Thanh niên mặc thanh bào, bộ dáng kiệm lời, nghe Da Cát Lỗ chào hỏi thì cũng mỉm cười chắp tay chào:
'Chào đạo hữu, tôi là Vũ Phong, là chấp pháp sứ của Nhân Đạo Minh. Lúc nãy đi ngang đây cảm nhận được khí tức của đạo hữu nên mới đến đây chào hỏi mà thôi.'
'Ồ, thì ra là Vũ đạo hữu. Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta lên đường chứ?'
Da Cát Lỗ cười cười, nhiệt tình mời mọc.
Vũ Phong cũng mỉm cười gật đầu, lập tức hai người nhún mình hóa thành hai đạo quang mang bay về phía chân trời, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Da Cát Lỗ vừa bay, vừa cảm nhận Vũ Phong bên cạnh đang sử dụng một loại độn pháp có lôi quang lập lòe cộng thêm phong thuộc tính, bộ dáng ung dung thoải mái thì trong lòng tấm tắc kinh nghi.
Trong lúc Da Cát Lỗ và Vũ Phong đang một đường bay về hướng Sơn Đoòng thì cách đó không biết bao xa, một thanh niên mình mặc thô bào, đang tiêu sái nằm trên một mỏm đá nơi đảo hoang thoải mái nhấm rượu, trên tay còn cầm một con cá nướng.
Ánh nắng và mùi mặn của gió biển dường như chẳng có tác dụng gì với hắn, hắn cứ ôm bầu rượu nhấm nháp cực kỳ thoải mái.
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang vọng trong đầu hắn:
'Tất cả tu sĩ Nhân tộc từ Trúc cơ kỳ trở lên, sau khi nghe truyền tin này lập tức đến Sơn Đoòng Việt Nam, cùng tham gia hội nghị chống dị tộc xâm lấn. Nguy cơ diệt tộc đến gần, mong các vị đạo hữu gác lại chuyện riêng, cùng nhau chống địch. Minh chủ Nhân Đạo Minh trọng báo!'
Âm thanh già nua này vang vọng quanh quẩn trong đầu hắn, hiển nhiên người cách không truyền âm này chắc chắn tu vi thông thần mới làm được hiệu ứng như vậy.
Người thanh niên sau khi nghe xong liền trầm ngâm, sau đó nhìn nhìn bầu rượu đã vơi đi quá nửa, liền lẳng lặng giắt nó vào bên hông, với tay lấy một thanh Đại đao tỏa ánh sáng lập lòe bên cạnh mang lên sau lưng.
Ngẩng đầu xác định phương hướng một chút, người này liền hóa thành một đạo hào quang chói mắt, lấy độn tốc cực nhanh bay về phía chân trời.
Cùng lúc đó, tại vô số nơi khác, có tu sĩ đang ẩn cư nơi rừng sâu, có tu sĩ đang lang thang trên sa mạc dạo chơi, cũng có người đang đánh nhau sống chết vì xích mích gì đó.
Nhưng khi âm thành cảnh báo triệu tập kia, không ai bảo ai đều nhanh chóng thu xếp mọi việc, bắt đầu tập trung về phía Nhân Đạo Minh.
~~
Sơn Đoòng là hang động tự nhiên lớn nhất thế giới, nhưng nó cũng ẩn chưa bí mật ít ai biết, đó chính là đây là nơi đặt tổng đàn của Nhân Đạo Minh.
Sâu dưới đáy hang, chính là một trận pháp không gian cực lớn do đại năng thần bí xuất thân người Việt Nam bày trí. Trận pháp này bao phủ khu vực cả trăm nghìn héc ta, khu vực này thường xuyên có tu sĩ thay phiên tuần tra canh gác.
Họ là những người có vẻ ngoài bình thường như bác xe ôm, chị bán vé số, ông chủ quán cơm…đủ mọi thành phần. Nhưng ngoài công việc hàng ngày, chỉ cần phát hiện có dị động, lực lượng này sẽ không chút chần chừ xuất thủ.
Bởi vậy, dưới sự âm thầm bảo vệ của họ, cả khu vực rộng lớn này hầu như vẫn giữ được sự yên tĩnh vốn có.
