Nếu đổi lại là một đám Tiên Thiên đệ tử bình thường thì Hỏa Long đạo nhân vốn là Nguyên Anh tu sĩ sẽ không rảnh mà quản sống chết của chúng! Nhưng nhóm Tiểu Bàn lại là những tinh anh đệ tử tinh anh của các phái, chưa kể Thủy Tĩnh, Hồng Ảnh, Hàn Băng Nhi trên người mang linh bảo, cộng với thân phận tôn quý, căn bản không thể bất chấp không quản được.
Mà tà phái tu sĩ tất nhiên cũng không phải đầu đất, càng lúc càng điên cuồng tấn công vào nhóm đệ tử khiến cho các tu sĩ cao cấp phe chính phái lâm vào bị động. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì e rằng kết cục thất bại chỉ là sớm muộn mà thôi! Các Tiên Thiên đệ tử dù đang được bảo hộ cũng có thể nhìn thấy tình hình đang không ổn. Những trưởng bối cỉa mình hoàn toàn rơi vào thế bị động mà chưa thế hoàn thủ. Nếu các trưởng bối Nguyên Anh, Kim Đan lâm vào hiểm cảnh thì cũng có thể chạy trốn mất dạng, nhưng những hài tử như họ chắc chắn sẽ bị làm thịt. Tối đa thì những hạch tâm đệ tử sở hữu linh bảo vẫn có thể chạy kịp, nhưng đại đa số sẽ được ở lại đây ngủ chung một chỗ với giun đất.
Ý thức được điểm này khiến cho các Tiên Thiên đệ tử đều thay đổi sắc mặt, khẩn trương không thôi, ngay cả Tiểu Bàn cũng phải nhíu mày lại. Mà Hồng Ảnh lần đầu tiên trải qua việc này nên có vẻ khẩn trương nắm chặt tay Tiểu Bàn, bởi vì nàng dụng lực nên khiến các ngón tay đều trắng bệch, cũng may là nàng đang cầm tay Tiểu Bàn, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng phải bị tiểu nha đầu này bóp nát rồi.
Nhưng trong số các đệ tử thì chỉ có hai người không chịu ảnh hưởng là Hàn Băng Nhi do công pháp Băng Phách Thần Quyết khiến cả người nàng như một băng sơn, cho dù là núi thái sơn sụp trước mặt cũng chẳng thay đổi sắc mặt, dù sống chết trước mắt nhưng nàng vẫn lạnh lùng không hề khẩn trương.
Mà một người khác nữa đó là Thủy Tĩnh. Chỉ thấy trong tay nàng cầm Huyền Thiên Quy Giáp, tay phải ám chiếu theo một thủ quyết nhất định thao túng Đại Thế Kim Tiễn, tựa hồ như đang tính toán cái gì đó, thế cho nên nàng hoàn toàn không biết gì cả đối với những việc đang xảy ra bên ngoài.
Thủy Tĩnh lần này toán kế cực kỳ hao tâm lực, không những sử dụng thông linh chí bảo phụ trợ mà còn toàn lực thúc dục Thủy Nguyệt Thần Công để toán kế. Trên trán nàng hiện ra từng giọt mồ hôi lạnh, vậy mà nàng vẫn không chút để ý, đắm chìm trong toán kế.
Rốt cục, sau khi qua một loạt suy tính, Thủy Tĩnh đã chiếm được đáp án mà nàng muốn, nàng mỉm cười vui vẻ, một tay lau đi mồ hôi, một bên ngẩng đầu lên.
Nhưng vừa nhìn lên lại thấy vẻ mặt đầy quan tâm của Tiểu Bàn đang nhìn mình.
Thấy Thủy Tĩnh trên mặt mang sắc thái vui mừng, Tiểu Bàn biết nàng nhất định là toán được điều gì nên nhanh chóng truy vấn: “Sư muôi có phát hiện gì sao? Chẳng lẽ là viện binh của chúng ta tới?”
“Không phải!” Thủy Tĩnh mỉm cười nói: “Chúng ta khó có thể có viện quân, vì theo quy định của các phái, trừ bỏ nhân số cho phép tiến vào trong này thì những siêu cao thủ của các phái cũng không được tới gần nơi này năm trăm dặm.”
“Vậy ngươi cười cái gì?” Tiểu Bàn nhịn không được kỳ quái nói.
“Ta cười bởi vì ta tìm ra cách giải quyết khốn cảnh trước mặt!” Thủy Tĩnh tràn ngập tự tin nói.
Lời vừa dứt đã chấn động các Tiên Thiên đệ tử xung quanh, bọn hắn vội vàng sôi nổi xúm lại và sốt ruột truy vấn:” Thủy Tĩnh sư muội ngươi có biện pháp giải quyết tình trạng hiện nay sao?”
