Tiên Ny Nhĩ nhảy từ trên cây xuống, mắt nhìn lên bầu trời bao la, thì thào nói: "Không đúng!"
"Sao lại không đúng?" Tát Tư Âu vội vàng hỏi.
"Nhân Diện Ưng là từ hướng kia bay đến, thời gian đã qua lâu như vậy, chúng hẳn là
quay về từ sớm, trừ phi…".
Mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau, chỉ có một khả năng, năm, sáu mươi con Nhân Diện Ưng đã bị người ta tiêu diệt toàn bộ rồi! Nhưng mà nghĩ lại, ai mà có thực lực mạnh như vậy chứ?
"Chúng ta đi xem một chút." Hàn Tiến nhẹ giọng nói, hắn vẫn còn vấn vương Ma tinh của mấy con Nhân Diện Ưng kia.
"Chờ một chút đã." Tát Tư Âu vẻ mặt do dự, kỳ thật đầu năm nay có một ít người đáng sợ hơn cả Ma thú, đối phương có thể giết chết hơn mấy chục Nhân Diện Ưng, thu phục bọn họ lại càng dễ dàng.
"Trận chiến bên kia đã sớm kết thúc." Tiên Ny Nhĩ chậm rãi nói.
"Ngươi khẳng định là vậy?" Tát Tư Âu hỏi.
"Thính lực của ta luôn rất tốt." Tiên Ny Nhĩ nói với vẻ tự tin.
"Như vậy thì đi xem một chút." Ma Tín Khoa nói.
Hàn Tiến đánh thức Tư Đế Nhĩ Bá Cách dậy, mọi người nối đuôi nhau bò về hướng đỉnh núi, bây giờ là đang giữa trưa, ánh nắng mặt trời từ đỉnh đầu chiếu thẳng xuống dưới, quét qua rừng rậm có vẻ như khói mù, cho nên hành động của mọi người khẩn trương hơn so với hôm qua rất nhiều.
Khoảng sau nửa giờ, bọn họ đã bò đến đỉnh núi. Nhìn xuống dưới, có thể chứng kiến rõ ràng sườn núi có chút dị thường. Rừng rậm xanh um xuất hiện nhiều chỗ trống, chỉ có cây cối bị chém ngã mới có thể ra hoàn cảnh này.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng đống hỗn loạn chiến trường này làm cho bọn Hàn Tiến nhìn thấy mà giật cả mình. Khắp nơi đều là máu tươi. Có thi thể của Nhân Diện Ưng, cũng có thi thể của loài người. Hơn nữa đại bộ phận thi thể lại không được toàn vẹn. Người cùng chim đều thịt nát xương tan, thậm chí nội tạng như đất cát. phủ đầy đất. Tạo cho họ một ấn tượng mạnh mẽ.
Lúc này có thể thấy được tổ chất tâm lý của từng người, Hàn Tiến cùng Tiên Ny Nhĩ rất trấn định, Tát Tư Âu vẻ mặt không đành lòng còn Ma Tín Khoa thì nắm chặt chuôi kiếm, có vẻ có chút khẩn trương. Mà Tư Đế Nhĩ Bá Cách thì một mực sốt rét, bờ môi run rẩy không ngừng. Hắn đã bao giờ gặp qua, chứng kiến cảnh máu tanh tràn ngập như thế này đâu. Hắn không bất tỉnh nhân sự đã là tốt lắm rồi.
Tiên Ny Nhĩ đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, chăm chú quan sát một rãnh sâu trên mặt đất, dài chừng một trượng, mép rãnh ngay ngắn phi thường. Hạ giọng nói: "Bọn họ ít nhất có một Cao giai đấu sĩ!".
Ma Tín Khoa đã từng có kinh nghiệm, khi hắn thấy rõ đường rãnh kia, cũng chậm rãi gật nhẹ đầu, Kiếm sĩ cùng đấu sĩ khác biệt ở chồ nắm giữ đấu kỹ. Mà đấu kỹ thì thực chất là lấy đấu khí làm trụ cột mà phát ra uy lực. Tỷ như nói kiếm quang, tỷ như nói có thể tạo nên lực phòng ngự cường đại bằng hộ thân đấu khí, đều chính là thực chất đấu khí mà ra cả. Nghĩ lại vệt rãnh lưu lại trên mặt đất, chỉ có thể là do phóng thích kiếm quang mà tạo ra, ít nhất thì Ma Tín Khoa cũng tuyệt đối chưa làm được như vậy.
