Chia tay Diệp Băng Chi cũng là trời sập tối.
Lần thứ hai đi trên con đường này, Lâm Phong tự vấn lòng mình.
Hắn không có cảm giác với Diệp Băng Chi sao? Nếu nói không thì đó chính là dối lòng. Nhưng đại đạo dài dòng, năm tháng chỉ như cái chớp mắt. Đến bản thân hắn còn chưa chắc mình có thể ngã xuống lúc nào thì làm gì có tư cách nói chuyện tình duyên phàm tục?
Lâm Phong thở dài, đồng thời trong lòng cũng cảm nhận áp lực càng lớn.
Lúc trước tìm mỏi mắt không ra một tu sĩ, nhưng thời gian gần đây xuất hiện ngày càng nhiều. Mơ hồ đều có xu hướng đi về hướng Nhân Đạo Minh. Điều này làm cho Lâm Phong càng hiểu rõ thời gian không còn nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong gọi điện cho Trần Hùng.
'Anh đang ở đâu đấy? Em về Nam Kinh rồi.'
Lâm Phong nói sau khi nghe tiếng bắt máy bên kia.
'Hả, anh lại đang ở Bắc Kinh. Em đến đây được không?'
'Em còn bận một số chuyện, nhanh nhất cũng ngày mai mới đi được. À, anh mở mao liêu chưa?'
Lâm Phong cười cười, giả vờ hỏi nhưng thực ra nghe giọng nói hưng phấn của Trần Hùng thì hắn đã biết hết.
'Ha hả, còn giả vờ sao? Ánh mắt của chú em làm anh đây bái phục rồi. Tuy nhiên, cậu cũng nên cẩn thận, lúc này có nhiều ánh mắt đang nhìn cậu chằm chằm đấy. Anh xin lỗi, chuyện đó khó lòng giữ kín được…'
Giọng Trần Hùng vang lên mang theo vẻ áy náy nồng đậm. Bản thân Trần Hùng hiểu rõ Lâm Phong không thích tiết lộ bản thân quá nhiều, nhưng lần này chuyện mao liêu quá sức oanh động, tin tức cứ như vậy tạo thành một cơn bão lớn càn quét qua giới phỉ thúy trong nước.
Hiện giờ, người mộ danh đến Trần gia đòi gặp vị 'Lâm đại sư' thật sự rất nhiều.
Lâm Phong nghe Trần Hùng nói vậy thì cũng chỉ cười cười nói:
'Không sao đâu anh, là bằng hữu thì trợ giúp nhau là chuyện đương nhiên. Còn việc khác thì cứ 'để mai tính'. À, chuyện mở công ty kia anh lo liệu giúp em nhé. Em sẽ chuyển cho anh ba mươi tỷ và vài thứ lặt vặt để làm vốn cho công ty. À, tên công ty và người đứng tên em sẽ bàn bạc với anh sau khi đến Bắc Kinh. Anh lo liệu thủ tục giúp em trước đã nhé.'
'Ok!'
TN cũng không dài dòng, vỗ ngực cam đoan một tiếng chắc nịch liền cúp máy.
Lâm Phong mỉm cười cho điện thoại vào túi, sau đó đi ra bên ngoài.
Nhìn cha mẹ đang vui vẻ cùng nhau tưới rau nói chuyện bên ngoài, Lâm Phong liền mỉm cười. Hắn đã cố hết sức để lo liệu tất cả.
Cha mẹ sinh con ra, mong ước lớn nhất là gì? Mong con cái lớn lên giàu có để lo cho họ sống sung sướng sao? Không phải. Cha mẹ nào cũng chỉ có một cái ước muốn duy nhất, đó chính là mong con cái nên người, có thể tự lo cho bản thân là tốt rồi.
Cha mẹ của Lâm Phong cũng không ngoại lệ. Lúc này, trong lòng họ cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Dưới cái nhìn của họ, Lâm Phong đã có công việc ổn định, tiểu Mai đã vào đại học, như vậy thì họ đã mãn nguyện rồi.