“Đơn giản cực kỳ!” Thủy Tĩnh nhìn chung quanh mọi người sau đó mới nói: “Chỉ cần chúng ta có thể giết chết vài vị Kim Đan tu sĩ của đối phương thì tình hình hiện tại sẽ hoàn toàn rối loạn và bên chúng ta có cơ hội tiến công!”
“zzz…..” Mọi người nghe xong đều cực kỳ thất vọng thở dài một tiếng.
Trong số họ có tên bất mãn nói:” Thủy Tĩnh sư muội đừng có nói giỡn vậy chứ? Chúng ta đều là Tiên Thiên cấp bậc, có thể nói là thái điểu, giả như đó là Trúc Cơ tu sĩ thì còn có thể liều mạng được, nhưng đó là Kim Đan a? Khác nhau một trời một vực!”
“Đúng vậy, dù có tính thêm linh bảo và chúng ta đồng loạt lao lên cũng đánh không lại một Kim Đan tu sĩ a?”
“Người ta tiêu diệt chúng ta cũng chỉ trong một cái hơi thở!” Mọi người thất vọng nói.
“Chưa hẳn!” Thủy Tĩnh nói một cách nghiêm túc: “Chư vị sư huynh cũng đừng có quên chúng ta không có đối phó Kim Đan tu sĩ một mình. Mà là còn có thêm trưởng bối nữa nên chúng ta chỉ cần phát động một lần đánh lén trí mạng!”
Tiểu Bàn nghe xong những lời ấy, nhất thời nhãn tình sáng lên, vội vàng nói: “Ta tựa hồ có điểm minh bạch rồi, chúng ta đương nhiên không thể đánh lại một Kim Đan tu sĩ nhưng người này lại bị một vị tu sĩ Kim Đan khác cuốn lấy, hai bên ở thế giằng co, chỉ cần chúng ta khiến cho thế cục mất cân bằng, không chừng có thể thay đổi tình thế.”
Những người ở chỗ này nghe xong đều bừng tỉnh, nhất thời tỉnh ngộ. Quả thật dưới tình huống bình thường thì chưa có một Tiên Thiên tu sĩ nào có thể làm cho Kim đan gặp phiền toái, nhưng khi Kim Đan tu sĩ đó đang toàn tâm đối phó với người khác thì Tiên Thiên tu sĩ cũng không phải là không có cơ hội ở sau lưng đâm lén. “Về mặt lý thuyết là không có sai, bất quá Kim Đan tu sĩ tất sẽ có không ít bảo vật hộ thân, cho dù là cùng người khác toàn lực đánh nhau sống chết cũng khẳng định có cách bảo vệ tốt cái tiểu mệnh, vậy theo Thủy Tĩnh sư muội nói thì chúng ta thật sự có thể đánh giết bọn họ sao?” Một tên hơi nghi hoặc hỏi.
"Tiên Thiên tu sĩ bình thường tự nhiên không thể làm được, cho dù là có pháp bảo cũng không được!" Sau đó mục quang Thủy Tĩnh lại hướng tới Hồng Ảnh cùng Hàn Băng Nhi khẳng định nói: "Nhưng nếu có Thông Linh chí bảo, tuyệt đối có thể nhân lúc Kim Đan tu sĩ phòng thủ sơ hở, tập kích chém giết tại chỗ!"
"Nhưng Kim Đan tu sĩ vốn là cao thủ thân kinh bách chiến, cho dù là có sơ hở cũng sẽ rất nhanh che đậy được, căn bản không thể lưu lại cho chúng ta quá nhiều thời gian. Huống chi, chúng ta cũng không biết được khi nào bọn họ sẽ xuất hiện sơ hở a?" Một người khác không giải thích được nói: "Vậy thật sự chúng ta có thể tập kích sao?"
“Không, ngươi sai lầm rồi!” Thủy Tĩnh nói một cách tự tin: “Ta có thể tìm ra sơ hở của bọn họ!” “Cái gì?” Thủy Tĩnh vừa dứt lời nhất thời tạo ra chấn động. Phải biết rằng, bọn họ không phải không biết Thủy Tĩnh có Tiên Thiên Dịch Sổ, ngược lại, bọn họ rất rõ ràng khả năng đoán biết trước của Thủy Tĩnh.
Nhưng vấn đề là bởi vì bọn họ biết nên mới tạo nên cảm giác cực kỳ rung động.
Mọi người đều biết Tiên Thiên Dịch Sổ của Thủy Tĩnh có rất nhiều hạn chế. Thứ nhất là vì thực lực hạn chế, Thủy Tĩnh cũng chỉ là Tiên Thiên cấp bậc, đúng là có thể tính toán ra được so hở của Kim Đan tu sĩ, nhưng nhất định phải tốn không ít thời gian, đợi lúc nàng tính toán ra thì sơ hở của người ta cũng đã sớm được che đậy rồi, hoàn toàn không có ý nghĩa thực chiến.