"Bên này." Tát Tư Âu vẫy vẫy tay. Hắn phát hiện ra một dải máu. Xem chừng là những người đó vừa đánh vừa chạy.
Mọi người dọc theo dải máu nhìn về phía trước, ánh mắt Tiên Ny Nhĩ có chút mờ mịt, hai thái dương phập phồng, phập phồng phía sau mái tóc kim sắc, như đang giấu đi điều gì đó. Tiếc là không ai để ý điều này.
Phía trước chất đẩy thi thể Nhân Diện Ưng, cơ hồ không thấy loài người, rất rõ ràng, trong những người này, ai yếu đã bị mất mạng ngay lúc ban đầu, còn lại toàn là cường giả.
Hướng về chỗ ngoặc phía bên phải, dải máu đã ngừng lại, có hai thi thể đang đứng như cự thạch, tại một chiến trận chỉ rộng chừng mấy chục thước, có hơn mười thi thể Nhân Diện Ưng, còn lại là thi thể vài người nằm trong vũng máu.
Trong đó hai thi thể loài người đã bị nghiền nát, không phân biệt được hình dáng. Một thân ảnh cao lớn đang dựa vào phía dưới một khối cự thạch, bộ nhuyễn giáp của hắn vẫn còn giữ được nguyên vẹn, một cây búa đáng sợ đang nằm vô lực trên mặt đất, nhưng cái đầu của hắn lại bị mất đi nửa phía trên, tạo thành một khối thịt hỗn độn, xương vỡ nát trộn lẫn máu tươi còn vương trên thạch tượng, tạo thành một bức tranh khiến người ta thấy mà ghê người. Còn có một người nằm ở trước khối cự thạch chừng năm, sáu thước. Trên dưới người hắn đầy thương tích, làm cho người ta thấy mà giật mình, một con Nhân Diện Ưng thật lớn đang phủ phục phía trước, cái mỏ nhọn hoắt cắm sâu vào lồng ngực hắn. Tay trái hắn quyết liệt nắm lấy cổ của Nhân Diện Ưng, tay phải còn nắm thanh kiếm đang cắm sâu trong thân thể con Nhân Diện Ưng, xem bộ dạng đích thị là định cùng con Nhân Diện Ưng đồng quy ư tận.
"Hắn vẫn còn chưa chết".Tiên Ny Nhĩ thở nhẹ một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Có lẽ là do nghe được tiếng người, chiến binh định cùng con Nhân Diện Ưng đồng quy ư tận nọ cố hết sức mỡ mắt ra, thấy được bóng người trước mặt, hắn đột nhiên trở nên hết sức phấn khích, Ma Tín Khoa vội vàng đè vai hắn xuống: "không nên gắng sức, ngươi đang bị thương rất nặng!".
Thật ra bị thương có nặng hay không đã không còn quan trọng nữa, ngực của chiến binh nọ cơ hồ đã bị xuyên thủng, thậm chí còn có thể thấy được trái tim hắn đang phập phồng yếu ớt, cho dù là có giáo hoàng ở đây cùng không thể cứu vãn được.
Chiến binh nọ há mồm muốn nói điều gì đó, lại bị máu tươi trào ra ở cổ nghẹn lại, cuối cùng hắn miễn cưỡng giơ tay trái lên, chỉ chỉ vào tay nải đeo bên hông mình.
Ma Tín Khoa hiểu ý tứ của hắn, nắm tay chiến binh nọ luồn tới tay nải, đồ vật ở bên trong ngoài vài khối Ma tinh thuộc hỏa cùng thổ thuộc tính ra còn có một quyển sách rất cổ xưa bằng da dê, đồng tử Ma Tín Khoa bồng nhiên co lại, hắn thấy bên trái cuốn sách da dê viết hai chữ: đấu kỹ, mà bên phải còn có hai chữ: Tinh hà.
Chiến binh nọ cổ hết sức di chuyển tay trái, chỉ về phía khối cự thạch, tiếp theo hắn nắm lầy cổ áo Ma Tín Khoa, ánh mắt hắn dừng lại tại Ma Tín Khoa. Đầy vẻ khẩn cầu, cái vẻ không cam lòng, không muốn buông xuôi này khiến cho mấy người Hàn Tiến đối với một người xa lạ cũng thấy tâm trạng mình thật nặng nề.
