9. Trước ngày kết hôn ở kiếp trước
Hôm đó Giang Thâm về nhà, trên bàn cà phê đã được đặt một xấp ảnh chụp.
A Yến ngồi ôm lấy chiếc chăn lông cừu và chớp mắt.
"Nhìn xem, anh có nhiều ảnh thế này mà còn bảo là không có bạn bè."
Giang Thâm treo áo khoác len trên giá ở cửa, tháo cà vạt ra, rồi ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy A Yến.
"Tất cả cũng là quá khứ rồi, anh còn nhớ làm gì."
A Yến yên lặng nằm trong vòng tay của Giang Thâm.
"Sao anh không nhớ đến quá khứ chứ!"
Cô ấy lấy ra một bức ảnh.
"Hai người chú và cậu thanh niên trẻ tuổi này là ai?"
Giang Thâm trầm lặng "Đều là anh em cùng nhau khởi nghiệp."
A Yến thở dài "Người ta nói doanh nhân coi trọng lợi nhuận. Chẳng lẽ không khởi nghiệp nữa thì không phải bạn bè sao?"
"Không phải." Giang Thâm mỉm cười "Giới kinh doanh rất phức tạp. Nếu như làm chung với nhau, một ngày nào đó anh gặp rắc rối thì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy."
A Yến cảm thấy lý do này thật buồn cười. "Bọn anh có phải là bạn bè không vậy? Bình thường cũng không liên lạc với nhau à?"
"Tốt nhất là không nên liên lạc."
Cô thực sự không thể hiểu được logic của Giang Thâm.
"Mà anh lo lắng gì chứ? Nếu anh gặp rắc rối thì cũng sẽ kéo theo em thôi."
Sắc mặt Giang Thâm căng thẳng "Không bao giờ."
A Yến mỉm cười ngồi vào lòng Giang Thâm, vòng tay qua cổ anh rồi làm nũng như một đứa trẻ "Anh à, anh có yêu em nhiều không?"
Giang Thâm đỏ mặt, nghiêm túc nhìn A Yến rồi xoa đầu cô.
"Anh sẽ không để A Yến bị liên lụy."
A Yến thích thú và nghiêng người lại gần hơn "Trong trường hợp, ý em là giả sử ấy, nếu anh gặp chuyện rắc rối thật, thì anh sẽ làm gì?"
Giang Thâm suy nghĩ một chút "Vậy chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn."
Đây là lần đầu tiên A Yến giận dỗi như vậy kể từ ngày 2 người họ chính thức hẹn hò.
Cô nhéo nhéo cánh tay Giang Thâm rồi lớn tiếng.
"Anh là đồ ngoan cố! Đã bảo là sống ch.ết không rời, vậy mà anh dám cắt đứt liên lạc với em?"
Giang Thâm sững sờ một lúc, anh muốn hôn cô nhưng A Yến giận dỗi tránh mặt.
"Nếu anh không để ý đến em thì em vẫn cứ mặt dày bám lấy anh. Trừ khi anh thực sự không còn yêu em nữa."
Giang Thâm bị lời nói của cô làm cho bật cười “Chỉ vậy thôi hả?”
"Em không tin…" A Yến nhéo nhéo tai Giang Thâm "Ánh mắt của anh dịu dàng như vậy, sao lại bảo là không yêu em được chứ.”
Giang Thâm không trả lời mà nhìn vào bức ảnh chụp chung của 4 người bọn họ.
Bức ảnh đó nằm lặng lẽ trên bàn.
Từ trái qua: Giang Thâm, Lý Hiểu Văn, Phương Vũ và Triệu Lăng - người vẫn còn đang học đại học.
10
Tôi được Nguyệt Nguyệt đón về từ chỗ cảnh sát.
Bởi vì tôi ngồi bất động giữa đường nên cản trở người khác tham gia giao thông.
Nguyệt Nguyệt phải xin lỗi mãi rồi mới đón được tôi trở về.
“A Yến, hôm nay cậu bị làm sao vậy!” Cô ấy thắt dây an toàn cho tôi.
Trên mặt tôi vẫn còn dính vết bùn đất, toàn thân bụi bặm và bẩn thỉu. Tôi kiệt sức tựa vào cửa kính "Anh họ của cậu có quen ai ở Học viện Cảnh sát không?"
"Có, nhưng mà chuyện gì thế?"
"Giúp tớ tìm hiểu về Giang Thâm."
Tôi nhìn hình ảnh mình trong gương, khuôn mặt tái mét không còn giọt m.áu.
Đôi tay Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên chững lại, hình như cô ấy đã nhận ra điều gì đó nên sắc mặt cũng thay đổi "Được."
Lần này, đích thân anh họ của Nguyệt Nguyệt đã gọi điện thoại cho tôi, có lẽ anh ấy cũng biết tôi có quan hệ đặc biệt với Giang Thâm.
Nhưng câu đầu tiên lại là: "Đừng hỏi gì cả."
Tôi nắm chặt điện thoại "Tại sao vậy? "
Anh họ dừng lại một chút và nói câu cuối cùng "Bọn chúng biết cô đấy, vậy nên đừng hỏi gì nữa."
Lồ ng ngực của tôi hoàn toàn trống rỗng. Ký ức về kiếp trước bỗng hiện lên rất rõ ràng.
Anh sẽ không bao giờ làm liên lụy đến A Yến.
Câu nói này đã xé toạc khoảng trống trong trái tim tôi, và rắc muối lên vết thương vẫn còn đang rỉ m.áu.
Cho đến giờ phút này, tôi cuối cùng đã tìm ra câu trả lời. Và bí mật mà Giang Thâm dùng cả đời để che giấu.
"Trong trường hợp, ý em là giả sử ấy, nếu anh gặp chuyện rắc rối thật, thì anh sẽ làm gì?"
"Vậy chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn."
Mọi thứ trở nên rất rõ ràng.
Kiếp trước không phải Giang Thâm bỏ rơi tôi, mà là anh ấy đã ch.ết ngay trên đường đi đến hôn lễ.
Sau khi trọng sinh trở về 3 tháng trước đó, anh biết rõ kết cục về cái ch.ết của chính mình, nên lần này anh đã quyết tâm không mềm lòng nữa.
11.
"A Yến, hình như cậu thay đổi rồi."
Nguyệt Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, trên bàn vẫn còn lại một cốc sữa đậu nành.
Kể từ khi nhận cuộc gọi của anh họ cô ấy, tôi trở nên rất bình tĩnh, thường sẽ chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hoặc ngồi ngẩn ngơ và bất động cả một ngày.
"Nguyệt Nguyệt, hay là để tớ dọn ra ngoài."