Cái thứ hai chính là nhân số, Tiên Thiên Dịch Sổ muốn toán kế một người cũng phải hao tốn tâm lực thật lớn, mà nhân số càng nhiều thì khó khăn cũng sẽ gia tăng gấp bội, tâm lực của nàng tổn hao càng lớn. Cho nên khi Thủy Tĩnh đấu một mình đúng là mạnh mẽ đến mức làm cho người ta phải sợ hãi, nhưng một khi phát sinh quần đấu, nàng sẽ không thể tung ra đươc tất cả sức mạnh của mình, nàng không có khả năng trong nháy mắt toán kế ra hành động của một đám người.
Bởi vì hai nguyên nhân đó cho nên khi mọi người cực kỳ khiếp sợ khi nghe nàng khẳng định một cách đầy tự tin. Phải biết rằng, hiện tại đang có mười mấy Nguyên Anh tu sĩ và vài chục vị Kim Đan tu sĩ quần ẩu, thực lực và nhân số của bọn họ vượt xa khả năng mà Thủy Tĩnh có thể toán kế. Dưới tình huống như vậy mà nàng vẫn có thể tìm ra nhược điểm của người khác? Đây thực sự là việc không có khả năng xảy ra a?
Thủy Tĩnh thấy mọi người nghi ngờ, liền nhíu mày rồi giải thích: “Chuyện này giải thích ra thì có chút phiền phức, ta nói đơn giản một chút vậy. Kỳ thật không phải tính ra sơ hở của tất cả các Kim Đan tu sĩ, bất quá đại chiến lâu như vậy, một số Kim Đan cũng có lộ ra một ít sơ hở, bị ta nắm bắt quy luật và dựa vào đó mà tính kế. Tóm lại theo lời ta chỉ dẫn, chúng ta có khả năng tiễn bọn họ đi Tây Phương và lật ngược thế cờ hiện tại.”
Nghe được lời ấy, mọi người đều tỉnh ngộ. Lập tức có người đứng ra nói: “Dù sao đứng ở đây cũng chỉcó thể chờ chết mà thôi, chi bằng nghe lời Thủy Tĩnh sư muội đánh liều một phen, mọi người có đồng ý không? Ta hô tất cả mọi người theo!”
“Được rồi, chúng ta nghe theo ngươi an bài!” Một vị tu sĩ hét lớn thể hiện tinh thần. Vì thế Thủy Tĩnh liền trở thành thủ lĩnh của đám hậu bối tinh anh.
Thủy Tĩnh được mọi người ủng hộ, nhếch miệng mỉm cười sau đó nói: “Kỳ thật kế hoạch này cũng không cần quá nhiều người, bởi vì tập kích Kim Đan phải là người có khả năng sử dụng linh bảo mới được. Tính ra chỉ có ta, Hồng Ảnh và Hàn Băng Nhi sư muội là phù hợp. Hơn nữa ta sử dụng Huyền Thiên Quy Giáp phụ trợ tính kế nên việc này chỉ có thể trăm sự nhờ Hồng Ảnh và Hàn Băng Nhi sư muội.”
“Chuyện nhỏ!” Hồng Anh lập tức kêu lên
“Ta còn đủ sức!” Hàn Băng Nhi trả lời lãnh đạm.
Bất quá, Tiểu Bàn lúc này cau mày nói: “Sau một kích đó chỉ sợ hai ngươi sẽ gặp nguy hiểm?”
“A!” Mọi người thế mới biết nguyên lai Hàn Băng Nhi thương thế rất nghiêm trọng nên tất cả hướng ánh mắt đầy khiếp sợ về phía nàng.
Nhưng mà thân đương sự Hàn Băng Nhi lại không có để ý chút nào mà còn trả lời: “Dù sao không ra tay cũng chết chẳng thà để cho ta hợp tác cùng với Hồng Ảnh sư muội làm một phen, nếu may mắn thì còn có thể có đường sống mà về!”
“Sư tỷ!” Vài vị nữ tu của Tuyền Cơ Các đều khóc rống lên và khuyên Hàn Băng Nhi đừng có mạo hiểm.
Mà lúc này Thủy Tĩnh bỗng nhiên cười nói: “Chư vị sư muội hà tất phải lo lắng, ta đã có suy nghĩ rồi. Các vị cần gì phải lo Băng Nhi sư muội hy sinh!”
“A? Vậy ngươi có cái biện pháp tốt gì?” Ngay lập tức các đệ tử của Tuyền Cơ Các truy vấn
Hàn Băng Nhi cũng ngạc nhiên nhìn Thủy TĨnh, dù sao nàng sống còn chưa đủ, làm sao lại muốn chết, nếu có thể không chết như lời Thủy Tĩnh nói, vậy tự nhiên là rất tốt.
“Rất đơn giản!” Thủy Tĩnh thản nhiên nói:” Cúng ta chỉ cần dùng Băng Phách Thần Kiếm của Tuyền Cơ Các chém vào hộ thể thần quang của Kim Đan tu sĩ, vậy nên có thể tìm người khác để thay thế Băng Nhi động thủ, như vậy sẽ tốt hơn!”