"A...." Chiến binh nọ hộc ra một tiếng, đây cũng là tiếng cuối cùng của hắn, một dòng máu tươi từ miệng hắn phun ra, bắn cả lên mặt Ma Tín Khoa, tiếp theo ánh mắt hắn từ từ ảm đạm dần, tuy nhiên tay của hắn vẫn đang nắm chặt lấy áo của Ma Tín Khoa.
"Đấu kỹ Tinh hà, Ma Tín Khoa, xem ra vận khí của ngươi quả thật không tệ đâu." Tiên Ny Nhĩ thản nhiên nói.
Ma Tín Khoa ngẩng phắt đầu lên, căm tức nhìn Tiên Ny Nhĩ, hắn bây giờ tâm tình không được tốt cho lắm, hết thảy bi kịch này là do hắn mà ra, nếu như hắn không tập kích hai con Nhân Diện Ưng thì sự việc sẽ không phát sinh ra như thế này. Mặc dù những người đó cũng không biết nguyên nhân chính, nhưng hắn biết, vậy là quá đủ rồi. Con người không thể lừa gạt chính mình, tâm lý hắn đong đầy áy náy, vồn Tiên Ny Nhĩ nói giống như bình thường nhưng tại giờ phút này như chọc thẳng vào nỗi đau của hắn.
"Phía sau cự thạch có người." Hàn Tiến nhẹ giọng nói, tầm mắt hắn lướt qua thi thể không đầu, rồi đột nhiên sáng ngời, sau đó lại bình thường trở lại.
Ma Tín Khoa sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy, tiến nhanh về hướng cự thạch, quả nhiên, phía sau cự thạch có một khe hở, phía trong tối hù, khẳng định là có một cái sơn động.
Ma Tín Khoa đầu tiên đem thi thể không đầu đặt qua một bên, tiếp đó đến bên khối cự thạch, hai tay đặt lên thạch tượng, thần thể phát ra đấu khí quang mang: "Mở!!"
Theo tiếng hét của Ma Tín Khoa, cự thạch nọ bắt đầu lay động nhẹ, mức độ lay động càng lúc càng lớn, cuối cùng ầm một tiếng, giật gãy cả một gốc cây to bằng bát cơm. Trên vách núi đá lộ ra một cái cửa động cao khoảng một thước.
Ma Tín Khoa khom lưng tiến vào trong sơn động, chỉ chốc lát, bên trong vang lên tiếng gọi lo lắng của hắn: "Lạp Phi Nhĩ, Mau! Vào đây mau!"
Hàn Tiến lập tức vọt vào, dựa vào ánh sáng mặt trời chiếu vào, hắn mơ hồ thấy được một nữ nhân nằm im ắng trên mặt đất, sau đó hắn lập tức hiểu rõ tại sao Ma Tín Khoa vội vã gọi chính mình vào, hắn nhận ra nữ nhân này chính là người mà Ma Tín Khoa mấy ngày qua vẫn hay nhắc đến: Khởi Lệ tiểu thư,
Hàn Tiến không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, cũng đưa mắt nhìn Ma Tín Khoa, hắn giúp Khởi Lệ tiểu thư lần thứ nhất khiến cho Khởi Lệ tiểu thư này mất đi một người hầu, hôm nay Ma Tín Khoa chỉ là đoạt một con Bổi mao Tích dịch mà lại tạo thành kết quả như thế này, năm nay Khởi Lệ tiểu thư gặp vận hạn, hay là hắn cùng Ma Tín Khoa nhất định chính là khắc tinh của Khởi Lệ tiểu thư?
Tiên Ny Nhĩ cũng từ bên ngoài tiến vào: "Các ngươi làm sao vậy?".
"Chúng ta…Chúng ta phát hiện ra…" Hàn Tiến cà lăm.
Tiên Ny Nhĩ khom lưng xuống, đầu tiên là sờ sờ cổ Khởi Lệ tiểu thư, tiếp theo mỡ mắt Khởi Lệ tiểu thư ra: "Nàng bị người ta đánh bất tỉnh."
"Ngươi ôm nàng ra ngoài đã rồi bàn sau." Hàn Tiến nói.
"Chuyện tốt như vậy mà ngươi lại nhờ ta làm giúp sao?" Tiên Ny Nhĩ cười cười.
