Nếu chọn bên thứ ba kỳ thực cũng không khó. Hỏa Thiên Vũ trên danh nghĩa dù sao cũng là cháu gái của Hỏa Thanh Vân, hơn nữa Hỏa Long đạo nhân không chỉ có một khuê nữ, hắn có tận hai đứa, nhiều thì cũng không phải mà ít thì cũng chẳng sai!
Nhưng mà Hàn Băng Nhi thì khác, đây là thiên tài cực mạnh của Tuyền Cơ Các, chỉ mới Trúc Cơ trung kì nhưng lại nắm trong tay siêu cực phẩm linh bảo Tuyền Cơ Các Băng Phách Thần Kiếm. Hôm nay Hỏa Thanh Vân đã làm Tuyền Cơ Các bị hủy trong chốc lát, nếu lại đến môn sinh đắc ý cùng Băng Phách Thần kiếm là trọng bảo bổn môn cũng biến mất, tội của nàng thực quá lớn rồi.
Cho nên người bình thường dưới tình huống như vậy thì đều nghĩ Hỏa Thanh Vân sẽ vứt bỏ Hỏa Thiên Vũ đây, thực tế ngay cả Hàn Băng Nhi cũng cho là thế. Nhưng Hàn Băng Nhi tuyệt đối không ngờ tại thời khắc cuối cùng, Hỏa Thanh Vân cắn môi, không ngờ phất tay một cái đẩy mình ra ngoài đồng thời còn phụ thêm một câu lạnh như băng:
- Ngăn trở Tống Chung!
Ngăn trở Tống Chung? Nói thì dễ chứ làm thì sao có khả năng! Với sức mạnh của thuyền rồng hoàng kim, ngày cả Hỏa Thanh Vân là Nguyên Anh tu sĩ còn sợ hãi, Hàn Băng Nhi chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ, nàng dựa vào cái gì mà ngăn trở người ta a? Không hề nghi ngờ đó rõ ràng là một mệnh lệnh chịu chết. Cho nên Hàn Băng Nhi vừa nghe thì lập tức choáng váng, dùng vẻ mặt không thể ngờ nổi nhìn trân trối về phía ân sư luôn luôn hiền lành, vậy mà vẻ mặt không chút thương xót đẩy nàng ra khỏi hộ thể thần quang làm vật thế thân, nhìn ả mang theo Hỏa Thiên Vũ bay xa trong nháy mắt, trong đầu Hàn Băng Nhi chỉ còn lại một nỗi cô đơn chua xót.
Trong lúc Hàn Băng Nhi còn đang ngây dại, thân thể nàng suýt nữa quay cuồng không trụ nổi, cuối cùng quay mặt về phía thuyền rồng hoàng kim của Tống Chung. Đã thấy một khỏa hoàng kim thần lôi vốn công kích Hỏa Thiên Vũ đã đến gần nàng. Tuy Hàn Băng Nhi còn đang ngây ngốc nhưng Băng Phách Thần Kiếm thì không như thế, thấy chủ nhân gặp nguy hiểm lập tức tự động xuất ra, hình thành một đạo thần quang màu bạc. Bảo vệ chung quanh Hàn băng Nhi.
Chẳng qua, dù Băng Phách Thần Kiếm là siêu cửu phầm linh bảo, nhưng với thực lực Hàn Băng Nhi chưa đủ, căn bản chẳng thể phát huy bao nhiêu uy lực. Cho nên đối mặt với hoàng kim thần lôi toàn lực công kích của Kim Đan tu sĩ, nàng đỡ bảy tám khỏa thì không thành vấn đề, nhưng mà hơn trăm khỏa thì bản thân liền trọng thương ngay. Mà bây giờ là cả ngàn khỏa, không hề nghi ngờ, nàng gặp phải khẳng định xong đời bị nổ đến không còn một mảnh vụn. (Nguyên văn: Cám cũng không còn)
Đối mặt vô số hoàng kim thần lôi đánh tới, Hàn Băng Nhi rốt cục cũng từ trong cảm xúc tỉnh táo lại, nhanh chóng ý thức được tuyệt cảnh. Dưới tình huống này Hàn Băng Nhi không những không giãy dụa mà nhắm đôi mắt xinh đẹp lại chấp nhận số mệnh. Chẳng qua, công kích trong dự đoán của Hàn Băng Nhi lại không đến. Tống Chung tuy nóng lòng đánh chết Hỏa Thiên Vũ cùng Hỏa Thanh Vân, nhưng vừa thấy Hỏa Thanh Vân bỏ lại Hàn Băng Nhi chắn đường, lửa giận càng tăng, đầu tiên chỉ huy thần lôi vòng qua Hàn Băng Nhi, thẳng hướng truy theo Hỏa Thanh Vân.