Lời Thủy Tĩnh vừa nói ra, tất cả mọi người đều sáng mắt lên. Bởi vì họ đều biết chỉ cần chủ nhân của thông linh chí bảo đồng ý là có thể cho người khác mượn dùng. Chỉ cần suy nghĩ một chút rằng mình có thể cầm một thanh cửu phẩm linh bảo cho dù là tạm thời cũng khiến cho người ta hưng phấn không thôi.
Cho nên rất nhiều người đều thể hiện mình muốn sử dụng thần kiếm
Nhưng Hàn Băng Nhi lại nhướng mày nói: “Thủy Tĩnh sư tỷ, ngươi nghĩ sự việc quá đơn giản rồi. Băng Phách Thần Kiếm của Tuyền Cơ Các chúng ta la Tiên Thiên Thông Linh Chí Bảo, ngay cả ta cũng khó điều khiến nó toàn phần. Ngoại trừ ta, nó chắc chắn sẽ không để người khác động vào.”
“Cũng không hẳn!” Thủy Tĩnh nói chưa hết thì bỗng một người trẻ tuổi mặc áo trắng bỗng nhiên đứng ra nói: “Hàn Băng sư muội, ta cùng muội tu luyện công pháp khác nhau, nhưng thủ đoạn thi triển lại giống nhau đến kì diệu. Ta nghĩ Băng Phách Thần Kiếm không đến mức bài xích ta!”
Người này chính là Tiểu Hàn Cung thiếu cung chủ, tên là Cung Vũ Hàn, khuôn mặt tuấn tú lịch sự. Hắn đã them muốn Băng Phách Thần Kiếm bấy lâu nhưng chưa có cơ hội, lúc này cơ hội lại đang hiể hiện trước mắt, nên hắn lập tức chủ động tiến lên đề nghị. Chưa kể như vậy có thể tạo quan hệ với Hàn Băng Nhi, cuối cùng nếu có thể đoạt được cả nhân lẫn bảo đem về, quả thật là một mũi tên trúng hai con chim.
Nhưng Hàn Băng Nhi lạnh lùng nhìn người này. Cung Vũ Hàn cảm thấy mất mặt đành hướng tới Thủy Tĩnh nói: “Sư muội, ta cho rằng…tại thời điểm này, muội hẳn là nên nói cho ta một lời công đạo!”
“Vị sư huynh này, hảo ý của ngài ta hiểu, bất quá Băng Nhi sư muội đã nói ra tất không có sai.”
“Băng Phách Thần Kiếm là một Thông Linh Chí Bảo đăc biệt, nó sẽ không dễ dàng để cho người khác chạm vào ngoài chủ nhân của nó! Cho dù ngươi có tu luyện Cực Hàn Âm Công e rằng cũng rất khó!” Thủy Tĩnh khuyên: “Cho nên sư huynh cũng đừng làm khó Băng Nhi sư muội!”
“Cái gì?” Cung Vũ Hàn mặt âm trầm nói: “Sư muội, nếu ta không được thì ai mới được? Ngươi chẳng lẽ đùa chúng ta trong lúc nguy hiểm này sao?”
“Ta đương nhiên không có trêu đùa chư vị, thực tế ở đây còn có vị sư huynh nữa có thể sử dụng thần kiếm!” Thủy Tĩnh dứt lời liền nắm ánh mắt về phía Tiểu Bàn.
Mọi người theo ánh mắt mà soi mói hắn.
Tiểu Bàn nhất thời ngẩn người ra vội vàng khoát tay nói: “Sư muội nói đùa, ta không tu luyện Băng Phách Thần Quyết làm sao có thể sử dụng được Băng Phách Thần Kiếm?”
“Không sai!” Thủy Tĩnh tự tin nói: “Công pháp của sư huynh theo như Thủy Tĩnh biết là Ngũ Hành mà chẳng phải Ngũ Hành, Hỗn Độn mông lung, tách mà lại như hợp cùng thiên địa. Tóm lại, người có thể sử dụng thần kiếm ở đây, chỉ có huynh là người duy nhất mà thôi!”
Tiểu Bàn nghe xong mặt đau khổ hỏi: “Sư muội, ngươi thật sự xác định mình không có nhầm?”
“Trừ phi Chu Thiên Dịch Sổ của ta bị loạn, nếu không thì sẽ không sai!” Thủy Tĩnh thản nhiên nói rồi xoay người về Hàn Băng Nhi: “Sư muội có thể đem thần kiếm của mình cho Tống sư huynh cầm thử, để chứng tỏ xem lời ta có đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng vấn đề là nếu ngươi sai thì hắn sẽ bị thần kiếm tấn công!” Hàn Băng Nhi cau mày nói: “Thông Linh Chí Bảo tự động phản kích đều rất sắc bén. Băng Phách Thần Kiếm sẽ xuất ra Băng Phách Thần Quang đặc hữu của nó. Cho dù hắn da thịt có dày cũng chưa chắc có thể chống lại! Ngươi chẳng lẽ để cho hắn phải mạo hiểm sao?”
