Mấy ngày tiếp theo, Lâm Phong bận rộn cùng cha mẹ ăn cơm, trò chuyện, cùng tiểu Mai và Triệu Mẫn đi dạo, mua sắm, xem phim…việc gì cần làm đều làm hết.
Cũng trải qua thời gian này, tiểu Mai phát hiện ánh mắt của tiểu Mẫn, cô bạn gái thân của nàng nhìn anh hai Lâm Phong của mình càng ngày càng si mê. Mà đối với cô bạn gái thân này, Lâm Mai trước sau vẫn rất có hảo cảm với nàng.
Vì vậy nên mới có chuyện lúc này Lâm Phong và Triệu Mẫn đang cùng nhau đi dạo dưới trời đêm.
Đạo hữu đừng hiểu nhầm, việc này không phải là Lâm Phong đột nhiên nổi sắc tâm định xơ múi chút đỉnh mà hoàn toàn bị chính em gái mình ám toán.
Sự việc cũng không có gì, tối nay ba người hẹn nhau đi dạo sau khi ăn uống, ai nhè đến đoạn đi dạo thì tiểu Mai giả vờ có việc gấp phải đi gặp một người bạn, cho nên để lại Lâm Phong và Triệu Mẫn ngại ngùng đi cạnh nhau bên dòng sông.
Đối với Lâm Phong, đây là lần thứ hai đi cùng cô gái này, nhưng không khí xấu hổ hơn lần trước, còn Triệu Mẫn thì ngược lại, cởi mở hơn, nói nhiều cười nhiều.
'Lâm đại ca, lần này ca trở về thật tốt quá!'
Bỗng dưng Triệu Mẫn bạo gan nói một câu, nói xong liền nhìn ra chỗ khác.
Lâm Phong nghe xong cũng mỉm cười.
'Tốt sao? Haha, huynh cũng thấy vậy. Nhìn thấy mọi người vẫn bình an ta rất vui.'
'Vậy gặp lại muội huynh có vui không?'
Triệu Mẫn lại hỏi lại, lần này Lâm Phong cũng thành thật trả lời:
'Có chứ, tất nhiên là vui rồi. Chỉ khi đi xa thì con người ta mới nhận ra những điều tưởng chừng bình thương giản dị hằng ngày, những người tưởng chừng bình thường lại trở nên quan trọng biết bao nhiêu.'
Lâm Phong vừa hồi tưởng vừa cảm khái nói. Lòng chợt nhớ đến cảnh tượng khi ở Tu Tiên Giới độc lai độc vãng, lúc ấy hắn phát giác cho dù đi đâu, thì những người thân mới là quan trọng nhất, từng khuôn mặt của cha, mẹ, muội muội…lần lượt hiện lên trong đầu làm cho Lâm Phong bất tri bất giác mỉm cười.
Đáng tiếc, Triệu Mẫn nghe xong thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào nghĩ: 'Chẳng lẽ huynh ấy muốn ám chỉ về mình sao? Mắc cỡ chết người…'
Lâm Phong cũng không biết Triệu Mẫn đang hiểu sai ý lời nói của mình, liền mỉm cười ấm áp cùng đi với nàng thêm một hồi.
Về đến cổng nhà Triệu Mẫn, Lâm Phong đang định nói lời chào từ biệt thì bất ngờ cô nàng này nói nhỏ:
'Mai em và tiểu Mai phải quay lại Bắc Kinh rồi, sau này nếu có thời gian huynh nhất định phải đến Bắc Kinh thăm m…tiểu Mai và muội.'
Triệu Mẫn buột miệng nói mới biết lỡ lời, gương mặt trắng nõn hồng lên, sửa thành tiểu Mai rồi mới tới mình.
Lâm Phong mỉm cười:
'Được, chờ sau khi rãnh rỗi huynh sẽ đi Bắc Kinh một chuyến.'
'Huynh hứa rồi nha, móc ngoéo!'
Lâm Phong đã lâu không làm cái trò sến sẩm này, tuy nhiên nhìn khuôn mặt hớn hở của cô bé thì hắn thấy không đành lòng, liền đưa tay lên ngoéo một cái.
Triệu Mẫn bỗng nhiên như lấy hết can đảm, nói nhỏ với Lâm Phong:
'Muội muốn nói một bí mật này, huynh kê sát tai lại đây!'
'Muội cứ nói, huynh tuy hơi già nhưng chưa đến mức lãng tai đâu!'
Lâm Phong cười nói.
'Huynh không ngại nhưng muội ngại, có nghe không thì bảo?'
Triệu Mẫn làm ra vẻ tức giận, cả gương mặt đỏ hồng như quả táo chín, Lâm Phong cười khổ sờ sờ mũi:
'Được, được rồi.'
Nói xong liền kê lỗ tai xuống gần mặt của Triệu Mẫn, bỗng nhiên một cái gì mềm mềm, âm ấm lướt qua khuôn mặt của Lâm Phong làm cho hắn ngây ngẩn, một tiếng nói êm ái pha chút thẹn thùng vang lên trong tai Lâm Phong:
'Muội chờ huynh!'
