Đáng tiếc cảnh giới của hắn vẫn còn thấp kém, cho nên cũng không hiểu nhiều lắm. Nhưng Tiểu bàn cũng cảm thấy tâm cảnh của mình tăng vọt về mặt chất, chỉ bình thường thôi cũng đã không thua gì Trúc cơ tu sĩ rồi. Hắn tin rằng, sau thu hoạch lần này, hắn trở về núi bế quan một thời gian ngắn là có thể thoát khỏi cảnh giới Tiên thiên, nhanh chóng thăng lên cấp Trúc Cơ.
Ngay khi Tiểu Bàn bị Tuyền Cơ Các Băng Phách Thần Kiếm đưa đến cảnh giới mê muội, bên ngoài mọi người lại được thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu. Bọn họ thấy tay Tiểu Bàn cùng thần quang tiếp xúc nhau, trong nháy mắt hắn hoàn toàn bất động. Và đạo thần quang kia bắt đầu xâm nhập vào cơ thể Tiểu Bàn. Những nơi thần quang đi qua bên ngoài thân thể đều nổi lên sương trắng, mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, dưới cánh tay Tiểu Bàn máu vẫn di chuyển những phần khác cũng vậy, tức là hắn không bị đông thành băng.
Sau đó, tất cả cơ thể Tiểu Bàn đều bị Hàn Băng Nhi bao phủ, bất ngờ Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm bay tới tay hắn và chuôi kiếm bắt đầu lùi vào trong cơ thể của hắn một cách chậm rãi trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Cảnh tượng kỳ lạ này xảy ra giống như Tiểu Bàn mới là chủ nhân của nó.
Ngay khi Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm chưa hoàn toàn lùi hết vào thân thể Tiểu Bàn thì thân thể của hắn bất chợt phát ra luồng hàn khí mãnh liệt, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống trong nháy mắt. Những người xung quanh phải rối rít đẩy hàn khí ra, thậm chí vận công cũng không cũng không đẩy hết ra. Cơ hồ hầu như đều bị buộc phải ra khỏi vòng bảo vệ.
Cho đến lúc này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, thì ra không phải bên trong chỉ có Tiểu Bàn, mà ngay bên Hàn Băng Nhi Nhi cũng lạc vào trạng thái giống như vậy, thật giống như đồng cảnh ngộ. Mà Tiểu Bàn thả ra hàn khí, căn bản cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với nàng cả, giống như bọn họ đã hòa làm một.
Quá trình này kéo dài không lâu, hàn khí nhanh chóng được gom lại, Tiểu Bàn cùng Hàn Băng Nhi Nhi không hẹn mà mở mắt cùng lúc, trên khuôn mặt hai người đều hiện ra vẻ hoan hỷ. Đang lúc mọi người kinh ngạc, Hàn Băng Nhi Nhi chủ động đến trước mặt Tiểu Bàn khom người thi lễ, nói: “Đa tạ sư huynh, Băng Nhi có thể tiến thêm một nước đều là nhờ sư huynh hôm nay ban tặng.!”
"Không dám, không dám. Sư muội quá khách khí, lần này ta cũng thu được ích lợi không nhỏ, chúng ta không ai nợ ai cả!” Tiểu Bàn vội vàng nói.
"Không giống nhau, vẫn là sư muội được lợi, là ta thiếu nợ sư huynh!" Hàn Băng Nhi lại vội vàng nói.
Những người xung quanh đều mờ mịt, không biết họ đang nói cái gì.
Tiểu cô nương lúc trước trộm Huyền Linh Quả của Tiểu Bàn nhất thời tò mò, không nhịn được chạy tới hỏi: "Sư tỷ, các ngươi đang nói cái gì vậy a?"
Hàn Băng Nhi khẻ mỉm cười, nhìn Tiểu Bàn nói: “Sư huynh, đem Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm cho bọn họ xem một chút đi! ”
"Cũng được!" Tiểu Bàn mỉm cười nói, đại thủ của hắn vỗ vào ót một cái, sau đó, một màn khiến mọi người đều khiếp sợ, Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm lại chui ra từ mi tâm của TIểu Bàn.
