Tần Cửu nghe vậy, cảm giác máu huyết đang bị đè ép trong cổ họng, có thể phun ra bất cứ khi nào.
Là ai, ở ôn tuyền một mực không chịu đi, nói cho dù có bị thương cũng phải giúp nàng luyện công? Bây giờ lại nói mình bị cưỡng ép. Nhưng việc này, Tần Cửu cũng không rảnh so đo với hắn, cũng may hắn không phát hiện nàng đã cho hắn uống huyễn dược.
Nghiêm vương, hình như đây không phải lúc nói những chuyện này! Tần Cửu vội vàng chuyển đề tài.
Gió mạnh thổi qua tán cây, tạo thành tiếng xào xạc sắc lẹm. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, Nhan Túc đứng lặng gần đó, nhìn qua cao ngạo mà tịch mịch.
Nhan Duật liếc liếc Nhan Túc, tiếp tục vô lại nói: Khó mà làm được, nếu ta không thể có được sự cam đoan của nàng, thì sao có thể an tâm!
Đối với sự càn quấy này của Nhan Duật, Tần Cửu đã từng được lĩnh giáo qua, ít nhiều cũng thành quen. Có điều, đối với chuyện hắn không phân nặng nhẹ trên chiến trường vào giờ phút này, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Tần Cửu chỉ về phía binh sĩ cách đó không xa nói: Hiện tại đang ở chiến trường, liệu chúng ta còn mạng quay trở về không vẫn chưa rõ, vương gia nên tập trung đối phó với Thiên Thần Tông thì hơn. Nữ tử vừa rồi ném đạn lưu ly chính là Trương Ngọc Lan, ả là hộ pháp của Thiên Thần Tông, võ nghệ cao thâm khó lường, chúng ta không thể khinh địch.
Hộ pháp của Thiên Thần Tông ư? Vậy nhất định phải rất lợi hại? Nhan Duật lười biếng hỏi.
Tất nhiên, hộ pháp chỉ dưới Tông chủ. Ả có sở trường là dùng độc, bề ngoài ấm áp hiền lành, nhưng lòng dạ lại tàn nhẫn, đã có rất nhiều người bị vẻ bề ngoài của ả đánh lừa. Tần Cửu thản nhiên nói.
Nhan Duật hí mắt cười, Ả dù có lợi hại hơn, có Lệ Châu Nhi ở đây, e là cũng không thể tổn hại đến An Lăng vương.
Nghe hắn nói vậy, hẳn là vừa rồi đã nhìn thấy nàng cứu Nhan Túc. Nhưng đối với mấy lời ghen tuông này của hắn, Tần Cửu cũng không để ý lắm.
Nhưng nghe nàng nói vậy, ta chợt cảm thấy rất tò mò, ta thích nhất là đối phó với những người như thế, chi bằng giao ả cho ta đi! Nhan Duật xoắn tay áo lên nói.
Giao cho ngươi? Tần Cửu hí mắt, Ý ngươi là, ngươi muốn đi đối phó với Trương Ngọc Lan?
Đúng vậy! Nhan Duật hí mắt nhìn về khu rừng rậm rạp phía trước, lười nhác nói.
Ngươi muốn đối phó với ả như thế nào? Tần Cửu nhíu mi hỏi.
Nhan Duật vươn tay chỉ vào mặt mình, không chút xấu hổ bảo, Tất nhiên là bằng khuôn mặt tuấn mỹ vô song, quyến rũ chết người này của bản vương.
Khóe môi Tần Cửu giật giật, nếu không phải do tình hình hiện tại không thích hợp, có lẽ nàng đã bật cười thành tiếng. Nhan Duật này, hắn không chỉ riêng tự đại, mà còn cự kỳ đề cao bản thân mình.