"Ta không có tâm trạng đùa giỡn." Hàn Tiến sắc mặt lạnh lẽo nói, hắn rất tâm lý, có thể thấy được mặt trái của vấn đề, không nên đùa giỡn với Ma Tín Khoa nữa, hắn cùng có đủ lý do để lo lắng, nếu như Tiên Ny Nhĩ lại đùa giỡn điều gì nữa, Ma Tín Khoa có thể trở mặt, nói không chừng có thể cùng Tiên Ny Nhĩ một trận sống mái với nhau.
Tiên Ny Nhĩ trầm mặt liễu xuống một chút rồi cúi người ôm Khởi Lệ tiểu thư lên: "Xin lỗi, nhưng dù sao sự việc cũng xảy ra rồi, chúng ta bây giờ nên suy nghĩ giải quyết việc này thế nào đã." Nói xong, Tiên Ny Nhĩ khom lưng bước ra khỏi sơn động.
Trở lại dưới ánh mặt trời, Hàn Tiến cảm thấy hơi chói mắt: "Chúng ta đổi đến chỗ khác đi há, ta sợ lúc nàng ta tỉnh lại…sẽ không chịu được."
"Ngươi rất cẩn thận." Tiên Ny Nhĩ gật đầu.
"Xảv ra chuyện gì vậy?" Tát Tư Âu tới đón, hắn phát hiện ra Hàn Tiến có chút gì đó bất thường, mà Ma Tín Khoa thì sắc mặt lại trở nên xanh mét.
"Ủa? Đây không phải là Khởi Lệ tiểu thư sao?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách la hoảng lên.
Tát Tư Âu ngừng lại một chút rồi chợt hiểu ra, hắn cùng không phải đồ ngốc. lặp tức nhận ra được nữ nhân may mắn còn sống kia chính là Khởi Lệ tiểu thư mà Hàn Tiến trước kia từng nói qua, hơn nữa nàng có khả năng là bằng hữu của Hàn Tiến và Ma Tín Khoa, sắc mặt của hắn cũng có vẻ hổ thẹn, mới vừa lúc nẫy hắn cùng Hàn Tiến đã phản đổi đến đây trợ giúp, nếu như bọn họ kịp thời chạy đến viện trợ thì có lẽ chuyện sẽ không đến nỗi như vậy.
"Sao lại không đúng?" Tát Tư Âu vội vàng hỏi.
"Nhân Diện Ưng là từ hướng kia bay đến, thời gian đã qua lâu như vậy, chúng hẳn là
quay về từ sớm, trừ phi…".
Mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau, chỉ có một khả năng, năm, sáu mươi con Nhân Diện Ưng đã bị người ta tiêu diệt toàn bộ rồi! Nhưng mà nghĩ lại, ai mà có thực lực mạnh như vậy chứ?
"Chúng ta đi xem một chút." Hàn Tiến nhẹ giọng nói, hắn vẫn còn vấn vương Ma tinh của mấy con Nhân Diện Ưng kia.
"Chờ một chút đã." Tát Tư Âu vẻ mặt do dự, kỳ thật đầu năm nay có một ít người đáng sợ hơn cả Ma thú, đối phương có thể giết chết hơn mấy chục Nhân Diện Ưng, thu phục bọn họ lại càng dễ dàng.
"Trận chiến bên kia đã sớm kết thúc." Tiên Ny Nhĩ chậm rãi nói.
"Ngươi khẳng định là vậy?" Tát Tư Âu hỏi.
"Thính lực của ta luôn rất tốt." Tiên Ny Nhĩ nói với vẻ tự tin.
"Như vậy thì đi xem một chút." Ma Tín Khoa nói.
Hàn Tiến đánh thức Tư Đế Nhĩ Bá Cách dậy, mọi người nối đuôi nhau bò về hướng đỉnh núi, bây giờ là đang giữa trưa, ánh nắng mặt trời từ đỉnh đầu chiếu thẳng xuống dưới, quét qua rừng rậm có vẻ như khói mù, cho nên hành động của mọi người khẩn trương hơn so với hôm qua rất nhiều.
