Sau lưng hai người không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp, nét đeph thanh thoát hơi tây, mái tóc nâu bóng mượt. Thấy Bạch Khiết quay lại, Thiên Kỳ cũng ngoảnh đầu lại.
- Ami! – Anh vui vẻ nói.
- Hai người… - Ami ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. – Anh…
- Đây là… vợ tương lai của anh! – Anh mỉm cười giới thiệu.
Là phụ nữ với nhau, Bạch Khiết đã nhận ra sự “không ổn” của Ami.
- Không phải đâu! – Bạch Khiết vội xua tay.
- Hì hì, anh cũng không định giấu em, nhưng… - Anh nhún vai. Đến lượt Bạch Khiết bị cái tài đóng kịch của anh làm cho bất ngờ, cô cười thầm muốn xem sẽ thế nào.
- Ồ! – Ami mỉm cười có phần không thoải mái. – Vậy không làm phiền hai người nữa.
Đợi cô đi, Bạch Khiết mới nhếch môi nhìn anh.
- Cô bé đó thích anh đấy!
- Nhưng anh đã có vợ con rồi! – Anh nhún vai nói rất thật.
- Ai là vợ con anh? – Cô cười nhạt.
Anh không trả lời chỉ nhìn cô mỉm cười.
- Hôm nay tự dưng em không muốn mua đồ nữa! – Cô khoanh tay nói mát mẻ.
- Ồ, vậy thì anh sẽ đưa em đi đổi gió!
Vậy là hai người dắt nhau ra khỏi trung tâm mua sắm. Anh lái xe, con cô tựa người nhìn đường phố, chiếc xe đi trên con đường cao tốc ra ngoại ô thành phố.
- Đi đâu vậy? – Cô hiểu kì.
- Tới nhà anh.
- Ồ.
Bạch Khiết gật gù.
- Tối nay anh sẽ nấu cái gì đó cho em ăn. – Thiên Kỳ mỉm cười nháy mắt với cô.
- Ha ha, anh biết nấu ăn cơ à?
- Hơi bị xem thường anh rồi nhé!
- À, cái cô bé khi nãy… có phải là người mẫu Ami không? – Bạch Khiết thắc mắc.
- Phải! – Anh mỉm cười. – Em đang ghen à?
- Ha ha, tại sao em phải ghen? – Cô nhướn mày nhìn anh.
Anh bật cười không nói.
Chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ một bên là núi, một bên là biển.
Họ đi thêm một đoạn rồi dừng trước một biệt thự.
- Nhà anh đây à?
- Ừ.
Anh bước xuống mở cổng và lái xe vào ga-ra. Bạch Khiết xuống xe đi ra khoảng sân rộng, trước mặt biệt thự là biển, gió biển từng đợt thổi vào mát rượi.
- Đúng là Triệu thiếu gia lắm tiền!
- Vào bên trong này kẻo cảm bây giờ! – Anh kéo tay cô đi vào nhà. Nhà anh rất ấm, khá là gọn gàng, không giống như bãi rác trong tưởng tượng của cô. Anh hỏi cô thích ăn món gì cô chỉ bảo cái gì có nhiều nước và dễ nuốt là được.
Trong lúc anh loay hoay dưới bếp cô đi loanh quanh thăm nhà của anh.
Hình như Thiên Kỳ rất thích chụp hình, trên tường treo rất nhiều những bức hình lớn bé, nào là chụp với họ hàng, chụp với ông nội, và cả 1 bức hình chụp hai cậu bé trong vườn táo.
Nhìn nét mặt hai cậu bé này, Bạch Khiết nhận ra đó chính là anh và Triệu Thiên minh. Thiên Kỳ trong ánh cười rất tươi, hai tay cầm hai quả táo, quần áo cũng lấm lem, ngước lại với anh, Triệu Thiên Minh nghiêm túc đứng khoanh tay, mặt không cười, quần áo phẳng phiu sạch sẽ. Triệu Thiên minh cao hơn anh một cái đầu, rất chững chạc. Bạch Khiết cười thầm, đúng là tính cách từ bé.
Cô đi một vòng xem xét, đôi khi thích thú dừng chân ngắm nghĩa một số thứ, chợt cô đi ngang qua phòng anh, cửa phòng không khép cô tò mò đẩy vào thì thấy bàn làm việc của anh ngổn ngang giấy tờ.