Vương gia đúng là tuấn mỹ vô song không ai sánh bằng, chỉ tiếc, Trương Ngọc Lan người ta không phải kẻ háo sắc. Tần Cửu lườm nguýt Nhan Duật, không chút do dự tạt cho hắn một gáo nước lạnh, Đây là chiến trường, không phải sân khấu kịch của vương gia ở Phượng Minh các, Trương Ngọc Lan cũng không phải khán giả mê hí kịch dễ dàng bị ngươi mê hoặc. Ngươi muốn đầu của ả, ả sẽ nhô đầu ra cho ngươi chém chắc!
Nếu bản vương có thể biến nơi này thành sân khấu kịch, thì nàng tính sao? Nhan Duật thoáng cười, hắn cười đường hoàng mà mê hoặc, mang theo một luồng tà khí giảo hoạt, làm cho Tần Cửu nhịn không được có chút kinh hãi.
Mang trường thương của bản vương đến đây! Nhan Duật biếng nhác nói.
Ngay lập tức có người hầu mang trường thương đến cho hắn.
Đây chính là cây Bá Vương thương ngày đó Nhan Duật dùng so tài hất xe với Niếp Nhân, cây thương này không có hoa tiêu như những cây thương khác, gáy thương chạm hoa văn uốn lượn, mũi thương màu đen sẫm.
Nhan Duật nhận lấy trường thường, nhìn Tần Cửu cười bảo: Hiện tại, không phải Trương Ngọc Lan đang chỉ huy Thiên Thần sao, bản vương sẽ mang đầu ả về cho nàng.
Nhan Túc vẫn luôn đứng phía sau cách hai người không xa, nhìn hai người giương giương múa kiếm, tựa như không hề để ý, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm trang, phảng phất rất giống mặt hồ đóng băng. Hiện tại nhìn thấy Nhan Duật kiên trì muốn đi, chen vào nói: Thất thúc, muốn đánh bại Thiên Thần Tông, cũng không nhất định phải đi bắt chủ soái trước. Nhan Duật khoát tay áo, Túc Nhi, đây là chuyện của ta và Cửu gia, con đừng nhúng tay vào. Cửu gia, nếu ta có thể mang đầu của Trương Ngọc Lan về, nàng sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ?
Tần Cửu hiểu nếu đêm nay mình không cho Nhan Duật một câu trả lời, hẳn là hắn sẽ không buông tha cho nàng. Tuy nhiên, nàng cũng không muốn vì một câu của nàng mà hắn phải đi liều mạng. Nàng đành hết sức bất đắc dĩ đáp: Ngươi không cần đi lấy mạng Trương Ngọc Lan. Nếu tối nay ta có thể bình yên trở ra ngoài, có thể sống khỏe mạnh, ta sẽ chịu trách nhiệm, được không?
Chịu trách nhiệm thôi mà, dĩ nhiên có rất nhiều cách khác nhau, suy cho cùng, nếu lúc đó thật sự không được, thì nàng sẽ nói sự thật cho hắn biết, rằng nàng không hề động đến hắn, vậy phải chịu trách nhiệm cái gì đây? Chẳng qua, vấn đề là nàng cực kỳ sợ phải nói ra sự thật, nếu không, hắn biết mình bị nàng trêu đùa, không biết sẽ lại sinh ra chuyện gì.
Lệ Châu Nhi đã nói thì phải giữ lời đấy nhé! Vì những lời này của Lệ Châu Nhi, ta sẽ đi thu phục Trương Ngọc Lan ấy! Khóe môi Nhan Duật tràn ra một nụ cười, nụ cười này không giống những nụ cười xinh đẹp tà mị trước đây nàng từng nhìn thấy, mà là một nụ cười vô cùng rạng rỡ, trong nháy mắt nhìn thấy sự tươi cười ấy, sẽ có cảm giác sung sướng như bắt gặp trăm hoa nở rộ, chứng tỏ trong lòng Nhan Duật đang rất vui vẻ.
Tần Cửu không biết vì sao, trong lòng bỗng dưng nhảy dựng, bàn tay trong tay áo cũng hơi run lên.
