Editor: Xám
Phì một tiếng, Nhan Duật vẫn chưa đi, không nhịn được cười thành tiếng.
Hắn không thể không thừa nhận, nhìn qua giống như Lưu Liên đang bị Tần Cửu ức hiếp, nhưng trên thực tế, hắn nhìn ra được, thật ra điều ấy chứng tỏ Tần Cửu đang quan tâm đến cảm nhận của Lưu Liên, cho nên mới không dám nói ngay chân tướng cho Lưu Liên, mới cố nói lảng sang chuyện khác.
Tiếng cười của hắn dẫn tới một ánh mắt tức giận của Tần Cửu.
Chao ôi, ta lại quên mất, Hoàng Mao đang ở cùng với Bạch Nhĩ nhà Nghiêm Vương gia, Nghiêm vương gia, ngài trả Hoàng Mao nhà chúng ta đây. Tần Cửu lập tức chuyển đề tài câu chuyện lần nữa.
Diêm vương gia!
Nhan Duật khó chịu cười, tao nhã bước tới, khóe môi hơi cong lên, cười như không cười nói: Cửu gia à, ta còn muốn tìm ngươi đòi Bạch Nhĩ nhà ta đấy, ngươi lại tìm ta đòi Hoàng Mao! Nói ra, Cửu gia cũng nên quản lý Hoàng Mao nhà ngươi cho tốt, sau này không được đến quyến rũ Bạch Nhĩ nhà ta nữa.
Tần Cửu chống nạnh cười nói: Hoàng Mao chính là đứa bé ngoan, sẽ không tùy tiện quyến rũ người khác, nhất là con mèo đen kia.
Nhan Duật nhíu mày nói: Nếu vậy, tại sao hai đứa nó lại thân thế? Hắn lười biếng kéo dài âm cuối.
Thật ra, Tần Cửu cũng có chút nghi ngờ với vấn đề này.
Rõ ràng con mèo đen của Nhan Duật cũng không phải dạng dễ chọc, lần đầu gặp mặt còn cấu véo Hoàng Mao đến mức ngươi chết ta sống, lần thứ hai đã lập hội đi gây án, thật sự khiến nàng khó hiểu.
Lưu Liên thấy Tần Cửu và Nhan Duật ngươi một câu ta một câu, hắn là người đơn thuần, tức giận đến mức đầu hoa ngực nghẹn. Vốn dĩ còn chưa ăn bữa trưa, mặc dù nói vết thương không nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng không bằng ngày thường, hắn ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi xuống nền sảnh tiếp khách.
Tần Cửu cả kinh, ý cười trên mặt lập tức cứng lại, nhấc chân bước lên một bước, cho đến khi ánh mắt khẽ lướt, thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Nhan Duật lóe sáng, nàng vô thức dừng chân lại.
Anh Đào vội vàng đi qua, đỡ Lưu Liên dậy.
Tần Cửu cười xinh đẹp, Suýt nữa ta quên mất, Liên Nhi còn đang bị thương, chúng ta cũng nên về thôi.
Cửu gia không tìm vẹt con nhà ngươi nữa à? Nhan Duật chậm rãi hỏi.
Tần Cửu lười biếng cười nói: Không tìm nữa, nó chơi chán sẽ tự biết về. Hoàng Mao biết đường, cho dù đi bao xa, cuối cùng nó đều có thể quay về.
Lúc này đã là xế chiều, tà dương bao phủ muôn nơi, chiếu đỏ nửa bầu trời.
Đoàn người ra khỏi sảnh tiếp khách, men theo lối mòn giữa cây hoa, chậm rãi đi ra ngoài. Tà dương trút xuống ánh sáng nhàn nhạt, nhuộm dần từng bụi hoa và cây cảnh thành một vùng hồng nhạt mông lung, mang theo vẻ đẹp không nói nên lời.
Phía sau bụi tường vi ở đằng trước, truyền đến một tràng âm thanh quái lạ.
Trong lòng mọi người hơi nghi hoặc, đến khi chuyển giàn hoa ra, lập tức nhìn thấy một con vẹt nhỏ mỏ đỏ và một con mèo màu đen tai trắng, đang đánh nhau đến mức khó tách ra được.
Dáng vẻ Hoàng Mao vô cùng thê thảm, dường như trên mình đã bị Bạch Nhĩ cào mấy vuốt, trên bộ lông trắng dính vết máu. Bạch Nhĩ cũng cực kỳ thảm hại, một vết thương ở trên đầu, nhìn hình dạng thì là bị Hoàng Mao mổ.
Tần Cửu thấy hơi khó tin, nàng vốn cho rằng sẽ nhìn thấy hai đứa Bạch Nhĩ Hoàng Mao vui vẻ hòa thuận, cùng ăn món chúng nó trộm được, không ngờ lại là cảnh tượng này.
Rõ ràng Nhan Duật cũng không ngờ đến, hắn kinh ngạc die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhướng mày lên, bên môi có ý cười không thể nén nổi, A, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hai ngươi chia của không đều?
Hoàng Mao vừa nhìn thấy Tần Cửu đến đây, không tham chiến nữa, vỗ cánh bay lên vai Tần Cửu, giương cánh mình lên nói: Tiểu gia đau chết rồi.
Tần Cửu vuốt ve bộ lông trắng của nó, kiểm tra vết thương bên dưới của nó, cười nói: Không nghiêm trọng, lát nữa bôi cho ngươi chút thuốc.
