La quân sư chờ sau khi mọi người đều ngồi xuống nhấm nháp trà thơm thì chậm rãi nói:
‘Ta tên La Hạo, ra mắt các vị tiên sư.’
Mấy người đang uống trà nghe vậy thì đều khẽ ngạc nhiên, bởi vì La Hạo chỉ là một phàm nhân bình thường làm sao biết họ là tu sĩ? Như nhìn ra thắc mắc này, La Hạo khẽ cười nói:
‘Xin các vị tiên sư đừng kinh ngạc, chẳng qua ta dựa vào yêu thú cấp hai các vị săn được mà bạo gan suy đoán, cho dù không phải tiên sư thì các vị có thực lực như vậy cũng đáng để ta kính trọng.’
La Hạo một hơi nói ra, ở một nơi thực lực vi tôn thì một phàm nhân mấy chục tuổi đầu như gã đứng trước mấy người nhìn qua có vẻ non choẹt này thì cũng không thể không cung kính, giọng nói còn mơ hồ có chút lấy lòng.
‘Hừ. Nếu ngươi đã biết thì có rắm mau thả, có lời mau nói. Còn không mau kiểm kê rồi thanh toán cho ta, ta còn nhiều việc phải làm đây.’
Một tu sĩ béo mập ngồi bên cạnh Lâm Phong dường như mới tỉnh lại sau khi ngắm mấy em thị nữ, lớn tiếng nói, có vẻ rất mất kiên nhẫn.
‘Xin tiên sư bớt giận. Ta tuân mệnh thành chủ quấy rầy chút thời gian của các vị là vị có một chút tiện nghi muốn dâng lên mấy vị tiên sư.’
La Hạo dường như khá quen với tình huống này, rất bình tĩnh trả lời.
‘Tiện nghi gì, đi săn yêu thú nữa sao? Nếu là chuyện này thì có cái gì mà phải úp mở?’
Một cô gái mặc lam sắc y im lặng từ đầu, không nhịn được thắc mắc. Ngay cả mit65 vài người nãy giờ nhắm mắt dưỡng thần lúc này nghe hai chữ ‘tiện nghi’ thì cũng nhìn về phía La Hạo.
La Hạo thầm kêu khổ, uy áp từ ánh mắt nhiều tu sĩ như vậy lại làm cho hắn cảm thấy hít thở không thông. Ngay lúc này, một người mặc hắc bào che kín mặt ngồi ở sau cùng ‘hừ’ một tiếng, giải vây cho La Hạo, đồng thời cất tiếng âm u không nghe ra nam nữ:
‘Cứ để hắn ta giải thích đã. Các ngươi sồn sồn lên làm gì, dùng uy áp tu vi lên người phàm nhân, bộ chán sống sao?’
Mọi người vốn đang hăm hở thể hiện, bỗng bị hóa giải toàn bộ, đang định quay lại cãi lý bỗng nhận ra đó là một tu sĩ Trúc cơ kỳ thì lời nói ra đến miệng đều nuốt trở vào, lại nghe câu cuối người này nói thì sau lưng mồ hôi lạnh tiết ra.
Lâm Phong thấy vậy thì không hiểu, bèn truyền âm cho cô gái lúc nãy dò hỏi:
‘Chào đạo hữu, tại hạ là Lâm Phong, tán tu mới xuất môn. Không biết đạo hữu xưng hô thế nào? Chẳng hay người kia vừa nói vậy có ý gì mà mọi người kiêng kị như vậy?’
‘À, chào Lâm đạo hữu. Huynh nếu không phiền thì gọi ta một tiếng Phương Nhi là được. Chuyện cũng không có gì, Lâm huynh chắc là một mình khổ tu nên có điều không biết. Đây là một trong mấy đại thiết tắc của tu tiên giới. Một khi vi phạm thì sẽ bị sự truy sát của cả tu tiên giới.’
‘Ồ, còn có chuyện này sao. Không biết Phương đạo hữu có thể cảm phiền chỉ điểm vài điều không?’
Lâm Phong nghe vậy nổi lên hứng thú, lập tức truyền âm lại hỏi.
‘Mấy chuyện này cũng không có gì bí mật, ta rất sẵn sàng nói cho Lâm huynh một hai, nhưng nơi này không tiện nói chuyện. Hay là đợi sau khi kết thúc chuyện này thì chúng ta trao đổi một phen. Lâm huynh thấy sao?’