Chỉ tiếc, trì hoãn một chút như vậy, Hỏa Thanh Vân liền có đủ thời gian chuẩn bị, tốc độ tăng lên rất nhiều. Nàng thả ra một pháp bảo Ngũ Thải hà Quang hướng hơn ngàn khỏa thần lôi lệch đi, sau đó đẩy nhanh tốc độ cắm đầu chạy, rất nhanh đã bỏ xa thuyền rồng hoàng kim. Tống Chung vừa thấy tức thì sốt ruột, ra lệnh cửu mỹ toàn lực thúc dục thuyền rồng hoàng kim đuổi theo. Cần phải bắt kịp Hỏa Thanh Vân cùng Hỏa Thiên Vũ. Cửu mỹ biết tâm tình chủ nhân nên không dám trái lời, dốc hết sức bình sinh tăng tốc độ thuyền rồng hoàng kim lên một chút.
Nhưng mà lúc này, Hàn Băng Nhi vừa giữ được mạng liền đem Băng Phách Thần Kiếm dứt khoát chắn trước thuyền rồng hoàng kim. So sánh với chiếc thuyền khổng lồ, Hàn Băng Nhi chẳng khác nào con kiến, mà thực lực thì càng kém xa. Có thể nói thuyền rồng hoàng kim căn bản không cần dùng thần lôi, chỉ cần tiến đến, với thân hình to lớn cùng tốc độ cực nhanh cũng đủ để đâm Hàn Băng Nhi thi cốt vô tồn. Sợ rằng Băng Phách Thần Kiếm cũng không cứu nổi nàng.
Hàn Băng Nhi biết rõ là châu chấu đá xe nhưng vẫn làm như vậy, lấy thân hình mảnh dẻ kiên định chắn trước mặt thuyền rồng hoàng kim, đôi mắt pha lê mở to không chút sợ hãi chứa đựng sự giải thoát cùng một nỗi hoang mang, sợ hãi. Đối mặt với một con kiến như thế, chiếc thuyền to lớn cuối cùng cũng ngừng lại, Chẳng qua dừng lại quá đột ngột nên một tiếng chát chúa vang lên, ngay cả Tống Chung thiếu chút nữa cũng bị ngã cắm đầu xuống. Thật vất vả mới đứng vững được, Tống Chung vội xem xét một lượt, thấy Hàn băng Nhi không xây xát gì, thuyền rồng hoàng kim gần sát bên nàng, phải nói là cực kì nguy hiểm. Thấy Hàn Băng Nhi bình yên vô sự, Tống Chung lau mồ hôi, thẹn quá hóa giận:
- Hàn băng Nhi, sư phụ ngươi cũng từ bỏ ngươi, ngươi việc gì phải liều mạng vì tiện nhân đó!
- Một ngày làm thầy, cả đời làm cha
Hàn Băng Nhi nói:
- Mệnh sư không thể làm trái! Nếu ngươi muốn thì bước qua xác ta đã!
- Haizz..!
Tống Chung oán hận vỗ lan can rồi cũng không dám khởi động thuyền rồng. Một là hắn có quan hệ mập mờ với Hàn Băng Nhi, thậm chí là quan hệ xác thịt cùng thần thức song tu, cho nên không nỡ động thủ với nàng. Một nguyên nhân khác là giờ có đuổi theo Hỏa Thanh Vân cũng đã muộn. Sau khi bỏ lại Hàn Băng Nhi lại, tốc độ bọn họ cũng đã vượt xa thuyền rồng hoàng kim, vừa rồi chậm lại một chút, đã không thấy bóng dáng hai ả. Lúc này có đuổi cũng chỉ là lãng phí linh thạch, khẳng định là chẳng thu hoạch được gì.
Cẩn thận suy nghĩ Tống Chung tự nhiên không muốn đuổi nữa, bất đắc dĩ lắc đầu rồi khuyên nhủ nói:
- Hàn Băng Nhi, lần này nể mặt ngươi ta không đuổi. Chẳng qua, sư phụ ngươi tất nhiên ta sẽ giết, Hỏa Thiên Vũ con gái ả là kẻ thù giết cha mẹ ta, ta tuyệt không buông tha.
- Ngươi giết Hỏa Thiên Vũ ta không cản, nhưng mà giết sư phụ thì ta nhất định sẽ cản!
Hàn Băng Nhi kiên quyết nói.
Tống Chung vừa nghe vậy không nhịn đuọc kêu lên:
- Sao nàng ngốc thế? Hỏa Thiên Vũ kia chắc chắn là con riêng của sư phụ ngươi. Ta có thể thề với trời! Nàng phải tin ta!
Hàn Băng Nhi nghe vậy cười khổ nói:
- Trải qua chuyện vừa rồi, ngươi nghĩ rằng ta có thể không tin sao?
Tống Chung ngẩn người, xong lại mừng rỡ nói:
- Ha ha, cuối cùng nàng đã hiểu! Không sai, Hỏa Thiên Vũ chính là con riêng của sư phụ nàng, nếu không sư phụ nàng tại sao có thể bỏ nàng mà bảo vệ ả chứ?