Có điều, lần này Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm xuất hiện không giống với cái lúc trước khi tiến vào thân thể Tiểu Bàn chút nào, thân kiếm không chỉ giảm đi hơn một nửa, mà kiếm cũng không phát ra thứ ánh sáng trong suốt với những màu sắc diễm lệ ban đầu nữa mà trở nên mờ mịt, tràn đầy cảm giác thần bí. Nếu như trước kia Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm làm cho người ta có cảm giác khí phách vô biên thì hiện tại nó lại mang một cảm giác nội liễm. Làm cho mọi người không thể tưởng tượng được.
Trông thấy như vậy, tiểu nha đầu của Tuyền Cơ các lập tức kinh hãi nói: " Trời ơi, không tốt rồi, chúng ta mất bảo bối rồi. Phải chăng là do hắn trộm đi?"
Mọi người vừa nghe. Không phân biệt được gì, cũng nhịn không được đều đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn vẻ mặt oan uổng, vội vàng cười khổ nói: "Tiểu muội muội, ngươi không nên nói lung tung a, ta nào có bản lãnh động tay chân trên Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm?"
Hàn Băng Nhi đứng một bên cũng che miệng cười, sau đó chỉ tay về phía thiếu nữ đang nói, cười mắng: “ Không biết không nên nói mò, tránh cho lại phải phải mất mặt xấu hổ”.
“Nhưng mà Sư tỷ, Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm bị thiếu mất một đoạn rồi?” Thiếu nữa vội vàng nói.
“Không phải thiếu mà là nhỏ lại!” Hàn Băng Nhi dở khóc dở cười giải thích: “Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm nguyên hình chính là một tòa sơn mạch, trải qua trăm triệu năm khổ tu mới từ từ ngưng tụlại thành một thanh kiếm, nhưng hình thể của nó từ lúc đó đến nay không thể tiếp tục rút ngắn lại hoàn toàn là bởi vì nó chưa ngộ hết được tinh hoa của trời đất. Nhưng là hiện tại, dưới sự giúp đở của Tống sư huynh, nó rốt cuộc đã có bước đột phá, một lần nữa tịnh tiến hơn. Ta tin tưởng Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm lúc này, cũng có thể được coi là vượt qua cửu phẩm pháp bảo rồi. Ít nhất sẽ không thua Cửu Mỹ Đồ!”
Hóa ra là vậy, lúc Tiểu Bàn cảm nhận được ý cảnh của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, thanh kiếm này cũng cảm nhận được ý cảnh của Hỗn Độn Quyết, mà Hàn Băng Nhi Nhi lại là chủ nhân của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, có tâm thần tương liên với nhau, cũng có thể cảm nhận được ý cảnh của Hỗn Độn Quyết. Dưới sự cảm ngộ này, Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm mới có thể đột phá, mà Hàn Băng Nhi Nhi cũng được hưởng lợi không nhỏ, thế nên nàng mới chủ động nói lời cám ơn Tiểu Bàn.
Những người khác nghe Hàn Băng Nhi nói xong trong lòng đều chấn động. Vượt qua cửu phẩm linh bảo, đây là cái khái niệm gì? Từ trước tới nay, thế giới này cũng chỉ có Cửu Mỹ Đồ là vượt qua cửu phẩm linh bảo. Nhưng bây giờ lại thêm một vật nữa. Mà loại sự tình này lại cư nhiên diễn ra ngay trước mặt bọn họ, thực sự làm cho người ta có một cảm giác mộng ảo, hư hư thực thực, nhất thời tất cả mọi người đều ngây dại tại chỗ.
Cũng may Thủy Tĩnh vẫn còn minh mẫn, nàng tựa hồ đã sớm biết sự tình diễn ra như vậy, cho nên cũng không chấn động gì nhiều. Nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh đều ngẩn ra, nhịn không được nàng liền nhanh chóng nói: "Được rồi chư vị, bây giờ không phải là lúc để thảo luận, nếu như Tống sư huynh có thể sử dụng Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, như vậy kế hoạch của ta cũng có thể bắt đầu rồi.”
“Được lắm!” Tiểu Bàn nghe xong. Lập tức lòng tin tràn đầy nói: “Mới vừa cùng Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm học được một chiêu Hỗn Độn Băng Phách Trảm, vừa đúng lúc dùng bọn người kia để thử chiêu!”
Thì ra ngay lúc thăng cấp, Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm đã hiểu được cái tuyệt diệu của Hỗn Độn, cộng thêm Tiểu Bàn cũng ngộ được cái hay của Băng Phách Thần Quang, đã sáng tạo ra một chiêu kiếm huyền diệu mệnh danh là Hỗn Độn Băng Phách Trảm.