Khoảng sau nửa giờ, bọn họ đã bò đến đỉnh núi. Nhìn xuống dưới, có thể chứng kiến rõ ràng sườn núi có chút dị thường. Rừng rậm xanh um xuất hiện nhiều chỗ trống, chỉ có cây cối bị chém ngã mới có thể ra hoàn cảnh này.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng đống hỗn loạn chiến trường này làm cho bọn Hàn Tiến nhìn thấy mà giật cả mình. Khắp nơi đều là máu tươi. Có thi thể của Nhân Diện Ưng, cũng có thi thể của loài người. Hơn nữa đại bộ phận thi thể lại không được toàn vẹn. Người cùng chim đều thịt nát xương tan, thậm chí nội tạng như đất cát. phủ đầy đất. Tạo cho họ một ấn tượng mạnh mẽ.
Lúc này có thể thấy được tổ chất tâm lý của từng người, Hàn Tiến cùng Tiên Ny Nhĩ rất trấn định, Tát Tư Âu vẻ mặt không đành lòng còn Ma Tín Khoa thì nắm chặt chuôi kiếm, có vẻ có chút khẩn trương. Mà Tư Đế Nhĩ Bá Cách thì một mực sốt rét, bờ môi run rẩy không ngừng. Hắn đã bao giờ gặp qua, chứng kiến cảnh máu tanh tràn ngập như thế này đâu. Hắn không bất tỉnh nhân sự đã là tốt lắm rồi.
Tiên Ny Nhĩ đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, chăm chú quan sát một rãnh sâu trên mặt đất, dài chừng một trượng, mép rãnh ngay ngắn phi thường. Hạ giọng nói: "Bọn họ ít nhất có một Cao giai đấu sĩ!".
Ma Tín Khoa đã từng có kinh nghiệm, khi hắn thấy rõ đường rãnh kia, cũng chậm rãi gật nhẹ đầu, Kiếm sĩ cùng đấu sĩ khác biệt ở chồ nắm giữ đấu kỹ. Mà đấu kỹ thì thực chất là lấy đấu khí làm trụ cột mà phát ra uy lực. Tỷ như nói kiếm quang, tỷ như nói có thể tạo nên lực phòng ngự cường đại bằng hộ thân đấu khí, đều chính là thực chất đấu khí mà ra cả. Nghĩ lại vệt rãnh lưu lại trên mặt đất, chỉ có thể là do phóng thích kiếm quang mà tạo ra, ít nhất thì Ma Tín Khoa cũng tuyệt đối chưa làm được như vậy.
"Bên này." Tát Tư Âu vẫy vẫy tay. Hắn phát hiện ra một dải máu. Xem chừng là những người đó vừa đánh vừa chạy.
Mọi người dọc theo dải máu nhìn về phía trước, ánh mắt Tiên Ny Nhĩ có chút mờ mịt, hai thái dương phập phồng, phập phồng phía sau mái tóc kim sắc, như đang giấu đi điều gì đó. Tiếc là không ai để ý điều này.
Phía trước chất đẩy thi thể Nhân Diện Ưng, cơ hồ không thấy loài người, rất rõ ràng, trong những người này, ai yếu đã bị mất mạng ngay lúc ban đầu, còn lại toàn là cường giả.
Hướng về chỗ ngoặc phía bên phải, dải máu đã ngừng lại, có hai thi thể đang đứng như cự thạch, tại một chiến trận chỉ rộng chừng mấy chục thước, có hơn mười thi thể Nhân Diện Ưng, còn lại là thi thể vài người nằm trong vũng máu.
Trong đó hai thi thể loài người đã bị nghiền nát, không phân biệt được hình dáng. Một thân ảnh cao lớn đang dựa vào phía dưới một khối cự thạch, bộ nhuyễn giáp của hắn vẫn còn giữ được nguyên vẹn, một cây búa đáng sợ đang nằm vô lực trên mặt đất, nhưng cái đầu của hắn lại bị mất đi nửa phía trên, tạo thành một khối thịt hỗn độn, xương vỡ nát trộn lẫn máu tươi còn vương trên thạch tượng, tạo thành một bức tranh khiến người ta thấy mà ghê người. Còn có một người nằm ở trước khối cự thạch chừng năm, sáu thước. Trên dưới người hắn đầy thương tích, làm cho người ta thấy mà giật mình, một con Nhân Diện Ưng thật lớn đang phủ phục phía trước, cái mỏ nhọn hoắt cắm sâu vào lồng ngực hắn. Tay trái hắn quyết liệt nắm lấy cổ của Nhân Diện Ưng, tay phải còn nắm thanh kiếm đang cắm sâu trong thân thể con Nhân Diện Ưng, xem bộ dạng đích thị là định cùng con Nhân Diện Ưng đồng quy ư tận.
