Vào một ngày sau đó hai tháng, Lâm Phong nhìn nhìn phỉ thúy đã sắp hết chỗ chứa. Trải qua hai tháng kịch liệt thu thập, Lâm Phong gần như đã thu được đến tám phần phỉ thúy ở đây.
Từ một tuần trước, Lâm Phong đã nhận được truyền âm của Lê Dũng hẹn gặp ở một địa điểm cách đó không xa. Ước lượng một chút, Lâm Phong liền cố nán lại mấy hôm, cho đến hôm nay thì hắn quyết định ngưng không thu thập nữa.
Sau khi thu dọn một chút, bước ra khỏi cửa hầm mỏ, Lâm Phong tiện tay đánh một cái, đất đá ầm ầm sụp xuống che lấp toàn bộ động mỏ này lại.
Xong xuôi đâu đó, Lâm Phong liền hóa thành một đạo kim quang phá không rời đi.
Dựa theo chỉ dẫn phương hướng của Lê Dũng, Lâm Phong một đường bay theo hướng bắc cho đến sập tối thì gặp một hồ nước khá lớn liền hạ xuống.
Thần thức đảo qua, Lâm Phong liền thấy Lê Dũng đang ngồi bên bờ hồ liền tiến đến.
'Ồ, chúc mừng Lê đạo hữu tu vi khôi phục! Giải trừ ma khí, hơn nữa hình như còn có chút tiến bộ nha?'
Lâm Phong ánh mắt vừa chuyển nhìn Lê Dũng, liền cười chắp tay nói.
'Để Lâm huynh chê cười, ngày đó nếu không nhờ có huynh thì chưa biết chừng tính mạng của ta khó bảo toàn rồi. Xem ra ma vật kia vẫn còn kém xa thần thông của huynh. Ân cứu mạng này thiên ngôn vạn ngữ khó nói hết. Ngày sau nếu có việc gì cần, xin Lâm huynh cứ việc lên tiếng, tiểu đệ sẽ dốc hết sức hoàn thành!'
Lê Dũng nhìn Lâm Phong nghiêm túc nói, nghữ khí thập phần kính cẩn.
Bản thân Lê Dũng cũng có chút xấu hổ, ngày đó vừa gặp mặt đã đẩy Lâm Phong vào thế hiểm nguy, nhưng quả thật chỉ cần chốc lát nữa thôi nếu không ngăn chặn thì chưa biết chừng bản thân hắn cũng thành ma vật, lúc đó chẳng những làm gánh nặng mà còn gây thêm tai họa hại Lâm Phong mà thôi.
Lâm Phong cũng rất hiểu điều này, cho nên trong lòng chưa bao giờ thấy phản cảm với hành vi bỏ chạy của Lê Dũng. Lúc này, nhìn Lê Dũng một thân tu vi đã hồi phục quá nữa, Lâm Phong cũng thấy vui mừng.
'Ha ha, cùng là Nhân tộc với nhau, Lê huynh không cần khách khí. Tuy nhiên, chuyện lần này chắc không phải trùng hợp đó chứ?'
Lâm Phong cười cười xong liền như vô tình hỏi một câu.
'Ài, chúng ta qua bên kia nói chuyện.'
Lê Dũng cũng thở dài, chỉ tay vào một khoảng trống có hai cái ghế đá tự nhiên. Hai người liền đi sang đó.
Sau khi Lê Dũng tiện tay bố trí một cái trận pháp cách âm thì bắt đầu kể:
'Không giấu Lâm huynh, lần trước ta nhặt được cái bản đồ kia, cũng không cho rằng bảo vật gì mà sợ Dị tộc cài cắm điều gì vào khu vực Nhân tộc cho nên một mình thám thính. Nhưng khi vừa đến nơi thì ma vật từ dưới đất mạnh mẽ thoát ra, bộ dáng cực kỳ hung tợn. Hơn nữa, tu vi cũng cực cao. Lâm huynh đã đấu với nó chắc cũng hiểu được. Nhưng chuyện kỳ lạ chưa phải là ở đây, mà ta nghi ngờ, ma vật này chỉ là một phần tàn hồn mà thôi, cũng chưa phải là bản thể.'