Bạch Nhĩ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên một chạc cây, ngạo mạn kêu
Phì một tiếng, Nhan Duật vẫn chưa đi, không nhịn được cười thành tiếng.
Hắn không thể không thừa nhận, nhìn qua giống như Lưu Liên đang bị Tần Cửu ức hiếp, nhưng trên thực tế, hắn nhìn ra được, thật ra điều ấy chứng tỏ Tần Cửu đang quan tâm đến cảm nhận của Lưu Liên, cho nên mới không dám nói ngay chân tướng cho Lưu Liên, mới cố nói lảng sang chuyện khác.
Tiếng cười của hắn dẫn tới một ánh mắt tức giận của Tần Cửu.
Chao ôi, ta lại quên mất, Hoàng Mao đang ở cùng với Bạch Nhĩ nhà Nghiêm Vương gia, Nghiêm vương gia, ngài trả Hoàng Mao nhà chúng ta đây. Tần Cửu lập tức chuyển đề tài câu chuyện lần nữa.
Diêm vương gia!
Nhan Duật khó chịu cười, tao nhã bước tới, khóe môi hơi cong lên, cười như không cười nói: Cửu gia à, ta còn muốn tìm ngươi đòi Bạch Nhĩ nhà ta đấy, ngươi lại tìm ta đòi Hoàng Mao! Nói ra, Cửu gia cũng nên quản lý Hoàng Mao nhà ngươi cho tốt, sau này không được đến quyến rũ Bạch Nhĩ nhà ta nữa.
Tần Cửu chống nạnh cười nói: Hoàng Mao chính là đứa bé ngoan, sẽ không tùy tiện quyến rũ người khác, nhất là con mèo đen kia.
Nhan Duật nhíu mày nói: Nếu vậy, tại sao hai đứa nó lại thân thế? Hắn lười biếng kéo dài âm cuối.
Thật ra, Tần Cửu cũng có chút nghi ngờ với vấn đề này.
Rõ ràng con mèo đen của Nhan Duật cũng không phải dạng dễ chọc, lần đầu gặp mặt còn cấu véo Hoàng Mao đến mức ngươi chết ta sống, lần thứ hai đã lập hội đi gây án, thật sự khiến nàng khó hiểu.
Lưu Liên thấy Tần Cửu và Nhan Duật ngươi một câu ta một câu, hắn là người đơn thuần, tức giận đến mức đầu hoa ngực nghẹn. Vốn dĩ còn chưa ăn bữa trưa, mặc dù nói vết thương không nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng không bằng ngày thường, hắn ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi xuống nền sảnh tiếp khách.
Tần Cửu cả kinh, ý cười trên mặt lập tức cứng lại, nhấc chân bước lên một bước, cho đến khi ánh mắt khẽ lướt, thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Nhan Duật lóe sáng, nàng vô thức dừng chân lại.
Anh Đào vội vàng đi qua, đỡ Lưu Liên dậy.
Tần Cửu cười xinh đẹp, Suýt nữa ta quên mất, Liên Nhi còn đang bị thương, chúng ta cũng nên về thôi.
Cửu gia không tìm vẹt con nhà ngươi nữa à? Nhan Duật chậm rãi hỏi.
Tần Cửu lười biếng cười nói: Không tìm nữa, nó chơi chán sẽ tự biết về. Hoàng Mao biết đường, cho dù đi bao xa, cuối cùng nó đều có thể quay về.
Lúc này đã là xế chiều, tà dương bao phủ muôn nơi, chiếu đỏ nửa bầu trời.
Đoàn người ra khỏi sảnh tiếp khách, men theo lối mòn giữa cây hoa, chậm rãi đi ra ngoài. Tà dương trút xuống ánh sáng nhàn nhạt, nhuộm dần từng bụi hoa và cây cảnh thành một vùng hồng nhạt mông lung, mang theo vẻ đẹp không nói nên lời.
Phía sau bụi tường vi ở đằng trước, truyền đến một tràng âm thanh quái lạ.
Trong lòng mọi người hơi nghi hoặc, đến khi chuyển giàn hoa ra, lập tức nhìn thấy một con vẹt nhỏ mỏ đỏ và một con mèo màu đen tai trắng, đang đánh nhau đến mức khó tách ra được.
Dáng vẻ Hoàng Mao vô cùng thê thảm, dường như trên mình đã bị Bạch Nhĩ cào mấy vuốt, trên bộ lông trắng dính vết máu. Bạch Nhĩ cũng cực kỳ thảm hại, một vết thương ở trên đầu, nhìn hình dạng thì là bị Hoàng Mao mổ.
Tần Cửu thấy hơi khó tin, nàng vốn cho rằng sẽ nhìn thấy hai đứa Bạch Nhĩ Hoàng Mao vui vẻ hòa thuận, cùng ăn món chúng nó trộm được, không ngờ lại là cảnh tượng này.
Rõ ràng Nhan Duật cũng không ngờ đến, hắn kinh ngạc die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhướng mày lên, bên môi có ý cười không thể nén nổi, A, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hai ngươi chia của không đều?
Hoàng Mao vừa nhìn thấy Tần Cửu đến đây, không tham chiến nữa, vỗ cánh bay lên vai Tần Cửu, giương cánh mình lên nói: Tiểu gia đau chết rồi.
Tần Cửu vuốt ve bộ lông trắng của nó, kiểm tra vết thương bên dưới của nó, cười nói: Không nghiêm trọng, lát nữa bôi cho ngươi chút thuốc.
Bạch Nhĩ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên một chạc cây, ngạo mạn kêu
/310
|