Mà trải qua Lâm Phong khuyên giải nhiều lần, rốt cuộc họ đã thông hiểu, đối với chuyện Lâm Phong tự do bay nhảy cũng không có quá nhiều ngăn cản, chỉ dặn dò hắn luôn giữ bình an cho bản thân.
Không thể không nói, tình cảm cha mẹ dành cho con cái vĩnh viễn là sự tin tưởng thương yêu không cần lý do như vậy.
Bất quá khi Lâm Phong bước chân ra vườn phụ giúp, mẹ hắn liền hỏi:
'Phong, khi nào con dẫn bạn về ra mắt đây? Tuổi tác ngày càng lớn mà không tính chuyện gia đình, bộ con tính ở vậy sao?'
Lâm Phong nghe chủ đề câu hỏi liền muốn dừng cuộc chơi, hay ít nhất cũng sử dụng trợ giúp gọi điện thoại cho người thân là cha hắn. Bởi vì, trong nhà này thì cha Lâm Phong là người duy nhất chưa thúc ép hắn lấy vợ sinh con mà bảo 'Nam nhi chí tại bốn phương – Đàn ông lo sự nghiệp làm đầu'.
Ai dè, chưa kịp nhờ quyền trợ giúp thì cha hắn đã tự động lên tiếng:
'Đúng vậy, ta cũng thấy con nên tính chuyện đó đi. Hay con không thích phụ nữ? Chà, dạo gần đây một mét đất có hai gã đam mỹ, không lẽ con thuộc dạng này sao?'
Lâm Phong liền ngã vật xuống đất, cũng không để ý hình tượng liền than khổ nói:
'Cha, mẹ. Hai người đừng ép con được không? Tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu, hơn nữa, con cũng là một nam nhân chân chính mà!'
'Hừ, cưỡng cầu thì sao? Ngày xưa ta đến hỏi cưới mẹ con cũng có yêu đương gì? Chỉ nhờ bà mối đến hỏi liền cưới. Chẳng phải cũng sinh được hai đứa con sao?'
Cha Lâm Phong tức giận nói. Nhưng ngay lúc đó, một ngón tay mang theo khí kình thâm hậu bỗng dưng xuất hiện bên hông ông ta, sau đó vặn xoắn một cái, theo sau đó là một câu nói dày đặc hàn ý:
'Sao? Vậy là mấy lời ông nói khi xưa với tôi liền là giả dối? Không có chút tình cảm nào? Được, được lắm lão Lâm.'
Người nói dĩ nhiên là mẹ Lâm Phong.
Tất nhiên, đối với cao thủ đẳng cấp cỡ bà, thì hai cha con Lâm Phong chỉ còn cách cười làm lành, sau đó lảng sang chuyện khác.
Lâm Phong theo đó mà cũng tránh thoát được một kiếp.
Cả ngày hôm đó, Lâm Phong liền bồi tiếp cha mẹ hắn, bữa cơm gia đình cũng trở nên ấm áp hơn khi liên tục xuất hiện những tiếng cười ấm áp.
Ngày hôm sau, Lâm Phong liền đó chuyến bay đi Bắc Kinh.
Nhưng trước đó, hắn cũng kịp đến Ngân Hàng rút toàn bộ tiền mình có ra rồi chậm rãi xuất phát.
Ngay khi xuống sân bay, Lâm Phong đã nhìn thấy Trần Hùng đang tự thân đến đón hắn, bên cạnh thình lình còn có cả Trần Lệ em gái Trần Hùng, người mà Lâm Phong đã lâu không gặp.
Lâm Phong sau khi vội vã bước đến liền cười nói:
'Ha hả, sao hai người lại tự thân đến đón tôi thế này?'
Trần Lệ nghe Lâm Phong hỏi liền cười tươi đáp lại:
'Chào anh Lâm, lâu ngày không gặp. Hành lý anh đâu?'
'Hành lý? À, anh quen độc lai độc vãng, chỉ mang mỗi cái người không đi khắp nơi. Ha ha, em không phiền chứ?'
