Xoay người nhảy lên tiểu đảo, Tống Chung đứng ngay giữa, vẻ mặt mờ mịt nhìn lên Ngũ Sắc Lôi Vân trên đầu, hắn nhịn không được cười khổ:
- Lại là Lôi Kiếp có đầy đủ cả Ngũ Hành thuộc tính, vì cái gì số ta lại đen đủi như vậy a?
Lúc Tống Chung đang than thân trách phận, kiếp vân trên bầu trời cũng không có kiên nhẫn chờ đợi hắn, một đạo Ngũ Sắc Lôi Quang giống như một cây Kình Thiên Trụ khổng lồ giáng xuống đầu Tống Chung. Theo tiếng nổ oanh động, một cự đại lôi quang rực rỡ oanh kích bao trùm lên tiểu đảo, cả hòn đảo nơi Tống Chung đứng đều bị thôn phệ thành tro bụi.
Tống Chung thân rơi vào hiểm cảnh, cảm giác cả người như bị Thái Sơn đè lên, Hà Đồ Huyết Văn bị chấn động, dường như bị đánh nát trong nháy mắt, cơ hồ không hề có tác dụng. Ngay sau đó cả người Tống Chung rung mạnh, một đạo Lôi Đình lực trực tiếp xâm nhập vào thân thể, tàn phá cơ thể Tống Chung. Nỗi đau đớn tột cùng thậm chí còn khiến hắn có ý muốn chết.
Nhưng ngay lúc đó, trong đầu Tống Chung đột nhiên hiện lên hồi ức thời ấu thơ. Ngày ấy, hắn vẫn theo cạnh song thân, phụ thân uy nghiêm, mẫu thân hiền lành, cả ngày vô ưu vô lo, cuộc sống thật tự do tự tại. Mà ngay sau đó, hình ảnh phụ mẫu biến mất thay vào đó là một tiếng cười điên cuồng của một nữ nhân. Mặc dù Tống Chung chưa từng gặp qua ả nhưng liếc mắt liền nhận ra thân phận, Hỏa Thiên Vũ! Là thủ phạm đứng sau hại chết cha mẹ của hắn. Theo đó còn có Phong lão ma, kẻ trực tiếp xuống tay hạ sát thủ. Bọn họ cùng nhau sóng vai, rúc đầu cười lớn trước thời khắc chật vật, giãy dụa bên bờ sinh tử của Tống Chung. Nhìn thấy cừu nhân không đội trời chung, cơ thể Tống Chung tức khắc bộc phát một cổ lửa giận ngút trời, trong nháy mắt Ngũ Hành linh khí hỗn tạp đáng sợ tựa hồ bị đốt cháy.
Tống Chung như một con dã thú bị thương, ngửa mặt lên trời rống giận:
-Lão tặc thiên, ngươi đánh ta không chết, ta còn tìm Hỏa Thiên Vũ, báo thù rửa hận!
Rầm, rầm, rầm... Kiếp Vân đã trả lời Tống Chung, liên tiếp hỗn hợp nhiều loại, uy lực thần lôi cũng gia tăng thêm mấy lần. Từng đạo Ngũ Thải Lôi Quang từ trên trời đánh xuống, như một thanh lợi kiếm bình thường, mỗi lần oach kích phát ra từng trận nổ kinh thiên, chỉ vẻn vẹn vài lần, tiểu đảo hầu như bị Lôi Đình phá hủy.
Hung tính của Tống Chung bị khơi dậy, bất chấp tất cả ngửa đầu ưỡn ngực, hét lớn:
- Đến đây đi! đến đây đi!. Nếu sợ thì ta không phải là Tống Chung! Thân ta đánh không nát! Cứng rắn như Đại Đồng Chung! Aaaaaa! Đánh chết ta xem!
Lúc này Tống Chung như một khối bàn thạch mặc cho lôi điện đánh xuống như mưa, thản nhiên bất động. Vững vàng đứng ở nơi đó.
Kiếp vân dường như bị Tống Chung chọc giận, chỉ chớp mắt dẫn khai toàn bộ, vốn chỉ một đạo lôi kiếp đánh xuống, dần dần thành hai, ba đạo cùng tới. Sau lại thêm mấy đạo không ngừng đánh xuống điên cuồng oanh kích, không chỉ tiểu đảo mà khuôn viên hơn mười dặm xung quanh cũng toàn bộ bị phá hủy, ngay cả nước biển cũng bị oach tạc, từng đợt sóng gào thét dữ dội, cột sóng cao hơn mười trượng lan tỏa khắp bốn phía.