- Xong rồi! – Tiếng anh vọng lên từ dưới bếp, cô vội khép cửa đi xuống.
Bàn ăn đặt một bát canh rong biển nóng hổi, vừa nhìn thấy cô đã nhăm mặt.
- Trời, canh trong biển…
- Sao vậy? – Anh ngạc nhiên.
- Tanh lắm! – Cô nhăn mặt.
- Ha ha, chưa ăn thì sao biết là tanh? – Anh kéo ghế và ấn cô ngồi xuống. – Em yên tâm, tay nghề của anh là vô đối!
Bạch Khiết cười to, cô cũng không muốn làm anh buồn nên cầm muống ăn thử.
- He he, anh đã nói mà! – Anh cười hì hì xoa hai tay vào nhau ngồi xuống gần cô.
- Không ngờ đấy! – Cô nhìn anh thực sự sửng sốt. – Em cứ tưởng anh…
- Tưởng anh ba hoa chứ gì? – Anh bật cười. – Ngon thì ăn tiếp đi, anh nghe nói canh này tốt cho phụ nữ mang thai lắm.
Quả thực canh anh nấu rất dễ ăn, vị vừa phải, mùi không tanh, cộng thêm chút thịt băm càng ngon hơn. Cô dọ này vốn ăn uống không ngon, nhưng bây giờ bỗng cảm thấy đói, ăn một lúc hết sạch cả bát canh lớn.
Anh chống cằm ngồi nhìn cô ăn. - Sao anh tốt với em thế? – Cô nhìn anh. – Em không có gì đáng để anh đối xử như thế này cả.
- Phải. – Anh nhún vai. – Lúc đầu anh cũng nghĩ thế, lắm lúc anh nghĩ mình nên rời xa em, đừng làm phiền em thêm nữa, nhưng cứ thấy em vui vẻ nói cười, cố gồng mình lên gánh lấy cái áp lực khủng khiếp là anh lại không thể chịu được!
- Chứ anh bảo em phải bù lu bù loa lên hay sao? – Cô cười buồn.
- Mặc dù anh không muốn đối xử tệ với bản thân như thế nhưng…
- Nhưng sao? – Cô nghiêng đầu mỉm cười.
- Nhưng càng lúc anh càng không rút ra được.
Bạch Khiết cười vang, cô chống tay váo ghế đứng dậy cầm bát đi rửa.
- Cảm ơn anh về bát canh nhé!
- Đêm nay em đừng về!
Cô hơi khựng lại rồi quay lại nhìn anh.
- Em đang có thai đấy! – Nụ cười của cô vừa quyến rũ vừa khiêu khích.
- Anh không háo sắc như em nghĩ đâu. – Anh bật cười.
- Ồ, vậy là em hiểu lầm à? – Cô che miệng cười khúc khích rồi đi xuống bếp.
Đêm hôm đó anh phải thức rất khuya để làm việc, thực ra công việc không nhiều nhưng căn bản là anh chưa có kinh nghiệm, nhiều chỗ không khó nhưng cũng không giải quyết thích hợp được. Bạch Khiết mặc tạm bộ pijama của anh nằm trên giường lăn qua lăn lại lật lật mấy quyển tạp chí ra xem, xem chán lại lăn qua lăn lại.
- Xong chưa?
- Em ngủ trước đi!
- Rủ em tới đây rồi quẳng em một mình à?
Anh bật cười, anh biết cô chỉ nói đùa, Bạch khiết công tư rất phân mình, nếu anh chưa làm xong, cô tuyệt đói không vui vẻ để anh ôm vào lòng.
Loay hoay mãi cũng xong, anh vội tắt đèn chui vào chăn và ôm chặt lấy cô.
- Khiếp, có một tí ấy mà loay hoay mãi!
- Vâng, anh không giỏi giang như em, nhưng sẽ tiến bộ!
- Đã vậy em sẽ nhắc người ta giao cho anh gấp đôi để anh mau tiến bộ!
- Em ác quá!
Anh bật cười. Anh có thói quen áp tay vào bụng cô.
- Sao bụng em phẳng lì thế nhỉ? – Anh có vẻ hơi lo lắng.
- Có lẽ vì em gầy, hôm trước em tới bệnh viện siêu âm, bác sĩ nói thai vẫn tốt, chỉ là nước ối hơi ít. – Cô nói, giọng hơi mất tự nhiên.