‘Ồ, là ta lỗ mãng rồi, mong Phương đạo hữu chớ trách. Vậy...’
Lâm Phong nghe đối phương lại thoải mái như vậy, lập tức cao hứng trao đổi thời gian và địa điểm, sau đó lãnh đạm như không có gì xảy ra quan sát La Hạo.
Trong lúc Lâm Phong và Phương Nhi đang trao đổi thì, La Hạo sau khi tạ ơn người áo đen giải vây, thì cũng chịu nói vào chính sự.
Nội dung thông tin La Hạo đang nói cũng chỉ có mấy vấn đề. Thứ nhất đó là hiện tại, những người ở đây đều có thể đổi yêu thú lấy tiền hoặc linh thạch, đây là lâm thời thay đổi mà thành chủ muốn thông báo. Thứ hai là muốn mượn sức những người này tham gia chống đỡ thú triều mấy tháng sau.
Nói đến thú triều, Lâm Phong lại nổi lên hứng thú, tuy nhiên cũng ngại thể hiện mình là dân quê mới lên tỉnh nên cũng không mở miệng hỏi. Lâm Phong tin rằng mấy việc này nếu khéo léo một chút thì sẽ tìm hiểu được ở chỗ Phương Nhi, không cần tự tìm mất mặt ở đây.
Lần này, thành chủ muốn mượn sức đám người này cũng là bất đắc dĩ. Thú triều lần này sớm hơn dự định nên hắn cũng không còn cách nào khả dĩ.
Sau khi trình bày xong, La Hạo cung kính tiễn đám người rời đi sau khi kiểm kê yêu thú và lĩnh thưởng. Lúc rời đi không quên nhắc khéo mọi người suy nghĩ về lời đề nghị kia.
Lâm Phong bước ra khỏi phủ thành chủ lập tức đi về một hướng khác với đám người còn lại.
Bởi vì hội họp với Phương Nhi là chuyện tình ngày hôm sau nên Lâm Phong cũng không vội vàng mà đi dạo trên đường, trong lòng lại âm thầm cân nhắc mọi chuyện.
Lúc nãy Lâm Phong sau khi bỏ ra hai đầu yêu thú cấp ba thì đều nhận được những ánh mắt hâm mộ. Ngay cả người mặc hắc bào cũng đưa mắt đánh giá Lâm Phong mấy lần.
Lâm Phong với hai con yêu thú cấp ba, tuy chưa lọt xếp hạng nhưng với tu vi của hắn thì đây đã là khiêu chiến vượt cấp. Do vậy, ngoài hai trăm viên hạ phẩm linh thạch Lâm Phong còn được mấy lời truyền âm chào mời từ mấy người xung quanh. Dĩ nhiên tất cả đều được Lâm Phong uyển chuyển nhã nhặn từ chối. Lâm Phong cũng không muốn kiếm ăn bằng nghề này lâu dài mà muốn tìm nơi tu luyện yên ổn một thời gian.
Nhìn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch trong nhẫn trữ vật, Lâm Phong sờ mũi cười cười. Cũng may nhờ có Hệ thống mà Lâm Phong biết linh thạch còn chia ra Hạ, Trung, Thượng ba phẩm cấp. Nghe nói còn một loại là Cực phẩm linh thạch nhưng mặt hàng này chỉ có thể ngộ chứ khônh thể cầu. Mà trong tu tiên giới thì loại tiền tệ thông dụng nhất chính là hạ phẩm linh thạch, một trăm hạ phẩm linh thạch đổi được một trung phẩm linh thạch, một vạn hạ phẩm linh thạch đổi một thượng phẩm linh thạch. Tất nhiên, cái này chỉ là tỉ lệ tương đối, vì rất hiếm người đem trung hoặc thượng phẩm linh thạch đi đổi, bởi vì linh khí tinh thuần ẩn chứa trong những linh thạch cấp cao có tác dụng rất lớn với tu sĩ nên chẳng ai dại mà đem tiện nghi cho kẻ khác.
Lại nói, trong tu tiên giới, tầng lớp mạnh nhất không phải các đại môn đại phái gì mà là giới tán tu với lực lượng cực kỳ đông đảo. Mà Lâm Phong cũng rất vinh dự được liệt vào hàng ngũ tán tu này, hơn nữa nếu so trong cùng phẩm cấp thì Lâm Phong với tài sản hai trăm hạ phẩm linh thạch cũng tạm xem như một phú ông nho nhỏ.