Chỗ huyền bí nhất của chiêu này là có thể để cho Hàn Băng Nhi và Tiểu Bàn cùng nhau liên thủ thi triển, khi đó hai người sẽ cùng chia sẻ lực phản chấn, cho nên uy năng của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm có thể phát ra lớn hơn rất nhiều. Nhất là Tiểu Bàn da dày thịt béo, có thể triệt tiêu hoàn toàn lực phản chấn từ Hàn Băng Nhi, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là vết thương nhẹ, cho nên uy năng của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm so sánh với trước kia thì lớn hơn rất nhiều.
Nghe thấy Tiểu Bàn muốn thi triễn chiêu Hỗn Độn Băng Phách Trảm, Hàn Băng Nhi cũng không ngốc, vội vàng đến bên cạnh Tiểu Bàn, cười nói: “Sư huynh, chúng ta liên thủ!”.
Tiểu Bàn đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó liền nói: “Nhưng mà thân thể của muội….?”
“Huynh gánh phần lớn lực phản chấn, muội chỉ phụ thôi!” Hàn Băng Nhi đỏ mặt nói: “Người ta thật rất muốn thử xem uy lực của Hỗn Độn Băng Phách Trảm! Sư huynh đừng giận!"
Đối với lời thỉnh cầu của mỹ nữ Tiểu Bàn luôn luôn không có gì biện pháp chống lại, cho nên chỉ có thể cười khổ nói: “Cũng được, vừa vặn ta cũng không phải là người luyện kiếm, không quen kiếm chiêu, dựa vào muội để khống chế Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, ta chịu trách nhiệm phát ra linh khí, ngăn cản lực phản chấn!”.
Như vậy chẳng khác nào Tiểu Bàn xuất lực còn Hàn Băng Nhi thì điều khiển, đương nhiên là không có chút nguy hiểm nào. Cho nên Hàn Băng Nhi nghe xong nhất thời mừng rỡ nói: “Đa tạ sư huynh!”
"Không cần phải khách khí!" Tiểu Bàn khẽ mỉm cười, sau đó quay sang Thủy Tĩnh nói: "Sư muội, khi nào động thủ?"
“Đợi thêm một khắc nữa!” Thủy Tĩnh nói xong, chỉ tay về phía lão già họ Phong, còn có hai tên Kim Đan theo phía sau hắn, nói: “Một khi ta nói đánh, các ngươi cứ việc phát động đánh lén, mục tiêu là hai vị Kim Đan kia! Chỉ cần tiêu diệt bọn họ, còn lại cứ giao cho Hỏa Long sư thúc là được!"
"Được!" Tiểu Bàn cùng Hàn Băng Nhi cùng nhau gật đầu nói.
Sau đó Thủy Tĩnh lại gọi Hồng Ảnh tới bên cạnh, chỉ vào một hướng khác nơi có hai Kim Đan tu sĩ cầm hắc kỳ núp trong một mảng hắc vân, nói: “ Ta cho ngươi biết khi bọn hắc vân bị phá vỡ đó chính là lúc bọn chúng suy yếu nhất, khi đó nhớ không được do dự, phải toàn lực xuất kích, cần phải giết chết!”
"Không thành vấn đề!" Hồng Ảnh đứng thẳng móc ra Phượng Minh Đao, toàn lực đề phòng.
"Rất tốt!" Thủy Tĩnh gật đầu, sau đó liền không nói gì thêm nữa, toàn lực vận Huyền Thiên Quy Giáp cùng Đại Thế Kim Tiễn tiến hành suy tính.
Lúc này, phía ngoài đại chiến càng ngày càng nghiêm trọng. Phương viên trong vòng trăm dặm đã sớm bị phá hủy không còn gì. Nơi này vốn là thanh sơn lục thủy, thế nhưng cũng hoàn toàn bị các loại chiêu thức công kích, khắp nơi đều bị đạo thuật đào thành những rãnh to, còn tạo nên một mảnh đất toàn là kịch độc. Rừng rậm vài nơi cháy hừng hực, khói cuộn dày đặc, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể lọt qua.