- Vậy hay anh dọn tới nhà em ở luôn nhé?
- Cái anh này, nhà anh to thế này mà thích chui rúc vào nhà em làm gì? – Cô vỗ nhẹ vào tay anh.
- Thì để chăm sóc em. – Anh nói tỉnh bơ.
Bạch Khiết chợt im lặng một lúc, rồi cô trở mình quay lại nhìn anh.
- Đứa bé không phải là con anh… em… em thật sự không biết phải tiép nhận tình cảm của anh như thế nào nữa…
Nói đên đây, mắt cô cay cay, quả thật là quá bất công cho anh. Nếu chồng cô bắt cô nuôi một đứa con riêng liệu cô có thể hết lòng mà yêu thương nó hay không?
- Anh hiểu em lo điều gì mà! – Anh nhẹ nhàng vuốt tay vào mặt cô. – Nếu em đồng ý, thì anh sẽ làm cha nó. Cô không nói thành lời, chỉ cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi lăn trên má mình, chảy cả vào tay anh.
- Thật không?
- Ừ!
Cô vòng tay ôm chặt lấy anh bật khóc thành tiếng. Anh dịu dàng vỗ nhẹ vào vào lưng cô. Mãi một lúc sau, anh mới khẽ nói.
- Em ngủ đi, à, em có mang chứng minh thư đấy không?
- Không, mà sao?
- Mai mình đi đăng kí kết hôn! Cô vẫn không thể yên tâm, sao nói kết hôn là kết hôn ngay được. Còn gia đình anh, anh còn trẻ, lấy phụ nữ như cô người ta sẽ dèm pha, gia đình chắc chắn cũng sẽ phản đối.
Cô thở dài.
- Thế còn ông nội anh?
- Anh sẽ thưa chuyện với ông, hi vọng anh hai cũng không phản đối. Cha mẹ anh anh cũng chẳng nhớ rõ mặt nữa…
- Hì, cha mẹ em thì dễ, họ chỉ mong có ai cưới em đi, chẳng ngờ em lại trúng cái mỏ vàng là anh, chắc họ sướng điên lên mất! – Cô nói có chút mỉa mai.
- À, mà em trước giờ yêu mấy người rồi? – Anh đột nhiên lật sổ.
- Hơ, đừng có vớ vẩn nhé! – Cô nhéo tay anh. – Ngay cả pháp luật cũng không có tính truy nguyên đâu nhé!
- Anh tò mò thôi mà!! – Anh cù nhẹ vào eo cô rồi giở cái giọng năn nỉ ra.
- Ha ha, ba người, anh là người thứ ba, được chưa ạ, làm ơn đừng có truy vấn cả chuyện em có ăn ở thế nào với người ta nhé! – Cô nhìn anh chăm chú.
- Ôi dào, anh có học khảo cổ đâu mà em sợ! – Anh lè lưỡi. – Hung dữ quá đi mất,
- Thế anh có bao nhiêu bạn gái rồi? – Cô bất ờ xoa xoa mặt anh và hỏi ranh mãnh.
- Ờ… để anh đếm xem, là hai mấy hay ba mấy ấy nhờ…
- Anh đi chết đi! – Cô nhéo má anh.
- Ái da! – Anh ôm má nhìn cô tủi thân. – Em vừa bảo không truy nguyên là gì, ăn gian!
- Hơ hơ, lại còn dám ý kiến, em đạp xuống cho ngủ dưới đất bây giờ, là anh khơi mào trước ây! – Cô giận dỗi đẩy anh ra xa.
- Nhưng mà anh nói chưa hết! – Anh quyết ôm cô cho bằng được, vẻ mặt giả nai. – Anh cứ tưởng em hỏi bạn là con gái…
- Đừng ngụy biện! – Cô bị anh chọc cho phì cười. – Ý anh là bạn là con gái giống như em chứ gì?
- Ơ, anh đâu có ngụy biện! – Anh cười hì hì hôn chụt vào má cô. – Khổ lắm, sao lại ghen thế này, ôi, đúng là cái miệng hại cái thân…
Bạch Khiết, bị cái cậu chàng này chọc cho cười hết lần này đến lần khác. Nỗi buồn cùng sự lo lắng, mặc cảm trong cô cũng vơi đi.
- Mà em có thấy anh thay đổi hay không?