Nếu có thể giết chết Trương Ngọc Lan, hiển nhiên là một chuyện tốt không thể tốt hơn, tục ngữ có câu cầm tặc cầm vương [*], đến lúc đó, sẽ rất dễ đối phó với những người Thiên Thần Tông còn lại. Có điều, Tần Cửu cũng không nghĩ sẽ để Nhan Duật đi mạo hiểm.
*Bắt giặc bắt vua.
Ngươi thật sự không cần đi mạo hiểm! Tần Cửu nhíu mi nói.
Nhan Duật cũng không đáp, chỉ nhìn nàng mỉm cười, rồi mang theo mấy trăm phủ binh của hắn đi về phía trước.
Binh sĩ Thiên Thần Tông tập hợp lại, đang chuẩn bị tấn công tiếp, nhưng vào lúc này, thấy có một bóng đen vọt ra ngoài. Người Thiên Thần Tông hiểu là có kẻ muốn phá vây, Trương Ngọc Lan liền ra lệnh một tiếng, vố số tên chi chít vút về phía bóng đen kia. Một lát sau, bóng đen kia đã trúng tên ngã xuống đất. Ngay sau đó, lại có một bóng đen khác lao ra ngoài, giống như không hề e sợ cung tên bên này của bọn họ, quyết sống chết phá vây. Lại thêm một bóng người ngã xuống, nhưng lại có những bóng người khác lờ mờ vọt ra.
Trương Ngọc Lan lạnh lùng cười, xem ra người của Minh Nguyệt sơn trang đã không còn cầm cự được nữa. Ả sớm đã biết, ở Minh Nguyệt sơn trang ngoài Kim Ngô Vệ của Nhan Túc và Kiêu Kỵ Binh, cũng chỉ có một ngàn phủ binh của Nhan Duật, nhân số không nhiều.
Giờ phút này, bọn họ lại chọn lựa hy sinh nhiều người như thế, chỉ vì muốn phá vây, có thể thấy được đúng là không còn cầm cự được nữa, mới liều chết phá vây đi cầu viện trợ. Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Lan liền không chút do dự chỉ huy binh sĩ Thiên Thần Tông bắn tên.
Tuy nhiên, rất nhanh ả đã nhận ra có gì đó không đúng. Bởi vì người bên phía kẻ địch vừa ngã xuống, đã ngay lập tức có người tiếp theo lao ra. Một người vừa ngã xuống, ngay lập tức đã có người khác thay thế. Dần dần, Trương Ngọc Lan phát hiện tên của bọn họ không đủ dùng, mà nhân số bên kẻ địch lại không hề giảm đi. Ngay khi ả vừa nhận ra sự bất thường này, đối phương bỗng nhiên phát tên tấn công mạnh mẽ.
Tên chi chít trút xuống như một bức màn, so với cơn mưa to mùa hè còn vội vã và mạnh mẽ hơn. Mà thứ làm cho ả bối rối chính là, những mũi tên này vốn là những mũi tên từ binh sĩ của bọn họ, cũng chính là những mũi tên vừa nãy bọn họ đã bắn ra. Trương Ngọc Lan rốt cuộc ngộ ra, bóng người mà họ không thể thấy rõ trong màn đêm, lúc đầu có lẽ là những người rơm, sau đó, những binh sĩ xung phong liều chết hẳn cũng là giấu mình sau những người rơm kia. Cho nên bọn họ không thể bắn trúng được ai, mặt khác kẻ địch lại thu thêm được rất nhiều tên. 1
Đôi mắt lóng lánh của Trương Ngọc Lan chợt lóe, đang muốn chỉ huy binh sĩ rút lui. Mưa tên đã ngừng lại, lại có một bóng đen khác vọt ra. Trương Ngọc Lan lạnh lùng cười, không biết đây rốt cuộc là người thật hay là người rơm.