Mặc dù Tống Chung chịu áp lực như vậy, nhưng vẫn kiên trì như cũ, quyết không chịu khuất phục. Lôi kiếp tựa hồ cũng sợ hãi trước ý chí ngoan cường của Tống Chung, lúc này những đạo lôi kiếp cuồng bạo đã tiêu hao hết năng lượng. Hơn hai canh giờ trôi qua, kiếp vân từ từ tản mát, trả lại bầu trời trong xanh, quang đãng, mênh mang cả ngàn dặm. Lúc này trong phương viên hơn mười dặm, ngay cả ngọn tiểu sơn cao nhất cả mấy trăm trượng trên tiểu đảo cũng hoàn toàn biến mất không còn vết tích, chỉ lưu lại một vùng đáy biển sâu thăm thẳm cả trăm trượng. Nơi Tống Chung hiện vừa đứng chẳng còn lại gì.
Lúc này Tống Chung bị oach tạc đếu cả nhân hình cũng không thể nhận ra, cả người cháy đen khét lẹt, nhìn không kỹ còn tưởng rằng là một khối nham thạch màu đen. Mặc dù bị thương nặng như vậy, vốn Tống Chung đã sớm lâm vào hôn mê, nhưng vẫn duy trì trạng thái ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ. Bất luận thế nào cũng không chịu ngã xuống khuất phục.(biên: thằng trời đánh không chết!)
Kiếp vân sau khi tản đi, Ngao Thiên vội vàng bay tới xem xét, nhìn thấy kết quả liền ngẩn người ra. Cả tiểu đảo hoàn toàn biến mất, căn bản là không thấy một chút dấu vết của Tống Chung. Ngao Thiên cảm thấy tuyện vọng, thầm nghĩ, chẳng lẽ điện hạ có thực lực đấu với cả Nguyên Anh tu sĩ, cứ như vậy mà bị lôi kiếp đánh chết sao? Không thể nào? Hắn trời sinh mang dòng dõi đế vương sở hữu hà đồ, lẽ ra không nên chết sớm như vậy? Ôm một phần vạn hy vọng, Ngao Thiên lặn xuống biển. Dựa vào thần thức mạnh mẽ của hắn quét qua, cuối cùng tìm thấy Tống Chung đang hôn mê ở dưới đáy biển.
Ngao Thiên lúc đầu nhìn thấy Tống Chung cả người hoàn toàn bị cháy khét, nhất thời thất chấn động tưởng rằng Tống Chung đã chết rồi. Đợi khi hắn đến gần sát, bỗng nhiên vui mừng phát hiện, trong cơ thể Tống chung mơ hồ còn có một cỗ Hỗn Độn linh khí không ngừng lưu chuyển, hơn nữa, những linh khí tinh thuần ở đáy biển, cũng đang tự động được cơ thể Tống Chung hút vào trợ giúp hắn khôi phục. Ngao Thiên không hổ danh là lão rùa mấy ngàn năm, quả nhiên kiến thức rộng rãi. Hắn vừa nhìn cũng biết, Tống Chung đang ở trạng thái huyền diệu dị thường. Tựa hồ cơ thể đang tiêu hóa sức mạnh của lôi kiếp. Lúc này tốt nhất để yên cho hắn ở đấy, không nên động đến hắn.
Hiểu được điểm này, Ngao Thiên lập tức hành động, Chỉ thấy hai tay hắn liên tục chớp động, bắn ra từng đạo linh phù. Rất nhanh, chung quang Tống Chung hình thành đại trận bảo vệ, mà Ngao Thiên còn lo ngại không yên nên bày ra vài kiện pháp bảo thủ hộ bốn phía. Sau khi làm xong mọi việc, Ngao Thiên mới ở ngoại vi bắt đầu điều tức, chuyên tâm bảo vệ Tống Chung.
Ngao Thiên đã thủ hộ Tống Chung hơn nửa tháng. Đến một ngày, Ngao Thiên đột nhiên cảm nhận được một cỗ linh khí kỳ điệu ba động, vội vàng mở mắt ra nhìn. Ngay sau đó, dưới đáy nước nơi Tống Chung ở đột nhiên nổ mạnh, mang theo từng mảng lớn bọt nước bắn ra bốn phía, Tống Chung từ giữa nhảy lên đồng thời ngửa mặt lên trời rống to một tiếng.