'Hử, nói vậy, chuyện này còn có bí mật khác. Chẳng lẽ…'
'Đối với đại sự như thế này ta cũng không dám suy đoán lung tung. Nhưng quả thật, ta rất nghi ngờ đứng sau chuyện này là bàn tay của một trong số mấy dị tộc đang nhòm ngó Nhân tộc chúng ta.'
Lê Dũng trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu liền đưa ra kết luận, sau đó nhìn Lâm Phong nói:
'Lâm huynh, lần trước huynh muốn biết chuyện về dị tộc, lần này ta cũng nhân tiện nói cho huynh biết những thứ mà ta biết. Không biết huynh có hứng thú nghe hay không?'
'Ồ, nếu vậy thì ta xin rửa tai lắng nghe!'
'Ở trên Trái đất, ngoài Nhân tộc chúng ta còn có Hồn tộc, Ảnh tộc, Băng tộc. Những cái tên nói lên tất cả, nhưng trong đó còn hàm chứa nhiều mới liên kết rất kỳ dị. Hồn tộc và Ảnh tộc vốn có hiệp ước với Nhân tộc về việc không xâm phạm nhau. Nhưng Hồn tộc từ xa xưa đã được cao tầng cho phép thu thập hồn lực phàm nhân chết đi để đổi lại là không gây ra chiến tranh hoặc can thiệp vào cuộc sống của phàm nhân Nhân tộc, còn Ảnh tộc, vốn là bộ tộc rất tà mị, luôn thoắt ẩn thoắt hiện, mặc dù có hiệp ước không xâm phạm nhưng vẫn thường xuyên lén lút trà trộn vào nhân tộc.'
Lê Dũng nói một hơi, sau đó ngừng lại sắp xếp lại kiến thức một chút.
Lâm Phong nghe vậy bèn hỏi thêm:
'Vậy tại sao tu sĩ Nhân tộc lại chịu thiệt thòi bao năm qua như vậy? Để cho bọn Dị tộc thoải mái thu thập hồn lực và nhiều thứ khác mà không lên tiếng?'
'Ài, nếu ta nói, hơn một tu sĩ Nguyên anh kỳ của Nhân tộc đều không thể động thân lúc này, huynh còn nghĩ vậy nữa không?'
Lê Dũng vuốt mũi cười khổ.
'Hả? Sao lại có chuyện này?'
'Hai nghìn năm trước, ở Nam Địa cực bỗng xuất hiện một cánh cổng tràn ra vô tận thời gian chi lực, tất cả tu sĩ nguyên anh kỳ của các tộc đều bị nó thu hút. Cũng có người cho rằng nó chứa con đường đi thông đến giới diện cao cấp hơn, là cơ hội phi thăng thoát khỏi phàm giới nghèo nàn này…
…Lúc đó, các tộc đều tạm thời gác bỏ xích mích, cùng nhau tiến vào. Nhưng thật sự, chuyện đó chỉ là một cái bẫy do tam tộc bày ra, nhằm phong ấn hết thảy tu sĩ Nguyên anh kỳ của nhân tộc lại, từ từ luyện hóa.'
Dưới tình hình đó, có một vị tiền bối Nhân tộc am hiểu truyền âm thuật đã mật báo về cho tất cả tu sĩ Nhân tộc cẩn thận, còn thành lập một cái Liên minh tu sĩ nhân tộc gọi là Nhân Đạo Minh để tập họp sức mạnh còn lại, phòng ngừa dị tộc xâm lấn.'
Lê Dũng nói tới đây thì nghĩ tới chuyện gì đó liền lâm vào trầm mặc.
Còn Lâm Phong thì nhân dịp này, linh cơ xoay chuyển liền hỏi:
'Vậy khu vực hang Sơn Đoòng có phải là…'
'Đúng vậy. Nhưng có phải huynh không thấy có động tĩnh gì nhiều, chỉ có một vị tiền bối hoặc một hai người Kết đan kỳ canh gác có phải không?'