- Ta cũng đâu có ngốc tự nhiên là biết!
Hàn Băng Nhi nghiêm nghị nói:
- Chẳng qua việc này, ta thân là đệ tử không thể tra hỏi. Tóm lại, vẫn là câu một ngày là thầy, cả đời là cha. Cho dù sư phụ hôm nay có bỏ rơi ta, ngày sau gặp lại ta vẫn sẽ liều mạng bảo vệ người.
- Cô bé này, sao mà ngốc thế chứ?
Tống Chung bất lực nói:
- Hỏa Thanh Vân thực tốt thế à?
- Ta và phụ thân ngươi thân thế giống nhau, vốn cũng là trẻ mồ côi bị bỏ rơi tại tuyết địa, sư phụ cứu ta tử miệng sói, sau đó truyền thụ bản lĩnh cho ta một thân bản lĩnh, còn giúp ta có được Băng Phách Thần Kiếm của Tuyền Cơ Các.
- Ngươi nói sư phụ ta có chỗ nào không tốt?
Hàn Băng Nhi thản nhiên nói.
- Cũng không có gì không tốt.
Tống Chung có chút trái lương tâm nói.
- Nếu đổi là ngươi, ngươi có thể không bảo vệ nàng?
Hàn Băng Nhi nói.
Tống Chung tưởng tượng mình ở vị trí Hàn Băng Nhi, sợ rằng cũng sẽ thế. Cuối cùng Tống Chung đành cười khổ nói:
- Quên đi, quên đi! Lần này coi như ta xui xẻo, cùng lắm là lần sau tránh mặt ngươi rối làm thịt ả!
- Vậy thì ngươi sẽ là sinh tử cừu nhân của ta!
Hàn Băng Nhi nghiêm nghị nói.
- Cừu địch thì cừu địch, ta há sợ nàng sao?
Tống Chung bĩu môi.
- Đã vậy sao ngươi sao không mặc kệ mà giết ta? Có thể tránh vướng bận sau này?
Hàn Băng Nhi đột nhiên nói:
- Với bản sự của ngươi bây giờ, giết ta rất dễ dàng mà?
- Khụ khụ, ta không có hứng giết nữ nhi!
Tống Chung ra vẻ thanh cao nói.
- Phải không? Nhưng vừa mới lần trước, không biết ai làm đồ sát Tuyền Cơ Phong làm chết biết bao nữ đồng môn của ta? Các nàng đều là nữ nhân a!
Hàn Băng Nhi nói.
Đúng vậy, lúc Tuyền Cơ Phong sập, phần lớn mọi người đã bỏ chạy, nhưng vẫn có không ít người trốn không thoát. Nhất là đệ tử cấp thấp ở đình viện dưới chân núi, Tuyền Cơ Phong sập xuống các nàng chẳng có lấy một cơ hội trốn thoát đã bị vùi lấp dưới chân núi. Tuyền Cơ Các là đại phái mấy ngàn tu sĩ, mới vừa xong khẳng định phải chết mấy trăm người.
Tống Chung nói dối bị vạch trần thì đỏ mặt vội giải thích:
- Vừa rồi là vì báo thù, cho nên động tĩnh mới lớn một chút. Sau này sẽ khác. Tóm lại, ta không muốn giết nàng, nàng tự giải quyết cho tốt!
Ánh mắt Hàn Băng NHi lạnh lẽo nó:
- Ngươi không giết ta, có phải vì ở Thiên Thúy Bình, ngươi đã phi lễ ta!
- Hả?
Tống Chung nghe xong thì giật mình, vẻ mặt bối rối nhưng rất nhanh trấn tĩnh cười cười:
- Sư muội nói đùa gì vậy, ta phi lễ nàng khi nào?
- Ngươi không cần giả bộ!
Hàn Băng Nhi thản nhiên nói:
- Tám năm trước Huyền Thiên biệt viện thông báo ngươi là phản đồ, sư môn ngươi từng tuyên bố Cửu Mỹ Đồ trên tay ngươi. Sau đó Thủy Tĩnh thành bạn tốt của ta, bí mật Cửu Mỹ Đồ được công bố, nàng đem toàn bộ việc ngày đó nói với ta! Nói Tống sư huynh cùng Thủy Tĩnh liên thủ đánh chết Vũ Phong, tìm được Cửu Mỹ Đồ xong đã dùng để phi lễ ta, còn giá họa Thiên Dục Môn. Chờ ta cùng cao thủ tà phái lưỡng bại câu thương xong, ngươi liền thành anh hùng cứu mỹ nhân! Không ngờ, tên mập chết tiệt ngươi còn có tâm cơ, thực là thâm trầm mà!
:0 (90):Các dịch giả đăng ký tại đây!!! (http://4vn/forum/showthread.php?p=637619#post637619)
Luận đàm và báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu (http://4vn/forum/showthread.php?70788-Luan-dam-va-bao-loi-Hon-Don-Loi-Tu)
/538
|