Ngay trong một chớp mắt do dự đó, bóng đen kia đã nhảy vọt đến, trường thương trong tay khẽ đảo, một sức lực mạnh mẽ ập đến. Nơi trường thương quét qua, có vô số binh sĩ Thiên Thần Tông ngã xuống đất, quả thật sức công phá còn mạnh hơn cả đạn lưu ly trong tay Trương Ngọc Lan. Tay phải Trương Ngọc Lan cầm kiếm, tay trái siết chặt viên đạn lưu ly cuối cùng. Nhanh như sấm chớp, người kia đã vút đến trước mắt.
Trương Ngọc Lan trải qua vô số các trận chiến lớn nhỏ, càng không dễ dàng gì bước lên được chức hộ pháp. Nhưng trong một khắc này, cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến giờ ả cảm thấy bị cái chết đe dọa như thế. Đối phương đâm thương đến, nhìn như rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật lại mang theo nội lực khuấy động tựa dời sông lấp bể đâm vào lục phủ ngũ tạng của ả.
Một thương này rất nhanh, dường như vượt qua cả khái niệm thời gian, trong khoảnh khắc ả bị đâm, thời gian như ngừng lại. Bên trong bóng đêm, ả cũng không thể thấy rõ thanh trường thương kia, chỉ thấy một bóng kim loại nhoáng lên đâm vào trước ngực mình.
Kiếm trong tay ả chỉ mới rút ra được một nửa, đã không còn sức lực để rút ra tiếp.
Đạn lưu ly trên tay trái rơi lạch cạch xuống đất, bị người kia dùng mũi chân đá đi, bay ra ngoài. Ả nhờ đạn lưu ly lóe sáng ở xa xa, phút chốc nhìn thấy được người đối diện, tóc đen tuấn mỹ, ánh mắt đen láy lắng đọng hàn ý lạnh như băng, tuy nhiên khóe môi lại đang nở một nụ cười xán lạn như hoa xuân.
Một ác ma vô cùng tuấn mỹ, hoặc nói chính xác là Tu La địa ngục. 1
Trương Ngọc Lan ôm vết thương trên ngực té xuống đất.
——-
Tần Cửu và Nhan Túc không thể đuổi kịp nhóm người Nhan Duật, bọn họ chỉ đành đứng phía sau tiếp ứng cho hắn. Trong lòng Tần Cửu có chút lo lắng, giả như Nhan Duật xảy ra chuyện bất trắc gì, nàng chẳng phải trở thành kẻ đầu sỏ hại chết hắn sao.
Tiếng hoan hô của binh sĩ từ phía trước truyền đến, nghe Kim Ngô Vệ báo lại, rằng binh sĩ Thiên Thần Tông đã bị đánh bại, Nghiêm vương Nhan Duật chính tay giết chết thủ lĩnh của Thiên Thần Tông.
Lúc này, hừng Đông đang dần ửng xám trắng, bình minh sẽ đến rất nhanh.
Gió theo núi rừng ùa đến, làm cho quần áo của Tần Cửu phiên phiêu trong gió, đối với chuyện Nhan Duật thật sự có thể giết Trương Ngọc Lan, nàng cảm thấy thật khó tin. Tần Cửu và Nhan Túc theo Kim Ngô Vệ, Kiêu Kỵ Binh thừa thắng đuổi bắt Thiên Thần Tông, đúng lúc nhìn thấy Nhan Duật sải bước quay trở về. Bình minh nhẹ nhàng ve vuốt, lay động quần áo vấy máu của hắn, hắn nhìn Tần Cửu cười bảo: Lệ Châu Nhi, nhớ kĩ những gì nàng đã hứa!
Tần Cửu nhìn nụ cười trên khóe môi Nhan Duật, trong nháy mắt, nàng thật sự hoài nghi, Nhan Duật đã dùng chính dung nhan tuấn mỹ đưa Trương Ngọc Lan vào mũi thương của mình. Song, nàng hiểu, vốn dĩ không có khả năng đó.
Nàng cảm thấy, từ trước đến giờ, vẫn là nàng đã đánh giá thấp hắn.