Dưới đất đã vậy, trên chiến trường lại càng đáng sợ. Phía tu sĩ tà phái không bao bọc trong đám mây đen, thì cũng điều khiển huyết vân phương viên mấy trăm trượng xung quanh. Vô số ma đầu, quỷ ảnh, bay tán loạn gào thét trên bầu trời. Thanh kiếm màu đen xuất hện đầu tiên, các loại tà thuật ùn ùn xuất hiện theo. Thỉnh thoảng còn xuất hiện nhóm lớn độc trùng.
Bên chánh đạo cảnh tượng có vẻ khá hơn nhiều, các lọai thần quang đủ mọi màu sắc, tạo ra một màn bảo vệ ở giữa. Hỏa Long đạo nhân cầm đầu chánh đạo tu sĩ, liên tục đánh ra các chiêu thức, pháp bảo, hoặc kiếm quang lạnh thấu xương giống như trăm con rồng lớn, hoặc là pháp bảo cường đại có thể đánh nát vô số ma đầu.
Mặt khác, hai bên cũng đang không ngừng thi triển pháp bảo. Sau một thời gian dài khổ chiến, cả hai bên đều có thương vong. Bên Tà phái một chiếc thuyền Bạch Cốt bị vô số thần lôi phá hủy. Bên phía cánh đạo, bạch sắc cự chu của Huyền Thiên biệt viện cũng bị oanh rớt một tầng, chỗ nào cũng thấy hư hại, hầu như không còn khả năng chiến đấu. Lầu gác của Tuyền Cơ Các cũng bị tàn phá thê thảm, thậm chí cũng không thể dừng lại trên trời, thế cho nên phải xuống tới mặt đất, trở thành bia ngắm cho tất cả các pháp bảo tà phái, thời điểm bị tiêu diệt không còn cách bao xa.
Ở thời khắc quyết định này, hai tên Kim Đan tu sĩ bị Hồng Ảnh để ý cảm nhận được có sự nguy hiểm, vội vàng thúc dục hắc sắc đại kỳ trong tay, tạo ra lớp lớp mây đen bảo vệ mình. Ngay khi đó, kiếm quang của một vị chánh đạo Nguyên Anh tu sĩ liền lóe lên sát bên, những đám mây đen bị chém toạc ra, thiếu chút nữa thì hai người bọn chúng bị giết chết ngay tại chỗ.
Quả pháo thứ 8 mừng HĐLT trùng sinh, và mừng sinh nhật Rồng sech :99: :99: :99:
Ngay khi Tiểu Bàn bị Tuyền Cơ Các Băng Phách Thần Kiếm đưa đến cảnh giới mê muội, bên ngoài mọi người lại được thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu. Bọn họ thấy tay Tiểu Bàn cùng thần quang tiếp xúc nhau, trong nháy mắt hắn hoàn toàn bất động. Và đạo thần quang kia bắt đầu xâm nhập vào cơ thể Tiểu Bàn. Những nơi thần quang đi qua bên ngoài thân thể đều nổi lên sương trắng, mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, dưới cánh tay Tiểu Bàn máu vẫn di chuyển những phần khác cũng vậy, tức là hắn không bị đông thành băng.
Sau đó, tất cả cơ thể Tiểu Bàn đều bị Hàn Băng Nhi bao phủ, bất ngờ Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm bay tới tay hắn và chuôi kiếm bắt đầu lùi vào trong cơ thể của hắn một cách chậm rãi trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Cảnh tượng kỳ lạ này xảy ra giống như Tiểu Bàn mới là chủ nhân của nó.
Ngay khi Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm chưa hoàn toàn lùi hết vào thân thể Tiểu Bàn thì thân thể của hắn bất chợt phát ra luồng hàn khí mãnh liệt, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống trong nháy mắt. Những người xung quanh phải rối rít đẩy hàn khí ra, thậm chí vận công cũng không cũng không đẩy hết ra. Cơ hồ hầu như đều bị buộc phải ra khỏi vòng bảo vệ.
Cho đến lúc này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, thì ra không phải bên trong chỉ có Tiểu Bàn, mà ngay bên Hàn Băng Nhi Nhi cũng lạc vào trạng thái giống như vậy, thật giống như đồng cảnh ngộ. Mà Tiểu Bàn thả ra hàn khí, căn bản cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với nàng cả, giống như bọn họ đã hòa làm một.