"Hắn vẫn còn chưa chết".Tiên Ny Nhĩ thở nhẹ một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Có lẽ là do nghe được tiếng người, chiến binh định cùng con Nhân Diện Ưng đồng quy ư tận nọ cố hết sức mỡ mắt ra, thấy được bóng người trước mặt, hắn đột nhiên trở nên hết sức phấn khích, Ma Tín Khoa vội vàng đè vai hắn xuống: "không nên gắng sức, ngươi đang bị thương rất nặng!".
Thật ra bị thương có nặng hay không đã không còn quan trọng nữa, ngực của chiến binh nọ cơ hồ đã bị xuyên thủng, thậm chí còn có thể thấy được trái tim hắn đang phập phồng yếu ớt, cho dù là có giáo hoàng ở đây cùng không thể cứu vãn được.
Chiến binh nọ há mồm muốn nói điều gì đó, lại bị máu tươi trào ra ở cổ nghẹn lại, cuối cùng hắn miễn cưỡng giơ tay trái lên, chỉ chỉ vào tay nải đeo bên hông mình.
Ma Tín Khoa hiểu ý tứ của hắn, nắm tay chiến binh nọ luồn tới tay nải, đồ vật ở bên trong ngoài vài khối Ma tinh thuộc hỏa cùng thổ thuộc tính ra còn có một quyển sách rất cổ xưa bằng da dê, đồng tử Ma Tín Khoa bồng nhiên co lại, hắn thấy bên trái cuốn sách da dê viết hai chữ: đấu kỹ, mà bên phải còn có hai chữ: Tinh hà.
Chiến binh nọ cổ hết sức di chuyển tay trái, chỉ về phía khối cự thạch, tiếp theo hắn nắm lầy cổ áo Ma Tín Khoa, ánh mắt hắn dừng lại tại Ma Tín Khoa. Đầy vẻ khẩn cầu, cái vẻ không cam lòng, không muốn buông xuôi này khiến cho mấy người Hàn Tiến đối với một người xa lạ cũng thấy tâm trạng mình thật nặng nề.
"A...." Chiến binh nọ hộc ra một tiếng, đây cũng là tiếng cuối cùng của hắn, một dòng máu tươi từ miệng hắn phun ra, bắn cả lên mặt Ma Tín Khoa, tiếp theo ánh mắt hắn từ từ ảm đạm dần, tuy nhiên tay của hắn vẫn đang nắm chặt lấy áo của Ma Tín Khoa.
"Đấu kỹ Tinh hà, Ma Tín Khoa, xem ra vận khí của ngươi quả thật không tệ đâu." Tiên Ny Nhĩ thản nhiên nói.
Ma Tín Khoa ngẩng phắt đầu lên, căm tức nhìn Tiên Ny Nhĩ, hắn bây giờ tâm tình không được tốt cho lắm, hết thảy bi kịch này là do hắn mà ra, nếu như hắn không tập kích hai con Nhân Diện Ưng thì sự việc sẽ không phát sinh ra như thế này. Mặc dù những người đó cũng không biết nguyên nhân chính, nhưng hắn biết, vậy là quá đủ rồi. Con người không thể lừa gạt chính mình, tâm lý hắn đong đầy áy náy, vồn Tiên Ny Nhĩ nói giống như bình thường nhưng tại giờ phút này như chọc thẳng vào nỗi đau của hắn.
"Phía sau cự thạch có người." Hàn Tiến nhẹ giọng nói, tầm mắt hắn lướt qua thi thể không đầu, rồi đột nhiên sáng ngời, sau đó lại bình thường trở lại.
Ma Tín Khoa sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy, tiến nhanh về hướng cự thạch, quả nhiên, phía sau cự thạch có một khe hở, phía trong tối hù, khẳng định là có một cái sơn động.
Ma Tín Khoa đầu tiên đem thi thể không đầu đặt qua một bên, tiếp đó đến bên khối cự thạch, hai tay đặt lên thạch tượng, thần thể phát ra đấu khí quang mang: "Mở!!"
Theo tiếng hét của Ma Tín Khoa, cự thạch nọ bắt đầu lay động nhẹ, mức độ lay động càng lúc càng lớn, cuối cùng ầm một tiếng, giật gãy cả một gốc cây to bằng bát cơm. Trên vách núi đá lộ ra một cái cửa động cao khoảng một thước.
