“Đệ tử dùng cái này giết hắn !” Tiểu Bàn nói rồi lấy ra một khỏa Mậu Thổ Thần Lôi đưa ra, giờ không phải lúc hắn giếu diếm, bởi vì nếu không vậy, chỉ e sư môn sẽ không dễ dàng phát động chiến tranh với một môn phái khác, vậy những đệ tửở Thanh Phong Quán là sẽ chết oan uổng rồi. Cho nên hắn chỉ có thể đem thứ kia lấy ra, hơn nữa sau này nếu có tra hỏi xuất xứ của nó thì cũng không sợ.
Thanh Phong Tử không hổ là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, vừa nhìn hạt chậu tỏa sáng kim quang kia lập tức kinh hô :”Mậu Thổ Thần Lôi ? Đây là chuyện gì vậy ?”
“Chuyện gì là chuyện gì ạ?” Tiểu Bàn giả vờ không biết nói :”Đây là chính là do con luyện chế ra a.”
“Ngươi luyện ra ?” Thanh Phong Tử thiếu chút nữa bắn cả hai con mắt ra ngoài, hắn hét lớn :”Không thể a ? Ngay cả ta đều cũng không biết luyện chế thần lôi, ngươi học được từ ai ?”
“Con tự mình luyện chế theo phương pháp ghi trên lôi phù a !” Tiểu Bàn thành thực đáp.
“Lôi phù ? Tuy lôi phù luyện chế Mậu Thổ Thần Lôi là cấp thấp nhất nhưng cũng giá trị mấy tăm vạn linh thạch ! Ta dùng hết tài sản của mình cũng không mua nổi, ngươi kiếm được ở đâu a ?” Thanh Phong Tử không giấu nổi vẻ ngạc nhiên truy hỏi.
“Lần trước con không phải báo thù thay cho một người, giết một gã Thái Sư sao ? Sau đó con mang bức cổ họa gia truyền về cho anh em họ của người ta, đối phương vì cảm ơn ta nên tặng ta một khối hoàng ngọc, ta vừa nhìn, hắc hắc, lôi phù ghi lại Mậu Thổ Thần Lôi a!” Tiểu Bàn cười cười nói.
Bẹp ! Thanh Phong Tử hung hăng vỗ bắp đùi một cái, sau đó vô cùng hối hận nói: ”Mợ , Sớm biết giết gã Thái Sư có tác dụng đổi được lôi phù thì ta đã đi diệt cả họ nhà hắn từ lâu lâu rồi !” :61:
“Hắc hắc, chẳng qua hiện tại đã xong rồi !” Tiểu Bàn lấy ngọc phù ra đưa cho Thanh Phong Tử, nghiêm túc nói :” Sư bá, nếu người muốn luyện Mậu Thổ Thần Lôi thì cứ lấy đi .”
Thanh Phong Tử nhìn vẻ mặt chân thành của Tiểu Bàn, sau đó hơi khẽ cười, lắc lắc đầu cười khổ nói: ”Sư bá ngươi là mộc hệ thuộc tính, cho ta Mậu Thổ Thần Lôi cũng không cách nào luyện, nếu là Ất Mộc Thần Lôi thì còn tạm !
“Hài tử a, tâm ý của ngươi ta nhận nhưng lôi phù thì ngươi cứ giữ lại đi.” Thanh Phong Tử còn dặn dò tiếp: “Chuyện ngươi có lôi phù không nên truyền ra ngoài, cứ nói là dùng phù chú ta cấp cho giết đối phương. Nếu có ai biết trên người ngươi có trọng bảo, sau này có lẽ sẽ có phiền hà, biết chưa ?”
“Rõ, đệ tử biết rồi !” Tiểu Bàn biết là Thanh Phong Tử quan tâm đến mình nên vội vàng cung kính đáp ứng.
“Vậy là được ! Chúng ta đi về trước, trên đường ngươi cẩn thận kể lại mọi chuyện cho ta !” Thanh Phong Tử nói rồi kéo Tiểu Bàn bay về Huyền thiên quán.