Mà tà phái tu sĩ tất nhiên cũng không phải đầu đất, càng lúc càng điên cuồng tấn công vào nhóm đệ tử khiến cho các tu sĩ cao cấp phe chính phái lâm vào bị động. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì e rằng kết cục thất bại chỉ là sớm muộn mà thôi! Các Tiên Thiên đệ tử dù đang được bảo hộ cũng có thể nhìn thấy tình hình đang không ổn. Những trưởng bối cỉa mình hoàn toàn rơi vào thế bị động mà chưa thế hoàn thủ. Nếu các trưởng bối Nguyên Anh, Kim Đan lâm vào hiểm cảnh thì cũng có thể chạy trốn mất dạng, nhưng những hài tử như họ chắc chắn sẽ bị làm thịt. Tối đa thì những hạch tâm đệ tử sở hữu linh bảo vẫn có thể chạy kịp, nhưng đại đa số sẽ được ở lại đây ngủ chung một chỗ với giun đất.
Ý thức được điểm này khiến cho các Tiên Thiên đệ tử đều thay đổi sắc mặt, khẩn trương không thôi, ngay cả Tiểu Bàn cũng phải nhíu mày lại. Mà Hồng Ảnh lần đầu tiên trải qua việc này nên có vẻ khẩn trương nắm chặt tay Tiểu Bàn, bởi vì nàng dụng lực nên khiến các ngón tay đều trắng bệch, cũng may là nàng đang cầm tay Tiểu Bàn, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng phải bị tiểu nha đầu này bóp nát rồi.
Nhưng trong số các đệ tử thì chỉ có hai người không chịu ảnh hưởng là Hàn Băng Nhi do công pháp Băng Phách Thần Quyết khiến cả người nàng như một băng sơn, cho dù là núi thái sơn sụp trước mặt cũng chẳng thay đổi sắc mặt, dù sống chết trước mắt nhưng nàng vẫn lạnh lùng không hề khẩn trương.
Mà một người khác nữa đó là Thủy Tĩnh. Chỉ thấy trong tay nàng cầm Huyền Thiên Quy Giáp, tay phải ám chiếu theo một thủ quyết nhất định thao túng Đại Thế Kim Tiễn, tựa hồ như đang tính toán cái gì đó, thế cho nên nàng hoàn toàn không biết gì cả đối với những việc đang xảy ra bên ngoài.
Thủy Tĩnh lần này toán kế cực kỳ hao tâm lực, không những sử dụng thông linh chí bảo phụ trợ mà còn toàn lực thúc dục Thủy Nguyệt Thần Công để toán kế. Trên trán nàng hiện ra từng giọt mồ hôi lạnh, vậy mà nàng vẫn không chút để ý, đắm chìm trong toán kế.
Rốt cục, sau khi qua một loạt suy tính, Thủy Tĩnh đã chiếm được đáp án mà nàng muốn, nàng mỉm cười vui vẻ, một tay lau đi mồ hôi, một bên ngẩng đầu lên.
Nhưng vừa nhìn lên lại thấy vẻ mặt đầy quan tâm của Tiểu Bàn đang nhìn mình.
Thấy Thủy Tĩnh trên mặt mang sắc thái vui mừng, Tiểu Bàn biết nàng nhất định là toán được điều gì nên nhanh chóng truy vấn: “Sư muôi có phát hiện gì sao? Chẳng lẽ là viện binh của chúng ta tới?”
“Không phải!” Thủy Tĩnh mỉm cười nói: “Chúng ta khó có thể có viện quân, vì theo quy định của các phái, trừ bỏ nhân số cho phép tiến vào trong này thì những siêu cao thủ của các phái cũng không được tới gần nơi này năm trăm dặm.”
“Vậy ngươi cười cái gì?” Tiểu Bàn nhịn không được kỳ quái nói.
“Ta cười bởi vì ta tìm ra cách giải quyết khốn cảnh trước mặt!” Thủy Tĩnh tràn ngập tự tin nói.
Lời vừa dứt đã chấn động các Tiên Thiên đệ tử xung quanh, bọn hắn vội vàng sôi nổi xúm lại và sốt ruột truy vấn:” Thủy Tĩnh sư muội ngươi có biện pháp giải quyết tình trạng hiện nay sao?”
“Đơn giản cực kỳ!” Thủy Tĩnh nhìn chung quanh mọi người sau đó mới nói: “Chỉ cần chúng ta có thể giết chết vài vị Kim Đan tu sĩ của đối phương thì tình hình hiện tại sẽ hoàn toàn rối loạn và bên chúng ta có cơ hội tiến công!”
“zzz…..” Mọi người nghe xong đều cực kỳ thất vọng thở dài một tiếng.
