Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 303 - Bắt Được Tiên Khí 2

/538




Đem chuyện Đoạn Nhạc Thần Phủ xử lí xong, Tống Chung phát hiện mình đã bế quan vài ngày. Không biết chung quanh chiến đấu ra sao, hắn không dám chậm trễ vội vàng xuất quan.

Vừa ra liền đã thấy Ngao Thiên chờ ở ngoài. Ngao Thiên vừa thấy Tống Chung đi ra liền vui mừng hết sức vội chạy tới: “Điện hạ, người thật là, nếu không ra tôi gấp đến chết mất!”

Tống Chung vừa nghe liền biến sắc, vội hỏi: “Sao thế? Chẳng lẽ chỗ khác thua à?”

“Cái này thì không!” Ngao Thiên vội vàng nói:

“Việc lấy nhiều đánh ít lại còn đánh lén mà để thua thì quá ngu ngốc! Điện hạ yên tâm, những chỗ khác báo tin tốt đến! Tất cả thắng lợi, giờ ta đang ở giai đoạn kết thúc”

Tống Chung nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười mắng:

“Đã đánh thắng ngươi gấp thế làm gì chứ?”

“Bởi vì bệ hạ đến!”Ngao Thiên vội giải thích.

“Bệ hạ?” Tống Chung mờ mịt không hiểu gì,vội hỏi: “Bệ hạ gì ?”

“Trời đất, chính là nữ hoàng bệ hạ của đế quốc Đông Hải chúng ta!” Ngao Thiên sốt ruột nói:

“Nàng vừa tỉnh ngủ, nghe nói chỗ này đánh nhau liền vội vàng chạy đến, phát hiện việc đã xong! Bệ hạ còn nhiều việc muốn hỏi người, đã thúc dục mấy lần bảo sao tôi không gấp được chứ?”

Tống Chung nghe xong nhíu mày. Hắn còn nhớ rõ lúc trước bị mụ Khủng long cái này đánh cho bầm dập, trong lòng vẫn còn hai, cười khổ nói: “Nàng tới làm gì?Chẳng lẽ tỉnh ngủ liền ngứa tay muốn đánh ta một trận?”

“Không đâu,không đâu!” Ngao Thiên vội vàng nói: “Khẳng định là bệ hạ có việc muốn gặp ngài!Ngài vẫn nên đi gặp nàng đi!”

“Ta muốn không đi mà được à?” Tống Chung cười khổ nói: “Thôi thôi, phúc thì không phải họa, mà họa thì khó tránh! Đi nào!”

Tống Chung nói xong liền cùng lão quản gia Ngao Thiên tới gặp nữ hoàng bệ hạ.

Một lúc sau, Tống Chung theo quản gia Ngao Thiên, gặp được người nắm giữ vận mệnh mấy ngàn vạn yêu thú Đông Hải đế quốc, nữ hoàng bệ hạ.

Nữ hoàng người ta đến, khẳng định là xinh đẹp hào phóng, xinh đẹp quý phái, dáng vẻ uy nghi, hình dáng mẫu nghi thiên hạ mê người.

Nhưng Đông Hải đế quốc này thì ngược lại. Chỉ thấy vị nữ hoàng thì nằm trên ghế, hai chân gác lên bàn cực kì khó coi. Tạo hình chính xác là của một gã đàn ông không lẫn đi đâu được.

Mà làn da bà ta rách nát nhìn thế nào cũng giống một kẻ sa cơ thất thế. Nếu không phải Tống Chung đã gặp qua thì đánh chết cũng không nhận ra đây là nữ hoàng!

Tống Chung cùng Ngao Thiên đi vào, chưa đợi bọn họ chưa kịp thi lễ thăm hỏi thì vù một tiếng. Hai cái bình bay tới. Sợ đến mức vội bắt lấy mới không bị nện vào đầu.

Sau đó nữ hoàng bệ hạ uể oải nói:

“ Rượu ngon, rượu ngon, nhân loại đánh nhau chả ra gì nhưng rượu thì hạng nhất. Đã lâu không uống rượu đã như vậy, nay mời các ngươi uống thật thống khoái!”

