Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 190 - Thất Thúc Tra Án

/310


Khóe môi Tô Vãn Hương chậm rãi hiện lên một nụ cười khẽ, rành mạch nói: Giờ Hợi ta vừa giặt xong một số quần áo, sau khi cùng Thúy Lan phơi hết quần áo, ta đã trở về phòng nghỉ ngơi. Sao vậy, vì sao Cửu gia lại hỏi chuyện này? Là quan tâm cuộc sống tội nô của Vãn Hương ư? Vậy thì thật đa tạ Cửu gia. Vãn Hương còn phải đi giặt đồ, nếu không giặt xong đúng hạn, nhất định sẽ bị phạt. Tô Vãn Hương nói xong, đã quay trở về cạnh giếng nước.

Đêm qua, nàng phái cung nữ giám sát Tô Vãn Hương, cung nữ kia làm tội nô ở cùng một phòng với Tô Vãn Hương, nhưng không hề nghe thấy Tô Vãn Hương ra ngoài vào bên đêm. Tuy nhiên, Tần Cửu cũng hiểu được, nếu Tô Vãn Hương là một cao thủ võ công, rất có thể Tô Vãn Hương đã động chút tay chân với cung nữ kia, khiến nàng ngủ say không hề hay biết chuyện gì.

Có cần thẩm vấn Thúy Lan không ạ? Hồng La khẽ hỏi.

Tần Cửu lắc đầu, Ta cần suy nghĩ một chút.

Nếu Thúy Lan cố ý gánh tội thay cho Tô Vãn Hương, e là rất khó thẩm tra, hẳn phải còn cách nào đó để phân biệt đôi giày này rốt cuộc là của ai.

Tần Cửu đang trầm tư, giọng nói lười biếng của Nhan Duật từ phía cửa truyền đến, Thế nào rồi, Cửu gia, đã tìm ra được người phóng hỏa chưa? Hắn lười nhác tựa vào cửa, khóe môi nổi lên một ý cười điềm nhiên.

Đã tìm được giày có đất cát đỏ, nhưng chủ nhân của đôi giày này, lại không phải là người phóng hỏa. Đây là giày của Thúy Lan, tuy nhiên giày của cô ta lại giống với giày của Tô Vãn Hương. Tần Cửu chậm rãi nói.

Ý của Cửu gia là nói giày này không phải của Thúy Lan, mà là của Tô Vãn Hương? Nhan Duật hí mắt hỏi.

Tần Cửu gật đầu.

Nhan Duật đi đến cạnh bàn, ý bảo Điêu Thuyền cầm lấy đôi giày, giơ lên trước mắt hắn. Hắn bịt mũi ánh nắng trôi nổi hắt lên dung mạo tuyệt mỹ nhìn nghiêng, hắn híp mắt, đôi mắt sắc bén không ngừng đảo qua đổi lại đôi giày, một lát sau, đôi mắt đen sâu thẳm xẹt qua một tia thâm trầm.

Hắn khoát tay áo, chán ghét nói: Nhanh mang nó đi, thối chết mất!

Kế tiếp, Cửu gia tính làm thế nào? Nhan Duật nhàn tản hỏi, mắt phượng hẹp dài khóa chặt khuôn mặt Tần Cửu, ý cười trên môi trước sau đều vô cùng mê hoặc.

Tần Cửu vừa bắt gặp dáng vẻ của Nhan Duật, liền hiểu hắn chắc chắn đã có cách. Nàng cong môi cười cười, ngồi vào ghế, mỉm cười như hoa nói: Vương gia đã tìm ra cách, còn hỏi ta làm gì?

Quả nhiên vẫn là Cửu gia hiểu ta nhất, ta đúng là đã có cách. Chẳng qua...... Nhan Duật dừng ở Tần Cửu, đôi mắt tuyệt sắc dần dần tràn ra một sự càn rỡ, Muốn ta nói ra cũng được, hãy cho ta ôm nàng một cái!