Trong số họ có tên bất mãn nói:” Thủy Tĩnh sư muội đừng có nói giỡn vậy chứ? Chúng ta đều là Tiên Thiên cấp bậc, có thể nói là thái điểu, giả như đó là Trúc Cơ tu sĩ thì còn có thể liều mạng được, nhưng đó là Kim Đan a? Khác nhau một trời một vực!”
“Đúng vậy, dù có tính thêm linh bảo và chúng ta đồng loạt lao lên cũng đánh không lại một Kim Đan tu sĩ a?”
“Người ta tiêu diệt chúng ta cũng chỉ trong một cái hơi thở!” Mọi người thất vọng nói.
“Chưa hẳn!” Thủy Tĩnh nói một cách nghiêm túc: “Chư vị sư huynh cũng đừng có quên chúng ta không có đối phó Kim Đan tu sĩ một mình. Mà là còn có thêm trưởng bối nữa nên chúng ta chỉ cần phát động một lần đánh lén trí mạng!”
Tiểu Bàn nghe xong những lời ấy, nhất thời nhãn tình sáng lên, vội vàng nói: “Ta tựa hồ có điểm minh bạch rồi, chúng ta đương nhiên không thể đánh lại một Kim Đan tu sĩ nhưng người này lại bị một vị tu sĩ Kim Đan khác cuốn lấy, hai bên ở thế giằng co, chỉ cần chúng ta khiến cho thế cục mất cân bằng, không chừng có thể thay đổi tình thế.”
Những người ở chỗ này nghe xong đều bừng tỉnh, nhất thời tỉnh ngộ. Quả thật dưới tình huống bình thường thì chưa có một Tiên Thiên tu sĩ nào có thể làm cho Kim đan gặp phiền toái, nhưng khi Kim Đan tu sĩ đó đang toàn tâm đối phó với người khác thì Tiên Thiên tu sĩ cũng không phải là không có cơ hội ở sau lưng đâm lén. “Về mặt lý thuyết là không có sai, bất quá Kim Đan tu sĩ tất sẽ có không ít bảo vật hộ thân, cho dù là cùng người khác toàn lực đánh nhau sống chết cũng khẳng định có cách bảo vệ tốt cái tiểu mệnh, vậy theo Thủy Tĩnh sư muội nói thì chúng ta thật sự có thể đánh giết bọn họ sao?” Một tên hơi nghi hoặc hỏi.
"Tiên Thiên tu sĩ bình thường tự nhiên không thể làm được, cho dù là có pháp bảo cũng không được!" Sau đó mục quang Thủy Tĩnh lại hướng tới Hồng Ảnh cùng Hàn Băng Nhi khẳng định nói: "Nhưng nếu có Thông Linh chí bảo, tuyệt đối có thể nhân lúc Kim Đan tu sĩ phòng thủ sơ hở, tập kích chém giết tại chỗ!"
"Nhưng Kim Đan tu sĩ vốn là cao thủ thân kinh bách chiến, cho dù là có sơ hở cũng sẽ rất nhanh che đậy được, căn bản không thể lưu lại cho chúng ta quá nhiều thời gian. Huống chi, chúng ta cũng không biết được khi nào bọn họ sẽ xuất hiện sơ hở a?" Một người khác không giải thích được nói: "Vậy thật sự chúng ta có thể tập kích sao?"
“Không, ngươi sai lầm rồi!” Thủy Tĩnh nói một cách tự tin: “Ta có thể tìm ra sơ hở của bọn họ!” “Cái gì?” Thủy Tĩnh vừa dứt lời nhất thời tạo ra chấn động. Phải biết rằng, bọn họ không phải không biết Thủy Tĩnh có Tiên Thiên Dịch Sổ, ngược lại, bọn họ rất rõ ràng khả năng đoán biết trước của Thủy Tĩnh.
Nhưng vấn đề là bởi vì bọn họ biết nên mới tạo nên cảm giác cực kỳ rung động.
Mọi người đều biết Tiên Thiên Dịch Sổ của Thủy Tĩnh có rất nhiều hạn chế. Thứ nhất là vì thực lực hạn chế, Thủy Tĩnh cũng chỉ là Tiên Thiên cấp bậc, đúng là có thể tính toán ra được so hở của Kim Đan tu sĩ, nhưng nhất định phải tốn không ít thời gian, đợi lúc nàng tính toán ra thì sơ hở của người ta cũng đã sớm được che đậy rồi, hoàn toàn không có ý nghĩa thực chiến.
Cái thứ hai chính là nhân số, Tiên Thiên Dịch Sổ muốn toán kế một người cũng phải hao tốn tâm lực thật lớn, mà nhân số càng nhiều thì khó khăn cũng sẽ gia tăng gấp bội, tâm lực của nàng tổn hao càng lớn. Cho nên khi Thủy Tĩnh đấu một mình đúng là mạnh mẽ đến mức làm cho người ta phải sợ hãi, nhưng một khi phát sinh quần đấu, nàng sẽ không thể tung ra đươc tất cả sức mạnh của mình, nàng không có khả năng trong nháy mắt toán kế ra hành động của một đám người.