Lê Dũng như đọc được suy nghĩ của Lâm Phong, tiếp lời, sau đó nói luôn:
'Vị tiền bối đó là lão tổ tông Hóa Thần Kỳ duy nhất còn sót lại của Nhân tộc, chuyên môn trấn giữ trận pháp phòng ngự nơi đó. Còn tất cả tu sĩ của Nhân Đạo minh, bao gồm tất cả các nước đều thường xuyên di chuyển khắp nơi, phòng ngừa dị tộc xâm lấn.'
'Ồ, thì ra là vậy. Chẳng trách…'
'Lâm huynh, thứ cho ta mạo muội, huynh có muốn tham gia Nhân Đạo Minh không?'
Lê Dũng đột nhiên hỏi một câu rất bất ngờ.
Lâm Phong nghe qua thì liền cười khổ, từ đầu hắn nhất định biết Lê Dũng sẽ hỏi câu hỏi này. Suy nghĩ nửa ngày, Lâm Phong liền chậm rãi đáp:
'Thú thực, ta không có ý định gia nhập Nhân Đạo Minh hay bất kỳ tổ chức gì. Nhưng đối với chuyện sống còn của Nhân tộc, dù chiến đến giọt máu cuối cùng ta cũng không có chút nề hà, chuyện này, Lê đạo hữu cứ yên tâm.'
'Hắc, từ đầu ta biết Lâm huynh đạo tâm kiên định, truy cầu đại đạo. Nhưng chẳng qua hỏi theo lệ mà thôi. Bất quá, với tình hình trước mắt, sẽ chẳng bao lâu nữa Lâm huynh sẽ phải ra tay rồi.'
'Ồ, lời này có nghĩa là…'
Lâm Phong nghe qua liền ồ lên ngạc nhiên.
Lê Dũng cũng không nói gì, chỉ lắc đầu ném một cái ngọc giản qua chỗ Lâm Phong.
Bàn tay khẽ đảo liền đặt ngọc giản lên trán, Lâm Phong bắt đầu xem những thông tin bên trong.
Vẻ mặt Lâm Phong hiện rõ ràng trước mắt Lê Dũng, hơn nữa càng ngày càng nhăn mặt nhíu mài, lại có vẻ kinh hãi, cuối cùng thần thái hoàn toàn là lo âu.
Trải qua mấy chục phút, Lâm Phong cuối cùng cũng xem xong nội dung bên trong ngọc giản, lo lắng nói:
'Thật sự còn ít thời gian như vậy sao?'
'Đúng vậy, tin tình báo này tuyệt đối chính xác. Hơn nữa, tất cả tu sĩ từ Trúc cơ trở lên đều đang tụ tập về Sơn Đoòng, chuẩn bị bàn bạc kế sách ứng phó. Dị tộc bên kia, xem chừng cũng đang rục rịch rồi.'
Lê Dũng lãnh đạm nói, nhưng trong mắt không giấu nổi vẻ lo âu.
Cả Lâm Phong và Lê Dũng đều lâm vào trầm tư. Nguy cơ lần này, vượt ngoài tầm xử lý của cá nhân, nó chính là trận đại chiến sinh tử tồn vong của cả Nhân tộc, không riêng gì ai.
Trải qua thông tin trong ngọc giản, Lâm Phong cũng đã biết, lần đại chiến lần gần đây nhất, đã đưa con người trở về thời kỳ đồ đá, xóa sổ nhiều nên văn minh tiên tiến, thậm chí khi đó, trình độ khoa học kỹ thuật cũng như tu vi của các tu sĩ còn cao hơn hiện giờ rất nhiều, vậy mà cuối cùng vẫn phải trải qua thiên tân vạn khổ mới từ từ gầy dựng lại được như hôm nay.
Có thể nói, nếu đại chiến chư tộc xảy ra, chuyện thắng thua chính là sự quyết định đối với việc Nhân tộc có còn là tộc lớn nhất trên Trái đất này nữa hay không.
Có câu, mãnh hổ khó địch quần lang, hiện nay Nhân tộc chẳng khác nào là một con mãnh hổ đang bị bao vây tứ bề, khó lòng thoát thân.
Mang theo lo lắng đó, Lâm Phong liền chia tay Lê Dũng để trở về nhà, chuẩn bị sắp xếp chu đáo cho an toàn của người thân, cũng như lo chuyện tục sự, chuẩn bị một năm sau sẽ đến Việt Nam, tụ họp cùng mọi người chuẩn bị đối chiến.