Lâm Phong nghe Trần Lệ hỏi về hành lý, không nhịn được vui vẻ nói. Dù sao thì cũng rất lâu rồi mới có người thắc mắc với hắn về chuyện này.
Trần Hùng đứng bên cạnh cũng cười xen vào:
'Thôi, hai người lên xe đi. Đứng đây trò chuyện không thấy mỏi chân sao? Hay là chúng ta đi ăn uống một bữa, tẩy trần cho Lâm đại giám định sư đã nhé?'
'Ha ha, tùy tiện, tùy tiện.'
Lâm Phong nghe ăn uống thì cũng vui vẻ đáp ứng. Dù sao có vài chuyện cũng cần bàn bạc thêm với Trần Hùng.
Trần Lệ cũng không có ý kiến gì, thế là ba người lên xe một đường đi nhanh đến một nhà hàng sang trọng tại trung tâm thành phố.
Trong một gian phòng bao sang trọng.
'Đây đây, Phong, anh kính em một ly.'
'Ha ha, hiếm thấy anh hăng hái như vậy,'
'Cốp~'
Tiếng cụng ly và những tiếng cười ha hả vang lên, người cụng ly là Lâm Phong và Trần Hùng. Còn Trần Lệ thì ở một bên lẳng lặng bồi tiếp hai người.
'Phong, lần này anh đúng là nhặt được bảo. Thật đúng là có cảm giác rớt xuống vực không chết lại nhặt được bí kíp, sướng rân người. Ân tình này của em anh khó nói hết, chỉ biết dùng rượu để bày tỏ.'
Trần Hùng cười nói, hào sảng đưa ly rượu lên cạn sạch.
Lâm Phong cũng cười nói:
'Chuyện nhỏ mà thôi. À, lần trước em nhờ anh chuyện mở công ty, anh tính tới đâu rồi?'
'Xong xuôi, chỉ là cái phất tay. Nhưng em muốn đặt trụ sở chính ở đâu?'
'Ở Nam Kinh đi, ở đó em có người bạn. Cô ấy sẽ đứng tên toàn bộ tài sản và tiếp quản công ty này. Đây là số điện thoại, khi nào anh cần thông tin gì thì gọi cho cô ấy nhé.'
Lâm Phong nhắc đến chuyện này liền không cười nữa mà có bộ dáng có tâm sự. Trần Hùng giỏi nhất nhìn mặt đoán ý nghĩ, thấy vậy liền hỏi:
'Sao, lại là em nuôi sao?'
'Không phải. Anh đừng nghĩ lung tung. Chỉ là một người bạn tri kỷ mà thôi…ài…'
Tâm tình Lâm Phong có chút sa sút, tự rót cho mình một chén, uống sạch.
'Thôi, vậy chúng ta đừng nhắc nữa. À, cậu nghĩ ra tên công ty chưa?'
Trần Hùng liền đổi chủ đề.
'Chưa, anh cứ liên hệ với cô ấy đi.'
'Ặc, được rồi. Vậy thôi chúng ta ăn đi.'
Trần Hùng định đổi chủ đề, ai ngờ vẫn quay về chủ đề cũ, hiếm thấy khuôn mặt già đỏ lên, có chút xấu hổ.
'Anh Trần, dù chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng mấy năm qua cũng nhờ anh chiếu cố nhiều. Chuyện anh âm thầm giúp đỡ cho tiểu Mai khi đến Bắc Kinh học tập em cũng biết hết. Những ân tình đó của anh em rất muốn dùng thời gian để trả lại nhưng chắc không thể rồi. Đây là một chiếc nhẫn do em tự tay luyện chế, nó có thể bảo vệ người mang mười lần bình an trước nguy hiểm tính mạng. Anh hãy tự bảo trọng nhé!'
Nói xong, Lâm Phong liền lấy ra một cái nhẫn tinh xảo bằng phỉ thúy đưa cho Trần Hùng.