Lúc này cả người Tống Chung bắp thịt có chút nở ra, bảo quang bốn phía, hoàn toàn đã thoát thai hoán cốt. Hấp thu lôi điện của kiếp vân khiến thực lực tăng vọt lên một phần. Mặc dù không trực tiếp đột phá lên Kim Đan trung kỳ, nhưng cũng không còn xa nữa. Phát tiết mọi phiền muộn trong lòng, Tống Chung quay lại nhìn Ngao Thiên cười nói:
- Ngao lão, đa tạ lão mấy ngày này đã bảo hộ!
Vừa nói Tống Chung ôm quyền thi lễ.
Ngao thiên vội vàng hoàn lễ nói:
- Không dám, không dám, điện hạ, đây là đều mà lão nô nên làm, nhưng cũng không cần ngài đền ơn ta a!
- Ha ha, là ta mang ơn lão mà!
Tống Chung cười ha ha một tiếng rồi nói:
- Ngao lão, đến đây đi, chúng ta cùng đọ cước lực xem ai đến thủy cung trước nào!
Nói xong, Tống Chung không đợi Ngao Thiên trả lời, trực tiếp nhảy vào trong nước toàn lực phát động thủy thuật, giống như một tia chớp, thẳng hướng về thủy cung. Ngao Thiên thấy thể, cũng không nỡ làm hỏng tâm tình của Tống Chung, chỉ biết cười khổ một tiếng, rồi sao đó thu hồi trận pháp và pháp bảo, sau đó cũng theo đường Tống Chung mà đi. Ngàn dặm đường, đối với hai người mà nói thực sự không tính là cái gì. Không tốn chút công phu, Tống Chung đã nhảy lên mặt biển vào bay thẳng lên đảo.
Ngao Thiên cũng đã tới ngay sau đó, Hắn cười nói:
-Điện hạ quả nhiên là cường hãn, lão nô cam bái hạ phong! Ha ha ha!
- Xì, người đừng có lừa dối ta!
Tống Chung lại lập tức bĩu môi nói:
- lão rõ ràng so với ta còn nhanh hơn, chính là lão cố ý nhường ta thôi. Chẳng lẽ lão thực cho rằng ta ngu ngốc đến mức không nhìn ra sự tình rõ rành này à?
Ngao Thiên nghe vậy lập tức dở khóc dở cười, không biết nên nói như thế nào mới tốt. Quả thật đúng như Tống Chung đã nói, lấy thực lực đỉnh cấp của lão, đâu thể nào bị một cái độn thuật tầm thường của Kim Đan tu sĩ qua mặt? Chẳng qua là lão cố ý nhường mà thôi!
Việc này chính lão thừa nhận cũng không được, không thừa nhận cũng không được. Thừa nhận chẳng khác nào nói mình quả thật mạnh hơn Tống Chung vừa rồi cố ý muốn nhường hắn, nếu không sẽ mất tôn ti, không phải là thái độ của hạ nhân nên có. Mà không thừa nhận thì sao, người ta cũng nhìn ra được là, nếu còn không thừa nhận chính là coi Tống Chung là 1 thằng ngốc, cho nên Ngao thiên mới khó xử như vậy. Hiển nhiên Tống Chung cũng không muốn gây khó cho lão. Nhưng nhìn thấy lão khó xử như vậy, không nhịn được cười ha hả:
-Được rồi Ngao lão, ta bất quá là tùy tiện nói thế mà thôi, lão không cần phải tưởng thật!
Thấy Tống Chung nói như vậy, nên bây giờ Ngao Thiên mới thở dài một hơi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, sau đó cười khổ nói:
-Đa tạ điện hạ không trách!
-Không có gì!
Tống Chung phất tay, sau đó hắn đi vào nơi chứa chồng chất bảo vật tàn phiến cao hơn trăm trượng, nhấc tay lên thu lấy tất cả bảo vật tàn phiến của Ngao Thiên tích lũy mấy năm nay, sau đó tiếp tục vung tay lên, thả ra một lượng linh thạch cực lớn, cũng chất đống một tòa cao bằng với bảo vật tàn phiến của Ngao lão.