"Nhà của tớ không tốt sao?"
Cô ấy nhíu mày "Cậu lại tự ý giảng hòa với Giang Thâm!"
"Đừng nghĩ nhiều, tớ muốn yên tâm học tập thôi."
Tôi uống sữa đậu nành và mỉm cười "Gần đây việc học hơi nặng, có thể tớ sẽ mất liên lạc một thời gian. Cậu giúp tớ chăm sóc bố mẹ nhé”
“Nhìn cậu nói kìa, chúng ta sao phải khách sáo vậy.” Cô ấy xua tay.
"Cậu cũng nhanh thi đậu nghiên cứu sinh đi, chọc tức cái tên Giang Thâm đó."
Không lâu sau, tôi dọn vào một căn chung cư rộng chừng 50m2, diện tích này không quá lớn, cũng chỉ vừa đủ cho một người ở. Nội thất bên trong và nồi niêu các thứ cũng là do tôi chuẩn bị.
Căn nhà được sắp xếp giống như khi tôi và Giang Thâm vẫn còn sống cùng nhau.
Tôi thậm chí còn không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa.
Một tuần trôi qua trong lặng lẽ.
Vì vậy, tôi đã đến đồn cảnh sát vào một buổi chiều thứ tư.
"Cô gặp khó khăn gì à?"
Tôi cúi đầu và viết một dãy biển số xe trên giấy "Giúp tôi kiểm tra cái này."
“Có chuyện gì vậy?” Cảnh sát nhìn tờ giấy rồi hỏi “Gây tai nạn rồi bỏ chạy sao?”
Tôi nắm chặt bàn tay mình "Tôi cũng không biết, có thể là một tội phạm, một kẻ buôn ma t.úy, hoặc cũng có khi… là chẳng có gì cả.”
Đây chính là chiếc xe tải đã đâm trực diện vào tôi ở kiếp trước, trong giờ phút đối diện với tử thần tôi đã ghi nhớ được dãy số này.
Bây giờ nghĩ lại, giống như chiếc xe đó… cố tình tiến về phía tôi.
Anh cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ “Cô nên biết hậu quả của việc báo án giả đấy.”
Tôi gật đầu "Làm ơn giúp tôi."
Anh ta bước vào trong, mãi một lúc sau thì có thêm vài người khác “Cô đi cùng chúng tôi.”
Đã mấy tháng rồi tôi mới gặp lại Trình Văn.
Bụng cô ấy đã hơi nhô lên một chút, Trình Văn rót cho tôi một cốc nước nóng rồi hỏi. “Cô lấy biển số xe này ở đâu?"
"Tôi không thể nói được."
Trình Văn nhận lấy tờ giấy "Được, tôi hiểu rồi, bây giờ trời cũng đã muộn, cô mau trở về đi.”
Tôi chỉ ngồi im không nhúc nhích.
"Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng cô và Giang Thâm đã chia tay rồi." Cô ấy nhắc nhở tôi "Hãy tự lo cho tính mạng của mình."
Tôi mỉm cười, đôi mắt hơi híp lại "Tôi hiểu mà, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ấy, nếu sau này..."
Tôi không nói hết, ánh mắt ngước lên nhìn Trình Văn.
Chắc hẳn anh ấy sẽ còn sống và trở về chứ, đúng không?
Ngay lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy cụp mắt xuống và nói.
"Trời đã muộn rồi, cô mau về đi."
Tôi như rơi vào một cái giếng sâu vô tận, càng vùng vẫy càng thêm tuyệt vọng.
Trước khi tôi rời đi, tôi nhìn vào cái bụng hơi nhô lên của cô ấy. Trình Văn khịt mũi, đôi mắt hơi đỏ “Không phải của Giang Thâm, bố của đứa trẻ là người mà hôm trước cô thấy trên bản tin.”
Không khí tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt.
Đường phố của Nam Thành vắng bóng người qua lại.
Một vài túi ni-lông dính chặt trên mặt đất, nhìn từ xa như những chiếc bánh phồng tôm giòn rụm.
Ồ, tôi lại nghĩ đến món bánh phồng tôm chiên của Giang Thâm.
Anh ấy chiên phồng tôm với dầu đậu nành vì tôi thích mùi vị này, lần nào Giang Thâm cũng phàn nàn là phồng tôm có mùi hơi khét.
Mà rõ ràng là do khẩu vị của anh khó chiều. Tôi còn bảo, nếu con của chúng tôi mà giống Giang Thâm thì chắc chắn sẽ rất khó nuôi.
Bầu trời đầy vẻ thê lương và xám xịt.
Tôi ngẩng đầu thở d ốc để ngăn những giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào ra.
Mấy hôm nay tôi không tìm được Giang Thâm, ngay cả gọi điện cho anh ấy cũng không được.
Cũng giống như những lần mà anh bảo là “đến công ty”, tôi không thể làm gì khác ngoài việc chờ mong trong vô vọng.
Buổi tối tôi cuộn tròn trên ghế sofa và mở bài đăng mà mình từng viết trước đây.
《Cuộc sống hàng ngày của tôi và J tiên sinh.》
(Họ Giang trong tiếng Trung là Jiāng, vậy nên J tiên sinh là để chỉ nam chính Giang Thâm á.)
Tôi gặp J tiên sinh tại một rạp chiếu phim.
Tôi vẫn nhớ đó là bộ phim Điệp vụ tam giác vàng, khi phim kết thúc tôi đã khóc rất lâu, thậm chí còn hắt hơi vào cả người đứng đằng trước.
Hahaha, bạn đoán đúng rồi đấy, người đó chính là J tiên sinh.
Lần đầu tiên tôi hắt xì hơi mà quên che miệng, đúng là xấu hổ không biết chui đi đâu cho hết. Vẻ mặt J tiên sinh muốn cười nhưng cười không được, anh ấy lấy ra một gói giấy đưa cho tôi.
"Đừng khóc nữa, cô mau lau mũi đi."
Anh ấy cao hơn tôi rất nhiều, trên người còn mặc một chiếc áo khoác da màu nâu sẫm nhìn rất đẹp trai.
Tôi lau mũi xong liền lén nhìn anh ấy vài lần. Chắc hẳn anh ấy chưa có bạn gái đâu nhỉ, nếu không thì cũng chẳng kiên nhẫn đứng đợi tôi như thế này.
Chủ post rất nhát gan, nhưng lần đầu tiên tôi đã dũng cảm xin Wechat của anh ấy.
Và anh ấy cũng đã đưa Wechat cho tôi, hahaha.