Từ một tuần trước, Lâm Phong đã nhận được truyền âm của Lê Dũng hẹn gặp ở một địa điểm cách đó không xa. Ước lượng một chút, Lâm Phong liền cố nán lại mấy hôm, cho đến hôm nay thì hắn quyết định ngưng không thu thập nữa.
Sau khi thu dọn một chút, bước ra khỏi cửa hầm mỏ, Lâm Phong tiện tay đánh một cái, đất đá ầm ầm sụp xuống che lấp toàn bộ động mỏ này lại.
Xong xuôi đâu đó, Lâm Phong liền hóa thành một đạo kim quang phá không rời đi.
Dựa theo chỉ dẫn phương hướng của Lê Dũng, Lâm Phong một đường bay theo hướng bắc cho đến sập tối thì gặp một hồ nước khá lớn liền hạ xuống.
Thần thức đảo qua, Lâm Phong liền thấy Lê Dũng đang ngồi bên bờ hồ liền tiến đến.
'Ồ, chúc mừng Lê đạo hữu tu vi khôi phục! Giải trừ ma khí, hơn nữa hình như còn có chút tiến bộ nha?'
Lâm Phong ánh mắt vừa chuyển nhìn Lê Dũng, liền cười chắp tay nói.
'Để Lâm huynh chê cười, ngày đó nếu không nhờ có huynh thì chưa biết chừng tính mạng của ta khó bảo toàn rồi. Xem ra ma vật kia vẫn còn kém xa thần thông của huynh. Ân cứu mạng này thiên ngôn vạn ngữ khó nói hết. Ngày sau nếu có việc gì cần, xin Lâm huynh cứ việc lên tiếng, tiểu đệ sẽ dốc hết sức hoàn thành!'
Lê Dũng nhìn Lâm Phong nghiêm túc nói, nghữ khí thập phần kính cẩn.
Bản thân Lê Dũng cũng có chút xấu hổ, ngày đó vừa gặp mặt đã đẩy Lâm Phong vào thế hiểm nguy, nhưng quả thật chỉ cần chốc lát nữa thôi nếu không ngăn chặn thì chưa biết chừng bản thân hắn cũng thành ma vật, lúc đó chẳng những làm gánh nặng mà còn gây thêm tai họa hại Lâm Phong mà thôi.
Lâm Phong cũng rất hiểu điều này, cho nên trong lòng chưa bao giờ thấy phản cảm với hành vi bỏ chạy của Lê Dũng. Lúc này, nhìn Lê Dũng một thân tu vi đã hồi phục quá nữa, Lâm Phong cũng thấy vui mừng.
'Ha ha, cùng là Nhân tộc với nhau, Lê huynh không cần khách khí. Tuy nhiên, chuyện lần này chắc không phải trùng hợp đó chứ?'
Lâm Phong cười cười xong liền như vô tình hỏi một câu.
'Ài, chúng ta qua bên kia nói chuyện.'
Lê Dũng cũng thở dài, chỉ tay vào một khoảng trống có hai cái ghế đá tự nhiên. Hai người liền đi sang đó.
Sau khi Lê Dũng tiện tay bố trí một cái trận pháp cách âm thì bắt đầu kể:
'Không giấu Lâm huynh, lần trước ta nhặt được cái bản đồ kia, cũng không cho rằng bảo vật gì mà sợ Dị tộc cài cắm điều gì vào khu vực Nhân tộc cho nên một mình thám thính. Nhưng khi vừa đến nơi thì ma vật từ dưới đất mạnh mẽ thoát ra, bộ dáng cực kỳ hung tợn. Hơn nữa, tu vi cũng cực cao. Lâm huynh đã đấu với nó chắc cũng hiểu được. Nhưng chuyện kỳ lạ chưa phải là ở đây, mà ta nghi ngờ, ma vật này chỉ là một phần tàn hồn mà thôi, cũng chưa phải là bản thể.'