Là ai, ở ôn tuyền một mực không chịu đi, nói cho dù có bị thương cũng phải giúp nàng luyện công? Bây giờ lại nói mình bị cưỡng ép. Nhưng việc này, Tần Cửu cũng không rảnh so đo với hắn, cũng may hắn không phát hiện nàng đã cho hắn uống huyễn dược.
Nghiêm vương, hình như đây không phải lúc nói những chuyện này! Tần Cửu vội vàng chuyển đề tài.
Gió mạnh thổi qua tán cây, tạo thành tiếng xào xạc sắc lẹm. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, Nhan Túc đứng lặng gần đó, nhìn qua cao ngạo mà tịch mịch.
Nhan Duật liếc liếc Nhan Túc, tiếp tục vô lại nói: Khó mà làm được, nếu ta không thể có được sự cam đoan của nàng, thì sao có thể an tâm!
Đối với sự càn quấy này của Nhan Duật, Tần Cửu đã từng được lĩnh giáo qua, ít nhiều cũng thành quen. Có điều, đối với chuyện hắn không phân nặng nhẹ trên chiến trường vào giờ phút này, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Tần Cửu chỉ về phía binh sĩ cách đó không xa nói: Hiện tại đang ở chiến trường, liệu chúng ta còn mạng quay trở về không vẫn chưa rõ, vương gia nên tập trung đối phó với Thiên Thần Tông thì hơn. Nữ tử vừa rồi ném đạn lưu ly chính là Trương Ngọc Lan, ả là hộ pháp của Thiên Thần Tông, võ nghệ cao thâm khó lường, chúng ta không thể khinh địch.
Hộ pháp của Thiên Thần Tông ư? Vậy nhất định phải rất lợi hại? Nhan Duật lười biếng hỏi.
Tất nhiên, hộ pháp chỉ dưới Tông chủ. Ả có sở trường là dùng độc, bề ngoài ấm áp hiền lành, nhưng lòng dạ lại tàn nhẫn, đã có rất nhiều người bị vẻ bề ngoài của ả đánh lừa. Tần Cửu thản nhiên nói.
Nhan Duật hí mắt cười, Ả dù có lợi hại hơn, có Lệ Châu Nhi ở đây, e là cũng không thể tổn hại đến An Lăng vương.
Nghe hắn nói vậy, hẳn là vừa rồi đã nhìn thấy nàng cứu Nhan Túc. Nhưng đối với mấy lời ghen tuông này của hắn, Tần Cửu cũng không để ý lắm.
Nhưng nghe nàng nói vậy, ta chợt cảm thấy rất tò mò, ta thích nhất là đối phó với những người như thế, chi bằng giao ả cho ta đi! Nhan Duật xoắn tay áo lên nói.
Giao cho ngươi? Tần Cửu hí mắt, Ý ngươi là, ngươi muốn đi đối phó với Trương Ngọc Lan?
Đúng vậy! Nhan Duật hí mắt nhìn về khu rừng rậm rạp phía trước, lười nhác nói.
Ngươi muốn đối phó với ả như thế nào? Tần Cửu nhíu mi hỏi.
Nhan Duật vươn tay chỉ vào mặt mình, không chút xấu hổ bảo, Tất nhiên là bằng khuôn mặt tuấn mỹ vô song, quyến rũ chết người này của bản vương.
Khóe môi Tần Cửu giật giật, nếu không phải do tình hình hiện tại không thích hợp, có lẽ nàng đã bật cười thành tiếng. Nhan Duật này, hắn không chỉ riêng tự đại, mà còn cự kỳ đề cao bản thân mình.