Nhưng lúc đầu J tiên sinh rất khó tán tỉnh, tôi cứ nói 3 câu thì anh ấy mới đáp lại một câu.
Nhưng tính tôi từ nhỏ đã cố chấp, dù J tiên sinh có phớt lờ tôi thì tôi vẫn làm phiền anh ấy mỗi ngày.
Hahaha, chị em hiểu lầm rồi, không phải anh ấy không thích tôi, chỉ là con người anh ấy rất khô khan và nhàm chán.
——
Tôi trở lại rồi đây, tôi vừa chiến tranh lạnh với J tiên sinh hơn 1 tuần liền.
Nguyên nhân là anh ấy đã biến mất ba ngày và còn không thèm trả lời tin nhắn của tôi.
Lúc đó lòng tôi như lửa đốt, vì những mối tình trước đây của tôi đều tan vỡ với những lý do rất vớ vẩn: Chẳng hạn như anh ta không thích phụ nữ, gia đình không cho yêu,... Tóm lại, chỉ cần mối quan hệ có vấn đề thì chắc chắn đã có sự xuất hiện của người thứ 3.
Vậy là J tiên sinh mất tích ba ngày, tôi mặc định là anh ấy muốn chia tay.
Hôm đó tôi đang thu dọn hành lý, thì bỗng nhiên anh ấy lại quay về!
Lúc ấy tôi đã nghĩ người này chắc hẳn có bệnh nên không quan tâm đến anh ấy nữa.
J tiên sinh vào bếp và chú tâm nấu cơm. Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, bèn lên tiếng trước và hỏi anh ấy đã đi đâu.
J tiên sinh trả lời là công ty khởi nghiệp đang gặp chút rắc rối, thi thoảng mất liên lạc là chuyện bình thường.
Tôi hỏi sao anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi, J tiên sinh đáp lại là điện thoại bị hỏng nên không xem được.
Trời đất ơi, anh ấy đang làm cái gì mà bí mật vậy?
Không phải là làm chuyện bất hợp pháp đấy chứ?
——
Nhờ các chị em gợi ý, cuối cùng J tiên sinh cũng đã nhớ được số điện thoại của tôi rồi.
Sau này kể cả điện thoại của anh ấy có rơi xuống Thái Bình Dương thì cũng phải tìm cách mà liên lạc lại với tôi.
Nghiêm túc cảnh báo các chị em yêu dấu: Yêu con trai cung Kim Ngưu thì cũng được, nhưng tâm sự nghiệp của bọn họ rất lớn đấy.
Ahhhh, tức quá đi mất!
Sinh nhật J tiên sinh là vào tuần sau, tôi đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho anh ấy!
Mong anh ấy khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!
——
J tiên sinh đưa tôi ra biển chơi, đường bờ biển đẹp thật đấy, tôi sẽ chụp thật nhiều hình ảnh cho các bạn xem.
——
Xin lỗi vì đã biến mất hơi lâu.
Chúng tôi gặp một tai nạn nhỏ nên đang ở trong bệnh viện chờ ngày hồi phục.
Còn về bờ biển, haizzz, thôi quên đi vậy.
Huhu nhưng mà cái xe hơi đó đắt tiền lắm đấy!
——
Chúng tôi không có chia tay, mọi chuyện vẫn ổn nha.
J tiên sinh là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, trước đây tôi không tin vào tình yêu, thế nhưng từ ngày gặp được anh thì mới dần dần cảm động.
Tôi phải làm sao bây giờ, tôi muốn kết hôn, nhưng hình như anh ấy có ý định khác…
——
Hahaha, xin lỗi mọi người, không ngờ đã lâu lắm rồi tôi mới online trở lại.
Chà, mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất ổn định. Cảm ơn những lời chúc phúc của tất cả mọi người.
Nguyên nhân là do cuộc sống vợ chồng trẻ hơi ngại ngùng, viết ra lại sợ mọi người phải ăn cơm chó.
Tất cả những gì tôi có thể nói là, J tiên sinh quả thực rất tuyệt vời, hình như anh ấy còn đang bí mật tập thể hình nữa.
Người ta bảo đàn ông Kim Ngưu ngày càng “đội vợ lên đầu”, hahaha tôi cũng thấy vậy đấy.
Mà gần đây tôi lười quá, sau này có thể sẽ không cập nhật thường xuyên như trước nữa, mọi người cứ xem như tùy duyên nhé.
——
Thời gian đã dừng lại một năm trước, và nhiều người đã thúc giục tôi cập nhật thêm bài đăng.
"Ngồi xuống đợi chủ thớt."
"Chúc 2 bạn gặp nhiều may mắn!"
…
Hóa ra tôi và Giang Thâm từng có nhiều kỷ niệm đẹp như vậy.
Sau một năm, cuối cùng tôi cũng cập nhật thêm bài viết của mình.
“Tôi đã kết hôn với J tiên sinh rồi!
Là có bảo bảo rồi mới cưới nhau, chơi lớn một chút hahaha.
J tiên sinh dạo này đang đi công tác và ngày nào cũng gọi điện cho tôi để báo tin bình an, mong là anh ấy sẽ sớm trở về.”
Bên dưới đã có thêm bình luận.
“Chủ thớt mất tích đã về rồi đấy à?”
"Uiiii, couple mà tôi đu cuối cùng cũng đã hạnh phúc."
"Bảo bảo được mấy tuổi rồi?"
Đầu ngón tay tôi lưu lại trên màn hình một hồi, sau đó chậm rãi gõ từng chữ "Bốn tháng."
"Chúc mừng, chúc mừng, con tôi cũng được bốn tháng rồi!"
Khu vực bình luận tràn ngập tiếng chúc phúc, tôi ngồi lặng lẽ trong bóng đêm đen như mực, có một khoảnh khắc nào đó, tôi thực sự đã trở thành người ở trong bài đăng kia.
Đêm hôm ấy, tôi lại có một giấc mơ dài.
Trên đường bờ biển đầy ánh mặt trời, từng tia nắng ấm áp chiếu qua thân thể tôi.
Cứ tưởng lại mơ thấy cảnh mình thoát ch.ết, thế nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Giang Thâm đứng trên boong tàu và vẫy tay với tôi.
Tôi hơi xấu hổ vì nhớ ra mình là người đề nghị chia tay với anh ấy trước, bây giờ câu đầu tiên nên nói thế nào nhỉ.
Dù sao thì… cũng phải nói điều gì đó chứ.
"Anh…"
"A Yến, đến lúc anh phải đi rồi."
Lời nói như mắc kẹt trong cổ họng Giang Thâm, phải mất vài phút sau tôi mới hiểu được anh ấy đang nói cái gì.