Tiểu Bàn tỉ mỉ kể lại mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua cho Thanh Phong Tử nghe, chính mình tu luyện thế nào, bọn họ làm sao đột nhiên tiến đến giết người, chính mình lại là làm sao giết người chạy thoát. Còn về cuối cùng vì sao hắn có thể chạy thoát khỏi bốn tu sĩ Trúc cơ kỳ vây công thì Tiểu Bàn giải thích nói là đối phương vì sợ Mậu Thổ Thần Lôi nên không toàn lực tấn công, lại thêm cái chuông sắt quá rắn chắc nên mới khiến chính mình miễn cưỡng trốn thoát.
Thanh Phong Tử tuy có chút nghi hoặc nhưng chẳng qua không tìm thấy điểm gì đáng nghi. Thế nhưng sau khi nhìn thấy đại thiết chung toàn thân là thương kia, lão cũng không nhịn được hút vào một ngụm khí lạnh, trong tâm thầm nói, cái chuông này đến cùng đã chịu bao nhiêu đòn mới có thể phá thành dạng này a? Mà vì sao nó đều bị đánh thành thế này mà còn không tan ?
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Thanh Phong Tử cũng không suy nghĩ chuyện này quá nhiều, rốt cuộc chiếc chuông kia toàn bộ vết thương đều là thực, hoàn toàn chứng minh độ kịch liệt của chiến đấu, Tiểu Bàn khẳng định là trải qua một phen khổ chiến. Hài tử của chính mình bị người đánh như thế Thanh Phong Tử sớm đã đầy bụng lửa giận, làm gì còn đủ kiên nhẫn quan tâm chuyện đó. Hiện tại lão chỉ nghĩ đến làm thế nào báo cáo lên trên mới khiến sự tình biến thành nghiêm trọng, mới khiến môn phái nổi giận mà phái cao thủ tới báo thù.
Thời gian không lâu, Thanh Phong Tử đã cùng Tiểu Bàn quay về động phủ, sau đó Thanh Phong Tử trực tiếp viết một phong thư thông báo khẩn cấp dùng phi kiếm truyền về môn phái. Sau đó lão liền triệu tập môn nhân, trực tiếp bắt giữ quán chủ Thanh Phong Quán tiền nhiệm, chất vấn quan hệ của hắn cùng Cơ Quan tong, và cũng tra xét việc hắn tham nhũng của công.
Sự tình lần này quá lớn, không chỉ Thanh Phong Quán bị hủy mà còn khiến nhiều người bị chết, hơn nữa khiến Tiểu Bàn suýt bị giết. Mọi chuyện đều vì gã quán chủ tiền nhiệm cùng Cơ Quan tông có liên quan mà ra. Nếu không phải hắn lén một mình giao dịch, gã thanh niên kia sẽ không ngựa quen đường cũ đi tới. Mà khiến Tiểu Bàn và Thanh Phong Tử cáu nhất chính là, ngươi một mình giao dịch cũng thôi, tại sao trước khi đi lại không nói gì lại với Tiểu Bàn a ? Nếu Tiểu Bàn biết trước có mối quan hệ này, có lẽ sẽ khách khí hơn một chút đối với gã kia, cũng không đến nỗi một lời không hợp liền ra tay đánh lớn, cuối cùng dẫn đến xung đột đổ máu !
Nếu quả bình thường, Thanh Phong Tử đối với việc gã quán chủ kia tham nhũng một chút cũng là mở một mắt nhắm một mắt, tùy tiện bỏ qua, căn bản lười quản. Thế nhưng ai bảo hắn cố tình giấu diếm tin tức, muốn hãm hại Tiểu Bàn ? Kết quả tạo thành chuyện lớn như vậy, Thanh Phong Tử làm thế nào còn có thể tha cho hắn a ?
Phế trừ công pháp, tù cấm hàn trì trăm năm là kết thúc của hắn. Sau khi bị phế đi công pháp, hắn đã là một phàm nhân lại bị tù cấm đến hàn trì, đừng nói trăm năm, chỉ sợ mười năm hắn cũng sống không nổi, đã hóa thành một đống xương khô rồi.
Xử trí phản đồ xong, việc còn lại chỉ là chờ đợi. Cũng may Huyền Thiên biệt viện phản ứng cũng rất nhanh, không đến một tháng thời gian đã có mấy chục tu sĩ bay đến do năm vị Kim Đan kỳ dẫn đầu. Trước mặt bọn họ Thanh Phong Tử cũng thấp hơn hẳn một lứa, chỉ có thể cung cung kính kính trả lời.