Nhưng trong vòng mấy tháng trở lại đây, sự yên tĩnh của không gian nơi này lần lượt bị phá tan bởi những luồng độn quang nối tiếp nhau đến.
Người đến cũng rất nhiều nước khác nhau, ngôn ngữ cũng khác. Bởi vậy, Nhân Đạo Minh dưới sự sắp xếp từ trước, đã cử rất nhiều tu sĩ của mình ra nghênh đón.
Mà khu vực hạch tâm xung quanh Sơn Đoòng cũng theo đó mà được bố trí pháp trận cấm không. Những người đến đây đều phải thành thật dùng đôi chân của mình đi tới.
Đội ngũ đón tiếp của Nhân Đạo Minh toàn bộ đều là người Việt Nam. Họ là lớp tu sĩ mới được bồi dưỡng trong bí mật, trải dài từ Bắc chí Nam. Nhưng đặc điểm chung, hầu hết đều là những người trẻ tuổi, nhiệt huyết. Đối với sự kiện lần này, mỗi người đều mang vẻ tự hào rõ ràng trên khuôn mặt, nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh và mến khách với tất cả tu sĩ Nhân tộc đến.
Mà cũng nhờ lần này, minh chủ Nhân Đạo Minh đích thân thi triển thần thông, cộng thêm một loại thần khí thái cổ liền có thể truyền âm kêu gọi tất cả tu sĩ có huyết mạch Nhân tộc trong người.
Lúc này, một nhóm hai người thanh niên nam nữ có dáng vẻ như một đôi tình nhân sinh viên, đang song song đi bên cạnh nhau trên một con đường.
Cả hai người đều mặc áo thun trắng, quần jean mang ba lô, dáng vẻ giống như sinh viên đi du lịch đến nơi này.
Người nam đang cầm một chiếc điện thoại thỉnh thoảng chụp ảnh cho người nữ, rồi cười nói gì đó với nhau.
Bỗng nhiên, nam thanh niên nhìn về một hướng nhíu mài. Cô gái thấy vậy liền hỏi:
'Sư huynh, bộ có chuyện gì sao?...Ồ~~'
Cô gái vừa hỏi xong, cũng ồ lên một tiếng nhìn theo hướng đó.
Chỉ chốc lát sau, một hào quang chậm rãi hạ xuống, một thanh niên mặc đạo bào theo đó chậm rãi đáp xuống, sau đó hai mắt đảo qua nhìn hai người, liền mỉm cười:
'Chào hai vị đạo hữu. Vừa rồi cảm nhận được thần thức hai vị, không biết có điều gì không?'
Người này nói chuyện khách khí, nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng khí tức trên người lại như có như không, cực kỳ huyền diệu.
Nam thanh niên kia liền khách khí chắp tay nói:
'Chào tiền bối, vãn bối là Huỳnh Lập và Thu Dung, là đệ tử chuyên trách tiếp đón khách nhân đến Nhân Đạo Minh. Không biết tiền bối có phải là đến tham gia đại chiến không?'
'Ha hả, đúng là may mắn. Đúng vậy, ta là Nguyễn Phương, nói ra cũng là người Việt Nam nhưng từ nhỏ đã bôn ba hải ngoại, lần này cũng mới trở về, đường đi nước bước còn chưa rõ ràng lắm. Gặp được hai người đúng là may mắn.'
Thanh niên này cười nói, điệu bộ rất thoải mái tùy ý.
'Ủa, chẳng lẽ người là Huyễn Y công tử? Mấy năm trước từng có một lần một mình diệt sát ba gã Ảnh Tộc mà tu chân giới vẫn hay nhắc tới?'
Cô gái tên Thu Dung nghe thanh niên tự giới thiệu, liền ngẫm nghĩ tới chuyện gì đó thất thanh la lên, điệu bộ rất hoảng hốt và sùng bái.
'Ha ha, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Vả lại khi đó mấy tên Ảnh tộc kia cũng có tu vi thấp kém, lại đang định ám hại ngư dân của đồng bào nên ta mới thuận tay diệt sát mà thôi.'
Huyễn Y cười nói, một bộ không coi chuyện đó là gì. Nhưng dáng vẻ tiêu sái này lại làm cho Thu Dung đỏ mặt.