"Anh đi đâu?"
Giang Thâm không trả lời, chỉ là dang rộng cánh tay rồi bảo "Lại đây ôm anh."
Tôi ngây ngẩn cả người, hình như có điều gì đó không ổn, cảm giác sợ hãi ập đến trong tâm trí tôi.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, tôi nhào vào lòng Giang Thâm và khóc nức nở “Em tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Giang Thâm hôn nhẹ lên mặt tôi "Đừng khóc nữa, em khóc không đẹp chút nào. A Yến của chúng ta khi cười là đẹp nhất.”
Tôi ôm chặt lấy anh "Vậy em cười cho anh xem nhé, em cười rồi thì anh sẽ không đi nữa đúng không?”
Tôi cố gắng lau nước mắt trên mặt, đứng cạnh anh vừa khóc lại vừa cười.
"Anh nhìn đi, em không có khóc mà…"
"A Yến..." Giang Thâm tiếc nuối sờ lên khuôn mặt tôi “Anh còn chưa kịp tổ chức sinh nhật cho em nữa, mà bây giờ cũng đã muộn rồi. Vậy anh sẽ chúc mừng sinh nhật trước, chúc em sinh nhật lần thứ 100 vui vẻ.”
"Đừng..." Tôi bật khóc nức nở “Không cần trăm tuổi, em không muốn trăm tuổi…”
Khóe miệng Giang Thâm hơi mấp máy, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống gò má anh.
"A Yến, xin lỗi em."
Trên vai trái của anh xuất hiện một giọt m.áu đỏ tươi, rồi dần dần nở ra như những đóa hoa hải đường diễm lệ.
Ánh mắt của tôi cũng bắt đầu mờ nhạt.
Từng cơn gió biển mang theo hương vị mặn chát, tôi như một người mù đứng giữa không trung, cố gắng bấu víu vào tất cả những gì mình có thể nhận thức được.
Giang Thâm đang biến mất.
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, cánh tay tôi siết chặt anh ấy như đang nắm lấy một chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Nhưng tôi chỉ nghe thấy anh ấy nhẹ giọng dỗ dành bên tai “Ngoan, em kết hôn với người khác đi nhé.”
Bình minh dần ló dạng, tôi ngồi trong bóng tối mịt mù và gõ điên cuồng vào màn hình điện thoại.
"J tiên sinh vừa gọi cho tôi, ngày mai anh ấy sẽ về!"
"Tôi gặp ác mộng nhưng người ta bảo giấc mơ đối lập với thực tế, nên chắc không sao đâu.”
"Tôi muốn chuẩn bị món quà bất ngờ cho anh ấy. Các chị em có lời khuyên gì cho tôi không?"
Bóng đêm còn chưa tiêu tan, mọi người vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Vậy nên đáp lại câu hỏi của tôi chỉ có sự im lặng ch.ết người.
Mặt trời vừa mọc ở phía đông, tôi mặc thêm quần áo rồi bước đến đồn cảnh sát giống như một con rối gỗ.
Bây giờ vẫn đang quá sớm.
Đèn đường còn chưa kịp tắt.
Tôi đứng bên đường chờ đợi, tay chân lạnh ngắt như một tảng băng.
Thực ra tôi cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa, như thể chỉ vài giây tiếp theo Giang Thâm sẽ xuất hiện ở một góc phố nào đó và mỉm cười với tôi.
Tôi nghĩ về ngày ở lễ đường Garden Hall hôm đó, nếu tôi dũng cảm đuổi theo anh ấy thì tốt rồi, bây giờ cũng không phải đợi lâu như vậy.
Tôi lấy điện thoại ra và xem một vài bài đăng khác.
“Làm sao để quay lại với bạn trai cũ.”
“Nhắn tin trước cho anh ấy.”
Tôi mở giao diện nhắn tin lên và nhập một dòng chữ: Anh đang làm gì thế? Em rất nhớ anh.
Tin nhắn đã soạn ra rồi, nhưng tôi chần chờ mãi vẫn không bấm vào nút gửi đi. Bây giờ có lẽ Giang Thâm đang còn ngủ, đợi trời sáng rồi tôi sẽ gửi tin nhắn này cho anh ấy vậy.
Bình minh đã lên, ánh nắng rực rỡ xua tan đi màn đêm lạnh lẽo.
Ngay khi đèn đường vừa tắt, một chiếc ô tô màu đen từ ngã tư rẽ vào.
Sỏi đá trên đường phát ra tiếng kêu lạo xạo.
Tôi nắm chặt điện thoại của mình và bất động nhìn chiếc xe trước mặt.
Xe dừng lại trước đồn cảnh sát, khoảng 4 người đàn ông bước xuống xe, họ đều là những khuôn mặt xa lạ và từng bước tiến về phía tôi.
Tôi nắm chặt bàn tay, hơi thở gấp gáp và đôi môi run rẩy, lồ ng ngực ngột ngạt như sắp tắt thở đến nơi.
Họ bước đến gần tôi và đồng loạt cúi chào.
Điện thoại trên tay rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.
Tin nhắn đó không bao giờ có thể gửi đi được nữa.
Sáng sớm ngày 13/12/2021 là thời điểm lạnh nhất của mùa đông Nam Thành.
Tôi quỳ trên mặt đất phủ đầy sương muối và khóc nấc lên thảm thiết.
Giang Thâm, cuối cùng anh cũng bỏ rơi em rồi.
- -----
P/s: Sốp lại ngoi lên khóc thuê cho nam 9 =))) khổ thân ông ý.
Vì nam chính yêu nữ chính 5 năm, mà theo lời nữ 9 thì khoảng 2, 3 năm gần đây nam chính mới "thường xuyên biến mất", tức là nhiệm vụ bí mật đó là bất ngờ. Nam 9 không thể nói với nữ 9 được, mà lúc đó yêu nhau mấy năm rồi cũng không nỡ chia tay.
Với lại spoil nhẹ nhẹ 1 chú là ở phần Ngoại truyện của Giang Thâm (lát nữa đăng) thì ông ý đã hoàn thành xong nhiệm vụ đó rồi mới yên tâm kết hôn với nữ 9. Nhưng nam 9 không ngờ được là có tội phạm lọt lưới rồi quay lại báo thù ông ý với nữ 9, vậy nên sau khi sống lại nam 9 mới cắt đứt hoàn toàn với nữ 9 để tránh bị báo thù.
Chứ kiếp trước khi xong việc rồi thì ông ý không còn là đặc vụ ngầm nữa, vẫn muốn kết hôn với sống hạnh phúc với nữ 9 mà hmuhmu =)))
Hôm đó Giang Thâm về nhà, trên bàn cà phê đã được đặt một xấp ảnh chụp.
