Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 46 - Chương 45

/310




Tỷ, tỷ tuyệt đối không thể đồng ý, bức họa của nữ tử khuê các không thể tùy tiện truyền ra ngoài, nếu như hắn là Đăng Đồ lãng tử*, cầm tranh của tỷ đi khắp nơi nói xằng nói bậy, chẳng phải làm bại hoại danh tiết của tỷ tỷ rồi sao. Bạch Tú Cẩm thấp giọng nói.

*Đăng Đồ lãng tử: kẻ háo sắc.

Đạo lý này, làm sao Bạch Tố Huyên không biết, nàng không hề để ý tới lời khuyên của Bạch Tú Cẩm, cầm tranh bước nhanh đuổi theo, lạnh lùng nói: Tranh này cho ngươi, hươu nhỏ đưa ta!

Nhan Túc xoay người lại nhìn lại nàng, ý cười bên khóe môi giống như gió xuân động lòng người. Hắn sai tùy tùng dắt hươu rừng qua, đích thân chuyển vào trong tay Tố Huyên. Tố Huyên nhận chiếc dây thừng buộc hươu rừng, xoay người lại giao đến tay Bạch Tú Cẩm.

Nhan Túc sải bước đến nghênh đón, chìa tay nhận lấy tranh vẽ trong tay Tố Huyên.

Lúc đó bông tuyết đầy trời, mặt Kính hồ sau lưng Nhan Túc hiện ra trong veo và màu sắc như tảng đá xanh thẫm, tôn lên cầu đá và Hương Tuyết Hải, tựa như một bức tranh sơn thủy tô màu. Hắn sải bước đến, dáng vẻ y phục lay động theo chiều gió, làm cho Tố Huyên nhớ tới một bài thơ cũ, Thủy tiên muốn cưỡi cá chép đi .

Làm sao Bạch Tố Huyên không biết hắn nói giết hươu thật ra chính là vì để có được bức họa của nàng, nàng nghiêng đầu cười xinh đẹp, ngay vào lúc bức tranh sắp chuyển đến tay hắn, nàng lại đột nhiên giơ tay lên, ném bức tranh hàn mai kia về phía Kính hồ sau lưng hắn.

Nhan Túc rõ ràng sửng sốt, nhìn bàn tay trống không của mình, có chút buồn cười liếc nàng một cái. Đột nhiên giậm chân, giống như một con diều hâu xoay thân, cả người lập tức nhảy vọt về phía sau, muốn giữ lấy bức họa kia.

Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ và Kính hồ gần, nhưng dựa vào sức lực của Bạch Tố Huyên, hoàn toàn không thể ném bức họa kia đến hồ. Nhưng có gió lạnh tàn phá ngược xuôi, lại thổi bức họa phấp phới tung bay đến khoảng không trên mặt hồ.

Một bức họa, vốn dĩ Bạch Tố Huyên cũng không coi là chuyện quan trọng, sau khi ném đi, nhấc váy lên xoay người lập tức rời đi. Nàng bảo Bạch Tú Cẩm cởi dây thừng buộc trên cổ con hươu rừng kia ra, thả hươu rừng đi, mãi cho đến khi hươu rừng chạy vào trong núi không nhìn thấy bóng dáng nữa, nàng mới quay đầu nhìn nhìn sang bờ Kính hồ một cái.

Nàng nhìn thấy hắn cầm bức họa của nàng, ngồi ở trên tảng đá bên hồ. Bộ y phục màu tím trên người hắn rõ ràng đã thấm nước, nhưng hình như hắn không để ý tới chút nào, chỉ cầm bức họa của nàng, đang khẽ cúi đầu nhìn. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp khóa chặt ánh mắt của nàng.

Bạch Tố Huyên nhìn đôi mắt có thể so với bảo thạch của hắn, chỉ cảm thấy lòng chợt bối rối, vội vàng xoay người, đi như chạy trốn.

--- ------ ------ ------ ------ -------

Hồi ức như một chén thuốc Hoàng Liên, tỏa ra mùi thuốc đắng chát.

*Hoàng Liên: một vị thuốc Đông y, có vị rất đắng.

Ba năm rồi, Tần Cửu đã tập thói quen quên đi. Nhưng từ lúc quyết định bước vào Lệ Kinh lần nữa, Tần Cửu đã chuẩn bị đối mặt thật tốt, nàng không ngại nhớ lại mùi

/310

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status