Tống Chung nghe xong thì dở khóc dở cười, thầm nói, đây rõ ràng là chiến lợi phẩm của mình. Sao lại thành bà ta mời khách? Mượn hoa hiến phật cũng không thể như vậy chứ?

Đương nhiên lời này cũng chỉ dám để trong bụng, ngoài mặt vẫn tươi cười nói: “ Vậy xin đa tạ!” Nói xong không chút khách khí mở nắp bình uống lấy uống để. Ngao Thiên thấy thế cũng vội vàng cầm lên tu.

Nữ hoàng bệ hạ chờ họ uống xong khẽ phất tay nói: “ Ngao Thiên, ngươi ra ngoài uống, ta có lời cần nói với tiểu tử này!”

Ngao Thiên cũng không dám chống lệnh, vội gật đầu nói: “Dạ, dạ! Các ngài nói đi, ta ra ngoài canh cửa!”. Nói xong liền chuồn ra ngoài để cho bọn họ tâm sự.

“Ngồi đại xuống đâu đó đi!” Nữ hoàng lười biếng nói, sau đó lại cầm một bình rượu nốc một hơi cạn sạch rồi mới thở một hơi.

Tống Chung biết vốn bự con, uống chút rượu như vậy không xi nê gì, nên cũng không để ý, đảo mắt phá hiện đại sảnh chưa tới mấy chục trượng đâu đâu cũng là bình rượu, dường như không có chỗ đặt chân. Tống Chugn nhíu mày, đá văng vài cái bình ra rồi ngồi xuống đất.

Sau đó vừa uống rượi vừa nói: “ Tìm ta có việc gì?”

Dường như nữ hoàng bệ hạ rất thích điệu bộ của Tống Chung cười nói: “Thực ra cũng không có đại sự gì, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, rốt cục là nhân loại hay yêu thú!”

Trong lòng Tống Chung cả kinh, ngoài mặt vẫn bình thản, sờ sờ mũi cười khổ: “Ngươi nói gì?”

“ Nếu lão nương biết còn phải hỏi ngươi sao?” nữ hoàng bệ hạ bất mãn nói.

“ Ha ha !” Tống Chung nghe xong liền cười: “Ngươi là hậu duệ Thanh Long đã thất cấp, không ngờ lại chẳng nhìn ra ta là người hay yêu? Cái này truyền ra cũng đủ làm trò cười!”

“Ai!” nữ hoàng bệ hạ nghe xong thở dài, buồn bực nói:

“Ta cũng biết rất vô nghĩa, nhưng cũng không có cách nào! Khí tức trên người ngươi rõ ràng là hậu duệ Huyền Vũ thuần khiết, mà Hà Đồ trên lưng ta muốn không tin cũng chẳng được. Nhưng gần đây ngươi chiến đấu với nhân loại, rất nhiều người nói ngươi là đồng tộc, lúc ta đến hỏi qua tù binh, bọn chúng đều chứng minh, ngươi vốn là đệ tử Huyền Thiên biệt viện, tên là Tống Chung! Ta muốn biết có phải thật không?”

Tống Chung sớm biết không giấu được nên gật đầu nói: “Đúng, ta vốn là tu sĩ nhân loại, Tống Chung!”

Nói xong, Tống Chung cũng thầm đề phòng. Hắn nghĩ mình thân phận nhân loại, giả mạo dòng dõi đế vương khẳng định sẽ bị truy cứu trách nhiệm, sợ là nữ hoàng bệ hạ nổi điên lên. Tuy rằng mình không sợ nàng nhưng muốn trở mặt với những người vừa là chiến hữu trong lòng Tống Chung cực kì không muốn.

Nhưng ngoài dự liệu của Tống Chung. Nữ hoàng không hề nổi giận, cực kì hứng thú nói:

“Kỳ quái, ngươi là nhân loại sao lại có khí tức yêu tộc? Nhất là Hà Đồ Huyết Văn, vì sao ở trên lưng ngươi?”