Tiểu Bàn một lần nữa kể chi tiết lại mọi việc đã trải qua, hơn nữa cả chuyện Mậu Thổ Thần Lôi cũng không giấu diếm. Cũng bởi vì thân phận bọn họ rất cao, không đến nỗi có hứng thú với loại lôi thuật cấp thấp này, càng không có khả năng đi bức ép một vãn bối.
Thế nhưng tận quản như thế lúc bọn họ nghe nói Tiểu Bàn học được Mậu Thổ Thần Lôi cũng đương trường dẫn phát một trận oanh động, rất nhiều tu sĩ thậm chí đều không tin tưởng, sau khi Tiểu Bàn lấy thần lôi ra làm chứng bọn họ mới chấn kinh tiếp nhận sự thực này. Đồng thời bọn họ cũng ý thức ra, một nhân vật truyền kỳ chỉ sợ lại xuất hiện ở Huyền thiên biệt viện. Người ở Tiên thiên cảnh giới đã có thể dựa vào lôi phù chính mình tu luyện ra Mậu Thổ Thần Lôi, tương lai tuyệt đối không thể biết trước a !
Như quả Tiểu Bàn chỉ là đệ tử bình thường, dựa vào biểu hiện lần này của hắn, như vậy nhiều nhất chỉ là khen thưởng mấy câu, tùy tiện ném cho hắn vài món pháp khí là xong. Nhưng là Tiểu Bàn hiện tại lại là một nhân tài biết Mậu Thổ Thần Lôi, tiềm lực vô hạn, giá trị của hắn hiển nhiên tuyệt đối không giống !
Không có gì trắc trở, toàn bộ tu sĩ Kim đan kỳ có mặt đều nhất trí đồng ý cho Tiểu Bàn về môn phái tiềm tu, hơn nữa còn đáp ứng hơn, chỉ cần hắn có thể tiến vào Trúc cơ kỳ trước khi 40 tuổi, như vậy sẽ không chỉ để hắn trở thành nội môn đệ tử mà còn đưa hắn trở thành tinh anh đệ tử, tiến hành trọng điểm bồi dưỡng.
Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:
http://4vn/forum/showthread.php?p=545910
Tuyển dịch giả tham gia dịch Hỗn Độn Lôi Tu:
http://4vn/forum/showthread.php?t=70509
Thanh Phong Tử không hổ là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, vừa nhìn hạt chậu tỏa sáng kim quang kia lập tức kinh hô :”Mậu Thổ Thần Lôi ? Đây là chuyện gì vậy ?”
“Chuyện gì là chuyện gì ạ?” Tiểu Bàn giả vờ không biết nói :”Đây là chính là do con luyện chế ra a.”
“Ngươi luyện ra ?” Thanh Phong Tử thiếu chút nữa bắn cả hai con mắt ra ngoài, hắn hét lớn :”Không thể a ? Ngay cả ta đều cũng không biết luyện chế thần lôi, ngươi học được từ ai ?”
“Con tự mình luyện chế theo phương pháp ghi trên lôi phù a !” Tiểu Bàn thành thực đáp.
“Lôi phù ? Tuy lôi phù luyện chế Mậu Thổ Thần Lôi là cấp thấp nhất nhưng cũng giá trị mấy tăm vạn linh thạch ! Ta dùng hết tài sản của mình cũng không mua nổi, ngươi kiếm được ở đâu a ?” Thanh Phong Tử không giấu nổi vẻ ngạc nhiên truy hỏi.
“Lần trước con không phải báo thù thay cho một người, giết một gã Thái Sư sao ? Sau đó con mang bức cổ họa gia truyền về cho anh em họ của người ta, đối phương vì cảm ơn ta nên tặng ta một khối hoàng ngọc, ta vừa nhìn, hắc hắc, lôi phù ghi lại Mậu Thổ Thần Lôi a!” Tiểu Bàn cười cười nói.