Điêu Thuyền vốn còn đang đứng canh ở cửa, nghe vậy che miệng cười, nháy mắt với Hồng La và Lục Lăng, ba người cùng rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.

Tần Cửu còn đang hoài nghi mình nghe nhầm, trong phòng đã chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hắn nhưng đang trong lúc điều tra hung thủ đầy gay go thế này, nói ra những lời như vậy. Hung thủ phóng hỏa này vô cùng quan trọng, có liên quan đến bang giao của Vân Thiều quốc và Đại Dục quốc, hắn lại có thể dùng chuyện này uy hiếp nàng.

Dùng hai từ vô sỉ hình dung hắn hẳn là không đủ!

Ngươi, vì sao phải như vậy? Tần Cửu đè nén tức giận nói.

Nhan Duật mỉm cười không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng như dòng nước nhìn nàng thật sâu, ánh mắt này làm cho Tần Cửu có hơi không được tự nhiên, nàng chậm rãi quay đi, lại nghe thấy hắn như đang nói mê, Ta chỉ muốn ôm nữ nhân ta thích một chút, cũng cần phải có lý do sao?

Tần Cửu ngây ngẩn cả người.

Một khoang tức giận không biết như thế nào liền hóa hư ảo.

Chỉ là ôm một chút thôi, cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào. Tần Cửu không thèm nói nữa.

Nhan Duật lẳng lặng cười, đi đến trước mặt nàng, vươn tay vây chặt cả người nàng lại.

Cái ôm này hắn đã chờ đợi từ rất lâu, không phải hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, mà là nàng đồng ý.

Hắn ôm nàng vừa vặn đủ lực, ôm rất nhanh, nhưng cũng không làm đau nàng.

Cái ôm của hắn thật ấm áp, lại cũng rất vững trải, Tần Cửu rút vào trước ngực hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn mà mạnh mẽ của hắn, cảm nhận được sự che chở và bao dung từ hắn, một lòng cũng dần dần trở nên mê đắm.

Nàng vươn tay chậm chạp ôm eo hắn, nàng nghĩ, đây có lẽ là, cái ôm cuối cùng của bọn họ.

Cả đời này, nàng thật sự, chung quy là không thể thiếu hắn!

Ở tại căn phòng tịch mịch nhỏ bé này, bọn họ ôm nhau, hai trái tim gần sát nhau.

Ngay khi Tần Cửu vòng tay ôm lấy Nhan Duật, cơ thể hắn khẽ run lên, bỗng nhiên đưa tay nâng cằm Tần Cửu lên, cúi đầu hôn nàng.

Khi đôi môi nóng rực của hắn chạm vào môi nàng, nàng có cảm giác như máu huyết toàn thân nháy mắt vọt lên đỉnh đầu, theo trực giác nàng hẳn là phải đẩy hắn ra, song nàng lại không có đẩy hắn ra. Có lẽ với vì chuyện này diễn ra quá nhanh, nằng vốn chưa kịp tự hỏi. Nàng cứ như vậy bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng, mặc cho hắn ôn nhu mà bá đạo hôn nàng.

Bốn bề một mảnh tĩnh lặng, nàng cảm thấy như lòng mình đang trôi giạt lang thang ở một cảnh giới không tên nào đó, lâng lâng ngả nghiêng.

Không biết qua bao lâu, ý thức của nàng rốt cuộc tỉnh táo trở lại, cảm thấy không nên như thế, bấy giờ mới đột ngột đẩy hắn ra. Tần Cửu lùi về phía sau vài bước, rồi nhìn hắn nhẹ nhàng cười: Không phải nói chỉ ôm một cái thôi sao?

Đôi mắt dài của Nhan Duật vẫn còn mơ màng quyến luyến, hắn cười nói: Ngay từ đầu ta đã muốn hôn nàng, nhưng khẳng định nàng sẽ không đồng ý.

Ôm và hôn nữ tử hắn yêu là không cần lý do, nhưng lại cần thủ đoạn.