“Đó là một kiện pháp bảo duy nhất của ta tên là Hà Đồ Huyết Văn mới tạo nên” Tống Chung không chút giấu diếm, thẳng thắn nói.

“Hà Đồ Huyết Văn?” nữ hoàng bệ hạ nghe xong liền nhíu mày:

“Không đúng, Hà Đồ Huyết Văn chỉ làm bề ngoài ngươi có Thần Văn, không thể cho ngươi khí tức yêu thú tự nhiên. Nếu có thì ta sẽ nhìn ra khác nhau. Mà ngươi rõ ràng không có chút sơ hở! Đây là vì sao?”

“ Hắc hắc, vận may, ngẫu nhiên gặp Hỗn Độn Chân Hỏa, bị nó thiêu luyện liền thành một khối” Tống Chung ngây ngô cười.

“Trời ạ, tiểu tử ngươi đúng là gặp vận!” nữ hoàng bệ hạ kỳ quái nói: “Nhưng Hà Đồ Huyết Văn là bảo vật cấp bậc như thế, vạn năm khó gặp, ta nằm mơ cũng không cầu được, ngươi làm sao có được chứ?”

“Dùng Ngộ Đạo Trà đổi với trưởng bối sư môn!” Tống Chung thẳng thắn nói.

“Ngộ đạo trà, làm sao ngươi có Ngộ đạo trà?” nữ hoàng bệ hạ kích động. Nhìn vẻ mặt dường như khát vọng có được thứ này.

Đầu tiên Tống Chung sửng sốt, nhưng rất nhanh liền nghĩ cẩn thận. Nữ hoàng bệ hạ đang trùng kích bình cảnh thất cấp, nếu có thể uống chút ngộ đạo trà thì có thể ngộ thêm thiên địa chi lí, đối với thăng cấp rất có trợ giúp, ít nhất xác suất thành công tăng thêm hai ba thành nên mới kích động như vậy.

Phát hiện điểm này, lòng Tống Chung có ý thăm dò: “Ta ngẫu nhiên đánh chết một tu sĩ Nguyên Anh, từ trên người hắn có chút Ngộ đạo trà!”

“Còn không? Còn chứ? Ta rất cần” nữ hoàng vội vàng nói, giọng cũng rất kích động.

“Còn một chút” Tống Chung nói xong liền phất tay, ném cho nữ hoàng một bình nhỏ: “Đây là Ngộ đạo trà cuối cùng, đủ cho ngươi dùng chứ?”

“Đủ, quá đủ rồi!” nữ hoàng hưng phán nói, quả nhiên là Ngộ đạo trà, nàng mừng rỡ nói: “Tiểu tử, đại ân của ngươi ta làm sao báo đáp?”

“Không cần!” Tống Chung khoát tay nói: “Ngươi tặng ta thuyền rồng Hoàng Kim đã giá trị lắm rồi, ta vẫn còn nợ ngươi!”

“Ha ha, tiểu tử thực thống khoái!” nữ hoàng bệ hạ thu ngộ đạo trà rồi nói: “Tiểu tử, không hổ là thái tử ta tuyển, sau này tương lai Đông Hải nhờ vào ngươi! Tốt quá, cụng li!”

Nói xong ,nữ hoàng bệ hạ cầm bình rượu nên.Tống Chung nghe xong cười khổ: “Nữ hoàng bệ hạ, ngài lầm không? Ta là nhân loại mà? Ngươi bảo một nhân loại chăm lo cho yêu tộc Đông Hải sao?”

“Đúng thế, có gì không được? Dù sao Hỗn Độn Chân hỏa thối luyện, ngươi cũng có huyết mạch Huyền Vũ, có thể xem là nửa yêu tộc, bọn họ khẳng định cũng thừa nhận ngươi!” nữ hoàng không chút để ý nói.

“Ta kháo, không phải chứ? Vậy cũng được? Tống Chung nghe xong như đang mơ vậy. Hắn vạn lần không ngờ mình dễ dàng qua cửa như thế.