Trần Hùng tiếp nhận cái nhẫn, đang định nói gì đó thì Lâm Phong vung tay một cái, một đống tiền mặt cao ngất hiện ra, trước ánh mắt kỳ dị của Trần Hùng thì hắn nói tiếp:
'Đây là ba mươi tỷ tiền mặt. Anh hãy lo chuyện công ty giúp em. Còn đây là chìa khó tủ bảo hiểm tại Ngân hàng Nam Kinh. Em có gửi một số lượng lớn phỉ thúy tại đó. Sau này anh hãy bàn giao lại cho cô ấy giùm em. Vả lại, số tiền hoa hồng của em chỗ anh, sau này anh hãy chuyển thẳng vào tài khoản tiểu Mai giúp em. Đây là số tài khoản của nó.'
Trần Hùng vừa đưa tay nhận mảnh giấy có số tài khoản, nghe vậy thì hỏi ngay:
'Vậy sao em không tự tay đưa cho cô gái kia?'
'Em sao? Hắc…em sợ nếu gặp thêm lần nữa em sẽ không thể đi được…ài..'
Lâm Phong thở dài sâu lắng, bữa cơm vì vậy mà có chút ảm đạm.
Trần Hùng còn đỡ, dù gì thì hắn cũng hiểu tính tình Lâm Phong cho nên chọn cách im lặng cùng hắn uống rượu. Còn Trần Lệ thì ngồi một bên, ánh mắt trong veo như ánh sao nhìn Lâm Phong suy ngẫm, tựa như rất lạ lẫm với hắn vậy.
Trong mắt nàng, Lâm Phong vừa có tiền tài, vừa có thực lực cao cường thâm sâu, người như vậy cũng có bi ai sao?
Đáng tiếc, nàng không thể hiểu rằng. Bi ai chính là thứ đặc sản mà bất cứ con người nào cũng phải trải qua, hơn nữa, nỗi bi ai của những người Lâm Phong thì lại càng lớn, càng nặng nề hơn bất cứ ai khác.
Lần thứ hai đi trên con đường này, Lâm Phong tự vấn lòng mình.
Hắn không có cảm giác với Diệp Băng Chi sao? Nếu nói không thì đó chính là dối lòng. Nhưng đại đạo dài dòng, năm tháng chỉ như cái chớp mắt. Đến bản thân hắn còn chưa chắc mình có thể ngã xuống lúc nào thì làm gì có tư cách nói chuyện tình duyên phàm tục?
Lâm Phong thở dài, đồng thời trong lòng cũng cảm nhận áp lực càng lớn.
Lúc trước tìm mỏi mắt không ra một tu sĩ, nhưng thời gian gần đây xuất hiện ngày càng nhiều. Mơ hồ đều có xu hướng đi về hướng Nhân Đạo Minh. Điều này làm cho Lâm Phong càng hiểu rõ thời gian không còn nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong gọi điện cho Trần Hùng.
'Anh đang ở đâu đấy? Em về Nam Kinh rồi.'
Lâm Phong nói sau khi nghe tiếng bắt máy bên kia.
'Hả, anh lại đang ở Bắc Kinh. Em đến đây được không?'
'Em còn bận một số chuyện, nhanh nhất cũng ngày mai mới đi được. À, anh mở mao liêu chưa?'
Lâm Phong cười cười, giả vờ hỏi nhưng thực ra nghe giọng nói hưng phấn của Trần Hùng thì hắn đã biết hết.
'Ha hả, còn giả vờ sao? Ánh mắt của chú em làm anh đây bái phục rồi. Tuy nhiên, cậu cũng nên cẩn thận, lúc này có nhiều ánh mắt đang nhìn cậu chằm chằm đấy. Anh xin lỗi, chuyện đó khó lòng giữ kín được…'
Giọng Trần Hùng vang lên mang theo vẻ áy náy nồng đậm. Bản thân Trần Hùng hiểu rõ Lâm Phong không thích tiết lộ bản thân quá nhiều, nhưng lần này chuyện mao liêu quá sức oanh động, tin tức cứ như vậy tạo thành một cơn bão lớn càn quét qua giới phỉ thúy trong nước.