Vương gia đúng là tuấn mỹ vô song không ai sánh bằng, chỉ tiếc, Trương Ngọc Lan người ta không phải kẻ háo sắc. Tần Cửu lườm nguýt Nhan Duật, không chút do dự tạt cho hắn một gáo nước lạnh, Đây là chiến trường, không phải sân khấu kịch của vương gia ở Phượng Minh các, Trương Ngọc Lan cũng không phải khán giả mê hí kịch dễ dàng bị ngươi mê hoặc. Ngươi muốn đầu của ả, ả sẽ nhô đầu ra cho ngươi chém chắc!
Nếu bản vương có thể biến nơi này thành sân khấu kịch, thì nàng tính sao? Nhan Duật thoáng cười, hắn cười đường hoàng mà mê hoặc, mang theo một luồng tà khí giảo hoạt, làm cho Tần Cửu nhịn không được có chút kinh hãi.
Mang trường thương của bản vương đến đây! Nhan Duật biếng nhác nói.
Ngay lập tức có người hầu mang trường thương đến cho hắn.
Đây chính là cây Bá Vương thương ngày đó Nhan Duật dùng so tài hất xe với Niếp Nhân, cây thương này không có hoa tiêu như những cây thương khác, gáy thương chạm hoa văn uốn lượn, mũi thương màu đen sẫm.
Nhan Duật nhận lấy trường thường, nhìn Tần Cửu cười bảo: Hiện tại, không phải Trương Ngọc Lan đang chỉ huy Thiên Thần sao, bản vương sẽ mang đầu ả về cho nàng.
Nhan Túc vẫn luôn đứng phía sau cách hai người không xa, nhìn hai người giương giương múa kiếm, tựa như không hề để ý, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm trang, phảng phất rất giống mặt hồ đóng băng. Hiện tại nhìn thấy Nhan Duật kiên trì muốn đi, chen vào nói: Thất thúc, muốn đánh bại Thiên Thần Tông, cũng không nhất định phải đi bắt chủ soái trước. Nhan Duật khoát tay áo, Túc Nhi, đây là chuyện của ta và Cửu gia, con đừng nhúng tay vào. Cửu gia, nếu ta có thể mang đầu của Trương Ngọc Lan về, nàng sẽ chịu trách nhiệm với ta chứ?
Tần Cửu hiểu nếu đêm nay mình không cho Nhan Duật một câu trả lời, hẳn là hắn sẽ không buông tha cho nàng. Tuy nhiên, nàng cũng không muốn vì một câu của nàng mà hắn phải đi liều mạng. Nàng đành hết sức bất đắc dĩ đáp: Ngươi không cần đi lấy mạng Trương Ngọc Lan. Nếu tối nay ta có thể bình yên trở ra ngoài, có thể sống khỏe mạnh, ta sẽ chịu trách nhiệm, được không?
Chịu trách nhiệm thôi mà, dĩ nhiên có rất nhiều cách khác nhau, suy cho cùng, nếu lúc đó thật sự không được, thì nàng sẽ nói sự thật cho hắn biết, rằng nàng không hề động đến hắn, vậy phải chịu trách nhiệm cái gì đây? Chẳng qua, vấn đề là nàng cực kỳ sợ phải nói ra sự thật, nếu không, hắn biết mình bị nàng trêu đùa, không biết sẽ lại sinh ra chuyện gì.
Lệ Châu Nhi đã nói thì phải giữ lời đấy nhé! Vì những lời này của Lệ Châu Nhi, ta sẽ đi thu phục Trương Ngọc Lan ấy! Khóe môi Nhan Duật tràn ra một nụ cười, nụ cười này không giống những nụ cười xinh đẹp tà mị trước đây nàng từng nhìn thấy, mà là một nụ cười vô cùng rạng rỡ, trong nháy mắt nhìn thấy sự tươi cười ấy, sẽ có cảm giác sung sướng như bắt gặp trăm hoa nở rộ, chứng tỏ trong lòng Nhan Duật đang rất vui vẻ.
Tần Cửu không biết vì sao, trong lòng bỗng dưng nhảy dựng, bàn tay trong tay áo cũng hơi run lên.