A Yến ngồi ôm lấy chiếc chăn lông cừu và chớp mắt.
"Nhìn xem, anh có nhiều ảnh thế này mà còn bảo là không có bạn bè."
Giang Thâm treo áo khoác len trên giá ở cửa, tháo cà vạt ra, rồi ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy A Yến.
"Tất cả cũng là quá khứ rồi, anh còn nhớ làm gì."
A Yến yên lặng nằm trong vòng tay của Giang Thâm.
"Sao anh không nhớ đến quá khứ chứ!"
Cô ấy lấy ra một bức ảnh.
"Hai người chú và cậu thanh niên trẻ tuổi này là ai?"
Giang Thâm trầm lặng "Đều là anh em cùng nhau khởi nghiệp."
A Yến thở dài "Người ta nói doanh nhân coi trọng lợi nhuận. Chẳng lẽ không khởi nghiệp nữa thì không phải bạn bè sao?"
"Không phải." Giang Thâm mỉm cười "Giới kinh doanh rất phức tạp. Nếu như làm chung với nhau, một ngày nào đó anh gặp rắc rối thì bọn họ cũng sẽ bị liên lụy."
A Yến cảm thấy lý do này thật buồn cười. "Bọn anh có phải là bạn bè không vậy? Bình thường cũng không liên lạc với nhau à?"
"Tốt nhất là không nên liên lạc."
Cô thực sự không thể hiểu được logic của Giang Thâm.
"Mà anh lo lắng gì chứ? Nếu anh gặp rắc rối thì cũng sẽ kéo theo em thôi."
Sắc mặt Giang Thâm căng thẳng "Không bao giờ."
A Yến mỉm cười ngồi vào lòng Giang Thâm, vòng tay qua cổ anh rồi làm nũng như một đứa trẻ "Anh à, anh có yêu em nhiều không?"
Giang Thâm đỏ mặt, nghiêm túc nhìn A Yến rồi xoa đầu cô.
"Anh sẽ không để A Yến bị liên lụy."
A Yến thích thú và nghiêng người lại gần hơn "Trong trường hợp, ý em là giả sử ấy, nếu anh gặp chuyện rắc rối thật, thì anh sẽ làm gì?"
Giang Thâm suy nghĩ một chút "Vậy chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn."
Đây là lần đầu tiên A Yến giận dỗi như vậy kể từ ngày 2 người họ chính thức hẹn hò.
Cô nhéo nhéo cánh tay Giang Thâm rồi lớn tiếng.
"Anh là đồ ngoan cố! Đã bảo là sống ch.ết không rời, vậy mà anh dám cắt đứt liên lạc với em?"
Giang Thâm sững sờ một lúc, anh muốn hôn cô nhưng A Yến giận dỗi tránh mặt.
"Nếu anh không để ý đến em thì em vẫn cứ mặt dày bám lấy anh. Trừ khi anh thực sự không còn yêu em nữa."
Giang Thâm bị lời nói của cô làm cho bật cười “Chỉ vậy thôi hả?”
"Em không tin…" A Yến nhéo nhéo tai Giang Thâm "Ánh mắt của anh dịu dàng như vậy, sao lại bảo là không yêu em được chứ.”
Giang Thâm không trả lời mà nhìn vào bức ảnh chụp chung của 4 người bọn họ.
Bức ảnh đó nằm lặng lẽ trên bàn.
Từ trái qua: Giang Thâm, Lý Hiểu Văn, Phương Vũ và Triệu Lăng - người vẫn còn đang học đại học.
10
Tôi được Nguyệt Nguyệt đón về từ chỗ cảnh sát.
Bởi vì tôi ngồi bất động giữa đường nên cản trở người khác tham gia giao thông.
Nguyệt Nguyệt phải xin lỗi mãi rồi mới đón được tôi trở về.
“A Yến, hôm nay cậu bị làm sao vậy!” Cô ấy thắt dây an toàn cho tôi.
Trên mặt tôi vẫn còn dính vết bùn đất, toàn thân bụi bặm và bẩn thỉu. Tôi kiệt sức tựa vào cửa kính "Anh họ của cậu có quen ai ở Học viện Cảnh sát không?"
"Có, nhưng mà chuyện gì thế?"
"Giúp tớ tìm hiểu về Giang Thâm."
Tôi nhìn hình ảnh mình trong gương, khuôn mặt tái mét không còn giọt m.áu.
Đôi tay Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên chững lại, hình như cô ấy đã nhận ra điều gì đó nên sắc mặt cũng thay đổi "Được."
Lần này, đích thân anh họ của Nguyệt Nguyệt đã gọi điện thoại cho tôi, có lẽ anh ấy cũng biết tôi có quan hệ đặc biệt với Giang Thâm.
Nhưng câu đầu tiên lại là: "Đừng hỏi gì cả."
Tôi nắm chặt điện thoại "Tại sao vậy? "
Anh họ dừng lại một chút và nói câu cuối cùng "Bọn chúng biết cô đấy, vậy nên đừng hỏi gì nữa."
Lồ ng ngực của tôi hoàn toàn trống rỗng. Ký ức về kiếp trước bỗng hiện lên rất rõ ràng.
Anh sẽ không bao giờ làm liên lụy đến A Yến.
Câu nói này đã xé toạc khoảng trống trong trái tim tôi, và rắc muối lên vết thương vẫn còn đang rỉ m.áu.
Cho đến giờ phút này, tôi cuối cùng đã tìm ra câu trả lời. Và bí mật mà Giang Thâm dùng cả đời để che giấu.
"Trong trường hợp, ý em là giả sử ấy, nếu anh gặp chuyện rắc rối thật, thì anh sẽ làm gì?"
"Vậy chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn."
Mọi thứ trở nên rất rõ ràng.
Kiếp trước không phải Giang Thâm bỏ rơi tôi, mà là anh ấy đã ch.ết ngay trên đường đi đến hôn lễ.
Sau khi trọng sinh trở về 3 tháng trước đó, anh biết rõ kết cục về cái ch.ết của chính mình, nên lần này anh đã quyết tâm không mềm lòng nữa.
11.
"A Yến, hình như cậu thay đổi rồi."
Nguyệt Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, trên bàn vẫn còn lại một cốc sữa đậu nành.
Kể từ khi nhận cuộc gọi của anh họ cô ấy, tôi trở nên rất bình tĩnh, thường sẽ chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hoặc ngồi ngẩn ngơ và bất động cả một ngày.
"Nguyệt Nguyệt, hay là để tớ dọn ra ngoài."
