Đối mặt với loại không màu mỡ gì chẳng ai muốn tiếp lời. Mặc cho hai huynh muội đi qua, cũng may bộ dáng tiểu cô nương đáng yêu, dù chỉ xem nhưng không mua đồ cũng chẳng ai trách cứ nàng.
Nhưng lúc hai huynh muội vô cùng vui vẻ đi dạo thì đột nhiên trên trời xuất hiện mấy chấm đen, tư thế ngự kiếm cực kì kiêu ngạo. Tất cả thương hộ nhìn thấy liền run rẩy.
Một tu sĩ tương tốt bụng liền khẽ nói với hai huynh muội:
- Tiểu huynh đệ, ngươi mau đưa muội muội đi mau nếu không đại họa sẽ rơi xuống đầu!
- Tai họa?
Vị đại hán hắc y kì quái hỏi:
- Không đâu, sao lại là họa chứ?
- Ôi, sao ngươi ngốc thế chứ? Đây là địa bàn bất âm bất dương Liêu Tiểu Yêu trong Đông Hải Tam Yêu!
Người kia vội vàng giải thích.
- Ta biết!
Đại hán buồn cười nói:
- Nhưng Liêu Tiểu Yêu là nhân vật cao cao tại thượng, sao hắn lại để ý đến chúng ta chứ?
- Ngu ngốc!
Người kia lo lắng nói:
- Liêu Tiểu Yêu thích mãnh nam, mỹ nữ, lại thích ăn đồ tươi, cả ngày đi tuần tra, ngươi nhìn mấy kẻ bên kia là thủ hạ Liêu Tiểu Yêu. Ôi xong, chậm rồi, bọn chúng đã đến, sao ngươi không nghe lời khuyên chứ!
Người kia vội vàng tránh ra.
Đại hán cùng muội muội cũng vội vàng muốn chạy. Nhưng đã muộn, lúc đang nói chuyện những kẻ kia đã bay vào trong chợ. Ánh mắt xấu xa nhìn trúng đại hán thân thể mạnh mẽ cùng tiểu mỹ nữ bên cạnh. Vậy nên vội vàng xúm tới vây quanh hai người.
Rõ ràng thực lực hai người không cao, đại hán là Tiên Thiên thất trọng thiên, tiểu cô nương đáng thương mới chỉ Tiên Thiên ngũ trọng thiên
- Ha ha, tưởng răng lần này chỉ kiếm được hai khối linh thạch, không ngờ lần này lại vớ được hàng!
Gã tu sĩ áo vàng đắc ý:
- Tiểu tử, ngươi thực có phúc! Đi thôi nào!
- Vị tiền bối này, không biết đưa vãn bối đi đâu?
Đại hán bảo vệ muội muội vẻ mặt lo lắng.
- Đi đâu? Ha a, đương nhiên là gặp đại vương chúng ta.
Hoàng y tu sĩ cười:
- Đại vương nhà ta thích kẻ thân thể khỏe mạnh, chỉ cần ngươi hầu hạ đại vương cho tốt, đảm bảo được vinh hoa phú quý!
- Tôi không càn vinh hóa phú quý, xin các vị tha cho chúng tôi!
Đại hán vội vàng cầu xin.
- Thúi lắm, không biết xấu hổ!
Hoàng y tu sĩ lạnh lùng nói:
- Đại vương nhìn nhìn trúng là phúc của ngươi còn không biết điều, lão tử băm cho chó ăn bây giờ.
Đại hán toát mồ hôi hột, muốn liều mạng nhưng đánh không lại, sợ muội muội bị thương nên cắn môi nói:
- Được, tôi có thể đi nhưng xin các vị giơ cao đánh khẽ mà thả muội muội tôi đi! Nó còn nhỏ!
- Hắc hắc, không có cửa, muội muội ngươi cũng là loại đại vương nhà ta thích nhất!