Nếu có thể giết chết Trương Ngọc Lan, hiển nhiên là một chuyện tốt không thể tốt hơn, tục ngữ có câu cầm tặc cầm vương [*], đến lúc đó, sẽ rất dễ đối phó với những người Thiên Thần Tông còn lại. Có điều, Tần Cửu cũng không nghĩ sẽ để Nhan Duật đi mạo hiểm.
*Bắt giặc bắt vua.
Ngươi thật sự không cần đi mạo hiểm! Tần Cửu nhíu mi nói.
Nhan Duật cũng không đáp, chỉ nhìn nàng mỉm cười, rồi mang theo mấy trăm phủ binh của hắn đi về phía trước.
Binh sĩ Thiên Thần Tông tập hợp lại, đang chuẩn bị tấn công tiếp, nhưng vào lúc này, thấy có một bóng đen vọt ra ngoài. Người Thiên Thần Tông hiểu là có kẻ muốn phá vây, Trương Ngọc Lan liền ra lệnh một tiếng, vố số tên chi chít vút về phía bóng đen kia. Một lát sau, bóng đen kia đã trúng tên ngã xuống đất. Ngay sau đó, lại có một bóng đen khác lao ra ngoài, giống như không hề e sợ cung tên bên này của bọn họ, quyết sống chết phá vây. Lại thêm một bóng người ngã xuống, nhưng lại có những bóng người khác lờ mờ vọt ra.
Trương Ngọc Lan lạnh lùng cười, xem ra người của Minh Nguyệt sơn trang đã không còn cầm cự được nữa. Ả sớm đã biết, ở Minh Nguyệt sơn trang ngoài Kim Ngô Vệ của Nhan Túc và Kiêu Kỵ Binh, cũng chỉ có một ngàn phủ binh của Nhan Duật, nhân số không nhiều.
Giờ phút này, bọn họ lại chọn lựa hy sinh nhiều người như thế, chỉ vì muốn phá vây, có thể thấy được đúng là không còn cầm cự được nữa, mới liều chết phá vây đi cầu viện trợ. Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Lan liền không chút do dự chỉ huy binh sĩ Thiên Thần Tông bắn tên.
Tuy nhiên, rất nhanh ả đã nhận ra có gì đó không đúng. Bởi vì người bên phía kẻ địch vừa ngã xuống, đã ngay lập tức có người tiếp theo lao ra. Một người vừa ngã xuống, ngay lập tức đã có người khác thay thế. Dần dần, Trương Ngọc Lan phát hiện tên của bọn họ không đủ dùng, mà nhân số bên kẻ địch lại không hề giảm đi. Ngay khi ả vừa nhận ra sự bất thường này, đối phương bỗng nhiên phát tên tấn công mạnh mẽ.
Tên chi chít trút xuống như một bức màn, so với cơn mưa to mùa hè còn vội vã và mạnh mẽ hơn. Mà thứ làm cho ả bối rối chính là, những mũi tên này vốn là những mũi tên từ binh sĩ của bọn họ, cũng chính là những mũi tên vừa nãy bọn họ đã bắn ra. Trương Ngọc Lan rốt cuộc ngộ ra, bóng người mà họ không thể thấy rõ trong màn đêm, lúc đầu có lẽ là những người rơm, sau đó, những binh sĩ xung phong liều chết hẳn cũng là giấu mình sau những người rơm kia. Cho nên bọn họ không thể bắn trúng được ai, mặt khác kẻ địch lại thu thêm được rất nhiều tên. 1
Đôi mắt lóng lánh của Trương Ngọc Lan chợt lóe, đang muốn chỉ huy binh sĩ rút lui. Mưa tên đã ngừng lại, lại có một bóng đen khác vọt ra. Trương Ngọc Lan lạnh lùng cười, không biết đây rốt cuộc là người thật hay là người rơm.