'Hử, nói vậy, chuyện này còn có bí mật khác. Chẳng lẽ…'
'Đối với đại sự như thế này ta cũng không dám suy đoán lung tung. Nhưng quả thật, ta rất nghi ngờ đứng sau chuyện này là bàn tay của một trong số mấy dị tộc đang nhòm ngó Nhân tộc chúng ta.'
Lê Dũng trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu liền đưa ra kết luận, sau đó nhìn Lâm Phong nói:
'Lâm huynh, lần trước huynh muốn biết chuyện về dị tộc, lần này ta cũng nhân tiện nói cho huynh biết những thứ mà ta biết. Không biết huynh có hứng thú nghe hay không?'
'Ồ, nếu vậy thì ta xin rửa tai lắng nghe!'
'Ở trên Trái đất, ngoài Nhân tộc chúng ta còn có Hồn tộc, Ảnh tộc, Băng tộc. Những cái tên nói lên tất cả, nhưng trong đó còn hàm chứa nhiều mới liên kết rất kỳ dị. Hồn tộc và Ảnh tộc vốn có hiệp ước với Nhân tộc về việc không xâm phạm nhau. Nhưng Hồn tộc từ xa xưa đã được cao tầng cho phép thu thập hồn lực phàm nhân chết đi để đổi lại là không gây ra chiến tranh hoặc can thiệp vào cuộc sống của phàm nhân Nhân tộc, còn Ảnh tộc, vốn là bộ tộc rất tà mị, luôn thoắt ẩn thoắt hiện, mặc dù có hiệp ước không xâm phạm nhưng vẫn thường xuyên lén lút trà trộn vào nhân tộc.'
Lê Dũng nói một hơi, sau đó ngừng lại sắp xếp lại kiến thức một chút.
Lâm Phong nghe vậy bèn hỏi thêm:
'Vậy tại sao tu sĩ Nhân tộc lại chịu thiệt thòi bao năm qua như vậy? Để cho bọn Dị tộc thoải mái thu thập hồn lực và nhiều thứ khác mà không lên tiếng?'
'Ài, nếu ta nói, hơn một tu sĩ Nguyên anh kỳ của Nhân tộc đều không thể động thân lúc này, huynh còn nghĩ vậy nữa không?'
Lê Dũng vuốt mũi cười khổ.
'Hả? Sao lại có chuyện này?'
'Hai nghìn năm trước, ở Nam Địa cực bỗng xuất hiện một cánh cổng tràn ra vô tận thời gian chi lực, tất cả tu sĩ nguyên anh kỳ của các tộc đều bị nó thu hút. Cũng có người cho rằng nó chứa con đường đi thông đến giới diện cao cấp hơn, là cơ hội phi thăng thoát khỏi phàm giới nghèo nàn này…
…Lúc đó, các tộc đều tạm thời gác bỏ xích mích, cùng nhau tiến vào. Nhưng thật sự, chuyện đó chỉ là một cái bẫy do tam tộc bày ra, nhằm phong ấn hết thảy tu sĩ Nguyên anh kỳ của nhân tộc lại, từ từ luyện hóa.'
Dưới tình hình đó, có một vị tiền bối Nhân tộc am hiểu truyền âm thuật đã mật báo về cho tất cả tu sĩ Nhân tộc cẩn thận, còn thành lập một cái Liên minh tu sĩ nhân tộc gọi là Nhân Đạo Minh để tập họp sức mạnh còn lại, phòng ngừa dị tộc xâm lấn.'
Lê Dũng nói tới đây thì nghĩ tới chuyện gì đó liền lâm vào trầm mặc.
Còn Lâm Phong thì nhân dịp này, linh cơ xoay chuyển liền hỏi:
'Vậy khu vực hang Sơn Đoòng có phải là…'
'Đúng vậy. Nhưng có phải huynh không thấy có động tĩnh gì nhiều, chỉ có một vị tiền bối hoặc một hai người Kết đan kỳ canh gác có phải không?'
Lê Dũng như đọc được suy nghĩ của Lâm Phong, tiếp lời, sau đó nói luôn:
'Vị tiền bối đó là lão tổ tông Hóa Thần Kỳ duy nhất còn sót lại của Nhân tộc, chuyên môn trấn giữ trận pháp phòng ngự nơi đó. Còn tất cả tu sĩ của Nhân Đạo minh, bao gồm tất cả các nước đều thường xuyên di chuyển khắp nơi, phòng ngừa dị tộc xâm lấn.'