Sau đó Tống Chung nói:
- Ngao lão, ta hiện tại đã tiến cấp, nhiều năm qua ta cảm thấy ngột ngạt quá . Ta dự định đi du ngoạn một phen, toàn bộ sự vụ của thủy cung giao cho lão toàn quyền xử trí. Chỗ linh thạch cứ theo quy tắc cũ mà đổi lấy bảo vật tàn phiến, nhờ cậy lão rồi!
Nói xong Tống chung ôm quyền thi lễ với.
Ngao Thiên vội vàng trả lễ nói:
- Điện hạ khách khí rồi, đây đều là bổn phận của lão nô. Nhưng không biết điện hạ muốn ra ngoài bao lâu? Để ta chuẩn bị cho tốt!
-Vài ba năm.
Tống Chung lơ đễnh nói:
-Dù sao ta sẽ tận lực tiêu xài hết linh thạch trước khi trở về.
Vài năm công phu, đối với phàm nhân mà nói có lẽ là rất dài và lâu. Nhưng mà đối với thọ nguyên thật dài của yêu thú mà nói là không đáng kể chút nào, giống như ra ngoài chơi mấy tháng mà thôi, chuyện nào đối với họ cũng rất bình thường. Cho nên Ngao Thiên cũng không hề kinh ngạc, sau đó cười nói:
- Như thế cũng tốt, điện hạ cứ yên tâm, lão sẽ toàn tâm quản lý thủy cung mà ngài giao phó thật tốt.
-Có lão làm việc này, ta cũng rất là yên tâm!
Tống chung lập tức cười nó:
- Như thế nhé, ta cáo từ trước!
Nói xong Tống Chung trực tiếp nhảy xuống, sau đó lặn vào trong nước biển. Toàn lực triển khai thủy thuật chi lực, ngoài ra Tống Chung còn lặng lẽ lấy ra Thủy hệ tinh hồn kiếm trợ giúp, nên tốc độ đột nhiên tăng vọt lên năm sáu ngàn dặm. Trong nháy mắt công phu, đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Ngao Thiên thấy thế, không nhịn được kỳ quái, dụi mắt rồi nói:
- Quái lạ, tốc độ của điện hạ như thế nào tăng nhanh như thế? Giống như hắn vừa lấy ra một kiện pháp vảo trợ giúp, bất quá, vì sao hắn không dùng ngay từ đầu? Việc lạ! việc lạ a!
Ngao Thiên tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không để trong lòng, liền than thở vài câu, trực tiếp về thủy cung tu luyện.
- Lại là Lôi Kiếp có đầy đủ cả Ngũ Hành thuộc tính, vì cái gì số ta lại đen đủi như vậy a?
Lúc Tống Chung đang than thân trách phận, kiếp vân trên bầu trời cũng không có kiên nhẫn chờ đợi hắn, một đạo Ngũ Sắc Lôi Quang giống như một cây Kình Thiên Trụ khổng lồ giáng xuống đầu Tống Chung. Theo tiếng nổ oanh động, một cự đại lôi quang rực rỡ oanh kích bao trùm lên tiểu đảo, cả hòn đảo nơi Tống Chung đứng đều bị thôn phệ thành tro bụi.
Tống Chung thân rơi vào hiểm cảnh, cảm giác cả người như bị Thái Sơn đè lên, Hà Đồ Huyết Văn bị chấn động, dường như bị đánh nát trong nháy mắt, cơ hồ không hề có tác dụng. Ngay sau đó cả người Tống Chung rung mạnh, một đạo Lôi Đình lực trực tiếp xâm nhập vào thân thể, tàn phá cơ thể Tống Chung. Nỗi đau đớn tột cùng thậm chí còn khiến hắn có ý muốn chết.
Nhưng ngay lúc đó, trong đầu Tống Chung đột nhiên hiện lên hồi ức thời ấu thơ. Ngày ấy, hắn vẫn theo cạnh song thân, phụ thân uy nghiêm, mẫu thân hiền lành, cả ngày vô ưu vô lo, cuộc sống thật tự do tự tại. Mà ngay sau đó, hình ảnh phụ mẫu biến mất thay vào đó là một tiếng cười điên cuồng của một nữ nhân. Mặc dù Tống Chung chưa từng gặp qua ả nhưng liếc mắt liền nhận ra thân phận, Hỏa Thiên Vũ! Là thủ phạm đứng sau hại chết cha mẹ của hắn. Theo đó còn có Phong lão ma, kẻ trực tiếp xuống tay hạ sát thủ. Bọn họ cùng nhau sóng vai, rúc đầu cười lớn trước thời khắc chật vật, giãy dụa bên bờ sinh tử của Tống Chung. Nhìn thấy cừu nhân không đội trời chung, cơ thể Tống Chung tức khắc bộc phát một cổ lửa giận ngút trời, trong nháy mắt Ngũ Hành linh khí hỗn tạp đáng sợ tựa hồ bị đốt cháy.