"Nhà của tớ không tốt sao?"
Cô ấy nhíu mày "Cậu lại tự ý giảng hòa với Giang Thâm!"
"Đừng nghĩ nhiều, tớ muốn yên tâm học tập thôi."
Tôi uống sữa đậu nành và mỉm cười "Gần đây việc học hơi nặng, có thể tớ sẽ mất liên lạc một thời gian. Cậu giúp tớ chăm sóc bố mẹ nhé”
“Nhìn cậu nói kìa, chúng ta sao phải khách sáo vậy.” Cô ấy xua tay.
"Cậu cũng nhanh thi đậu nghiên cứu sinh đi, chọc tức cái tên Giang Thâm đó."
Không lâu sau, tôi dọn vào một căn chung cư rộng chừng 50m2, diện tích này không quá lớn, cũng chỉ vừa đủ cho một người ở. Nội thất bên trong và nồi niêu các thứ cũng là do tôi chuẩn bị.
Căn nhà được sắp xếp giống như khi tôi và Giang Thâm vẫn còn sống cùng nhau.
Tôi thậm chí còn không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa.
Một tuần trôi qua trong lặng lẽ.
Vì vậy, tôi đã đến đồn cảnh sát vào một buổi chiều thứ tư.
"Cô gặp khó khăn gì à?"
Tôi cúi đầu và viết một dãy biển số xe trên giấy "Giúp tôi kiểm tra cái này."
“Có chuyện gì vậy?” Cảnh sát nhìn tờ giấy rồi hỏi “Gây tai nạn rồi bỏ chạy sao?”
Tôi nắm chặt bàn tay mình "Tôi cũng không biết, có thể là một tội phạm, một kẻ buôn ma t.úy, hoặc cũng có khi… là chẳng có gì cả.”
Đây chính là chiếc xe tải đã đâm trực diện vào tôi ở kiếp trước, trong giờ phút đối diện với tử thần tôi đã ghi nhớ được dãy số này.
Bây giờ nghĩ lại, giống như chiếc xe đó… cố tình tiến về phía tôi.
Anh cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ “Cô nên biết hậu quả của việc báo án giả đấy.”
Tôi gật đầu "Làm ơn giúp tôi."
Anh ta bước vào trong, mãi một lúc sau thì có thêm vài người khác “Cô đi cùng chúng tôi.”
Đã mấy tháng rồi tôi mới gặp lại Trình Văn.
Bụng cô ấy đã hơi nhô lên một chút, Trình Văn rót cho tôi một cốc nước nóng rồi hỏi. “Cô lấy biển số xe này ở đâu?"
"Tôi không thể nói được."
Trình Văn nhận lấy tờ giấy "Được, tôi hiểu rồi, bây giờ trời cũng đã muộn, cô mau trở về đi.”
Tôi chỉ ngồi im không nhúc nhích.
"Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng cô và Giang Thâm đã chia tay rồi." Cô ấy nhắc nhở tôi "Hãy tự lo cho tính mạng của mình."
Tôi mỉm cười, đôi mắt hơi híp lại "Tôi hiểu mà, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ấy, nếu sau này..."
Tôi không nói hết, ánh mắt ngước lên nhìn Trình Văn.
Chắc hẳn anh ấy sẽ còn sống và trở về chứ, đúng không?
Ngay lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy cụp mắt xuống và nói.
"Trời đã muộn rồi, cô mau về đi."
Tôi như rơi vào một cái giếng sâu vô tận, càng vùng vẫy càng thêm tuyệt vọng.
Trước khi tôi rời đi, tôi nhìn vào cái bụng hơi nhô lên của cô ấy. Trình Văn khịt mũi, đôi mắt hơi đỏ “Không phải của Giang Thâm, bố của đứa trẻ là người mà hôm trước cô thấy trên bản tin.”
Không khí tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt.
Đường phố của Nam Thành vắng bóng người qua lại.
Một vài túi ni-lông dính chặt trên mặt đất, nhìn từ xa như những chiếc bánh phồng tôm giòn rụm.
Ồ, tôi lại nghĩ đến món bánh phồng tôm chiên của Giang Thâm.
Anh ấy chiên phồng tôm với dầu đậu nành vì tôi thích mùi vị này, lần nào Giang Thâm cũng phàn nàn là phồng tôm có mùi hơi khét.
Mà rõ ràng là do khẩu vị của anh khó chiều. Tôi còn bảo, nếu con của chúng tôi mà giống Giang Thâm thì chắc chắn sẽ rất khó nuôi.
Bầu trời đầy vẻ thê lương và xám xịt.
Tôi ngẩng đầu thở d ốc để ngăn những giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào ra.
Mấy hôm nay tôi không tìm được Giang Thâm, ngay cả gọi điện cho anh ấy cũng không được.
Cũng giống như những lần mà anh bảo là “đến công ty”, tôi không thể làm gì khác ngoài việc chờ mong trong vô vọng.
Buổi tối tôi cuộn tròn trên ghế sofa và mở bài đăng mà mình từng viết trước đây.
《Cuộc sống hàng ngày của tôi và J tiên sinh.》
(Họ Giang trong tiếng Trung là Jiāng, vậy nên J tiên sinh là để chỉ nam chính Giang Thâm á.)
Tôi gặp J tiên sinh tại một rạp chiếu phim.
Tôi vẫn nhớ đó là bộ phim Điệp vụ tam giác vàng, khi phim kết thúc tôi đã khóc rất lâu, thậm chí còn hắt hơi vào cả người đứng đằng trước.
Hahaha, bạn đoán đúng rồi đấy, người đó chính là J tiên sinh.
Lần đầu tiên tôi hắt xì hơi mà quên che miệng, đúng là xấu hổ không biết chui đi đâu cho hết. Vẻ mặt J tiên sinh muốn cười nhưng cười không được, anh ấy lấy ra một gói giấy đưa cho tôi.
"Đừng khóc nữa, cô mau lau mũi đi."
Anh ấy cao hơn tôi rất nhiều, trên người còn mặc một chiếc áo khoác da màu nâu sẫm nhìn rất đẹp trai.
Tôi lau mũi xong liền lén nhìn anh ấy vài lần. Chắc hẳn anh ấy chưa có bạn gái đâu nhỉ, nếu không thì cũng chẳng kiên nhẫn đứng đợi tôi như thế này.
Chủ post rất nhát gan, nhưng lần đầu tiên tôi đã dũng cảm xin Wechat của anh ấy.
Và anh ấy cũng đã đưa Wechat cho tôi, hahaha.