Thực ra, nàng ngoài thân phận một tu sĩ Luyện khí kỳ đang được Nhân Đạo Minh bồi dưỡng, còn là một sinh viên. Bình thường trên Facebook còn lập hẳn một nhóm với tên gọi: 'Hội những người phát cuồng vì tu sĩ soái ca trẻ tuổi!'
Mà thông tin của những nhân vật tựa như Huyễn Y công tử, mặc dù không có hình ảnh gì nhưng các thông tin cá nhân sớm đã được các hội viên mẹ bỉm sữa trên này cập nhật không sót thứ gì.
Vì vậy, sau khi nghe Huyễn Y tự giới thiệu, lại thấy dáng vẻ, ăn mặc đúng như trong miêu tả thì nàng liền hết hồn la lên.
Tuy nhiên, Huỳnh Lập thì lại hoàn toàn miễn nhiễm trước sức sát thương cực lớn đối với phái nữ của Huyễn Y, lúc này cũng mỉm cười chắp tay nói:
'Nếu như vậy, hãy để cho Thu Dung muội dẫn đường tiền bối đi đến nơi có đặt truyền tống trận đi vào tổng đàn. Vì lý do bảo mật cho nên khu vực này hiện đang được cấm không, mong tiền bối hiểu cho.'
'Ha hả, được, không có gì, vậy thì đành làm phiền Thu Dung tiên tử vậy!'
Huyễn Y cười cười, chắp tay chào Huỳnh Lập, sau đó đi theo Thu Dung.
Thu Dung hai má đỏ bừng, vô cùng thích thú dẫn đường cho Huyễn Y nhanh chóng đi về một hướng khác.
Huỳnh Lập thấy cảnh này thì lắc đầu cười khổ, cũng cất bước tiếp tục đi tới.
Thì ra, hai người họ là tu sĩ cấp thấp chuyên môn được phái ra để tiếp đón tu sĩ mới đến, sau đó thay phiên nhau dẫn đường cho họ đến những điểm đặt Truyền tống trận thông đến tổng đàn sâu dưới lòng đất.
Vì để tránh kinh động đến cuộc sống phàm nhân, cho nên tất cả tu sĩ Nhân Đạo Minh và cả những người mới đến đều rất tuân thủ quy định này.
Trong lúc này, ở một nơi lạnh lẽo ở Nam cực.
Ở một vùng xa xôi, lạnh giá không dấu chân người sâu trong thế giới của Băng tuyết, lúc này, từ trong bầu trời lạnh giá chỉ có những cơn gió mang theo cái lạnh thấu xương thổi qua những mỏm đá tạo thành tiếng U~~U~~, bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa bằng tuyết trắng trồi lên từ bên dưới lớp hàn băng vạn năm không suy chuyển.
'Ầm~~Ầm~~Ầm~~'
Từng đợt âm thanh rung động truyền đến, cánh cửa càng ngày càng lớn, cho đến khi cao mấy trăm mét, chiều ngang cũng mở rộng gần trăm mét thì khoảng không chính giữa cánh cửa bỗng nhiên rung động.
Một cánh tay trắng phếu như được làm từ băng tuyết bỗng dưng hiện ra, sau đó là lúc nhúc những cánh tay khác, rồi nửa người, rồi nhiều người từ từ chậm rãi bước ra.
Cùng lúc đó, nhiều nơi khác ở hai đầu Nam Cực – Bắc Cực cũng chậm rãi xuất hiện vô số những cánh cửa như vậy.
Chưa hết, ở trên biển, những đám sương mù dày đặc cũng từ đâu xuất hiện kèm theo những cơn gió lớn, những vòng xoáy sâu hoắm xoay tròn trên mặt biển.
Từng đợt hàn khí âm u cũng theo đó truyền ra.
Nếu nhìn từ bên ngoài không gian, toàn bộ bề mặt Trái Đất đang bắt đầu bị bao phủ bởi những đám mây đen, những chấm trắng đen xen lẫn lộn như vết dầu loang, lấy tốc độ chóng mặt lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Trái Đất vẫn quay, nhưng những sinh vật sống trên bề mặt nó lại đang chuẩn bị đương đầu với một kiếp nạn khủng khiếp. Một kiếp nạn có thể thay đổi cuộc sống của tất cả sinh vật trên hành tinh này.