Bởi vì hai nguyên nhân đó cho nên khi mọi người cực kỳ khiếp sợ khi nghe nàng khẳng định một cách đầy tự tin. Phải biết rằng, hiện tại đang có mười mấy Nguyên Anh tu sĩ và vài chục vị Kim Đan tu sĩ quần ẩu, thực lực và nhân số của bọn họ vượt xa khả năng mà Thủy Tĩnh có thể toán kế. Dưới tình huống như vậy mà nàng vẫn có thể tìm ra nhược điểm của người khác? Đây thực sự là việc không có khả năng xảy ra a?
Thủy Tĩnh thấy mọi người nghi ngờ, liền nhíu mày rồi giải thích: “Chuyện này giải thích ra thì có chút phiền phức, ta nói đơn giản một chút vậy. Kỳ thật không phải tính ra sơ hở của tất cả các Kim Đan tu sĩ, bất quá đại chiến lâu như vậy, một số Kim Đan cũng có lộ ra một ít sơ hở, bị ta nắm bắt quy luật và dựa vào đó mà tính kế. Tóm lại theo lời ta chỉ dẫn, chúng ta có khả năng tiễn bọn họ đi Tây Phương và lật ngược thế cờ hiện tại.”
Nghe được lời ấy, mọi người đều tỉnh ngộ. Lập tức có người đứng ra nói: “Dù sao đứng ở đây cũng chỉcó thể chờ chết mà thôi, chi bằng nghe lời Thủy Tĩnh sư muội đánh liều một phen, mọi người có đồng ý không? Ta hô tất cả mọi người theo!”
“Được rồi, chúng ta nghe theo ngươi an bài!” Một vị tu sĩ hét lớn thể hiện tinh thần. Vì thế Thủy Tĩnh liền trở thành thủ lĩnh của đám hậu bối tinh anh.
Thủy Tĩnh được mọi người ủng hộ, nhếch miệng mỉm cười sau đó nói: “Kỳ thật kế hoạch này cũng không cần quá nhiều người, bởi vì tập kích Kim Đan phải là người có khả năng sử dụng linh bảo mới được. Tính ra chỉ có ta, Hồng Ảnh và Hàn Băng Nhi sư muội là phù hợp. Hơn nữa ta sử dụng Huyền Thiên Quy Giáp phụ trợ tính kế nên việc này chỉ có thể trăm sự nhờ Hồng Ảnh và Hàn Băng Nhi sư muội.”
“Chuyện nhỏ!” Hồng Anh lập tức kêu lên
“Ta còn đủ sức!” Hàn Băng Nhi trả lời lãnh đạm.
Bất quá, Tiểu Bàn lúc này cau mày nói: “Sau một kích đó chỉ sợ hai ngươi sẽ gặp nguy hiểm?”
“A!” Mọi người thế mới biết nguyên lai Hàn Băng Nhi thương thế rất nghiêm trọng nên tất cả hướng ánh mắt đầy khiếp sợ về phía nàng.
Nhưng mà thân đương sự Hàn Băng Nhi lại không có để ý chút nào mà còn trả lời: “Dù sao không ra tay cũng chết chẳng thà để cho ta hợp tác cùng với Hồng Ảnh sư muội làm một phen, nếu may mắn thì còn có thể có đường sống mà về!”
“Sư tỷ!” Vài vị nữ tu của Tuyền Cơ Các đều khóc rống lên và khuyên Hàn Băng Nhi đừng có mạo hiểm.
Mà lúc này Thủy Tĩnh bỗng nhiên cười nói: “Chư vị sư muội hà tất phải lo lắng, ta đã có suy nghĩ rồi. Các vị cần gì phải lo Băng Nhi sư muội hy sinh!”
“A? Vậy ngươi có cái biện pháp tốt gì?” Ngay lập tức các đệ tử của Tuyền Cơ Các truy vấn
Hàn Băng Nhi cũng ngạc nhiên nhìn Thủy TĨnh, dù sao nàng sống còn chưa đủ, làm sao lại muốn chết, nếu có thể không chết như lời Thủy Tĩnh nói, vậy tự nhiên là rất tốt.
“Rất đơn giản!” Thủy Tĩnh thản nhiên nói:” Cúng ta chỉ cần dùng Băng Phách Thần Kiếm của Tuyền Cơ Các chém vào hộ thể thần quang của Kim Đan tu sĩ, vậy nên có thể tìm người khác để thay thế Băng Nhi động thủ, như vậy sẽ tốt hơn!”
