng bất mãn, có cơ hội liền trả thù, cho dù không đến mức muốn mạng của ả, nhưng mà đùa giỡn một phen cho đã thì tất nhiên là không bỏ được.
Địa hình chỗ này là một cái thác nước lớn cao hơn mười trượng. Trên đỉnh thác nước sinh trưởng một gốc đại thụ lớn, trên cành có vài tổ cự phong, vô số kim sắc cự phong bay tới bay lui. Trên tổ trên cùng, có một cái hộp ngọc màu trắng. Giống như đúc cái Tiểu Bàn lấy được trước đó.
Thấy cảnh này Tiểu bàn nhịn không được mắng thầm: “Tu sĩ sắp đặt Huyền Linh Quả chắc không phải thứ bình thường, như thế nào lại đặt ở những nơi nguy hiểm vậy a? Lần trước là từ sơn cùng với Phi Nghĩ, không có pháp bảo hộ thể, chắc chắn là chết không nghi ngờ. Lần này lại đặt trên tổ cự phong, nhìn thấy mấy con cự phong trên đó thân hình mạnh mẽ, cánh rung động liên hồi, hơn nữa còn có độc châm sắc bén, chỉ sợ so với Phi Nghĩ còn khó chơi hơn.
Nghĩ vậy Tiểu Bàn trong lòng trở nên thận trọng, hắn bắt đầu dò xét động tĩnh xung quanh. Chỉ thấy ở giữa thác nước, có một cây trà tạo hình quái dị sinh trưởng trên vách núi. Xem tuổi tác, sợ không chỉ có mấy ngàn năm, lá cây xanh tươi, kỳ diệu nhất là gân lá tạo thành một hình vòng cung, nhìn kĩ không ngờ lại ẩn dấu Thái Cực chi thế, không cần nói cũng thấy hợp với Thiên địa Chi Lí.
Trong lòng vừa động, Tiểu Bàn đột nhiên nghĩ đến bản mạng pháp bảo của mình tựa hồ còn thiếu chút sinh khí, mà cây trà này vô tình lại thích hợp. Chờ một lát xong việc trên kia, sẽ thu hồi nó.
Trong lúc Tiểu Bàn đang suy nghĩ, tiểu nha đầu kia rốt cuộc cũng không nhịn được sự hấp dẫn của Huyền Linh Quả, chỉ thấy nàng lấy ra một pháp bảo hình gương màu xanh, trong khoảnh khắc, cả người liền biến mất vô tung vô ảnh.
Tiểu Bàn ở kế bên thấy thế, lắp bắp kinh hãi, thầm nói: ‘Tuyền Ky Các đúng là thâm tàn bất lộ a. Như thế nào mà người nào cũng có pháp bảo? Ả này không ngờ lại có pháp bảo hình gương. Loại pháp bảo này quỷ dị, công kích, phòng ngự, ẩn thân, tra xét, công dụng gì cũng có, là một trong những pháp bảo mà tu sĩ thích nhất. Bất quá, đám cự phong này tuy rằng không nhìn ra chủng loại, nhưng Linh Khí của chúng bức người, chỉ sợ là không dễ trêu chọc.
Tiểu Bàn đang tính dựa vào ẩn thân mà trộm Huyền Linh Quả, nhưng khi nhìn kĩ tình hình thì chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, trong lúc Tiểu Bàn suy nghĩ, tổ cự phong trên kia đột nhiên truyền tời một tiếng hét thảm, tiếp theo hiện lên thân ảnh của tiểu nha đầu đang bị thương ở bả vai.
Thì ra, ẩn thân thuật của nàng tuy tinh diệu, nhưng bất quá chỉ qua mặt được đám thủ vệ ở bên ngoài, khi nàng tới gần tổ cự phong, đã bị một Phong Vương gần đó phát hiện. Phong Vương, chính là gia hỏa đứng chứ hai trong phong tộc, chỉ đứng sau Phong Hậu, trong một tổ có mấy chục vạn con, Phong Vương bất quá chỉ có ít ỏi vài con.
Sau khi nhận thấy có người ẩn thân gần sát tổ ong, đám ong này tức giận không nói hai lời phát động công kích, tuy rằng tiểu nha đầu có pháp bảo phòng hộ mạnh, nhưng phải ở trạng thái bình thường mới phát động được, nhưng mà lúc này đang ẩn thân, căn bản là không thể.
Kết quả tất nhiên là tiểu nha đầu thất thủ, bị ong chúa đâm một cái vào vai, may mắn y phục của ả chính là thiên tàm ti tạo thành, lại có đạo pháp luyện chế qua, cứng cỏi dị thường, nên chặn được phần lớn kình lực.
Nhưng cho dù là như thế, kim độc vẫn đâm vào da thịt ả, ả chỉ thấy cả người đau nhức, giống như có tiểu đao cắt lên da thịt ả ngàn vạn lần, kêu thảm một tiếng, cũng không duy trì phi hành được, từ không trung rớt xuống.
Tiểu nha đầu ăn quả đắng, lệ rơi đầy mặt, nhưng đàn cự phong vẫn không buông tha cho ả, cánh rung động mạnh mẽ, phát động công kích, vô số cái bóng màu vàng, giống như từng đạo lưu tinh hướng tới tiểu nha đầu.
May mắn ả có pháp bảo tế luyện nhiều năm, sớm đã tâm thần tương liên, thấy chủ nhân gặp khó, Lục Sắc Ngọc Kính vội vàng mở ra một vòng bảo hộ lục sắc. Đám cự phong khi tiếp xúc với vòng bảo hộ phát ra vài tiếng keng keng, nhưng không thể phá tan nó, lúc này mới cứu được một mạng của tiểu nha đầu.
Mặc dù Cự phong đánh tới bị ngăn trở nhưng lực đánh lại không nhẹ vì vậy làm cho tiểu nha đầu rơi xuống nhanh hơn, cuối cùng 'ba' một tiếng rơi xuống nước, đáng thương cho tiểu nha đầu, cả người ướt đẫm, lộ rõ cả phần lồi cũng như lõm bên trong, khiến cho Tiểu Bàn được một phen no mắt.
Nước sông khiến cho đau nhức của tiểu nha đầu giảm bớt, ả lập tức tỉnh ra, ý thức được tình trạng hiện tại là không ổn, bơi tới bờ sông, đang định ngự kiếm đào tẩu, thì hoảng sợ phát hiện xung quanh mình đã chi chít kim sắc cự phong .
Mấy kim hệ linh vật này đừng nhìn bề ngoài không to lớn mà nhầm, thực tế nó nặng hơn nghìn cân, khi phi hành nhanh, kình phong tạo ra từ hai cánh cũng có thể thổi bay cả đá. Chúng từ bốn phương tám hướng hung hăng lao tới đánh vào vòng bảo hộ của tiểu nha đầu, mỗi một giây đều phải thừa nhận công kích hàng ngàn cân. Áp lực cực lớn như vậy khiến cho tiểu nha đầu muốn cất bước đi cũng là khó khăn chứ đừng nói tới việc ngự kiếm phi hành.
/538
|