Tần Cửu nhanh chóng khôi phục lý trí, chỉ vào đôi giày trên bàn: Rốt cuộc phải làm thế nào mới tra ra được đôi giày này là của Tô Vãn Hương?

Nhan Duật nhìn nàng thật sâu một chốc, ánh mắt sáng quắc, tựa là có thể thiêu cháy tất cả, Nàng chỉ cần đứng nhìn là được rồi. Hắn bước qua mở cửa ra, nói với Điêu Thuyền đang canh ngoài cửa: Bày bàn ghế ra sân, rồi đi nói với Vương công công, bản vương mệt mỏi, nghe nói trong số các tội nô không hề thiếu mỹ nhân, hãy chọn vài người có dung mạo xuất sắc, ví như Tô Vãn Hương và Thúy lan, đến giải sầu, làm đẹp mắt cho bản vương.

Điêu Thuyền vâng một tiếng, phái người dọn bàn ghế ra ngoài, đặt ở dưới hiên cửa, lại đi về phía vương công công nhắn lại mệnh lệnh của Nhan Duật.

Chưởng sự thái giám Vương công công nhất thời có chút há hốc mồm, nhưng đã sớm nghe nói qua Nghiêm vương thường làm những chuyện khác người, không thể không đi làm theo, chọn sáu tội nô mỹ mạo trẻ tuổi, dĩ nhiên trong đó có Tô Vãn Hương và Thúy Lan.

Nhan Duật đến chỗ bàn ghế ngồi xuống, dưới ánh nắng mặt trời, bên trong ánh mắt phượng híp lại, là vô số ánh sáng lấp lánh tươi đẹp. Một tay hắn chống má, ánh mắt đảo qua sáu nữ tử trước mắt, cười lười nhác nói: Hóa ra lời đồn là giả, dịch đình cũng chẳng có mỹ nhân gì! Chẳng qua, khuôn mặt không được, nhưng thân hình cũng chẳng tồi, các ngươi, bước từng bước một, đi lại vài bước trong sân, để bản vương xem xét một chút.

Tần Cửu tựa vào cửa, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Nhan Duật hoạt nháo, nhưng trong lòng cũng hiểu được, hắn làm như vậy là có mục đích của hắn.

Trong sân, các nữ tử đang giặt đồ, cũng đều dừng tay, bộ dạng chờ xem kịch vui. Thâm cung vốn tịch mịch, làm việc vất vả, chuyện hôm nay, đối với bọn họ mà nói có lẽ là một niềm vui.

Sáu nữ tử, ngoài Tô Vãn Hương và Thúy Lan vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, các nữ tử còn lại, ánh mắt đều sáng hẳn cả lên. Cuộc đời này của bọn họ, đã gần như xác định quãng đời còn lại sẽ sống tại chốn thâm cung này. Song, nếu có thể lọt vào mắt Nghiêm vương, thì đây sẽ là một bước lên trời. Vì thế, đối với con đường đang mở ra trước mắt, bọn họ cực kỳ ra sức bước đi. Đây cũng không hẳn gọi là đi bộ, bọn họ hoặc là uốn éo vòng eo thướt tha, hoặc là xoay tròn làn váy thô, hoặc là nhún nhảy, biểu diễn trước mặt Nhan Duật.

Nhan Duật cười biếng nhác nhìn bọn họ, không ngừng gật đầu, còn nghiễm nhiên chỉ tay bảo: Ừm, không tồi, xoay rất đẹp.

Nữ tử kia nghe vậy, nhất thời đỏ ửng mặt.

Đến phiên Tô Vãn Hương, ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng dừng trên người Nhan Duật, khóe môi ôm lấy một ý cười thản nhiên, nàng chậm rãi cùng vẻ mặt bình tĩnh bước qua trước mặt Nhan Duật, váy thô bay lên, bước chân thướt tha, trông thật giống bộ bộ sinh liên [*].

*Bộ bộ sinh liên: Mỗi một bước chân đều nở rộ hoa sen hồng.

Nhan Duật lắc đầu, thở dài nói: Không được, không được!