~~Canh 2~~Chưa xong còn tiếp~~
Số chữ: 2041
'Chào đạo hữu, tôi là Vũ Phong, là chấp pháp sứ của Nhân Đạo Minh. Lúc nãy đi ngang đây cảm nhận được khí tức của đạo hữu nên mới đến đây chào hỏi mà thôi.'
'Ồ, thì ra là Vũ đạo hữu. Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta lên đường chứ?'
Da Cát Lỗ cười cười, nhiệt tình mời mọc.
Vũ Phong cũng mỉm cười gật đầu, lập tức hai người nhún mình hóa thành hai đạo quang mang bay về phía chân trời, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Da Cát Lỗ vừa bay, vừa cảm nhận Vũ Phong bên cạnh đang sử dụng một loại độn pháp có lôi quang lập lòe cộng thêm phong thuộc tính, bộ dáng ung dung thoải mái thì trong lòng tấm tắc kinh nghi.
Trong lúc Da Cát Lỗ và Vũ Phong đang một đường bay về hướng Sơn Đoòng thì cách đó không biết bao xa, một thanh niên mình mặc thô bào, đang tiêu sái nằm trên một mỏm đá nơi đảo hoang thoải mái nhấm rượu, trên tay còn cầm một con cá nướng.
Ánh nắng và mùi mặn của gió biển dường như chẳng có tác dụng gì với hắn, hắn cứ ôm bầu rượu nhấm nháp cực kỳ thoải mái.
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang vọng trong đầu hắn:
'Tất cả tu sĩ Nhân tộc từ Trúc cơ kỳ trở lên, sau khi nghe truyền tin này lập tức đến Sơn Đoòng Việt Nam, cùng tham gia hội nghị chống dị tộc xâm lấn. Nguy cơ diệt tộc đến gần, mong các vị đạo hữu gác lại chuyện riêng, cùng nhau chống địch. Minh chủ Nhân Đạo Minh trọng báo!'
Âm thanh già nua này vang vọng quanh quẩn trong đầu hắn, hiển nhiên người cách không truyền âm này chắc chắn tu vi thông thần mới làm được hiệu ứng như vậy.
Người thanh niên sau khi nghe xong liền trầm ngâm, sau đó nhìn nhìn bầu rượu đã vơi đi quá nửa, liền lẳng lặng giắt nó vào bên hông, với tay lấy một thanh Đại đao tỏa ánh sáng lập lòe bên cạnh mang lên sau lưng.
Ngẩng đầu xác định phương hướng một chút, người này liền hóa thành một đạo hào quang chói mắt, lấy độn tốc cực nhanh bay về phía chân trời.
Cùng lúc đó, tại vô số nơi khác, có tu sĩ đang ẩn cư nơi rừng sâu, có tu sĩ đang lang thang trên sa mạc dạo chơi, cũng có người đang đánh nhau sống chết vì xích mích gì đó.
Nhưng khi âm thành cảnh báo triệu tập kia, không ai bảo ai đều nhanh chóng thu xếp mọi việc, bắt đầu tập trung về phía Nhân Đạo Minh.
~~
Sơn Đoòng là hang động tự nhiên lớn nhất thế giới, nhưng nó cũng ẩn chưa bí mật ít ai biết, đó chính là đây là nơi đặt tổng đàn của Nhân Đạo Minh.
Sâu dưới đáy hang, chính là một trận pháp không gian cực lớn do đại năng thần bí xuất thân người Việt Nam bày trí. Trận pháp này bao phủ khu vực cả trăm nghìn héc ta, khu vực này thường xuyên có tu sĩ thay phiên tuần tra canh gác.
Họ là những người có vẻ ngoài bình thường như bác xe ôm, chị bán vé số, ông chủ quán cơm…đủ mọi thành phần. Nhưng ngoài công việc hàng ngày, chỉ cần phát hiện có dị động, lực lượng này sẽ không chút chần chừ xuất thủ.
Bởi vậy, dưới sự âm thầm bảo vệ của họ, cả khu vực rộng lớn này hầu như vẫn giữ được sự yên tĩnh vốn có.
Nhưng trong vòng mấy tháng trở lại đây, sự yên tĩnh của không gian nơi này lần lượt bị phá tan bởi những luồng độn quang nối tiếp nhau đến.