Lúc này Lâm Phong đang đứng trước một tiệm rèn có tên ‘Tạo Hóa Phường’. Sau khi nhìn mấy chữ được viết vuông vức trên bảng hiệu, Lâm Phong liền bước vào.
Cửa hiệu này chia làm năm tầng, Lâm Phong lúc này vừa bước vào tầng một. Trong tầng này ngoài một quầy đón khách còn bày một số binh khí phổ thông như đao, thương, kiếm, kích...cái gì cần có đều có.
Đứng trước quầy là một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi, mặc một bộ thanh sam, thấy Lâm Phong bước vào nhìn ngó thì tiến lên chào hỏi:
‘Chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?’
Lâm Phong đảo thần thức qua thì thấy người này chỉ là một phàm nhân, bèn hỏi:
‘Xin hỏi nơi này có nhận luyện binh khí từ tài liệu yêu thú không?’
‘Tiên sinh tìm đúng nơi rồi. Nơi này của tệ điếm chính là một trong những nơi luyện khí tốt nhất Nam Vân Thành này. Nếu nói số hai tuyệt không ai dám xưng số một.’
Vị thanh niên này miệng lưỡi có chút khéo léo, nghe Lâm Phong gãi đúng chỗ ngứa của gã thì lập tức ưỡn ngực nói.
‘Tiểu Hùng, ba hoa gì đấy. Danh hiệu đệ nhất đó nói ra chẳng phải làm người ta chê cười sao.’
Lúc này, một lão nhân khoảng năm mươi tuổi, da dẻ hồng hào, mi thanh mục tú từ trên lầu bước xuống nói, dáng vẻ dường như chính là chủ nhân Tạo Hóa Phường này. Có điều trong mắt lão không có một chút ý tứ trách mắng Tiểu Hùng mà hoàn toàn là đắc ý và tự hào.
Quả thật, lão giả này có quyền tự đắc bởi vì lão là một Luyện khí sư nhiều uy tín trong Luyện Khí công hội của tu tiên giới Nam Quốc. Mà tiệm rèn này chỉ là trong lúc vui đùa lão mở cho vui mà thôi. Lúc này, lão bước xuống lầu sau khi làm bộ làm tịch khiêm tốn quát mắng thanh niên đứng quầy thì vuốt bộ râu muối tiêu nhìn Lâm Phong cười nói:
‘Tiểu hữu, nếu tài liệu cấp thấp thì mời ngươi đến tiệm đối diện có lẽ tốt hơn, bởi vì ta sắp phải đi ra ngoài có việc, chắc không giúp ngươi được.’
Lâm Phong ngay lúc nghe lão giả lên tiếng đã đảo thần thức thăm dò nhưng phát hiện thần thức của hắn như đi vào một đám sương mù, nhìn không ra sâu cạn. Với tình hình này chỉ có thể có hai trường hợp xảy ra. Một là lão giả tu luyện công pháp đặc thù hoặc có bảo vật nào đó che giấu thần thức tra xét, còn hai là tu vi cao gấp nhiều lần Lâm Phong. Mà cho dù là trường hợp nào thì đây cũng không phải là đối tượng Lâm Phong có thể làm cao, vì vậy hắn chắp tay lại rồi nói:
‘Tại hạ Lâm Phong ra mắt tiền bối. Ta chẳng qua nghe đồn nơi này có thể luyện ra những binh khí tốt nhất nên mới mộ danh tìm đến, không ngờ quấy rầy tiền bối, thật xin lỗi. Vậy để hôm khác ta lại đến bái phỏng ngài. Dù sao thì với một ít tài liệu yêu thú cấp ba này, ta cũng không an tâm để ai ngoài ngài tế luyện.’
Lâm Phong ngoài mặt thì ngữ khí nghiêm túc nhưng trong bụng thì cười thầm, nét mặt hưởng thụ của lão khi nghe thanh niên kia nịnh nọt làm sao thoát khỏi đôi mắt của Lâm Phong. Vì vậy, hắn cũng bất động thanh sắc tiết lộ mình có tài liệu yêu thú cấp ba đồng thời nâng lão lên một phen. Quả nhiên, nghe nói Lâm Phong có mang theo tài liệu yêu thú cấp ba, lão liền hứng thú:
‘Ồ, là tài liệu yêu thú cấp ba sao? Tiểu hữu không ngại để lão phu nhìn một chút chứ?’
‘Cung kính chi bằng tuân mệnh, bất quá ở đây...’