Nhưng lúc đầu J tiên sinh rất khó tán tỉnh, tôi cứ nói 3 câu thì anh ấy mới đáp lại một câu.
Nhưng tính tôi từ nhỏ đã cố chấp, dù J tiên sinh có phớt lờ tôi thì tôi vẫn làm phiền anh ấy mỗi ngày.
Hahaha, chị em hiểu lầm rồi, không phải anh ấy không thích tôi, chỉ là con người anh ấy rất khô khan và nhàm chán.
——
Tôi trở lại rồi đây, tôi vừa chiến tranh lạnh với J tiên sinh hơn 1 tuần liền.
Nguyên nhân là anh ấy đã biến mất ba ngày và còn không thèm trả lời tin nhắn của tôi.
Lúc đó lòng tôi như lửa đốt, vì những mối tình trước đây của tôi đều tan vỡ với những lý do rất vớ vẩn: Chẳng hạn như anh ta không thích phụ nữ, gia đình không cho yêu,... Tóm lại, chỉ cần mối quan hệ có vấn đề thì chắc chắn đã có sự xuất hiện của người thứ 3.
Vậy là J tiên sinh mất tích ba ngày, tôi mặc định là anh ấy muốn chia tay.
Hôm đó tôi đang thu dọn hành lý, thì bỗng nhiên anh ấy lại quay về!
Lúc ấy tôi đã nghĩ người này chắc hẳn có bệnh nên không quan tâm đến anh ấy nữa.
J tiên sinh vào bếp và chú tâm nấu cơm. Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, bèn lên tiếng trước và hỏi anh ấy đã đi đâu.
J tiên sinh trả lời là công ty khởi nghiệp đang gặp chút rắc rối, thi thoảng mất liên lạc là chuyện bình thường.
Tôi hỏi sao anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi, J tiên sinh đáp lại là điện thoại bị hỏng nên không xem được.
Trời đất ơi, anh ấy đang làm cái gì mà bí mật vậy?
Không phải là làm chuyện bất hợp pháp đấy chứ?
——
Nhờ các chị em gợi ý, cuối cùng J tiên sinh cũng đã nhớ được số điện thoại của tôi rồi.
Sau này kể cả điện thoại của anh ấy có rơi xuống Thái Bình Dương thì cũng phải tìm cách mà liên lạc lại với tôi.
Nghiêm túc cảnh báo các chị em yêu dấu: Yêu con trai cung Kim Ngưu thì cũng được, nhưng tâm sự nghiệp của bọn họ rất lớn đấy.
Ahhhh, tức quá đi mất!
Sinh nhật J tiên sinh là vào tuần sau, tôi đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho anh ấy!
Mong anh ấy khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!
——
J tiên sinh đưa tôi ra biển chơi, đường bờ biển đẹp thật đấy, tôi sẽ chụp thật nhiều hình ảnh cho các bạn xem.
——
Xin lỗi vì đã biến mất hơi lâu.
Chúng tôi gặp một tai nạn nhỏ nên đang ở trong bệnh viện chờ ngày hồi phục.
Còn về bờ biển, haizzz, thôi quên đi vậy.
Huhu nhưng mà cái xe hơi đó đắt tiền lắm đấy!
——
Chúng tôi không có chia tay, mọi chuyện vẫn ổn nha.
J tiên sinh là một người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, trước đây tôi không tin vào tình yêu, thế nhưng từ ngày gặp được anh thì mới dần dần cảm động.
Tôi phải làm sao bây giờ, tôi muốn kết hôn, nhưng hình như anh ấy có ý định khác…
——
Hahaha, xin lỗi mọi người, không ngờ đã lâu lắm rồi tôi mới online trở lại.
Chà, mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất ổn định. Cảm ơn những lời chúc phúc của tất cả mọi người.
Nguyên nhân là do cuộc sống vợ chồng trẻ hơi ngại ngùng, viết ra lại sợ mọi người phải ăn cơm chó.
Tất cả những gì tôi có thể nói là, J tiên sinh quả thực rất tuyệt vời, hình như anh ấy còn đang bí mật tập thể hình nữa.
Người ta bảo đàn ông Kim Ngưu ngày càng “đội vợ lên đầu”, hahaha tôi cũng thấy vậy đấy.
Mà gần đây tôi lười quá, sau này có thể sẽ không cập nhật thường xuyên như trước nữa, mọi người cứ xem như tùy duyên nhé.
——
Thời gian đã dừng lại một năm trước, và nhiều người đã thúc giục tôi cập nhật thêm bài đăng.
"Ngồi xuống đợi chủ thớt."
"Chúc 2 bạn gặp nhiều may mắn!"
…
Hóa ra tôi và Giang Thâm từng có nhiều kỷ niệm đẹp như vậy.
Sau một năm, cuối cùng tôi cũng cập nhật thêm bài viết của mình.
“Tôi đã kết hôn với J tiên sinh rồi!
Là có bảo bảo rồi mới cưới nhau, chơi lớn một chút hahaha.
J tiên sinh dạo này đang đi công tác và ngày nào cũng gọi điện cho tôi để báo tin bình an, mong là anh ấy sẽ sớm trở về.”
Bên dưới đã có thêm bình luận.
“Chủ thớt mất tích đã về rồi đấy à?”
"Uiiii, couple mà tôi đu cuối cùng cũng đã hạnh phúc."
"Bảo bảo được mấy tuổi rồi?"
Đầu ngón tay tôi lưu lại trên màn hình một hồi, sau đó chậm rãi gõ từng chữ "Bốn tháng."
"Chúc mừng, chúc mừng, con tôi cũng được bốn tháng rồi!"
Khu vực bình luận tràn ngập tiếng chúc phúc, tôi ngồi lặng lẽ trong bóng đêm đen như mực, có một khoảnh khắc nào đó, tôi thực sự đã trở thành người ở trong bài đăng kia.
Đêm hôm ấy, tôi lại có một giấc mơ dài.
Trên đường bờ biển đầy ánh mặt trời, từng tia nắng ấm áp chiếu qua thân thể tôi.
Cứ tưởng lại mơ thấy cảnh mình thoát ch.ết, thế nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Giang Thâm đứng trên boong tàu và vẫy tay với tôi.
Tôi hơi xấu hổ vì nhớ ra mình là người đề nghị chia tay với anh ấy trước, bây giờ câu đầu tiên nên nói thế nào nhỉ.
Dù sao thì… cũng phải nói điều gì đó chứ.
"Anh…"
"A Yến, đến lúc anh phải đi rồi."
Lời nói như mắc kẹt trong cổ họng Giang Thâm, phải mất vài phút sau tôi mới hiểu được anh ấy đang nói cái gì.