Lời Thủy Tĩnh vừa nói ra, tất cả mọi người đều sáng mắt lên. Bởi vì họ đều biết chỉ cần chủ nhân của thông linh chí bảo đồng ý là có thể cho người khác mượn dùng. Chỉ cần suy nghĩ một chút rằng mình có thể cầm một thanh cửu phẩm linh bảo cho dù là tạm thời cũng khiến cho người ta hưng phấn không thôi.
Cho nên rất nhiều người đều thể hiện mình muốn sử dụng thần kiếm
Nhưng Hàn Băng Nhi lại nhướng mày nói: “Thủy Tĩnh sư tỷ, ngươi nghĩ sự việc quá đơn giản rồi. Băng Phách Thần Kiếm của Tuyền Cơ Các chúng ta la Tiên Thiên Thông Linh Chí Bảo, ngay cả ta cũng khó điều khiến nó toàn phần. Ngoại trừ ta, nó chắc chắn sẽ không để người khác động vào.”
“Cũng không hẳn!” Thủy Tĩnh nói chưa hết thì bỗng một người trẻ tuổi mặc áo trắng bỗng nhiên đứng ra nói: “Hàn Băng sư muội, ta cùng muội tu luyện công pháp khác nhau, nhưng thủ đoạn thi triển lại giống nhau đến kì diệu. Ta nghĩ Băng Phách Thần Kiếm không đến mức bài xích ta!”
Người này chính là Tiểu Hàn Cung thiếu cung chủ, tên là Cung Vũ Hàn, khuôn mặt tuấn tú lịch sự. Hắn đã them muốn Băng Phách Thần Kiếm bấy lâu nhưng chưa có cơ hội, lúc này cơ hội lại đang hiể hiện trước mắt, nên hắn lập tức chủ động tiến lên đề nghị. Chưa kể như vậy có thể tạo quan hệ với Hàn Băng Nhi, cuối cùng nếu có thể đoạt được cả nhân lẫn bảo đem về, quả thật là một mũi tên trúng hai con chim.
Nhưng Hàn Băng Nhi lạnh lùng nhìn người này. Cung Vũ Hàn cảm thấy mất mặt đành hướng tới Thủy Tĩnh nói: “Sư muội, ta cho rằng…tại thời điểm này, muội hẳn là nên nói cho ta một lời công đạo!”
“Vị sư huynh này, hảo ý của ngài ta hiểu, bất quá Băng Nhi sư muội đã nói ra tất không có sai.”
“Băng Phách Thần Kiếm là một Thông Linh Chí Bảo đăc biệt, nó sẽ không dễ dàng để cho người khác chạm vào ngoài chủ nhân của nó! Cho dù ngươi có tu luyện Cực Hàn Âm Công e rằng cũng rất khó!” Thủy Tĩnh khuyên: “Cho nên sư huynh cũng đừng làm khó Băng Nhi sư muội!”
“Cái gì?” Cung Vũ Hàn mặt âm trầm nói: “Sư muội, nếu ta không được thì ai mới được? Ngươi chẳng lẽ đùa chúng ta trong lúc nguy hiểm này sao?”
“Ta đương nhiên không có trêu đùa chư vị, thực tế ở đây còn có vị sư huynh nữa có thể sử dụng thần kiếm!” Thủy Tĩnh dứt lời liền nắm ánh mắt về phía Tiểu Bàn.
Mọi người theo ánh mắt mà soi mói hắn.
Tiểu Bàn nhất thời ngẩn người ra vội vàng khoát tay nói: “Sư muội nói đùa, ta không tu luyện Băng Phách Thần Quyết làm sao có thể sử dụng được Băng Phách Thần Kiếm?”
“Không sai!” Thủy Tĩnh tự tin nói: “Công pháp của sư huynh theo như Thủy Tĩnh biết là Ngũ Hành mà chẳng phải Ngũ Hành, Hỗn Độn mông lung, tách mà lại như hợp cùng thiên địa. Tóm lại, người có thể sử dụng thần kiếm ở đây, chỉ có huynh là người duy nhất mà thôi!”
Tiểu Bàn nghe xong mặt đau khổ hỏi: “Sư muội, ngươi thật sự xác định mình không có nhầm?”
“Trừ phi Chu Thiên Dịch Sổ của ta bị loạn, nếu không thì sẽ không sai!” Thủy Tĩnh thản nhiên nói rồi xoay người về Hàn Băng Nhi: “Sư muội có thể đem thần kiếm của mình cho Tống sư huynh cầm thử, để chứng tỏ xem lời ta có đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng vấn đề là nếu ngươi sai thì hắn sẽ bị thần kiếm tấn công!” Hàn Băng Nhi cau mày nói: “Thông Linh Chí Bảo tự động phản kích đều rất sắc bén. Băng Phách Thần Kiếm sẽ xuất ra Băng Phách Thần Quang đặc hữu của nó. Cho dù hắn da thịt có dày cũng chưa chắc có thể chống lại! Ngươi chẳng lẽ để cho hắn phải mạo hiểm sao?”
/538
|