Bẹp ! Thanh Phong Tử hung hăng vỗ bắp đùi một cái, sau đó vô cùng hối hận nói: ”Mợ , Sớm biết giết gã Thái Sư có tác dụng đổi được lôi phù thì ta đã đi diệt cả họ nhà hắn từ lâu lâu rồi !” :61:
“Hắc hắc, chẳng qua hiện tại đã xong rồi !” Tiểu Bàn lấy ngọc phù ra đưa cho Thanh Phong Tử, nghiêm túc nói :” Sư bá, nếu người muốn luyện Mậu Thổ Thần Lôi thì cứ lấy đi .”
Thanh Phong Tử nhìn vẻ mặt chân thành của Tiểu Bàn, sau đó hơi khẽ cười, lắc lắc đầu cười khổ nói: ”Sư bá ngươi là mộc hệ thuộc tính, cho ta Mậu Thổ Thần Lôi cũng không cách nào luyện, nếu là Ất Mộc Thần Lôi thì còn tạm !
“Hài tử a, tâm ý của ngươi ta nhận nhưng lôi phù thì ngươi cứ giữ lại đi.” Thanh Phong Tử còn dặn dò tiếp: “Chuyện ngươi có lôi phù không nên truyền ra ngoài, cứ nói là dùng phù chú ta cấp cho giết đối phương. Nếu có ai biết trên người ngươi có trọng bảo, sau này có lẽ sẽ có phiền hà, biết chưa ?”
“Rõ, đệ tử biết rồi !” Tiểu Bàn biết là Thanh Phong Tử quan tâm đến mình nên vội vàng cung kính đáp ứng.
“Vậy là được ! Chúng ta đi về trước, trên đường ngươi cẩn thận kể lại mọi chuyện cho ta !” Thanh Phong Tử nói rồi kéo Tiểu Bàn bay về Huyền thiên quán.
Tiểu Bàn tỉ mỉ kể lại mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua cho Thanh Phong Tử nghe, chính mình tu luyện thế nào, bọn họ làm sao đột nhiên tiến đến giết người, chính mình lại là làm sao giết người chạy thoát. Còn về cuối cùng vì sao hắn có thể chạy thoát khỏi bốn tu sĩ Trúc cơ kỳ vây công thì Tiểu Bàn giải thích nói là đối phương vì sợ Mậu Thổ Thần Lôi nên không toàn lực tấn công, lại thêm cái chuông sắt quá rắn chắc nên mới khiến chính mình miễn cưỡng trốn thoát.
Thanh Phong Tử tuy có chút nghi hoặc nhưng chẳng qua không tìm thấy điểm gì đáng nghi. Thế nhưng sau khi nhìn thấy đại thiết chung toàn thân là thương kia, lão cũng không nhịn được hút vào một ngụm khí lạnh, trong tâm thầm nói, cái chuông này đến cùng đã chịu bao nhiêu đòn mới có thể phá thành dạng này a? Mà vì sao nó đều bị đánh thành thế này mà còn không tan ?
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Thanh Phong Tử cũng không suy nghĩ chuyện này quá nhiều, rốt cuộc chiếc chuông kia toàn bộ vết thương đều là thực, hoàn toàn chứng minh độ kịch liệt của chiến đấu, Tiểu Bàn khẳng định là trải qua một phen khổ chiến. Hài tử của chính mình bị người đánh như thế Thanh Phong Tử sớm đã đầy bụng lửa giận, làm gì còn đủ kiên nhẫn quan tâm chuyện đó. Hiện tại lão chỉ nghĩ đến làm thế nào báo cáo lên trên mới khiến sự tình biến thành nghiêm trọng, mới khiến môn phái nổi giận mà phái cao thủ tới báo thù.
Thời gian không lâu, Thanh Phong Tử đã cùng Tiểu Bàn quay về động phủ, sau đó Thanh Phong Tử trực tiếp viết một phong thư thông báo khẩn cấp dùng phi kiếm truyền về môn phái. Sau đó lão liền triệu tập môn nhân, trực tiếp bắt giữ quán chủ Thanh Phong Quán tiền nhiệm, chất vấn quan hệ của hắn cùng Cơ Quan tong, và cũng tra xét việc hắn tham nhũng của công.