Nữ hoàng bệ hạ thấy thế liền cười nói: “Nhìn ngươi chán thế, yêu tộc chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, chúng ta bao dung, trong mắt chúng ta nhân loại cũng như một loài trong yêu tộc, ở những giới khác rất nhiều nơi yêu tộc sống chung với nhân loại!”

“Nhân yêu?” Tống Chung nghe xong cười khổ: “Dù ta là nhân yêu cũng không phải là dòng dõi đế vương, như vậy cũng không thể làm thái tử!”

“Không, không, ngươi có huyết mạch Huyền Vũ, như đinh đóng cột nên ngươi cứ tiếp tục làm thái tử đi!” nữ hoàng nói thẳng.

“Nhưng mà sau này!” Tống Chung nói.

“Ta biết, chúng ta không quan tâm!” nữ hoàng không để tâm: “Lúc yêu tộc tự giết lẫn nhau thêm nhân loại các ngươi, rất nhiều yêu tộc không thể thăng cấp sẽ dùng các loại thủ đoạn để đạt được huyết mạch yêu tộc cấp cao, chỉ cần thành công chúng ta cũng nhận bọn chúng là yêu tộc”.

“Các ngươi không coi trọng huyết mạch!” Tống Chung cười khổ.

“Huyết mạch có ích gì chứ?” nữ hoàng khinh thường nói: “Chúng ta coi trọng thực lực, chỉ cần lực lượng đủ mạnh thì cái gì cũng xong. Dù huyết mạch tốt nhưng không đủ mạnh thì chúng ta chẳng coi vào mắt!”

“Gì?” Tống Chung nghe xong cũng hiểu ra:

“Ta đã hiểu, thực ra các ngowi coi trọng không phải là Thần văn trên lưng ta mà là Thần Văn đại biểu cho thực lực cường đại đúng không?”

“Đúng thế!” nữ hoàng thẳng thắn nói:

“Tiểu tử ngươi có tiền đồi, Kim Đan đánh cho Nguyên Anh cao thủ bỏ chạy là đủ thấy tương lai tiền đồ vô lượng, vậy nên mới được chúng ta tôn trọng cùng ưu đãi. Nếu ngươi có Hà Đồ Huyết Văn mà thực lực thấp thì chúng ta cũng chẳng cho là Thái tử đâu!”

“A, nói vậy là ta hiểu rồi!” Tống Chung cười nói: “Nói cách khác, dù ta là nhân loại nhưng vẫn có thể dẫn yêu thú đánh đông dẹp bắc đúng không?”

“Không sai, nhưng ngươi đánh nam dẹp bắc thì không sao, ngàn vạn lần đừng lừa dối chúng ta, vạn nhất ngươi biến chúng ta thành thảm trạng thương vong không có hồi báo, vậy sẽ coi như tạo phản!” nữ hoàng uy hiếp.

“Hiểu rồi, biết chứ” Tống Chung gật đầu, tò mò hỏi: “Nói vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ ta là gian tế của nhân loại sao?”

“Gian tế?” nữ hoàng nghe xong buồn cười nói:

“Nếu trước kia ta sẽ ngầm đề phong, nhưng giờ ngươi diệt Tuyền Cơ Các, hủy Thiên Dục Môn. Còn Phục kích chủ lực chúng tại Đông Hải, giờ lại đánh liêm minh Đông Hải. Muốn làm gian tế sợ chúng ta cũng là gian tế rồi!”

Tống Chung cười khổ: “Thực ra ta cũng chẳng muốn thế, là hoàn cảnh đưa đẩy!”

“Ha ha, ta cũng muốn cảm tạ ngươi, nếu không chúng ta không thể có thái tử tốt như vậy , mà lại thêm một địch nhân đáng sợ!” nữ hoàng cười to:

“Nhưng giờ thì tiện nghi cho chúng ta rồi! Uống nào, cạn chén!”