Hoàng y tu sĩ cười dâm đãng:
- Lần này ta tìm một lần được hai cực phẩm, có lẽ một kiện pháp bảo chạy không thoát rôi! Khà khà!
- Chúc mừng tiền bối, chúc mừng tiền bối!
Đám lâu la cũng hùa theo.
Đại hán mặt tái mét, tiểu cô nương không hiểu chuyện, ánh mắt mở to nhìn đám người kia.
- Được rồi, được rồi!
Hoàng y tu sĩ khoát tay nói:
- Mau đi nhanh, đừng đề đại vương sốt ruột!
- Đúng thế, đi mau!
Những kẻ khác cũng nói theo.
Đại hán thấy vậy liền giận dữ, ôm muội muội tiến lên dường như muốn liều chết.
Hoàng y tu sĩ thấy vậy cười lạnh cười lạnh rồi vung tay ném ra một chiếc lưới màu vàng trói hai huynh muội lại. Tấm lưới này hiển nhiên là pháp kí đặc chế chuyên dùng để trói người, trói lại cũng không làm người bị thương. Tên Tử Võng cũng bởi có mê dược, người bên trong dính phải sẽ hôn mê. Rất nhanh hai huynh muội đã ngất đi.
Hoàng y tu sĩ mang theo Tử Võng có hai người bên trong cười lạnh nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tiên thiên tu sĩ nho nhỏ còn muốn chạy, thực không biết lượng sức! Chúng bay đâu, đi nào!
Nói xong hoàng y tu sĩ liền ngự kiếm mang theo tay chân bay về chỗ Liêu Tiểu Yêu.
Lúc bọn hắn đi, tu sĩ ẩn nấp liền nhao nhao xuất hiện. Một người nói:
- Đôi huynh muội đáng thương, coi như xong rồi! Bị Liêu Tiểu Yêu chơi đùa xong sợ rằng không còn sức mà đi nữa!
- Nhưng bọn chúng đưa huynh muội kia đi cũng quên không đòi chúng ta nộp linh thạch, tốt quá.
- Ha ha, không sai, là chuyện tốt
Những người khác hùa theo cười cợt.
Hai sinh mệnh vô tội sắp ra đi mà bọn chúng không chút thương cảm. Đông Hải không có đạo nghĩa quả thực vô cùng chuẩn xác.
Đông Hải, Mã Thạch Đảo, Vô Ưu Cung.
Hang ổ Liêu Tiểu Yêu, Vô Ưu Cung phạm vi trăm dặm, cực kì hoa mỹ.
Lúc này Liêu Tiểu Yêu đang buồn chán ngồi trên đại điện uống rượu, chung quanh mấy chục gã đàn ông mạnh khỏe mặc áo hoa. Một kẻ mặc kim bào nịnh nọt rót rượu, nhưng nụ cười trên mặt Liêu Tiểu Yêu cũng không biết là nhớ đến chuyện gì, đột nhiên phát tác sút cho hấn một cước lăn ra đất hộc máu, chán ghét nói:
- Cục thịt này thực làm người ta buồn nôn, không có gì mới sao?
Lúc hắn đang bất mẫn, mấy tu sĩ lặng lẽ đi vào kéo kẻ đang phun máu ra ngoài rồi dọn dẹp sạch sẽ, hiển nhiên rất quen thuộc.
Còn những mãnh nam mỹ nữ khác cũng coi như không thấy. Nhưng thân thể vẫn run rẩy chứng tỏ trong lòng sợ hãi. Đối mặt Ma Vương vui buôn thất thường ai mà không sợ? Mà kinh khủng nhất là không thể bỏ chạy, chỉ có thể ở đây chờ chết.
May là lúc này một tu sĩ quỳ xuống đất nói:
- Khởi bẩm đại vương, Hoàng Sâm vừa mới bắt được một đôi huynh muội cực phẩm, nam khỏe mạnh như cự hùng, nữ xinh đẹp tựa thiên tiên!