Lâm Phong nói rồi đảo mắt nhìn chung quanh.
‘Ta tên La Hạo, ra mắt các vị tiên sư.’
Mấy người đang uống trà nghe vậy thì đều khẽ ngạc nhiên, bởi vì La Hạo chỉ là một phàm nhân bình thường làm sao biết họ là tu sĩ? Như nhìn ra thắc mắc này, La Hạo khẽ cười nói:
‘Xin các vị tiên sư đừng kinh ngạc, chẳng qua ta dựa vào yêu thú cấp hai các vị săn được mà bạo gan suy đoán, cho dù không phải tiên sư thì các vị có thực lực như vậy cũng đáng để ta kính trọng.’
La Hạo một hơi nói ra, ở một nơi thực lực vi tôn thì một phàm nhân mấy chục tuổi đầu như gã đứng trước mấy người nhìn qua có vẻ non choẹt này thì cũng không thể không cung kính, giọng nói còn mơ hồ có chút lấy lòng.
‘Hừ. Nếu ngươi đã biết thì có rắm mau thả, có lời mau nói. Còn không mau kiểm kê rồi thanh toán cho ta, ta còn nhiều việc phải làm đây.’
Một tu sĩ béo mập ngồi bên cạnh Lâm Phong dường như mới tỉnh lại sau khi ngắm mấy em thị nữ, lớn tiếng nói, có vẻ rất mất kiên nhẫn.
‘Xin tiên sư bớt giận. Ta tuân mệnh thành chủ quấy rầy chút thời gian của các vị là vị có một chút tiện nghi muốn dâng lên mấy vị tiên sư.’
La Hạo dường như khá quen với tình huống này, rất bình tĩnh trả lời.
‘Tiện nghi gì, đi săn yêu thú nữa sao? Nếu là chuyện này thì có cái gì mà phải úp mở?’
Một cô gái mặc lam sắc y im lặng từ đầu, không nhịn được thắc mắc. Ngay cả mit65 vài người nãy giờ nhắm mắt dưỡng thần lúc này nghe hai chữ ‘tiện nghi’ thì cũng nhìn về phía La Hạo.
La Hạo thầm kêu khổ, uy áp từ ánh mắt nhiều tu sĩ như vậy lại làm cho hắn cảm thấy hít thở không thông. Ngay lúc này, một người mặc hắc bào che kín mặt ngồi ở sau cùng ‘hừ’ một tiếng, giải vây cho La Hạo, đồng thời cất tiếng âm u không nghe ra nam nữ:
‘Cứ để hắn ta giải thích đã. Các ngươi sồn sồn lên làm gì, dùng uy áp tu vi lên người phàm nhân, bộ chán sống sao?’
Mọi người vốn đang hăm hở thể hiện, bỗng bị hóa giải toàn bộ, đang định quay lại cãi lý bỗng nhận ra đó là một tu sĩ Trúc cơ kỳ thì lời nói ra đến miệng đều nuốt trở vào, lại nghe câu cuối người này nói thì sau lưng mồ hôi lạnh tiết ra.
Lâm Phong thấy vậy thì không hiểu, bèn truyền âm cho cô gái lúc nãy dò hỏi:
‘Chào đạo hữu, tại hạ là Lâm Phong, tán tu mới xuất môn. Không biết đạo hữu xưng hô thế nào? Chẳng hay người kia vừa nói vậy có ý gì mà mọi người kiêng kị như vậy?’
‘À, chào Lâm đạo hữu. Huynh nếu không phiền thì gọi ta một tiếng Phương Nhi là được. Chuyện cũng không có gì, Lâm huynh chắc là một mình khổ tu nên có điều không biết. Đây là một trong mấy đại thiết tắc của tu tiên giới. Một khi vi phạm thì sẽ bị sự truy sát của cả tu tiên giới.’
‘Ồ, còn có chuyện này sao. Không biết Phương đạo hữu có thể cảm phiền chỉ điểm vài điều không?’
Lâm Phong nghe vậy nổi lên hứng thú, lập tức truyền âm lại hỏi.
‘Mấy chuyện này cũng không có gì bí mật, ta rất sẵn sàng nói cho Lâm huynh một hai, nhưng nơi này không tiện nói chuyện. Hay là đợi sau khi kết thúc chuyện này thì chúng ta trao đổi một phen. Lâm huynh thấy sao?’
‘Ồ, là ta lỗ mãng rồi, mong Phương đạo hữu chớ trách. Vậy...’