Nữ hoàng nói xong liền cầm một vò rượu, Tống Chung chỉ biết cười khổ, trong lòng cũng hơi cảm động. Dù hắn là nhân loại, cừu hận nhiều, bị hại đến khổ mới đến với Yêu tộc. Ở đây khiến hắn cảm giác được thân tình cùng tín nhiệm. Làm hắn cảm thấy cực kì ấm áp.

Đúng lúc này, nữ hoàng đột nhiên hỏi:

“Đúng rồi, tiểu tử, ngươi diệt liên minh Đông Hải rồi sẽ làm gì tiếp? Đánh tới chiếm lĩnh toàn bộ Thương Mang Sơn à?”

“Không, không!” Tống Chung khoát tay:

“Giờ chúng ta chưa đủ sức, bởi hiện giờ lên bờ sẽ yếu đi, số lwongjne thú cũng không nhiều, đánh một môn phái cũng khó, vậy nên bây giờ không cần vọng động!”

“Ý ngươi là?” nữ hoàng nhíu mày.

“Rất đơn giản, chờ!”

Tống Chung nói:

“Giờ cục diện chúng ta có lợi, chiếm lĩnh ven bờ Đông Hải, chúng ta tiến thì công, lui thì thủ, hoàn toàn nắm quyền chủ động. Bọn chúng tổn thất thảm trọng, thời gian ngắn không thể phát động chiến dịch quy mô lớn, chúng ta lợi dụng thời gian nghỉ dưỡng sức. Không có liên minh Đông Hải áp chế, số lượng yêu thú tăng vọt, đợi cho số lượng đầy đủ liền làm tinh thần hăng hái, trực tiếp nắm lấy toàn bộ Thương Mang Sơn! Vậy nên biện pháp tốt nhất là cố gắng kéo dài thời gian!”

“Ừm, có lí. Không ngờ tiểu tử ngươi lắm mưu nhiều kế thế!” nữ hoàng nói: “Đã vậy, việc ven bờ Đông Hải ngươi lo toàn bộ đi. Gặp thì đánh, đánh không được ta sẽ ra tay giúp ngươi thịt chúng!”

Lúc nói chuyện, nữ hoàng bệ hạ không chịu nổi rốt cục đã say khướt, gục xuống bàn ngáy o o.

Tuy rằng nữ hoàng bệ hạ ngủ như chết nhưng Tống Chung vẫn tin nàng. Thấy rõ ràng là người rất xinh đẹp lại ăn mặc như kẻ ăn mày, Tống Chung thầm thề với lòng:

“Người không phụ ta, ta quyết không phụ người, đế quốc Đông Hải chính là nhà thứ hai của ta!”

Sau đó Tống Chung đắp cho nữ hoàng một cái chăn, nhẹ nhàng bước ra.

Tống Chung vừa ra nữ hoàng liền mở mát, bất mãn nói: “Thực là tiểu tử ngốc, bổn sự lão nương chẳng lẽ lại cần chăn chống lạnh sao?”

Tuy rằng biểu hiện khinh thường nhưng trong lòng rất ấm áp, thoải mái quay người rồi lại ngủ như chết.

Đi ra đại điện, Ngao Thiên chờ ở ngoài vội lại gần: “Điện hạ, bệ hạ nói gì?”

“Nàng bảo ta toàn quyền phụ trách chiến sự ven bở Đông Hải!” Tống Chung ung dung nói.

“Ái chà, tốt rồi, có một lời của bệ hạ khẳng định không ai dám không phục!” Ngao Thiên mừng rỡ nói.

Tống Chung nghe vậy liền hừ lạnh:

“Tạm thôi! Chẳng lẽ không có lời này kẻ dưới không phục ta? Ngươi nói ai không phục? Ta đi đập chết hắn!”

Ngao Thiên cười khổ:

“Nếu trước kia rất nhiều kẻ không phục ngài. Nhưng giờ đánh hạ được liên minh Đông Hải, khẳng định chẳng ai dám không phục!”

“Vậy mới đúng!” Tống Chung lại hỏi:

“Đúng rồi, tình hình chiến đấu những nơi khác sao rồi? Tiến hành tới đâu?”


/538

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status