- Phải không? Thật chứ?
Liêu Tiểu Yêu lập tức hưng phấn nói:
- Tốt, tốt, cuối cùng tiểu tử Hoàng Sâm cũng hữu dụng, mau cho hắn đem người vào, chỉ cần làm bản đại vương vừa lòng hắn không thiếu chỗ tốt!
- Dạ!
Tu sĩ trẻ tuổi vội đáp ứng rồi chyaj ra ngoài.
Rất nhanh Hoàng Sâm mang theo Võng Tử đi vào, thấp thoáng thấy hai người ở trong. Đến trước mặt Liêu Tiểu Yêu, Hoàng Sâm vội thi lễ nói:
- Đại Vương, tiểu nhân dân ngại một lễ vật, tuyệt đối là hàng thượng đẳng!
Nói xong liền mở Võng Tử thả hai người bên trong ra.
Liêu Tiểu Yêu rất kì vọng. Sau khi thấy dung nhan thì liền dụi mắt, kinh hô:
- Hả? Sao kẻ này nhìn quen đến vậy?
Hoàng Sâm nghe xong liền sửng sốt, muốn nói nhưng không ngờ hai huynh muội đứng dậy cởi dây ra. Hoàng Sâm giật mình vội nói:
- Cái này sao có thể? Hiệu quả mê dược chưa hết mà?
- Mê dược gì?
Đại hán cười ha hả nói:
- Sao ta chả cảm thấy gì?
- Tiểu ca ca, thực ra cũng có, vừa rồi làm ta ngủ rất thoải mái!
Tiểu cô nương cười.
Chứng kiến bọn họ không chút sợ hãi như vậy, Hoàng Sâm đứng ngây ra chẳng hersao. Hắn muốn hỏi chuyện xảy ra nhưng không ngờ Liêu Tiểu Yêu hung hăng tát hắn một cái làm hắn văng ra ngoài, răng rơi đầy đất.
Liêu Tiểu Yêu tức giận mắng:
- Kẻ khốn kiếp kia, là tìm việc vui cho ta hay là muốn mạng ta đây! Người đâu, kéo tên khốn kia ra cho chó ăn!
- A, đại vương tha mạng, tha mạng!
Hoàng Sâm mặt cắt không còn hột máu, vội vàng cầu xin. Nhưng Liêu Tiểu Yêu không thèm để ý, mặc cho hắn bị lôi ra ngoài.
Sắc mặt Liêu Tiểu Yêu tái mét, nhìn vị đại hán đang trừng mắt kia chân tay hắn luống cuống. Người kia thấy vậy mỉm cười:
- Sao thế? Liêu đại vương giờ này phong quang vô hạn liền quên lão bằng hữu à?
Liêu Tiểu Yêu nghe mà tức muốn chết, thầm nói:
- Vương bát đản mới là bằng hữu với ngươi đấy?
Nhưng lời này chỉ dám để trng lòng chứ không dám nói ra ngoài, bình tĩnh lại một chút, Liêu Tiểu Yêu mỉm cười, nơm nớp lo sợ nói:
- Thì ra là Tống lão đệ, không, là lão huynh, không biết ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế?
Thì ra đại hán đó là Tống Chung, mà tiểu cô nương kia chính là Lôi ưng vương Lôi Thiểm Nhi. Hai người Liêu Tiểu Yêu đều nhận ra nên vừa rồi mới thất thố như vậy.
Đối với Liêu Tiểu Yêu, Lôi Thiểm Nhi tuy là Đông Hải tuần sát sứ tiếng tăm lừng lẫy nhưng hắn cũng không sợ, hai người đấu không chừng Liêu Tiểu Yêu còn hơn một chút.