Người đến cũng rất nhiều nước khác nhau, ngôn ngữ cũng khác. Bởi vậy, Nhân Đạo Minh dưới sự sắp xếp từ trước, đã cử rất nhiều tu sĩ của mình ra nghênh đón.
Mà khu vực hạch tâm xung quanh Sơn Đoòng cũng theo đó mà được bố trí pháp trận cấm không. Những người đến đây đều phải thành thật dùng đôi chân của mình đi tới.
Đội ngũ đón tiếp của Nhân Đạo Minh toàn bộ đều là người Việt Nam. Họ là lớp tu sĩ mới được bồi dưỡng trong bí mật, trải dài từ Bắc chí Nam. Nhưng đặc điểm chung, hầu hết đều là những người trẻ tuổi, nhiệt huyết. Đối với sự kiện lần này, mỗi người đều mang vẻ tự hào rõ ràng trên khuôn mặt, nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh và mến khách với tất cả tu sĩ Nhân tộc đến.
Mà cũng nhờ lần này, minh chủ Nhân Đạo Minh đích thân thi triển thần thông, cộng thêm một loại thần khí thái cổ liền có thể truyền âm kêu gọi tất cả tu sĩ có huyết mạch Nhân tộc trong người.
Lúc này, một nhóm hai người thanh niên nam nữ có dáng vẻ như một đôi tình nhân sinh viên, đang song song đi bên cạnh nhau trên một con đường.
Cả hai người đều mặc áo thun trắng, quần jean mang ba lô, dáng vẻ giống như sinh viên đi du lịch đến nơi này.
Người nam đang cầm một chiếc điện thoại thỉnh thoảng chụp ảnh cho người nữ, rồi cười nói gì đó với nhau.
Bỗng nhiên, nam thanh niên nhìn về một hướng nhíu mài. Cô gái thấy vậy liền hỏi:
'Sư huynh, bộ có chuyện gì sao?...Ồ~~'
Cô gái vừa hỏi xong, cũng ồ lên một tiếng nhìn theo hướng đó.
Chỉ chốc lát sau, một hào quang chậm rãi hạ xuống, một thanh niên mặc đạo bào theo đó chậm rãi đáp xuống, sau đó hai mắt đảo qua nhìn hai người, liền mỉm cười:
'Chào hai vị đạo hữu. Vừa rồi cảm nhận được thần thức hai vị, không biết có điều gì không?'
Người này nói chuyện khách khí, nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng khí tức trên người lại như có như không, cực kỳ huyền diệu.
Nam thanh niên kia liền khách khí chắp tay nói:
'Chào tiền bối, vãn bối là Huỳnh Lập và Thu Dung, là đệ tử chuyên trách tiếp đón khách nhân đến Nhân Đạo Minh. Không biết tiền bối có phải là đến tham gia đại chiến không?'
'Ha hả, đúng là may mắn. Đúng vậy, ta là Nguyễn Phương, nói ra cũng là người Việt Nam nhưng từ nhỏ đã bôn ba hải ngoại, lần này cũng mới trở về, đường đi nước bước còn chưa rõ ràng lắm. Gặp được hai người đúng là may mắn.'
Thanh niên này cười nói, điệu bộ rất thoải mái tùy ý.
'Ủa, chẳng lẽ người là Huyễn Y công tử? Mấy năm trước từng có một lần một mình diệt sát ba gã Ảnh Tộc mà tu chân giới vẫn hay nhắc tới?'
Cô gái tên Thu Dung nghe thanh niên tự giới thiệu, liền ngẫm nghĩ tới chuyện gì đó thất thanh la lên, điệu bộ rất hoảng hốt và sùng bái.
'Ha ha, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Vả lại khi đó mấy tên Ảnh tộc kia cũng có tu vi thấp kém, lại đang định ám hại ngư dân của đồng bào nên ta mới thuận tay diệt sát mà thôi.'
Huyễn Y cười nói, một bộ không coi chuyện đó là gì. Nhưng dáng vẻ tiêu sái này lại làm cho Thu Dung đỏ mặt.