"Anh đi đâu?"
Giang Thâm không trả lời, chỉ là dang rộng cánh tay rồi bảo "Lại đây ôm anh."
Tôi ngây ngẩn cả người, hình như có điều gì đó không ổn, cảm giác sợ hãi ập đến trong tâm trí tôi.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, tôi nhào vào lòng Giang Thâm và khóc nức nở “Em tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Giang Thâm hôn nhẹ lên mặt tôi "Đừng khóc nữa, em khóc không đẹp chút nào. A Yến của chúng ta khi cười là đẹp nhất.”
Tôi ôm chặt lấy anh "Vậy em cười cho anh xem nhé, em cười rồi thì anh sẽ không đi nữa đúng không?”
Tôi cố gắng lau nước mắt trên mặt, đứng cạnh anh vừa khóc lại vừa cười.
"Anh nhìn đi, em không có khóc mà…"
"A Yến..." Giang Thâm tiếc nuối sờ lên khuôn mặt tôi “Anh còn chưa kịp tổ chức sinh nhật cho em nữa, mà bây giờ cũng đã muộn rồi. Vậy anh sẽ chúc mừng sinh nhật trước, chúc em sinh nhật lần thứ 100 vui vẻ.”
"Đừng..." Tôi bật khóc nức nở “Không cần trăm tuổi, em không muốn trăm tuổi…”
Khóe miệng Giang Thâm hơi mấp máy, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống gò má anh.
"A Yến, xin lỗi em."
Trên vai trái của anh xuất hiện một giọt m.áu đỏ tươi, rồi dần dần nở ra như những đóa hoa hải đường diễm lệ.
Ánh mắt của tôi cũng bắt đầu mờ nhạt.
Từng cơn gió biển mang theo hương vị mặn chát, tôi như một người mù đứng giữa không trung, cố gắng bấu víu vào tất cả những gì mình có thể nhận thức được.
Giang Thâm đang biến mất.
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, cánh tay tôi siết chặt anh ấy như đang nắm lấy một chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Nhưng tôi chỉ nghe thấy anh ấy nhẹ giọng dỗ dành bên tai “Ngoan, em kết hôn với người khác đi nhé.”
Bình minh dần ló dạng, tôi ngồi trong bóng tối mịt mù và gõ điên cuồng vào màn hình điện thoại.
"J tiên sinh vừa gọi cho tôi, ngày mai anh ấy sẽ về!"
"Tôi gặp ác mộng nhưng người ta bảo giấc mơ đối lập với thực tế, nên chắc không sao đâu.”
"Tôi muốn chuẩn bị món quà bất ngờ cho anh ấy. Các chị em có lời khuyên gì cho tôi không?"
Bóng đêm còn chưa tiêu tan, mọi người vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Vậy nên đáp lại câu hỏi của tôi chỉ có sự im lặng ch.ết người.
Mặt trời vừa mọc ở phía đông, tôi mặc thêm quần áo rồi bước đến đồn cảnh sát giống như một con rối gỗ.
Bây giờ vẫn đang quá sớm.
Đèn đường còn chưa kịp tắt.
Tôi đứng bên đường chờ đợi, tay chân lạnh ngắt như một tảng băng.
Thực ra tôi cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa, như thể chỉ vài giây tiếp theo Giang Thâm sẽ xuất hiện ở một góc phố nào đó và mỉm cười với tôi.
Tôi nghĩ về ngày ở lễ đường Garden Hall hôm đó, nếu tôi dũng cảm đuổi theo anh ấy thì tốt rồi, bây giờ cũng không phải đợi lâu như vậy.
Tôi lấy điện thoại ra và xem một vài bài đăng khác.
“Làm sao để quay lại với bạn trai cũ.”
“Nhắn tin trước cho anh ấy.”
Tôi mở giao diện nhắn tin lên và nhập một dòng chữ: Anh đang làm gì thế? Em rất nhớ anh.
Tin nhắn đã soạn ra rồi, nhưng tôi chần chờ mãi vẫn không bấm vào nút gửi đi. Bây giờ có lẽ Giang Thâm đang còn ngủ, đợi trời sáng rồi tôi sẽ gửi tin nhắn này cho anh ấy vậy.
Bình minh đã lên, ánh nắng rực rỡ xua tan đi màn đêm lạnh lẽo.
Ngay khi đèn đường vừa tắt, một chiếc ô tô màu đen từ ngã tư rẽ vào.
Sỏi đá trên đường phát ra tiếng kêu lạo xạo.
Tôi nắm chặt điện thoại của mình và bất động nhìn chiếc xe trước mặt.
Xe dừng lại trước đồn cảnh sát, khoảng 4 người đàn ông bước xuống xe, họ đều là những khuôn mặt xa lạ và từng bước tiến về phía tôi.
Tôi nắm chặt bàn tay, hơi thở gấp gáp và đôi môi run rẩy, lồ ng ngực ngột ngạt như sắp tắt thở đến nơi.
Họ bước đến gần tôi và đồng loạt cúi chào.
Điện thoại trên tay rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.
Tin nhắn đó không bao giờ có thể gửi đi được nữa.
Sáng sớm ngày 13/12/2021 là thời điểm lạnh nhất của mùa đông Nam Thành.
Tôi quỳ trên mặt đất phủ đầy sương muối và khóc nấc lên thảm thiết.
Giang Thâm, cuối cùng anh cũng bỏ rơi em rồi.
- -----
P/s: Sốp lại ngoi lên khóc thuê cho nam 9 =))) khổ thân ông ý.
Vì nam chính yêu nữ chính 5 năm, mà theo lời nữ 9 thì khoảng 2, 3 năm gần đây nam chính mới "thường xuyên biến mất", tức là nhiệm vụ bí mật đó là bất ngờ. Nam 9 không thể nói với nữ 9 được, mà lúc đó yêu nhau mấy năm rồi cũng không nỡ chia tay.
Với lại spoil nhẹ nhẹ 1 chú là ở phần Ngoại truyện của Giang Thâm (lát nữa đăng) thì ông ý đã hoàn thành xong nhiệm vụ đó rồi mới yên tâm kết hôn với nữ 9. Nhưng nam 9 không ngờ được là có tội phạm lọt lưới rồi quay lại báo thù ông ý với nữ 9, vậy nên sau khi sống lại nam 9 mới cắt đứt hoàn toàn với nữ 9 để tránh bị báo thù.
Chứ kiếp trước khi xong việc rồi thì ông ý không còn là đặc vụ ngầm nữa, vẫn muốn kết hôn với sống hạnh phúc với nữ 9 mà hmuhmu =)))
/7
|