Sự tình lần này quá lớn, không chỉ Thanh Phong Quán bị hủy mà còn khiến nhiều người bị chết, hơn nữa khiến Tiểu Bàn suýt bị giết. Mọi chuyện đều vì gã quán chủ tiền nhiệm cùng Cơ Quan tông có liên quan mà ra. Nếu không phải hắn lén một mình giao dịch, gã thanh niên kia sẽ không ngựa quen đường cũ đi tới. Mà khiến Tiểu Bàn và Thanh Phong Tử cáu nhất chính là, ngươi một mình giao dịch cũng thôi, tại sao trước khi đi lại không nói gì lại với Tiểu Bàn a ? Nếu Tiểu Bàn biết trước có mối quan hệ này, có lẽ sẽ khách khí hơn một chút đối với gã kia, cũng không đến nỗi một lời không hợp liền ra tay đánh lớn, cuối cùng dẫn đến xung đột đổ máu !
Nếu quả bình thường, Thanh Phong Tử đối với việc gã quán chủ kia tham nhũng một chút cũng là mở một mắt nhắm một mắt, tùy tiện bỏ qua, căn bản lười quản. Thế nhưng ai bảo hắn cố tình giấu diếm tin tức, muốn hãm hại Tiểu Bàn ? Kết quả tạo thành chuyện lớn như vậy, Thanh Phong Tử làm thế nào còn có thể tha cho hắn a ?
Phế trừ công pháp, tù cấm hàn trì trăm năm là kết thúc của hắn. Sau khi bị phế đi công pháp, hắn đã là một phàm nhân lại bị tù cấm đến hàn trì, đừng nói trăm năm, chỉ sợ mười năm hắn cũng sống không nổi, đã hóa thành một đống xương khô rồi.
Xử trí phản đồ xong, việc còn lại chỉ là chờ đợi. Cũng may Huyền Thiên biệt viện phản ứng cũng rất nhanh, không đến một tháng thời gian đã có mấy chục tu sĩ bay đến do năm vị Kim Đan kỳ dẫn đầu. Trước mặt bọn họ Thanh Phong Tử cũng thấp hơn hẳn một lứa, chỉ có thể cung cung kính kính trả lời.
Tiểu Bàn một lần nữa kể chi tiết lại mọi việc đã trải qua, hơn nữa cả chuyện Mậu Thổ Thần Lôi cũng không giấu diếm. Cũng bởi vì thân phận bọn họ rất cao, không đến nỗi có hứng thú với loại lôi thuật cấp thấp này, càng không có khả năng đi bức ép một vãn bối.
Thế nhưng tận quản như thế lúc bọn họ nghe nói Tiểu Bàn học được Mậu Thổ Thần Lôi cũng đương trường dẫn phát một trận oanh động, rất nhiều tu sĩ thậm chí đều không tin tưởng, sau khi Tiểu Bàn lấy thần lôi ra làm chứng bọn họ mới chấn kinh tiếp nhận sự thực này. Đồng thời bọn họ cũng ý thức ra, một nhân vật truyền kỳ chỉ sợ lại xuất hiện ở Huyền thiên biệt viện. Người ở Tiên thiên cảnh giới đã có thể dựa vào lôi phù chính mình tu luyện ra Mậu Thổ Thần Lôi, tương lai tuyệt đối không thể biết trước a !
Như quả Tiểu Bàn chỉ là đệ tử bình thường, dựa vào biểu hiện lần này của hắn, như vậy nhiều nhất chỉ là khen thưởng mấy câu, tùy tiện ném cho hắn vài món pháp khí là xong. Nhưng là Tiểu Bàn hiện tại lại là một nhân tài biết Mậu Thổ Thần Lôi, tiềm lực vô hạn, giá trị của hắn hiển nhiên tuyệt đối không giống !
Không có gì trắc trở, toàn bộ tu sĩ Kim đan kỳ có mặt đều nhất trí đồng ý cho Tiểu Bàn về môn phái tiềm tu, hơn nữa còn đáp ứng hơn, chỉ cần hắn có thể tiến vào Trúc cơ kỳ trước khi 40 tuổi, như vậy sẽ không chỉ để hắn trở thành nội môn đệ tử mà còn đưa hắn trở thành tinh anh đệ tử, tiến hành trọng điểm bồi dưỡng.
Luận đàm, báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu:
http://4vn/forum/showthread.php?p=545910
Tuyển dịch giả tham gia dịch Hỗn Độn Lôi Tu:
http://4vn/forum/showthread.php?t=70509
/538
|