Thực ra, nàng ngoài thân phận một tu sĩ Luyện khí kỳ đang được Nhân Đạo Minh bồi dưỡng, còn là một sinh viên. Bình thường trên Facebook còn lập hẳn một nhóm với tên gọi: 'Hội những người phát cuồng vì tu sĩ soái ca trẻ tuổi!'
Mà thông tin của những nhân vật tựa như Huyễn Y công tử, mặc dù không có hình ảnh gì nhưng các thông tin cá nhân sớm đã được các hội viên mẹ bỉm sữa trên này cập nhật không sót thứ gì.
Vì vậy, sau khi nghe Huyễn Y tự giới thiệu, lại thấy dáng vẻ, ăn mặc đúng như trong miêu tả thì nàng liền hết hồn la lên.
Tuy nhiên, Huỳnh Lập thì lại hoàn toàn miễn nhiễm trước sức sát thương cực lớn đối với phái nữ của Huyễn Y, lúc này cũng mỉm cười chắp tay nói:
'Nếu như vậy, hãy để cho Thu Dung muội dẫn đường tiền bối đi đến nơi có đặt truyền tống trận đi vào tổng đàn. Vì lý do bảo mật cho nên khu vực này hiện đang được cấm không, mong tiền bối hiểu cho.'
'Ha hả, được, không có gì, vậy thì đành làm phiền Thu Dung tiên tử vậy!'
Huyễn Y cười cười, chắp tay chào Huỳnh Lập, sau đó đi theo Thu Dung.
Thu Dung hai má đỏ bừng, vô cùng thích thú dẫn đường cho Huyễn Y nhanh chóng đi về một hướng khác.
Huỳnh Lập thấy cảnh này thì lắc đầu cười khổ, cũng cất bước tiếp tục đi tới.
Thì ra, hai người họ là tu sĩ cấp thấp chuyên môn được phái ra để tiếp đón tu sĩ mới đến, sau đó thay phiên nhau dẫn đường cho họ đến những điểm đặt Truyền tống trận thông đến tổng đàn sâu dưới lòng đất.
Vì để tránh kinh động đến cuộc sống phàm nhân, cho nên tất cả tu sĩ Nhân Đạo Minh và cả những người mới đến đều rất tuân thủ quy định này.
Trong lúc này, ở một nơi lạnh lẽo ở Nam cực.
Ở một vùng xa xôi, lạnh giá không dấu chân người sâu trong thế giới của Băng tuyết, lúc này, từ trong bầu trời lạnh giá chỉ có những cơn gió mang theo cái lạnh thấu xương thổi qua những mỏm đá tạo thành tiếng U~~U~~, bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa bằng tuyết trắng trồi lên từ bên dưới lớp hàn băng vạn năm không suy chuyển.
'Ầm~~Ầm~~Ầm~~'
Từng đợt âm thanh rung động truyền đến, cánh cửa càng ngày càng lớn, cho đến khi cao mấy trăm mét, chiều ngang cũng mở rộng gần trăm mét thì khoảng không chính giữa cánh cửa bỗng nhiên rung động.
Một cánh tay trắng phếu như được làm từ băng tuyết bỗng dưng hiện ra, sau đó là lúc nhúc những cánh tay khác, rồi nửa người, rồi nhiều người từ từ chậm rãi bước ra.
Cùng lúc đó, nhiều nơi khác ở hai đầu Nam Cực – Bắc Cực cũng chậm rãi xuất hiện vô số những cánh cửa như vậy.
Chưa hết, ở trên biển, những đám sương mù dày đặc cũng từ đâu xuất hiện kèm theo những cơn gió lớn, những vòng xoáy sâu hoắm xoay tròn trên mặt biển.
Từng đợt hàn khí âm u cũng theo đó truyền ra.
Nếu nhìn từ bên ngoài không gian, toàn bộ bề mặt Trái Đất đang bắt đầu bị bao phủ bởi những đám mây đen, những chấm trắng đen xen lẫn lộn như vết dầu loang, lấy tốc độ chóng mặt lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Trái Đất vẫn quay, nhưng những sinh vật sống trên bề mặt nó lại đang chuẩn bị đương đầu với một kiếp nạn khủng khiếp. Một kiếp nạn có thể thay đổi cuộc sống của tất cả sinh vật trên hành tinh này.
~~Canh 2~~Chưa xong còn tiếp~~
Số chữ: 2041
/155
|