Hiện giờ, người mộ danh đến Trần gia đòi gặp vị 'Lâm đại sư' thật sự rất nhiều.
Lâm Phong nghe Trần Hùng nói vậy thì cũng chỉ cười cười nói:
'Không sao đâu anh, là bằng hữu thì trợ giúp nhau là chuyện đương nhiên. Còn việc khác thì cứ 'để mai tính'. À, chuyện mở công ty kia anh lo liệu giúp em nhé. Em sẽ chuyển cho anh ba mươi tỷ và vài thứ lặt vặt để làm vốn cho công ty. À, tên công ty và người đứng tên em sẽ bàn bạc với anh sau khi đến Bắc Kinh. Anh lo liệu thủ tục giúp em trước đã nhé.'
'Ok!'
TN cũng không dài dòng, vỗ ngực cam đoan một tiếng chắc nịch liền cúp máy.
Lâm Phong mỉm cười cho điện thoại vào túi, sau đó đi ra bên ngoài.
Nhìn cha mẹ đang vui vẻ cùng nhau tưới rau nói chuyện bên ngoài, Lâm Phong liền mỉm cười. Hắn đã cố hết sức để lo liệu tất cả.
Cha mẹ sinh con ra, mong ước lớn nhất là gì? Mong con cái lớn lên giàu có để lo cho họ sống sung sướng sao? Không phải. Cha mẹ nào cũng chỉ có một cái ước muốn duy nhất, đó chính là mong con cái nên người, có thể tự lo cho bản thân là tốt rồi.
Cha mẹ của Lâm Phong cũng không ngoại lệ. Lúc này, trong lòng họ cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Dưới cái nhìn của họ, Lâm Phong đã có công việc ổn định, tiểu Mai đã vào đại học, như vậy thì họ đã mãn nguyện rồi.
Mà trải qua Lâm Phong khuyên giải nhiều lần, rốt cuộc họ đã thông hiểu, đối với chuyện Lâm Phong tự do bay nhảy cũng không có quá nhiều ngăn cản, chỉ dặn dò hắn luôn giữ bình an cho bản thân.
Không thể không nói, tình cảm cha mẹ dành cho con cái vĩnh viễn là sự tin tưởng thương yêu không cần lý do như vậy.
Bất quá khi Lâm Phong bước chân ra vườn phụ giúp, mẹ hắn liền hỏi:
'Phong, khi nào con dẫn bạn về ra mắt đây? Tuổi tác ngày càng lớn mà không tính chuyện gia đình, bộ con tính ở vậy sao?'
Lâm Phong nghe chủ đề câu hỏi liền muốn dừng cuộc chơi, hay ít nhất cũng sử dụng trợ giúp gọi điện thoại cho người thân là cha hắn. Bởi vì, trong nhà này thì cha Lâm Phong là người duy nhất chưa thúc ép hắn lấy vợ sinh con mà bảo 'Nam nhi chí tại bốn phương – Đàn ông lo sự nghiệp làm đầu'.
Ai dè, chưa kịp nhờ quyền trợ giúp thì cha hắn đã tự động lên tiếng:
'Đúng vậy, ta cũng thấy con nên tính chuyện đó đi. Hay con không thích phụ nữ? Chà, dạo gần đây một mét đất có hai gã đam mỹ, không lẽ con thuộc dạng này sao?'
Lâm Phong liền ngã vật xuống đất, cũng không để ý hình tượng liền than khổ nói:
'Cha, mẹ. Hai người đừng ép con được không? Tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu, hơn nữa, con cũng là một nam nhân chân chính mà!'
'Hừ, cưỡng cầu thì sao? Ngày xưa ta đến hỏi cưới mẹ con cũng có yêu đương gì? Chỉ nhờ bà mối đến hỏi liền cưới. Chẳng phải cũng sinh được hai đứa con sao?'