- Chả thay đôi cái gì! – Cô bĩu môi.
Anh liền hôn vào môi cô và hỏi lại.
- Có thay đổi hay không?
- Có! – Cô tủm tỉm.
- Tốt! – Anh gật gù. – Vậy là anh yên tâm rồi! Có con, anh sẽ càng thay đổi…
- Gớm quá! – Cô làm bộ chế giễu nhưng tâm trạng lại vui sướng vô cùng.
Suy nghĩ một lát, anh nói nhỏ.
- Mai anh sẽ về thưa chuyện với ông nội, ừm… - Giọng anh cũng hơi lo.
- Không sao, em chịu được mà! – Bạch Khiết nói khẽ.
- Em lại chuẩn bị ăn nói ngốc nghếch chứ gì, cứ làm như bản thân giỏi giang lắm ấy! – Anh bỗng dưng nổi nóng đùng đùng.
- Ờ, vậy em ngủ đây!
Cô cười nhẹ, lòng hơi lo lắng bất an.
Sáng hôm sau, anh đưa cô về thay quần áo rồi tới công ty. Lần này hai người đi chung một xe, mọi chuyện lại càng được chứng thực. Đương nhiên chẳng ai dại gì mà khua môi múa mép trước mặt Bạch Khiết nhưng cô biết sau lưng mình người ta đang đồn ầm lên, Bạch thư kí âm thầm cua gọn Triệu thiếu gia. Đàn bà đúng mà mưu mô, càng đẹp càng giỏi lại càng mưu mô. Câu chuyện càng ngày càng hấp dẫn, được thêu dệt lên với nhiều phiên bản, phiên bản nào cũng thật như tận mắt chứng kiến, khiến dư luận càng lúc càng sôi sùng sục! Bạch Khiết cười không nổi mà mếu cũng không xong, chỉ thầm khâm phục mấy người rỗi hơi nhác việc, đáng lí nên làm nhà văn chứ ngồi văn phòng thì thật uổng phí!
Cô lên văn phòng làm việc, còn anh lái xe tới nhà ông nội. Lòng anh nóng như lửa đốt, có những chuyện thật kì lạ, đến mà không báo trước lấy một lời. Anh lái thẳng xe vào sân trước rồi lao ngay vào nha.
- Ami! – Anh vui vẻ nói.
- Hai người… - Ami ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang. – Anh…
- Đây là… vợ tương lai của anh! – Anh mỉm cười giới thiệu.
Là phụ nữ với nhau, Bạch Khiết đã nhận ra sự “không ổn” của Ami.
- Không phải đâu! – Bạch Khiết vội xua tay.
- Hì hì, anh cũng không định giấu em, nhưng… - Anh nhún vai. Đến lượt Bạch Khiết bị cái tài đóng kịch của anh làm cho bất ngờ, cô cười thầm muốn xem sẽ thế nào.
- Ồ! – Ami mỉm cười có phần không thoải mái. – Vậy không làm phiền hai người nữa.
Đợi cô đi, Bạch Khiết mới nhếch môi nhìn anh.
- Cô bé đó thích anh đấy!
- Nhưng anh đã có vợ con rồi! – Anh nhún vai nói rất thật.
- Ai là vợ con anh? – Cô cười nhạt.
Anh không trả lời chỉ nhìn cô mỉm cười.
- Hôm nay tự dưng em không muốn mua đồ nữa! – Cô khoanh tay nói mát mẻ.
- Ồ, vậy thì anh sẽ đưa em đi đổi gió!
Vậy là hai người dắt nhau ra khỏi trung tâm mua sắm. Anh lái xe, con cô tựa người nhìn đường phố, chiếc xe đi trên con đường cao tốc ra ngoại ô thành phố.
- Đi đâu vậy? – Cô hiểu kì.
- Tới nhà anh.
- Ồ.
Bạch Khiết gật gù.
- Tối nay anh sẽ nấu cái gì đó cho em ăn. – Thiên Kỳ mỉm cười nháy mắt với cô.
- Ha ha, anh biết nấu ăn cơ à?
- Hơi bị xem thường anh rồi nhé!
- À, cái cô bé khi nãy… có phải là người mẫu Ami không? – Bạch Khiết thắc mắc.
- Phải! – Anh mỉm cười. – Em đang ghen à?
- Ha ha, tại sao em phải ghen? – Cô nhướn mày nhìn anh.