Lâm Phong nghe đối phương lại thoải mái như vậy, lập tức cao hứng trao đổi thời gian và địa điểm, sau đó lãnh đạm như không có gì xảy ra quan sát La Hạo.
Trong lúc Lâm Phong và Phương Nhi đang trao đổi thì, La Hạo sau khi tạ ơn người áo đen giải vây, thì cũng chịu nói vào chính sự.
Nội dung thông tin La Hạo đang nói cũng chỉ có mấy vấn đề. Thứ nhất đó là hiện tại, những người ở đây đều có thể đổi yêu thú lấy tiền hoặc linh thạch, đây là lâm thời thay đổi mà thành chủ muốn thông báo. Thứ hai là muốn mượn sức những người này tham gia chống đỡ thú triều mấy tháng sau.
Nói đến thú triều, Lâm Phong lại nổi lên hứng thú, tuy nhiên cũng ngại thể hiện mình là dân quê mới lên tỉnh nên cũng không mở miệng hỏi. Lâm Phong tin rằng mấy việc này nếu khéo léo một chút thì sẽ tìm hiểu được ở chỗ Phương Nhi, không cần tự tìm mất mặt ở đây.
Lần này, thành chủ muốn mượn sức đám người này cũng là bất đắc dĩ. Thú triều lần này sớm hơn dự định nên hắn cũng không còn cách nào khả dĩ.
Sau khi trình bày xong, La Hạo cung kính tiễn đám người rời đi sau khi kiểm kê yêu thú và lĩnh thưởng. Lúc rời đi không quên nhắc khéo mọi người suy nghĩ về lời đề nghị kia.
Lâm Phong bước ra khỏi phủ thành chủ lập tức đi về một hướng khác với đám người còn lại.
Bởi vì hội họp với Phương Nhi là chuyện tình ngày hôm sau nên Lâm Phong cũng không vội vàng mà đi dạo trên đường, trong lòng lại âm thầm cân nhắc mọi chuyện.
Lúc nãy Lâm Phong sau khi bỏ ra hai đầu yêu thú cấp ba thì đều nhận được những ánh mắt hâm mộ. Ngay cả người mặc hắc bào cũng đưa mắt đánh giá Lâm Phong mấy lần.
Lâm Phong với hai con yêu thú cấp ba, tuy chưa lọt xếp hạng nhưng với tu vi của hắn thì đây đã là khiêu chiến vượt cấp. Do vậy, ngoài hai trăm viên hạ phẩm linh thạch Lâm Phong còn được mấy lời truyền âm chào mời từ mấy người xung quanh. Dĩ nhiên tất cả đều được Lâm Phong uyển chuyển nhã nhặn từ chối. Lâm Phong cũng không muốn kiếm ăn bằng nghề này lâu dài mà muốn tìm nơi tu luyện yên ổn một thời gian.
Nhìn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch trong nhẫn trữ vật, Lâm Phong sờ mũi cười cười. Cũng may nhờ có Hệ thống mà Lâm Phong biết linh thạch còn chia ra Hạ, Trung, Thượng ba phẩm cấp. Nghe nói còn một loại là Cực phẩm linh thạch nhưng mặt hàng này chỉ có thể ngộ chứ khônh thể cầu. Mà trong tu tiên giới thì loại tiền tệ thông dụng nhất chính là hạ phẩm linh thạch, một trăm hạ phẩm linh thạch đổi được một trung phẩm linh thạch, một vạn hạ phẩm linh thạch đổi một thượng phẩm linh thạch. Tất nhiên, cái này chỉ là tỉ lệ tương đối, vì rất hiếm người đem trung hoặc thượng phẩm linh thạch đi đổi, bởi vì linh khí tinh thuần ẩn chứa trong những linh thạch cấp cao có tác dụng rất lớn với tu sĩ nên chẳng ai dại mà đem tiện nghi cho kẻ khác.
Lại nói, trong tu tiên giới, tầng lớp mạnh nhất không phải các đại môn đại phái gì mà là giới tán tu với lực lượng cực kỳ đông đảo. Mà Lâm Phong cũng rất vinh dự được liệt vào hàng ngũ tán tu này, hơn nữa nếu so trong cùng phẩm cấp thì Lâm Phong với tài sản hai trăm hạ phẩm linh thạch cũng tạm xem như một phú ông nho nhỏ.