Cha Lâm Phong tức giận nói. Nhưng ngay lúc đó, một ngón tay mang theo khí kình thâm hậu bỗng dưng xuất hiện bên hông ông ta, sau đó vặn xoắn một cái, theo sau đó là một câu nói dày đặc hàn ý:
'Sao? Vậy là mấy lời ông nói khi xưa với tôi liền là giả dối? Không có chút tình cảm nào? Được, được lắm lão Lâm.'
Người nói dĩ nhiên là mẹ Lâm Phong.
Tất nhiên, đối với cao thủ đẳng cấp cỡ bà, thì hai cha con Lâm Phong chỉ còn cách cười làm lành, sau đó lảng sang chuyện khác.
Lâm Phong theo đó mà cũng tránh thoát được một kiếp.
Cả ngày hôm đó, Lâm Phong liền bồi tiếp cha mẹ hắn, bữa cơm gia đình cũng trở nên ấm áp hơn khi liên tục xuất hiện những tiếng cười ấm áp.
Ngày hôm sau, Lâm Phong liền đó chuyến bay đi Bắc Kinh.
Nhưng trước đó, hắn cũng kịp đến Ngân Hàng rút toàn bộ tiền mình có ra rồi chậm rãi xuất phát.
Ngay khi xuống sân bay, Lâm Phong đã nhìn thấy Trần Hùng đang tự thân đến đón hắn, bên cạnh thình lình còn có cả Trần Lệ em gái Trần Hùng, người mà Lâm Phong đã lâu không gặp.
Lâm Phong sau khi vội vã bước đến liền cười nói:
'Ha hả, sao hai người lại tự thân đến đón tôi thế này?'
Trần Lệ nghe Lâm Phong hỏi liền cười tươi đáp lại:
'Chào anh Lâm, lâu ngày không gặp. Hành lý anh đâu?'
'Hành lý? À, anh quen độc lai độc vãng, chỉ mang mỗi cái người không đi khắp nơi. Ha ha, em không phiền chứ?'
Lâm Phong nghe Trần Lệ hỏi về hành lý, không nhịn được vui vẻ nói. Dù sao thì cũng rất lâu rồi mới có người thắc mắc với hắn về chuyện này.
Trần Hùng đứng bên cạnh cũng cười xen vào:
'Thôi, hai người lên xe đi. Đứng đây trò chuyện không thấy mỏi chân sao? Hay là chúng ta đi ăn uống một bữa, tẩy trần cho Lâm đại giám định sư đã nhé?'
'Ha ha, tùy tiện, tùy tiện.'
Lâm Phong nghe ăn uống thì cũng vui vẻ đáp ứng. Dù sao có vài chuyện cũng cần bàn bạc thêm với Trần Hùng.
Trần Lệ cũng không có ý kiến gì, thế là ba người lên xe một đường đi nhanh đến một nhà hàng sang trọng tại trung tâm thành phố.
Trong một gian phòng bao sang trọng.
'Đây đây, Phong, anh kính em một ly.'
'Ha ha, hiếm thấy anh hăng hái như vậy,'
'Cốp~'
Tiếng cụng ly và những tiếng cười ha hả vang lên, người cụng ly là Lâm Phong và Trần Hùng. Còn Trần Lệ thì ở một bên lẳng lặng bồi tiếp hai người.
'Phong, lần này anh đúng là nhặt được bảo. Thật đúng là có cảm giác rớt xuống vực không chết lại nhặt được bí kíp, sướng rân người. Ân tình này của em anh khó nói hết, chỉ biết dùng rượu để bày tỏ.'
Trần Hùng cười nói, hào sảng đưa ly rượu lên cạn sạch.
Lâm Phong cũng cười nói:
'Chuyện nhỏ mà thôi. À, lần trước em nhờ anh chuyện mở công ty, anh tính tới đâu rồi?'
'Xong xuôi, chỉ là cái phất tay. Nhưng em muốn đặt trụ sở chính ở đâu?'