Tống Chung như một con dã thú bị thương, ngửa mặt lên trời rống giận:
-Lão tặc thiên, ngươi đánh ta không chết, ta còn tìm Hỏa Thiên Vũ, báo thù rửa hận!
Rầm, rầm, rầm... Kiếp Vân đã trả lời Tống Chung, liên tiếp hỗn hợp nhiều loại, uy lực thần lôi cũng gia tăng thêm mấy lần. Từng đạo Ngũ Thải Lôi Quang từ trên trời đánh xuống, như một thanh lợi kiếm bình thường, mỗi lần oach kích phát ra từng trận nổ kinh thiên, chỉ vẻn vẹn vài lần, tiểu đảo hầu như bị Lôi Đình phá hủy.
Hung tính của Tống Chung bị khơi dậy, bất chấp tất cả ngửa đầu ưỡn ngực, hét lớn:
- Đến đây đi! đến đây đi!. Nếu sợ thì ta không phải là Tống Chung! Thân ta đánh không nát! Cứng rắn như Đại Đồng Chung! Aaaaaa! Đánh chết ta xem!
Lúc này Tống Chung như một khối bàn thạch mặc cho lôi điện đánh xuống như mưa, thản nhiên bất động. Vững vàng đứng ở nơi đó.
Kiếp vân dường như bị Tống Chung chọc giận, chỉ chớp mắt dẫn khai toàn bộ, vốn chỉ một đạo lôi kiếp đánh xuống, dần dần thành hai, ba đạo cùng tới. Sau lại thêm mấy đạo không ngừng đánh xuống điên cuồng oanh kích, không chỉ tiểu đảo mà khuôn viên hơn mười dặm xung quanh cũng toàn bộ bị phá hủy, ngay cả nước biển cũng bị oach tạc, từng đợt sóng gào thét dữ dội, cột sóng cao hơn mười trượng lan tỏa khắp bốn phía.
Mặc dù Tống Chung chịu áp lực như vậy, nhưng vẫn kiên trì như cũ, quyết không chịu khuất phục. Lôi kiếp tựa hồ cũng sợ hãi trước ý chí ngoan cường của Tống Chung, lúc này những đạo lôi kiếp cuồng bạo đã tiêu hao hết năng lượng. Hơn hai canh giờ trôi qua, kiếp vân từ từ tản mát, trả lại bầu trời trong xanh, quang đãng, mênh mang cả ngàn dặm. Lúc này trong phương viên hơn mười dặm, ngay cả ngọn tiểu sơn cao nhất cả mấy trăm trượng trên tiểu đảo cũng hoàn toàn biến mất không còn vết tích, chỉ lưu lại một vùng đáy biển sâu thăm thẳm cả trăm trượng. Nơi Tống Chung hiện vừa đứng chẳng còn lại gì.
Lúc này Tống Chung bị oach tạc đếu cả nhân hình cũng không thể nhận ra, cả người cháy đen khét lẹt, nhìn không kỹ còn tưởng rằng là một khối nham thạch màu đen. Mặc dù bị thương nặng như vậy, vốn Tống Chung đã sớm lâm vào hôn mê, nhưng vẫn duy trì trạng thái ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ. Bất luận thế nào cũng không chịu ngã xuống khuất phục.(biên: thằng trời đánh không chết!)
Kiếp vân sau khi tản đi, Ngao Thiên vội vàng bay tới xem xét, nhìn thấy kết quả liền ngẩn người ra. Cả tiểu đảo hoàn toàn biến mất, căn bản là không thấy một chút dấu vết của Tống Chung. Ngao Thiên cảm thấy tuyện vọng, thầm nghĩ, chẳng lẽ điện hạ có thực lực đấu với cả Nguyên Anh tu sĩ, cứ như vậy mà bị lôi kiếp đánh chết sao? Không thể nào? Hắn trời sinh mang dòng dõi đế vương sở hữu hà đồ, lẽ ra không nên chết sớm như vậy? Ôm một phần vạn hy vọng, Ngao Thiên lặn xuống biển. Dựa vào thần thức mạnh mẽ của hắn quét qua, cuối cùng tìm thấy Tống Chung đang hôn mê ở dưới đáy biển.