Lúc này Lâm Phong đang đứng trước một tiệm rèn có tên ‘Tạo Hóa Phường’. Sau khi nhìn mấy chữ được viết vuông vức trên bảng hiệu, Lâm Phong liền bước vào.
Cửa hiệu này chia làm năm tầng, Lâm Phong lúc này vừa bước vào tầng một. Trong tầng này ngoài một quầy đón khách còn bày một số binh khí phổ thông như đao, thương, kiếm, kích...cái gì cần có đều có.
Đứng trước quầy là một thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi, mặc một bộ thanh sam, thấy Lâm Phong bước vào nhìn ngó thì tiến lên chào hỏi:
‘Chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?’
Lâm Phong đảo thần thức qua thì thấy người này chỉ là một phàm nhân, bèn hỏi:
‘Xin hỏi nơi này có nhận luyện binh khí từ tài liệu yêu thú không?’
‘Tiên sinh tìm đúng nơi rồi. Nơi này của tệ điếm chính là một trong những nơi luyện khí tốt nhất Nam Vân Thành này. Nếu nói số hai tuyệt không ai dám xưng số một.’
Vị thanh niên này miệng lưỡi có chút khéo léo, nghe Lâm Phong gãi đúng chỗ ngứa của gã thì lập tức ưỡn ngực nói.
‘Tiểu Hùng, ba hoa gì đấy. Danh hiệu đệ nhất đó nói ra chẳng phải làm người ta chê cười sao.’
Lúc này, một lão nhân khoảng năm mươi tuổi, da dẻ hồng hào, mi thanh mục tú từ trên lầu bước xuống nói, dáng vẻ dường như chính là chủ nhân Tạo Hóa Phường này. Có điều trong mắt lão không có một chút ý tứ trách mắng Tiểu Hùng mà hoàn toàn là đắc ý và tự hào.
Quả thật, lão giả này có quyền tự đắc bởi vì lão là một Luyện khí sư nhiều uy tín trong Luyện Khí công hội của tu tiên giới Nam Quốc. Mà tiệm rèn này chỉ là trong lúc vui đùa lão mở cho vui mà thôi. Lúc này, lão bước xuống lầu sau khi làm bộ làm tịch khiêm tốn quát mắng thanh niên đứng quầy thì vuốt bộ râu muối tiêu nhìn Lâm Phong cười nói:
‘Tiểu hữu, nếu tài liệu cấp thấp thì mời ngươi đến tiệm đối diện có lẽ tốt hơn, bởi vì ta sắp phải đi ra ngoài có việc, chắc không giúp ngươi được.’
Lâm Phong ngay lúc nghe lão giả lên tiếng đã đảo thần thức thăm dò nhưng phát hiện thần thức của hắn như đi vào một đám sương mù, nhìn không ra sâu cạn. Với tình hình này chỉ có thể có hai trường hợp xảy ra. Một là lão giả tu luyện công pháp đặc thù hoặc có bảo vật nào đó che giấu thần thức tra xét, còn hai là tu vi cao gấp nhiều lần Lâm Phong. Mà cho dù là trường hợp nào thì đây cũng không phải là đối tượng Lâm Phong có thể làm cao, vì vậy hắn chắp tay lại rồi nói:
‘Tại hạ Lâm Phong ra mắt tiền bối. Ta chẳng qua nghe đồn nơi này có thể luyện ra những binh khí tốt nhất nên mới mộ danh tìm đến, không ngờ quấy rầy tiền bối, thật xin lỗi. Vậy để hôm khác ta lại đến bái phỏng ngài. Dù sao thì với một ít tài liệu yêu thú cấp ba này, ta cũng không an tâm để ai ngoài ngài tế luyện.’
Lâm Phong ngoài mặt thì ngữ khí nghiêm túc nhưng trong bụng thì cười thầm, nét mặt hưởng thụ của lão khi nghe thanh niên kia nịnh nọt làm sao thoát khỏi đôi mắt của Lâm Phong. Vì vậy, hắn cũng bất động thanh sắc tiết lộ mình có tài liệu yêu thú cấp ba đồng thời nâng lão lên một phen. Quả nhiên, nghe nói Lâm Phong có mang theo tài liệu yêu thú cấp ba, lão liền hứng thú:
‘Ồ, là tài liệu yêu thú cấp ba sao? Tiểu hữu không ngại để lão phu nhìn một chút chứ?’
‘Cung kính chi bằng tuân mệnh, bất quá ở đây...’
Lâm Phong nói rồi đảo mắt nhìn chung quanh.
/155
|