Quá trình này kéo dài không lâu, hàn khí nhanh chóng được gom lại, Tiểu Bàn cùng Hàn Băng Nhi Nhi không hẹn mà mở mắt cùng lúc, trên khuôn mặt hai người đều hiện ra vẻ hoan hỷ. Đang lúc mọi người kinh ngạc, Hàn Băng Nhi Nhi chủ động đến trước mặt Tiểu Bàn khom người thi lễ, nói: “Đa tạ sư huynh, Băng Nhi có thể tiến thêm một nước đều là nhờ sư huynh hôm nay ban tặng.!”
"Không dám, không dám. Sư muội quá khách khí, lần này ta cũng thu được ích lợi không nhỏ, chúng ta không ai nợ ai cả!” Tiểu Bàn vội vàng nói.
"Không giống nhau, vẫn là sư muội được lợi, là ta thiếu nợ sư huynh!" Hàn Băng Nhi lại vội vàng nói.
Những người xung quanh đều mờ mịt, không biết họ đang nói cái gì.
Tiểu cô nương lúc trước trộm Huyền Linh Quả của Tiểu Bàn nhất thời tò mò, không nhịn được chạy tới hỏi: "Sư tỷ, các ngươi đang nói cái gì vậy a?"
Hàn Băng Nhi khẻ mỉm cười, nhìn Tiểu Bàn nói: “Sư huynh, đem Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm cho bọn họ xem một chút đi! ”
"Cũng được!" Tiểu Bàn mỉm cười nói, đại thủ của hắn vỗ vào ót một cái, sau đó, một màn khiến mọi người đều khiếp sợ, Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm lại chui ra từ mi tâm của TIểu Bàn.
Có điều, lần này Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm xuất hiện không giống với cái lúc trước khi tiến vào thân thể Tiểu Bàn chút nào, thân kiếm không chỉ giảm đi hơn một nửa, mà kiếm cũng không phát ra thứ ánh sáng trong suốt với những màu sắc diễm lệ ban đầu nữa mà trở nên mờ mịt, tràn đầy cảm giác thần bí. Nếu như trước kia Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm làm cho người ta có cảm giác khí phách vô biên thì hiện tại nó lại mang một cảm giác nội liễm. Làm cho mọi người không thể tưởng tượng được.
Trông thấy như vậy, tiểu nha đầu của Tuyền Cơ các lập tức kinh hãi nói: " Trời ơi, không tốt rồi, chúng ta mất bảo bối rồi. Phải chăng là do hắn trộm đi?"
Mọi người vừa nghe. Không phân biệt được gì, cũng nhịn không được đều đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn vẻ mặt oan uổng, vội vàng cười khổ nói: "Tiểu muội muội, ngươi không nên nói lung tung a, ta nào có bản lãnh động tay chân trên Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm?"
Hàn Băng Nhi đứng một bên cũng che miệng cười, sau đó chỉ tay về phía thiếu nữ đang nói, cười mắng: “ Không biết không nên nói mò, tránh cho lại phải phải mất mặt xấu hổ”.
“Nhưng mà Sư tỷ, Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm bị thiếu mất một đoạn rồi?” Thiếu nữa vội vàng nói.
“Không phải thiếu mà là nhỏ lại!” Hàn Băng Nhi dở khóc dở cười giải thích: “Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm nguyên hình chính là một tòa sơn mạch, trải qua trăm triệu năm khổ tu mới từ từ ngưng tụlại thành một thanh kiếm, nhưng hình thể của nó từ lúc đó đến nay không thể tiếp tục rút ngắn lại hoàn toàn là bởi vì nó chưa ngộ hết được tinh hoa của trời đất. Nhưng là hiện tại, dưới sự giúp đở của Tống sư huynh, nó rốt cuộc đã có bước đột phá, một lần nữa tịnh tiến hơn. Ta tin tưởng Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm lúc này, cũng có thể được coi là vượt qua cửu phẩm pháp bảo rồi. Ít nhất sẽ không thua Cửu Mỹ Đồ!”
Hóa ra là vậy, lúc Tiểu Bàn cảm nhận được ý cảnh của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, thanh kiếm này cũng cảm nhận được ý cảnh của Hỗn Độn Quyết, mà Hàn Băng Nhi Nhi lại là chủ nhân của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, có tâm thần tương liên với nhau, cũng có thể cảm nhận được ý cảnh của Hỗn Độn Quyết. Dưới sự cảm ngộ này, Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm mới có thể đột phá, mà Hàn Băng Nhi Nhi cũng được hưởng lợi không nhỏ, thế nên nàng mới chủ động nói lời cám ơn Tiểu Bàn.