Anh bật cười không nói.
Chiếc xe rẽ vào con đường nhỏ một bên là núi, một bên là biển.
Họ đi thêm một đoạn rồi dừng trước một biệt thự.
- Nhà anh đây à?
- Ừ.
Anh bước xuống mở cổng và lái xe vào ga-ra. Bạch Khiết xuống xe đi ra khoảng sân rộng, trước mặt biệt thự là biển, gió biển từng đợt thổi vào mát rượi.
- Đúng là Triệu thiếu gia lắm tiền!
- Vào bên trong này kẻo cảm bây giờ! – Anh kéo tay cô đi vào nhà. Nhà anh rất ấm, khá là gọn gàng, không giống như bãi rác trong tưởng tượng của cô. Anh hỏi cô thích ăn món gì cô chỉ bảo cái gì có nhiều nước và dễ nuốt là được.
Trong lúc anh loay hoay dưới bếp cô đi loanh quanh thăm nhà của anh.
Hình như Thiên Kỳ rất thích chụp hình, trên tường treo rất nhiều những bức hình lớn bé, nào là chụp với họ hàng, chụp với ông nội, và cả 1 bức hình chụp hai cậu bé trong vườn táo.
Nhìn nét mặt hai cậu bé này, Bạch Khiết nhận ra đó chính là anh và Triệu Thiên minh. Thiên Kỳ trong ánh cười rất tươi, hai tay cầm hai quả táo, quần áo cũng lấm lem, ngước lại với anh, Triệu Thiên Minh nghiêm túc đứng khoanh tay, mặt không cười, quần áo phẳng phiu sạch sẽ. Triệu Thiên minh cao hơn anh một cái đầu, rất chững chạc. Bạch Khiết cười thầm, đúng là tính cách từ bé.
Cô đi một vòng xem xét, đôi khi thích thú dừng chân ngắm nghĩa một số thứ, chợt cô đi ngang qua phòng anh, cửa phòng không khép cô tò mò đẩy vào thì thấy bàn làm việc của anh ngổn ngang giấy tờ.
- Xong rồi! – Tiếng anh vọng lên từ dưới bếp, cô vội khép cửa đi xuống.
Bàn ăn đặt một bát canh rong biển nóng hổi, vừa nhìn thấy cô đã nhăm mặt.
- Trời, canh trong biển…
- Sao vậy? – Anh ngạc nhiên.
- Tanh lắm! – Cô nhăn mặt.
- Ha ha, chưa ăn thì sao biết là tanh? – Anh kéo ghế và ấn cô ngồi xuống. – Em yên tâm, tay nghề của anh là vô đối!
Bạch Khiết cười to, cô cũng không muốn làm anh buồn nên cầm muống ăn thử.
- He he, anh đã nói mà! – Anh cười hì hì xoa hai tay vào nhau ngồi xuống gần cô.
- Không ngờ đấy! – Cô nhìn anh thực sự sửng sốt. – Em cứ tưởng anh…
- Tưởng anh ba hoa chứ gì? – Anh bật cười. – Ngon thì ăn tiếp đi, anh nghe nói canh này tốt cho phụ nữ mang thai lắm.
Quả thực canh anh nấu rất dễ ăn, vị vừa phải, mùi không tanh, cộng thêm chút thịt băm càng ngon hơn. Cô dọ này vốn ăn uống không ngon, nhưng bây giờ bỗng cảm thấy đói, ăn một lúc hết sạch cả bát canh lớn.
Anh chống cằm ngồi nhìn cô ăn. - Sao anh tốt với em thế? – Cô nhìn anh. – Em không có gì đáng để anh đối xử như thế này cả.
- Phải. – Anh nhún vai. – Lúc đầu anh cũng nghĩ thế, lắm lúc anh nghĩ mình nên rời xa em, đừng làm phiền em thêm nữa, nhưng cứ thấy em vui vẻ nói cười, cố gồng mình lên gánh lấy cái áp lực khủng khiếp là anh lại không thể chịu được!
- Chứ anh bảo em phải bù lu bù loa lên hay sao? – Cô cười buồn.
- Mặc dù anh không muốn đối xử tệ với bản thân như thế nhưng…
- Nhưng sao? – Cô nghiêng đầu mỉm cười.
- Nhưng càng lúc anh càng không rút ra được.