Ngao Thiên lúc đầu nhìn thấy Tống Chung cả người hoàn toàn bị cháy khét, nhất thời thất chấn động tưởng rằng Tống Chung đã chết rồi. Đợi khi hắn đến gần sát, bỗng nhiên vui mừng phát hiện, trong cơ thể Tống chung mơ hồ còn có một cỗ Hỗn Độn linh khí không ngừng lưu chuyển, hơn nữa, những linh khí tinh thuần ở đáy biển, cũng đang tự động được cơ thể Tống Chung hút vào trợ giúp hắn khôi phục. Ngao Thiên không hổ danh là lão rùa mấy ngàn năm, quả nhiên kiến thức rộng rãi. Hắn vừa nhìn cũng biết, Tống Chung đang ở trạng thái huyền diệu dị thường. Tựa hồ cơ thể đang tiêu hóa sức mạnh của lôi kiếp. Lúc này tốt nhất để yên cho hắn ở đấy, không nên động đến hắn.
Hiểu được điểm này, Ngao Thiên lập tức hành động, Chỉ thấy hai tay hắn liên tục chớp động, bắn ra từng đạo linh phù. Rất nhanh, chung quang Tống Chung hình thành đại trận bảo vệ, mà Ngao Thiên còn lo ngại không yên nên bày ra vài kiện pháp bảo thủ hộ bốn phía. Sau khi làm xong mọi việc, Ngao Thiên mới ở ngoại vi bắt đầu điều tức, chuyên tâm bảo vệ Tống Chung.
Ngao Thiên đã thủ hộ Tống Chung hơn nửa tháng. Đến một ngày, Ngao Thiên đột nhiên cảm nhận được một cỗ linh khí kỳ điệu ba động, vội vàng mở mắt ra nhìn. Ngay sau đó, dưới đáy nước nơi Tống Chung ở đột nhiên nổ mạnh, mang theo từng mảng lớn bọt nước bắn ra bốn phía, Tống Chung từ giữa nhảy lên đồng thời ngửa mặt lên trời rống to một tiếng.
Lúc này cả người Tống Chung bắp thịt có chút nở ra, bảo quang bốn phía, hoàn toàn đã thoát thai hoán cốt. Hấp thu lôi điện của kiếp vân khiến thực lực tăng vọt lên một phần. Mặc dù không trực tiếp đột phá lên Kim Đan trung kỳ, nhưng cũng không còn xa nữa. Phát tiết mọi phiền muộn trong lòng, Tống Chung quay lại nhìn Ngao Thiên cười nói:
- Ngao lão, đa tạ lão mấy ngày này đã bảo hộ!
Vừa nói Tống Chung ôm quyền thi lễ.
Ngao thiên vội vàng hoàn lễ nói:
- Không dám, không dám, điện hạ, đây là đều mà lão nô nên làm, nhưng cũng không cần ngài đền ơn ta a!
- Ha ha, là ta mang ơn lão mà!
Tống Chung cười ha ha một tiếng rồi nói:
- Ngao lão, đến đây đi, chúng ta cùng đọ cước lực xem ai đến thủy cung trước nào!
Nói xong, Tống Chung không đợi Ngao Thiên trả lời, trực tiếp nhảy vào trong nước toàn lực phát động thủy thuật, giống như một tia chớp, thẳng hướng về thủy cung. Ngao Thiên thấy thể, cũng không nỡ làm hỏng tâm tình của Tống Chung, chỉ biết cười khổ một tiếng, rồi sao đó thu hồi trận pháp và pháp bảo, sau đó cũng theo đường Tống Chung mà đi. Ngàn dặm đường, đối với hai người mà nói thực sự không tính là cái gì. Không tốn chút công phu, Tống Chung đã nhảy lên mặt biển vào bay thẳng lên đảo.
Ngao Thiên cũng đã tới ngay sau đó, Hắn cười nói:
-Điện hạ quả nhiên là cường hãn, lão nô cam bái hạ phong! Ha ha ha!
- Xì, người đừng có lừa dối ta!
Tống Chung lại lập tức bĩu môi nói:
- lão rõ ràng so với ta còn nhanh hơn, chính là lão cố ý nhường ta thôi. Chẳng lẽ lão thực cho rằng ta ngu ngốc đến mức không nhìn ra sự tình rõ rành này à?