Những người khác nghe Hàn Băng Nhi nói xong trong lòng đều chấn động. Vượt qua cửu phẩm linh bảo, đây là cái khái niệm gì? Từ trước tới nay, thế giới này cũng chỉ có Cửu Mỹ Đồ là vượt qua cửu phẩm linh bảo. Nhưng bây giờ lại thêm một vật nữa. Mà loại sự tình này lại cư nhiên diễn ra ngay trước mặt bọn họ, thực sự làm cho người ta có một cảm giác mộng ảo, hư hư thực thực, nhất thời tất cả mọi người đều ngây dại tại chỗ.
Cũng may Thủy Tĩnh vẫn còn minh mẫn, nàng tựa hồ đã sớm biết sự tình diễn ra như vậy, cho nên cũng không chấn động gì nhiều. Nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh đều ngẩn ra, nhịn không được nàng liền nhanh chóng nói: "Được rồi chư vị, bây giờ không phải là lúc để thảo luận, nếu như Tống sư huynh có thể sử dụng Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, như vậy kế hoạch của ta cũng có thể bắt đầu rồi.”
“Được lắm!” Tiểu Bàn nghe xong. Lập tức lòng tin tràn đầy nói: “Mới vừa cùng Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm học được một chiêu Hỗn Độn Băng Phách Trảm, vừa đúng lúc dùng bọn người kia để thử chiêu!”
Thì ra ngay lúc thăng cấp, Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm đã hiểu được cái tuyệt diệu của Hỗn Độn, cộng thêm Tiểu Bàn cũng ngộ được cái hay của Băng Phách Thần Quang, đã sáng tạo ra một chiêu kiếm huyền diệu mệnh danh là Hỗn Độn Băng Phách Trảm.
Chỗ huyền bí nhất của chiêu này là có thể để cho Hàn Băng Nhi và Tiểu Bàn cùng nhau liên thủ thi triển, khi đó hai người sẽ cùng chia sẻ lực phản chấn, cho nên uy năng của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm có thể phát ra lớn hơn rất nhiều. Nhất là Tiểu Bàn da dày thịt béo, có thể triệt tiêu hoàn toàn lực phản chấn từ Hàn Băng Nhi, đối với hắn mà nói bất quá chỉ là vết thương nhẹ, cho nên uy năng của Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm so sánh với trước kia thì lớn hơn rất nhiều.
Nghe thấy Tiểu Bàn muốn thi triễn chiêu Hỗn Độn Băng Phách Trảm, Hàn Băng Nhi cũng không ngốc, vội vàng đến bên cạnh Tiểu Bàn, cười nói: “Sư huynh, chúng ta liên thủ!”.
Tiểu Bàn đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó liền nói: “Nhưng mà thân thể của muội….?”
“Huynh gánh phần lớn lực phản chấn, muội chỉ phụ thôi!” Hàn Băng Nhi đỏ mặt nói: “Người ta thật rất muốn thử xem uy lực của Hỗn Độn Băng Phách Trảm! Sư huynh đừng giận!"
Đối với lời thỉnh cầu của mỹ nữ Tiểu Bàn luôn luôn không có gì biện pháp chống lại, cho nên chỉ có thể cười khổ nói: “Cũng được, vừa vặn ta cũng không phải là người luyện kiếm, không quen kiếm chiêu, dựa vào muội để khống chế Tuyền Cơ Băng Phách Thần Kiếm, ta chịu trách nhiệm phát ra linh khí, ngăn cản lực phản chấn!”.
Như vậy chẳng khác nào Tiểu Bàn xuất lực còn Hàn Băng Nhi thì điều khiển, đương nhiên là không có chút nguy hiểm nào. Cho nên Hàn Băng Nhi nghe xong nhất thời mừng rỡ nói: “Đa tạ sư huynh!”
"Không cần phải khách khí!" Tiểu Bàn khẽ mỉm cười, sau đó quay sang Thủy Tĩnh nói: "Sư muội, khi nào động thủ?"