'Ồ, thì ra là vậy. Chẳng trách…'
'Lâm huynh, thứ cho ta mạo muội, huynh có muốn tham gia Nhân Đạo Minh không?'
Lê Dũng đột nhiên hỏi một câu rất bất ngờ.
Lâm Phong nghe qua thì liền cười khổ, từ đầu hắn nhất định biết Lê Dũng sẽ hỏi câu hỏi này. Suy nghĩ nửa ngày, Lâm Phong liền chậm rãi đáp:
'Thú thực, ta không có ý định gia nhập Nhân Đạo Minh hay bất kỳ tổ chức gì. Nhưng đối với chuyện sống còn của Nhân tộc, dù chiến đến giọt máu cuối cùng ta cũng không có chút nề hà, chuyện này, Lê đạo hữu cứ yên tâm.'
'Hắc, từ đầu ta biết Lâm huynh đạo tâm kiên định, truy cầu đại đạo. Nhưng chẳng qua hỏi theo lệ mà thôi. Bất quá, với tình hình trước mắt, sẽ chẳng bao lâu nữa Lâm huynh sẽ phải ra tay rồi.'
'Ồ, lời này có nghĩa là…'
Lâm Phong nghe qua liền ồ lên ngạc nhiên.
Lê Dũng cũng không nói gì, chỉ lắc đầu ném một cái ngọc giản qua chỗ Lâm Phong.
Bàn tay khẽ đảo liền đặt ngọc giản lên trán, Lâm Phong bắt đầu xem những thông tin bên trong.
Vẻ mặt Lâm Phong hiện rõ ràng trước mắt Lê Dũng, hơn nữa càng ngày càng nhăn mặt nhíu mài, lại có vẻ kinh hãi, cuối cùng thần thái hoàn toàn là lo âu.
Trải qua mấy chục phút, Lâm Phong cuối cùng cũng xem xong nội dung bên trong ngọc giản, lo lắng nói:
'Thật sự còn ít thời gian như vậy sao?'
'Đúng vậy, tin tình báo này tuyệt đối chính xác. Hơn nữa, tất cả tu sĩ từ Trúc cơ trở lên đều đang tụ tập về Sơn Đoòng, chuẩn bị bàn bạc kế sách ứng phó. Dị tộc bên kia, xem chừng cũng đang rục rịch rồi.'
Lê Dũng lãnh đạm nói, nhưng trong mắt không giấu nổi vẻ lo âu.
Cả Lâm Phong và Lê Dũng đều lâm vào trầm tư. Nguy cơ lần này, vượt ngoài tầm xử lý của cá nhân, nó chính là trận đại chiến sinh tử tồn vong của cả Nhân tộc, không riêng gì ai.
Trải qua thông tin trong ngọc giản, Lâm Phong cũng đã biết, lần đại chiến lần gần đây nhất, đã đưa con người trở về thời kỳ đồ đá, xóa sổ nhiều nên văn minh tiên tiến, thậm chí khi đó, trình độ khoa học kỹ thuật cũng như tu vi của các tu sĩ còn cao hơn hiện giờ rất nhiều, vậy mà cuối cùng vẫn phải trải qua thiên tân vạn khổ mới từ từ gầy dựng lại được như hôm nay.
Có thể nói, nếu đại chiến chư tộc xảy ra, chuyện thắng thua chính là sự quyết định đối với việc Nhân tộc có còn là tộc lớn nhất trên Trái đất này nữa hay không.
Có câu, mãnh hổ khó địch quần lang, hiện nay Nhân tộc chẳng khác nào là một con mãnh hổ đang bị bao vây tứ bề, khó lòng thoát thân.
Mang theo lo lắng đó, Lâm Phong liền chia tay Lê Dũng để trở về nhà, chuẩn bị sắp xếp chu đáo cho an toàn của người thân, cũng như lo chuyện tục sự, chuẩn bị một năm sau sẽ đến Việt Nam, tụ họp cùng mọi người chuẩn bị đối chiến.
/155
|