Bạch Khiết cười vang, cô chống tay váo ghế đứng dậy cầm bát đi rửa.
- Cảm ơn anh về bát canh nhé!
- Đêm nay em đừng về!
Cô hơi khựng lại rồi quay lại nhìn anh.
- Em đang có thai đấy! – Nụ cười của cô vừa quyến rũ vừa khiêu khích.
- Anh không háo sắc như em nghĩ đâu. – Anh bật cười.
- Ồ, vậy là em hiểu lầm à? – Cô che miệng cười khúc khích rồi đi xuống bếp.
Đêm hôm đó anh phải thức rất khuya để làm việc, thực ra công việc không nhiều nhưng căn bản là anh chưa có kinh nghiệm, nhiều chỗ không khó nhưng cũng không giải quyết thích hợp được. Bạch Khiết mặc tạm bộ pijama của anh nằm trên giường lăn qua lăn lại lật lật mấy quyển tạp chí ra xem, xem chán lại lăn qua lăn lại.
- Xong chưa?
- Em ngủ trước đi!
- Rủ em tới đây rồi quẳng em một mình à?
Anh bật cười, anh biết cô chỉ nói đùa, Bạch khiết công tư rất phân mình, nếu anh chưa làm xong, cô tuyệt đói không vui vẻ để anh ôm vào lòng.
Loay hoay mãi cũng xong, anh vội tắt đèn chui vào chăn và ôm chặt lấy cô.
- Khiếp, có một tí ấy mà loay hoay mãi!
- Vâng, anh không giỏi giang như em, nhưng sẽ tiến bộ!
- Đã vậy em sẽ nhắc người ta giao cho anh gấp đôi để anh mau tiến bộ!
- Em ác quá!
Anh bật cười. Anh có thói quen áp tay vào bụng cô.
- Sao bụng em phẳng lì thế nhỉ? – Anh có vẻ hơi lo lắng.
- Có lẽ vì em gầy, hôm trước em tới bệnh viện siêu âm, bác sĩ nói thai vẫn tốt, chỉ là nước ối hơi ít. – Cô nói, giọng hơi mất tự nhiên.
- Vậy hay anh dọn tới nhà em ở luôn nhé?
- Cái anh này, nhà anh to thế này mà thích chui rúc vào nhà em làm gì? – Cô vỗ nhẹ vào tay anh.
- Thì để chăm sóc em. – Anh nói tỉnh bơ.
Bạch Khiết chợt im lặng một lúc, rồi cô trở mình quay lại nhìn anh.
- Đứa bé không phải là con anh… em… em thật sự không biết phải tiép nhận tình cảm của anh như thế nào nữa…
Nói đên đây, mắt cô cay cay, quả thật là quá bất công cho anh. Nếu chồng cô bắt cô nuôi một đứa con riêng liệu cô có thể hết lòng mà yêu thương nó hay không?
- Anh hiểu em lo điều gì mà! – Anh nhẹ nhàng vuốt tay vào mặt cô. – Nếu em đồng ý, thì anh sẽ làm cha nó. Cô không nói thành lời, chỉ cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi lăn trên má mình, chảy cả vào tay anh.
- Thật không?
- Ừ!
Cô vòng tay ôm chặt lấy anh bật khóc thành tiếng. Anh dịu dàng vỗ nhẹ vào vào lưng cô. Mãi một lúc sau, anh mới khẽ nói.
- Em ngủ đi, à, em có mang chứng minh thư đấy không?
- Không, mà sao?
- Mai mình đi đăng kí kết hôn! Cô vẫn không thể yên tâm, sao nói kết hôn là kết hôn ngay được. Còn gia đình anh, anh còn trẻ, lấy phụ nữ như cô người ta sẽ dèm pha, gia đình chắc chắn cũng sẽ phản đối.
Cô thở dài.
- Thế còn ông nội anh?
- Anh sẽ thưa chuyện với ông, hi vọng anh hai cũng không phản đối. Cha mẹ anh anh cũng chẳng nhớ rõ mặt nữa…
- Hì, cha mẹ em thì dễ, họ chỉ mong có ai cưới em đi, chẳng ngờ em lại trúng cái mỏ vàng là anh, chắc họ sướng điên lên mất! – Cô nói có chút mỉa mai.
- À, mà em trước giờ yêu mấy người rồi? – Anh đột nhiên lật sổ.