'Ở Nam Kinh đi, ở đó em có người bạn. Cô ấy sẽ đứng tên toàn bộ tài sản và tiếp quản công ty này. Đây là số điện thoại, khi nào anh cần thông tin gì thì gọi cho cô ấy nhé.'
Lâm Phong nhắc đến chuyện này liền không cười nữa mà có bộ dáng có tâm sự. Trần Hùng giỏi nhất nhìn mặt đoán ý nghĩ, thấy vậy liền hỏi:
'Sao, lại là em nuôi sao?'
'Không phải. Anh đừng nghĩ lung tung. Chỉ là một người bạn tri kỷ mà thôi…ài…'
Tâm tình Lâm Phong có chút sa sút, tự rót cho mình một chén, uống sạch.
'Thôi, vậy chúng ta đừng nhắc nữa. À, cậu nghĩ ra tên công ty chưa?'
Trần Hùng liền đổi chủ đề.
'Chưa, anh cứ liên hệ với cô ấy đi.'
'Ặc, được rồi. Vậy thôi chúng ta ăn đi.'
Trần Hùng định đổi chủ đề, ai ngờ vẫn quay về chủ đề cũ, hiếm thấy khuôn mặt già đỏ lên, có chút xấu hổ.
'Anh Trần, dù chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng mấy năm qua cũng nhờ anh chiếu cố nhiều. Chuyện anh âm thầm giúp đỡ cho tiểu Mai khi đến Bắc Kinh học tập em cũng biết hết. Những ân tình đó của anh em rất muốn dùng thời gian để trả lại nhưng chắc không thể rồi. Đây là một chiếc nhẫn do em tự tay luyện chế, nó có thể bảo vệ người mang mười lần bình an trước nguy hiểm tính mạng. Anh hãy tự bảo trọng nhé!'
Nói xong, Lâm Phong liền lấy ra một cái nhẫn tinh xảo bằng phỉ thúy đưa cho Trần Hùng.
Trần Hùng tiếp nhận cái nhẫn, đang định nói gì đó thì Lâm Phong vung tay một cái, một đống tiền mặt cao ngất hiện ra, trước ánh mắt kỳ dị của Trần Hùng thì hắn nói tiếp:
'Đây là ba mươi tỷ tiền mặt. Anh hãy lo chuyện công ty giúp em. Còn đây là chìa khó tủ bảo hiểm tại Ngân hàng Nam Kinh. Em có gửi một số lượng lớn phỉ thúy tại đó. Sau này anh hãy bàn giao lại cho cô ấy giùm em. Vả lại, số tiền hoa hồng của em chỗ anh, sau này anh hãy chuyển thẳng vào tài khoản tiểu Mai giúp em. Đây là số tài khoản của nó.'
Trần Hùng vừa đưa tay nhận mảnh giấy có số tài khoản, nghe vậy thì hỏi ngay:
'Vậy sao em không tự tay đưa cho cô gái kia?'
'Em sao? Hắc…em sợ nếu gặp thêm lần nữa em sẽ không thể đi được…ài..'
Lâm Phong thở dài sâu lắng, bữa cơm vì vậy mà có chút ảm đạm.
Trần Hùng còn đỡ, dù gì thì hắn cũng hiểu tính tình Lâm Phong cho nên chọn cách im lặng cùng hắn uống rượu. Còn Trần Lệ thì ngồi một bên, ánh mắt trong veo như ánh sao nhìn Lâm Phong suy ngẫm, tựa như rất lạ lẫm với hắn vậy.
Trong mắt nàng, Lâm Phong vừa có tiền tài, vừa có thực lực cao cường thâm sâu, người như vậy cũng có bi ai sao?
Đáng tiếc, nàng không thể hiểu rằng. Bi ai chính là thứ đặc sản mà bất cứ con người nào cũng phải trải qua, hơn nữa, nỗi bi ai của những người Lâm Phong thì lại càng lớn, càng nặng nề hơn bất cứ ai khác.
/155
|