Ma Tín Khoa khom lưng tiến vào trong sơn động, chỉ chốc lát, bên trong vang lên tiếng gọi lo lắng của hắn: "Lạp Phi Nhĩ, Mau! Vào đây mau!"
Hàn Tiến lập tức vọt vào, dựa vào ánh sáng mặt trời chiếu vào, hắn mơ hồ thấy được một nữ nhân nằm im ắng trên mặt đất, sau đó hắn lập tức hiểu rõ tại sao Ma Tín Khoa vội vã gọi chính mình vào, hắn nhận ra nữ nhân này chính là người mà Ma Tín Khoa mấy ngày qua vẫn hay nhắc đến: Khởi Lệ tiểu thư,
Hàn Tiến không khỏi lộ ra vẻ cười khổ, cũng đưa mắt nhìn Ma Tín Khoa, hắn giúp Khởi Lệ tiểu thư lần thứ nhất khiến cho Khởi Lệ tiểu thư này mất đi một người hầu, hôm nay Ma Tín Khoa chỉ là đoạt một con Bổi mao Tích dịch mà lại tạo thành kết quả như thế này, năm nay Khởi Lệ tiểu thư gặp vận hạn, hay là hắn cùng Ma Tín Khoa nhất định chính là khắc tinh của Khởi Lệ tiểu thư?
Tiên Ny Nhĩ cũng từ bên ngoài tiến vào: "Các ngươi làm sao vậy?".
"Chúng ta…Chúng ta phát hiện ra…" Hàn Tiến cà lăm.
Tiên Ny Nhĩ khom lưng xuống, đầu tiên là sờ sờ cổ Khởi Lệ tiểu thư, tiếp theo mỡ mắt Khởi Lệ tiểu thư ra: "Nàng bị người ta đánh bất tỉnh."
"Ngươi ôm nàng ra ngoài đã rồi bàn sau." Hàn Tiến nói.
"Chuyện tốt như vậy mà ngươi lại nhờ ta làm giúp sao?" Tiên Ny Nhĩ cười cười.
"Ta không có tâm trạng đùa giỡn." Hàn Tiến sắc mặt lạnh lẽo nói, hắn rất tâm lý, có thể thấy được mặt trái của vấn đề, không nên đùa giỡn với Ma Tín Khoa nữa, hắn cùng có đủ lý do để lo lắng, nếu như Tiên Ny Nhĩ lại đùa giỡn điều gì nữa, Ma Tín Khoa có thể trở mặt, nói không chừng có thể cùng Tiên Ny Nhĩ một trận sống mái với nhau.
Tiên Ny Nhĩ trầm mặt liễu xuống một chút rồi cúi người ôm Khởi Lệ tiểu thư lên: "Xin lỗi, nhưng dù sao sự việc cũng xảy ra rồi, chúng ta bây giờ nên suy nghĩ giải quyết việc này thế nào đã." Nói xong, Tiên Ny Nhĩ khom lưng bước ra khỏi sơn động.
Trở lại dưới ánh mặt trời, Hàn Tiến cảm thấy hơi chói mắt: "Chúng ta đổi đến chỗ khác đi há, ta sợ lúc nàng ta tỉnh lại…sẽ không chịu được."
"Ngươi rất cẩn thận." Tiên Ny Nhĩ gật đầu.
"Xảv ra chuyện gì vậy?" Tát Tư Âu tới đón, hắn phát hiện ra Hàn Tiến có chút gì đó bất thường, mà Ma Tín Khoa thì sắc mặt lại trở nên xanh mét.
"Ủa? Đây không phải là Khởi Lệ tiểu thư sao?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách la hoảng lên.
Tát Tư Âu ngừng lại một chút rồi chợt hiểu ra, hắn cùng không phải đồ ngốc. lặp tức nhận ra được nữ nhân may mắn còn sống kia chính là Khởi Lệ tiểu thư mà Hàn Tiến trước kia từng nói qua, hơn nữa nàng có khả năng là bằng hữu của Hàn Tiến và Ma Tín Khoa, sắc mặt của hắn cũng có vẻ hổ thẹn, mới vừa lúc nẫy hắn cùng Hàn Tiến đã phản đổi đến đây trợ giúp, nếu như bọn họ kịp thời chạy đến viện trợ thì có lẽ chuyện sẽ không đến nỗi như vậy.
/93
|