Cuối cùng là Thúy Lan, nàng cúi đầu, cũng không dám nhìn Nhan Duật, bước chân lại có phần vội vã, rất nhanh đã đến trước mặt Nhan Duật, rồi đi trở về. Nhan Duật chống má tựa vào ghế trầm tư, trong viện hoàn toàn yên tĩnh.

Vài nữ tử có chút chờ đợi không yên, vương công công đánh bạo đến trước mặt Nhan Duật, khom người hỏi: Vương gia, còn cần bọn họ đi nữa không? Nhan Duật khoát tay nói: Không cần.

Vương công công lại hỏi dò: Vậy vương gia có thấy ai vừa mắt không?

Nhan Duật hí mắt cười, Tất nhiên là có. Hắn chỉ một ngón tay vào Tô Vãn Hương nói: Bắt lấy!

Mọi người đều sửng sốt.

Vương gia, đây là, đây là muốn làm gì?

Vương công công dè dặt hỏi.

Kiêu Kỵ binh phía sau nghe vậy, bước nhanh qua, một trái một phải, giữ chặt tay Tô Vãn Hương lại.

Ánh mắt Tô Vãn Hương đông cứng, cười lạnh nói: Nghiêm vương, ngươi tưởng đây là đang hát sau, bắt người cũng phải có chứng cớ, rốt cuộc ta đã phạm tội gì?

Nhan Duật cười lười nhác, ý bảo Điêu Thuyền bên cạnh mang đôi giày thêu có dính đất cát đỏ giơ lên trước mặt Tô Vãn Hương, Xin hỏi đôi giày dính đất cát đỏ này của ngươi từ đâu mà ra? Trong cung không có loại đất như vậy, chỉ có hậu viện ở dịch quán Vân Thiều quốc mới có, vì để trồng hoa long đảm, nên mới có đất cát đỏ. Đất cát đỏ này là tam công chúa đặc biệt mang từ Vân Thiều quốc đến đây trồng hoa long đảm, ở Đại Dục quốc của chúng ta vốn không có loại đất này. Xin hỏi Tô tiểu thư, nếu không phải ngươi đến hậu viện Vân Thiều quốc, vậy là mới từ Vân Thiều quốc về ư?

Tô Vãn Hương lẳng lặng nghe Nhan Duật nói, vẻ mặt không chút gợn sóng khác thường, vẫn lạnh lùng cao ngạo như cũ. Thúy Lan đứng một nghe Nhan Duật nói xong, nhìn thoáng qua Tô Vãn Hương, bước nhanh ra nói: Vương gia, đôi giày này là của tội nô.

Nhan Duật tựa là có chút hứng thú nhướng mày, Nói như vậy, đêm qua người phóng hỏa ở Vân Thiều quốc, là ngươi sao?

Thúy Lan trầm tĩnh nói: Đúng là tội nô! Từ sau lần ở Minh Nguyệt sơn trang, tội nô vẫn chưa thể giết được tam công chúa Vân Thiều quốc, cho nên, đêm qua đã đến dịch quán Vân Thiều quốc, muốn phóng hỏa thiêu chết cô ta!

Nhan Duật gật đầu, Vậy ư, đúng là có vài phần can đảm. Vậy ngươi nói đi, vì sao ngươi phải hãm hại tam công chúa Vân Thiều quốc?

Thúy Lan nhìn Nhan Duật bằng nửa con mắt: Đó là do tội nô có thù hằn cá nhân với cô ta, không đáng để nói! Hiện giờ ta ở đây, muốn giết muốn lăng trì, tùy ngài!

Tốt lắm đúng là một nô tài nhất mực tận trung với chủ nhân! Nhan Duật vỗ vào tay cầm ghế, nhìn Kiêu Kỵ binh đứng một bên nói, Nếu đã như vậy, hãy thành toàn cho cô ta, bắt lấy! Tuy ngươi không phải thủ phạm, nhưng tội cũng không nhỏ!


/310

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status