- Hơ, đừng có vớ vẩn nhé! – Cô nhéo tay anh. – Ngay cả pháp luật cũng không có tính truy nguyên đâu nhé!
- Anh tò mò thôi mà!! – Anh cù nhẹ vào eo cô rồi giở cái giọng năn nỉ ra.
- Ha ha, ba người, anh là người thứ ba, được chưa ạ, làm ơn đừng có truy vấn cả chuyện em có ăn ở thế nào với người ta nhé! – Cô nhìn anh chăm chú.
- Ôi dào, anh có học khảo cổ đâu mà em sợ! – Anh lè lưỡi. – Hung dữ quá đi mất,
- Thế anh có bao nhiêu bạn gái rồi? – Cô bất ờ xoa xoa mặt anh và hỏi ranh mãnh.
- Ờ… để anh đếm xem, là hai mấy hay ba mấy ấy nhờ…
- Anh đi chết đi! – Cô nhéo má anh.
- Ái da! – Anh ôm má nhìn cô tủi thân. – Em vừa bảo không truy nguyên là gì, ăn gian!
- Hơ hơ, lại còn dám ý kiến, em đạp xuống cho ngủ dưới đất bây giờ, là anh khơi mào trước ây! – Cô giận dỗi đẩy anh ra xa.
- Nhưng mà anh nói chưa hết! – Anh quyết ôm cô cho bằng được, vẻ mặt giả nai. – Anh cứ tưởng em hỏi bạn là con gái…
- Đừng ngụy biện! – Cô bị anh chọc cho phì cười. – Ý anh là bạn là con gái giống như em chứ gì?
- Ơ, anh đâu có ngụy biện! – Anh cười hì hì hôn chụt vào má cô. – Khổ lắm, sao lại ghen thế này, ôi, đúng là cái miệng hại cái thân…
Bạch Khiết, bị cái cậu chàng này chọc cho cười hết lần này đến lần khác. Nỗi buồn cùng sự lo lắng, mặc cảm trong cô cũng vơi đi.
- Mà em có thấy anh thay đổi hay không?
- Chả thay đôi cái gì! – Cô bĩu môi.
Anh liền hôn vào môi cô và hỏi lại.
- Có thay đổi hay không?
- Có! – Cô tủm tỉm.
- Tốt! – Anh gật gù. – Vậy là anh yên tâm rồi! Có con, anh sẽ càng thay đổi…
- Gớm quá! – Cô làm bộ chế giễu nhưng tâm trạng lại vui sướng vô cùng.
Suy nghĩ một lát, anh nói nhỏ.
- Mai anh sẽ về thưa chuyện với ông nội, ừm… - Giọng anh cũng hơi lo.
- Không sao, em chịu được mà! – Bạch Khiết nói khẽ.
- Em lại chuẩn bị ăn nói ngốc nghếch chứ gì, cứ làm như bản thân giỏi giang lắm ấy! – Anh bỗng dưng nổi nóng đùng đùng.
- Ờ, vậy em ngủ đây!
Cô cười nhẹ, lòng hơi lo lắng bất an.
Sáng hôm sau, anh đưa cô về thay quần áo rồi tới công ty. Lần này hai người đi chung một xe, mọi chuyện lại càng được chứng thực. Đương nhiên chẳng ai dại gì mà khua môi múa mép trước mặt Bạch Khiết nhưng cô biết sau lưng mình người ta đang đồn ầm lên, Bạch thư kí âm thầm cua gọn Triệu thiếu gia. Đàn bà đúng mà mưu mô, càng đẹp càng giỏi lại càng mưu mô. Câu chuyện càng ngày càng hấp dẫn, được thêu dệt lên với nhiều phiên bản, phiên bản nào cũng thật như tận mắt chứng kiến, khiến dư luận càng lúc càng sôi sùng sục! Bạch Khiết cười không nổi mà mếu cũng không xong, chỉ thầm khâm phục mấy người rỗi hơi nhác việc, đáng lí nên làm nhà văn chứ ngồi văn phòng thì thật uổng phí!
Cô lên văn phòng làm việc, còn anh lái xe tới nhà ông nội. Lòng anh nóng như lửa đốt, có những chuyện thật kì lạ, đến mà không báo trước lấy một lời. Anh lái thẳng xe vào sân trước rồi lao ngay vào nha.
/40
|