“Đợi thêm một khắc nữa!” Thủy Tĩnh nói xong, chỉ tay về phía lão già họ Phong, còn có hai tên Kim Đan theo phía sau hắn, nói: “Một khi ta nói đánh, các ngươi cứ việc phát động đánh lén, mục tiêu là hai vị Kim Đan kia! Chỉ cần tiêu diệt bọn họ, còn lại cứ giao cho Hỏa Long sư thúc là được!"
"Được!" Tiểu Bàn cùng Hàn Băng Nhi cùng nhau gật đầu nói.
Sau đó Thủy Tĩnh lại gọi Hồng Ảnh tới bên cạnh, chỉ vào một hướng khác nơi có hai Kim Đan tu sĩ cầm hắc kỳ núp trong một mảng hắc vân, nói: “ Ta cho ngươi biết khi bọn hắc vân bị phá vỡ đó chính là lúc bọn chúng suy yếu nhất, khi đó nhớ không được do dự, phải toàn lực xuất kích, cần phải giết chết!”
"Không thành vấn đề!" Hồng Ảnh đứng thẳng móc ra Phượng Minh Đao, toàn lực đề phòng.
"Rất tốt!" Thủy Tĩnh gật đầu, sau đó liền không nói gì thêm nữa, toàn lực vận Huyền Thiên Quy Giáp cùng Đại Thế Kim Tiễn tiến hành suy tính.
Lúc này, phía ngoài đại chiến càng ngày càng nghiêm trọng. Phương viên trong vòng trăm dặm đã sớm bị phá hủy không còn gì. Nơi này vốn là thanh sơn lục thủy, thế nhưng cũng hoàn toàn bị các loại chiêu thức công kích, khắp nơi đều bị đạo thuật đào thành những rãnh to, còn tạo nên một mảnh đất toàn là kịch độc. Rừng rậm vài nơi cháy hừng hực, khói cuộn dày đặc, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể lọt qua.
Dưới đất đã vậy, trên chiến trường lại càng đáng sợ. Phía tu sĩ tà phái không bao bọc trong đám mây đen, thì cũng điều khiển huyết vân phương viên mấy trăm trượng xung quanh. Vô số ma đầu, quỷ ảnh, bay tán loạn gào thét trên bầu trời. Thanh kiếm màu đen xuất hện đầu tiên, các loại tà thuật ùn ùn xuất hiện theo. Thỉnh thoảng còn xuất hiện nhóm lớn độc trùng.
Bên chánh đạo cảnh tượng có vẻ khá hơn nhiều, các lọai thần quang đủ mọi màu sắc, tạo ra một màn bảo vệ ở giữa. Hỏa Long đạo nhân cầm đầu chánh đạo tu sĩ, liên tục đánh ra các chiêu thức, pháp bảo, hoặc kiếm quang lạnh thấu xương giống như trăm con rồng lớn, hoặc là pháp bảo cường đại có thể đánh nát vô số ma đầu.
Mặt khác, hai bên cũng đang không ngừng thi triển pháp bảo. Sau một thời gian dài khổ chiến, cả hai bên đều có thương vong. Bên Tà phái một chiếc thuyền Bạch Cốt bị vô số thần lôi phá hủy. Bên phía cánh đạo, bạch sắc cự chu của Huyền Thiên biệt viện cũng bị oanh rớt một tầng, chỗ nào cũng thấy hư hại, hầu như không còn khả năng chiến đấu. Lầu gác của Tuyền Cơ Các cũng bị tàn phá thê thảm, thậm chí cũng không thể dừng lại trên trời, thế cho nên phải xuống tới mặt đất, trở thành bia ngắm cho tất cả các pháp bảo tà phái, thời điểm bị tiêu diệt không còn cách bao xa.
Ở thời khắc quyết định này, hai tên Kim Đan tu sĩ bị Hồng Ảnh để ý cảm nhận được có sự nguy hiểm, vội vàng thúc dục hắc sắc đại kỳ trong tay, tạo ra lớp lớp mây đen bảo vệ mình. Ngay khi đó, kiếm quang của một vị chánh đạo Nguyên Anh tu sĩ liền lóe lên sát bên, những đám mây đen bị chém toạc ra, thiếu chút nữa thì hai người bọn chúng bị giết chết ngay tại chỗ.
Quả pháo thứ 8 mừng HĐLT trùng sinh, và mừng sinh nhật Rồng sech :99: :99: :99:
/538
|