Nhưng vấn đề là Tống Chung đi cùng Lôi Thiểm Nhi mới cực kì đáng sợ. Lúc hắn là Trúc Cơ đã lấy thực lực bản thân làm Đông Hải tam yêu cũng phải nhượng bộ lui binh, giờ hắn thăng cấp Kim Đan lại diệt Tuyền Cơ Các, hủy Thiên Dục Môn, ngay cả đánh tám chín Nguyên Anh tu sĩ cũng không yếu thế. Chiến tích như thế, Liêu Tiểu Yêu dù có mạnh mẽ cũng chỉ biết ngưỡng mộ.
Đối với ôn thần Tống Chung Liêu Tiểu Yêu cũng muốn giết nhưng không dám hành động ngu ngốc nên mới dò hỏi ý đối phương, tốt nhất là đừng đánh để tránh cơ nghiệp ao năm bị hủy diệt.
Thực ra Tống Chung không đến để giết người.Sở dĩ hắn cải trang là để dễ gặp mặt Liêu Tiểu Yêu. Nếu cờ giong trống mở, với than phận cùng địa vị Tống Chung khẳng định cao tầng liên minh Đông Hải sẽ biết.
Nhìn Liêu Tiểu Yêu sợ hãi Tống Chung có chút đắc ý, dù sao cũng là đại danh đỉnh đỉnh Đông Hải bất âm bất dương Liêu Tiểu Yêu.
Nhưng tuy trong lòng đắc ý nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thản cười nói:
- Liêu Tiểu Yêu, lần này ta tới là cho ngươi một con đường sống, cái này phải xem ngươi có thức thời hay không!
- Cho ta một con đường sống?
Liêu Tiểu Yêu nhíu mày nói:
- Xin vểnh tai nghe!
- Thực ra rất đơn giản, đạo gia ta thấy ngươi là nhân tài, muốn thu ngươi làm môn hạ!
Tống Chung lạnh lùng liếc hắn:
- Đi theo ta thì sống, không thì chỉ có chết, mà tử lộ rộng thênh thang!
Lúc Tống Chung nói, tay đưa ra một viên Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên thần lôi bay lơ lửng, hiển nhiên đây là uy hiếp trắng trợn.
Liêu Tiểu Yêu cũng biết nhìn hang, cảm giác linh khí đáng sợ trong thần lôi liền hít thật sâu, trong lòng tuyệt vọng:
- Kẻ nay lúc còn Trúc Cơ kì luyện chế Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần Lôi có thể ngăn chặn tam yêu, giờ đã là Kim Đan, chẳng phải uy lực đủ chơi với Nguyên Anh tu sĩ sao? Mà trước kia hắn chỉ có thể ném một khoảm giờ cầm năm sáu viên, gần như vậy sợ là chạy cũng chết! Hoàng Sâm chết tiệt, sao lại đưa hai ôn thần này tới chứ? Nếu sớm biết là Tống Chung, đánh chết hắn cũng không cho vào?
Nhìn thần sắc mặt Liêu Tiểu Yêu khi thì sợ hãi, khi thì tức giận cùng tuyệt vọng, Tống Chung mất kiên nhẫn nói:
- Liêu Tiểu yêu, ngươi nghĩ cho kĩ, đừng ép ta giết ngươi!
- Đó! Thái tử ca ca coi trọng là phúc của tier tử nhà ngươi, không ngờ còn do dự, chẳng lẽ muốn chết?
Lôi Thiểm Nhi bất mãn nói.
Liêu Tiểu Yêu nghe xong lắp bắp kinh hãi:
- Thái tử? Ngươi nói hắn là thái tử?
- Đương nhiên, là thái tử Đông Hải đế quốc chúng ta!
Lôi Thiểm Nhi ngạo nghễ nói.
- Nhưng sao có thể ? Rõ ràng hắn là nhân loại mà ?
Liêu Tiểu Yêu không cách nào lí giải được.
- Ngươi nhìn lại đ !