Ngao Thiên nghe vậy lập tức dở khóc dở cười, không biết nên nói như thế nào mới tốt. Quả thật đúng như Tống Chung đã nói, lấy thực lực đỉnh cấp của lão, đâu thể nào bị một cái độn thuật tầm thường của Kim Đan tu sĩ qua mặt? Chẳng qua là lão cố ý nhường mà thôi!
Việc này chính lão thừa nhận cũng không được, không thừa nhận cũng không được. Thừa nhận chẳng khác nào nói mình quả thật mạnh hơn Tống Chung vừa rồi cố ý muốn nhường hắn, nếu không sẽ mất tôn ti, không phải là thái độ của hạ nhân nên có. Mà không thừa nhận thì sao, người ta cũng nhìn ra được là, nếu còn không thừa nhận chính là coi Tống Chung là 1 thằng ngốc, cho nên Ngao thiên mới khó xử như vậy. Hiển nhiên Tống Chung cũng không muốn gây khó cho lão. Nhưng nhìn thấy lão khó xử như vậy, không nhịn được cười ha hả:
-Được rồi Ngao lão, ta bất quá là tùy tiện nói thế mà thôi, lão không cần phải tưởng thật!
Thấy Tống Chung nói như vậy, nên bây giờ Ngao Thiên mới thở dài một hơi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, sau đó cười khổ nói:
-Đa tạ điện hạ không trách!
-Không có gì!
Tống Chung phất tay, sau đó hắn đi vào nơi chứa chồng chất bảo vật tàn phiến cao hơn trăm trượng, nhấc tay lên thu lấy tất cả bảo vật tàn phiến của Ngao Thiên tích lũy mấy năm nay, sau đó tiếp tục vung tay lên, thả ra một lượng linh thạch cực lớn, cũng chất đống một tòa cao bằng với bảo vật tàn phiến của Ngao lão.
Sau đó Tống Chung nói:
- Ngao lão, ta hiện tại đã tiến cấp, nhiều năm qua ta cảm thấy ngột ngạt quá . Ta dự định đi du ngoạn một phen, toàn bộ sự vụ của thủy cung giao cho lão toàn quyền xử trí. Chỗ linh thạch cứ theo quy tắc cũ mà đổi lấy bảo vật tàn phiến, nhờ cậy lão rồi!
Nói xong Tống chung ôm quyền thi lễ với.
Ngao Thiên vội vàng trả lễ nói:
- Điện hạ khách khí rồi, đây đều là bổn phận của lão nô. Nhưng không biết điện hạ muốn ra ngoài bao lâu? Để ta chuẩn bị cho tốt!
-Vài ba năm.
Tống Chung lơ đễnh nói:
-Dù sao ta sẽ tận lực tiêu xài hết linh thạch trước khi trở về.
Vài năm công phu, đối với phàm nhân mà nói có lẽ là rất dài và lâu. Nhưng mà đối với thọ nguyên thật dài của yêu thú mà nói là không đáng kể chút nào, giống như ra ngoài chơi mấy tháng mà thôi, chuyện nào đối với họ cũng rất bình thường. Cho nên Ngao Thiên cũng không hề kinh ngạc, sau đó cười nói:
- Như thế cũng tốt, điện hạ cứ yên tâm, lão sẽ toàn tâm quản lý thủy cung mà ngài giao phó thật tốt.
-Có lão làm việc này, ta cũng rất là yên tâm!
Tống chung lập tức cười nó:
- Như thế nhé, ta cáo từ trước!
Nói xong Tống Chung trực tiếp nhảy xuống, sau đó lặn vào trong nước biển. Toàn lực triển khai thủy thuật chi lực, ngoài ra Tống Chung còn lặng lẽ lấy ra Thủy hệ tinh hồn kiếm trợ giúp, nên tốc độ đột nhiên tăng vọt lên năm sáu ngàn dặm. Trong nháy mắt công phu, đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Ngao Thiên thấy thế, không nhịn được kỳ quái, dụi mắt rồi nói:
- Quái lạ, tốc độ của điện hạ như thế nào tăng nhanh như thế? Giống như hắn vừa lấy ra một kiện pháp vảo trợ giúp, bất quá, vì sao hắn không dùng ngay từ đầu? Việc lạ! việc lạ a!
Ngao Thiên tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không để trong lòng, liền than thở vài câu, trực tiếp về thủy cung tu luyện.
/538
|