Ngay trong một chớp mắt do dự đó, bóng đen kia đã nhảy vọt đến, trường thương trong tay khẽ đảo, một sức lực mạnh mẽ ập đến. Nơi trường thương quét qua, có vô số binh sĩ Thiên Thần Tông ngã xuống đất, quả thật sức công phá còn mạnh hơn cả đạn lưu ly trong tay Trương Ngọc Lan. Tay phải Trương Ngọc Lan cầm kiếm, tay trái siết chặt viên đạn lưu ly cuối cùng. Nhanh như sấm chớp, người kia đã vút đến trước mắt.
Trương Ngọc Lan trải qua vô số các trận chiến lớn nhỏ, càng không dễ dàng gì bước lên được chức hộ pháp. Nhưng trong một khắc này, cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến giờ ả cảm thấy bị cái chết đe dọa như thế. Đối phương đâm thương đến, nhìn như rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật lại mang theo nội lực khuấy động tựa dời sông lấp bể đâm vào lục phủ ngũ tạng của ả.
Một thương này rất nhanh, dường như vượt qua cả khái niệm thời gian, trong khoảnh khắc ả bị đâm, thời gian như ngừng lại. Bên trong bóng đêm, ả cũng không thể thấy rõ thanh trường thương kia, chỉ thấy một bóng kim loại nhoáng lên đâm vào trước ngực mình.
Kiếm trong tay ả chỉ mới rút ra được một nửa, đã không còn sức lực để rút ra tiếp.
Đạn lưu ly trên tay trái rơi lạch cạch xuống đất, bị người kia dùng mũi chân đá đi, bay ra ngoài. Ả nhờ đạn lưu ly lóe sáng ở xa xa, phút chốc nhìn thấy được người đối diện, tóc đen tuấn mỹ, ánh mắt đen láy lắng đọng hàn ý lạnh như băng, tuy nhiên khóe môi lại đang nở một nụ cười xán lạn như hoa xuân.
Một ác ma vô cùng tuấn mỹ, hoặc nói chính xác là Tu La địa ngục. 1
Trương Ngọc Lan ôm vết thương trên ngực té xuống đất.
——-
Tần Cửu và Nhan Túc không thể đuổi kịp nhóm người Nhan Duật, bọn họ chỉ đành đứng phía sau tiếp ứng cho hắn. Trong lòng Tần Cửu có chút lo lắng, giả như Nhan Duật xảy ra chuyện bất trắc gì, nàng chẳng phải trở thành kẻ đầu sỏ hại chết hắn sao.
Tiếng hoan hô của binh sĩ từ phía trước truyền đến, nghe Kim Ngô Vệ báo lại, rằng binh sĩ Thiên Thần Tông đã bị đánh bại, Nghiêm vương Nhan Duật chính tay giết chết thủ lĩnh của Thiên Thần Tông.
Lúc này, hừng Đông đang dần ửng xám trắng, bình minh sẽ đến rất nhanh.
Gió theo núi rừng ùa đến, làm cho quần áo của Tần Cửu phiên phiêu trong gió, đối với chuyện Nhan Duật thật sự có thể giết Trương Ngọc Lan, nàng cảm thấy thật khó tin. Tần Cửu và Nhan Túc theo Kim Ngô Vệ, Kiêu Kỵ Binh thừa thắng đuổi bắt Thiên Thần Tông, đúng lúc nhìn thấy Nhan Duật sải bước quay trở về. Bình minh nhẹ nhàng ve vuốt, lay động quần áo vấy máu của hắn, hắn nhìn Tần Cửu cười bảo: Lệ Châu Nhi, nhớ kĩ những gì nàng đã hứa!
Tần Cửu nhìn nụ cười trên khóe môi Nhan Duật, trong nháy mắt, nàng thật sự hoài nghi, Nhan Duật đã dùng chính dung nhan tuấn mỹ đưa Trương Ngọc Lan vào mũi thương của mình. Song, nàng hiểu, vốn dĩ không có khả năng đó.
Nàng cảm thấy, từ trước đến giờ, vẫn là nàng đã đánh giá thấp hắn.
/310
|