Tống Chung chậm rãi thả ra Hà Đồ Thần Văn, từng đạo thần văn thần bí khó lường hiện ra, yêu khí trên thân Tống Chung trở nên mãnh liệt, rõ ràng là một con yêu thú hóa hình.
- Yêu khí? Trời ạ, chẳng lẽ ngươi thực sự là gian tế yêu tộc?
Liêu Tiểu Yêu chấn động nói.
- Cái này không cần ngươi quản!
Tống Chung lạnh lung nói:
- Nói thực cho ngươi biết, lần này ta bị đám người trên Thương Mang Sơn gài bẫy trong long rất căm hận nên dự định triệu tập đại quân yêu tộc Đông Hải trả thù. Ít ngày nữa chỗ ngươi là chiến trường, nếu thức thời nên quy thuận ta, tự nhiên ta cho ngươi bình an, cơ nghiệp cũng không tổn thất, mà sau này ven bờ Đông Hải, ta cần người đẻ ý thì ngươi là kẻ đầu tiên! Nghĩ kĩ đi!
Liêu Tiểu Yêu vừa nghe liền sắc mắt ra, hiển nhiên đã động tâm. Thực ra khó trách hắn, lợi ích kia lớn lắm, một tòa linh sơn, linh đảo, ai nói không phải là chốn tụ bảo? Mà Liêu Tiểu Yêu là Kim Đan t sĩ nên chỉ có thể chiếm một chỗ, những nơi khác bị vài vị Minh chủ chia nhau. Thực ra hắn sớm đã đỏ mắt nhưng đánh không lại nên đành đứng nhìn.
Nếu làm môn hạ Tống Chung sẽ có được lợi ích cực lớn ven bờ, vậy với hắn mà nói chẳng phải chuyện xấu. Nhất là lúc này mạng cũng trong tay ngươi ta, hắn chẳng có lựa chọn nào khác.
Chỉ có điều trong lòng Liêu Tiểu Yêu còn lo lắng nên hỏi:
- Liên minh Đông Hải thâm căn cố đế, vô số lần yêu thú tập kích nhưng vẫn vô cùng vững chãi, ngài có biện pháp giết sạch sao?
- Liên minh Đông Hải thâm căn cố đế cái rắm!
Tống Chung khinh thường nói:
- Chúng chẳng qua chỉ là một đám đánh không được liền bỏ chạy. Nếu không phải đa số yêu thú hải tộc không thể lên bờ thì chúng sớm chết ráo. Như g lúc này ta cũng không cho chúng cơ hội trốn, trực tiếp tiêu diệt đại bộ phận tại ven bờ!
- Cái này sợ không dễ đâu?
Liêu Tiểu Yêu cẩn thận nói:
- Ven bờ Đông Hải đều có đại trận cảnh giới, mỗi khắc lại có người tuần tra. Nhất là gần đây đại chiến thảm bại, liên minh Đông Hải ý thức được nguy cơ tăng cao nên tuần tra càng chặt, muốn diệt bọn chúng sợ không dễ đâu?
- Khà khà, nếu ngươi hỗ trợ thì lại rất đơn giản!
Tống Chung cười nói:
- Ta nghĩ ngươi hiểu ý ta rồi đấy!
Liêu Tiểu Yêu nghe xong thì sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra.
Hắn có được địa vị hiện này cũng chẳng thể ngu ngốc, tự nhiên rất nhanh nghĩ ra vội nói:
- Chẳng lẽ ngài muốn lặng lẽ đưa quân bí mật đi qua địa bàn của ta rồi đánh lén?
- Không sai biệt lắm, nhưng địa bàn ngươi còn chưa đủ, ta dự định thu phụ Đông Hải tam các ngươi sau đó đánh từ ba hướng, vây kín tổng bộ liên minh Đông Hải.
Tống Chung giận dữ nói:
- Không phải chúng thích vây công ta sao? Ta cũng sẽ cho chúng nếm mùi bị vây công!
/538
|