Sờ sờ lên má chỗ vừa bị ám toán vẫn còn chút mùi hương, Lâm Phong thầm tự nhủ sau này phải cẩn thận không thể để bị lật thuyền trong mương như hôm nay được, lại nhìn về phía bóng dáng Triệu Mẫn đang chạy vào nhà, Lâm Phong cười khổ lắc lắc đầu quay đi, trong lòng tự trách:
'Lâm Phong ơi là Lâm Phong, tại sao mày lại tiêu sái đẹp trai đến mức này để cho bao nhiêu cô gái phải động xuân tâm cơ chứ?'
Quả nhiên thần công vô sỉ đã được Lâm Phong tu luyện đến một cấp độ tận cùng, tuyệt đối tối lợi hại!
Sau khi đưa Triệu Mẫn về nhà, Lâm Phong liền đi đến chỗ cây Luyện Tâm Thảo trong công viên khi trước.
Công viên buổi tối không ít người đi dạo. Bởi vì nguyên do thành phố ngày càng ô nhiễm, đa phần người dân sống tại nơi này đều chọn ban đêm làm thời gian thể dục thể thao, đi bách bộ để rèn luyện sức khỏe.
Mà thời gian này, cũng là thời điểm được vô số bạn trẻ khao khát khám phá khoa học sinh lý người ra công viên để nghiên cứu thực hành, làm cho Lâm Phong cũng được mở rộng tầm mắt một phen.
Lâm Phong chậm rãi đi đến chỗ cũ, sau khi thần thức đảo qua liền thấy cây Luyện Tâm Thảo vẫn còn nơi đó, nhưng kỳ lạ là dưới gốc cây Luyện Tâm Thảo lại như có vật gì đó đang nằm im hưởng thụ.
Lâm Phong liền nhẹ nhàng dừng cước bộ, ánh mắt quét tới liền thấy rõ ràng đây vậy mà lại là một con Kim Linh Khâu, một loại giun đất rất được các tu sĩ cổ đại yêu thích nhờ khả năng bảo hộ, chăm sóc dược viên vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa, nó còn có diệu dụng cải tạo đất đai linh điền càng ngày càng lợi hại hơn.
Lâm Phong áp chế tâm tình kích động trong lòng.
Kim Linh Khâu thường là một loại yêu thú nhỏ sống dưới đất, trừ vài phương pháp thất truyền ra thì muốn tìm được nó thì chỉ có một phương pháp duy nhất, đó chính là nhờ vào vận khí.
Loại yêu thú như Kim Linh Khâu không giống như những con yêu thú bình thường, bản tính nó vô cùng ranh mãnh giảo hoạt, bản thân vừa sinh ra đã là yêu thú cấp một, thậm chí còn có chút linh tính. Bọn chúng bình thường rất nhút nhát, hơn nữa sinh sống đơn lẻ không theo đàn nên chỉ cần có chút động tĩnh liền lủi đi mất.
Chính vì điều này mà Lâm Phong sau khi phát hiện con Kim Linh Khâu này liền mừng như điên, đồng thời lại lo lắng tìm cách để bắt đó.
Nghĩ vậy, Lâm Phong liền đi chung quanh bày ra một cái Chướng nhãn pháp loại nhỏ, có cái trận pháp này thì người bình thường sẽ không thấy gì bên trong nó.
Trên tay, Lâm Phong đã thủ sẵn một lá Định thân phù và một cái hộp.
Xong xuôi đâu đó, Lâm Phong liền từ trong linh điền hệ thống xuất ra một cây Dẫn Yêu Thảo hơn một vạn năm tuổi. Cây thảo dược này bên cạnh khả năng dùng làm thuốc còn có một cái khả năng nổi danh không kém, đó chính là hấp dẫn yêu thú.
Cho dù bất cứ yêu thú nào khi gặp được loại thảo dược này đều điên cuồng tranh đoạt bất kể nguy hiểm ra sao.
Lâm Phong lần này quả thật chịu chơi. Sau khi trồng cây Dẫn Yêu Thảo vào chính giữa trận pháp liền rời ra xa xa, ôm cây đợi thỏ, im lặng thả thần thức ra theo dõi động tĩnh.
Quả nhiên, chừng mấy phút sau, con Kim Linh Khâu vốn nằm yên dưới gốc Luyện Tâm Thảo hưởng thụ khoái lạc, bỗng dưng nó động đậy, sau đó nhấc cái đầu nhỏ nhắn lên như phát hiện vật gì đó.
Bỗng nhiên, nó trở mình dậy, lấy tốc độ nhanh nhất nhào đến cây Dẫn Yêu Thảo.
Lâm Phong thấy cảnh này thì mừng thầm, đang định đi ra để bắt nó thì bỗng dưng con Kim Linh Khâu như cảm ứng được gì đó, liền nhìn quanh. Bất quá, nó mặc dù cảnh giác cực cao, hơn nữa bẩm sinh vô cùng nhút nhát, lúc này cho dù có một chiếc lá rụng xuống nó cũng sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thật may mắn, nó chỉ cảnh giác một chút rồi lại bị cây Dẫn Yêu Thảo này thu hút.
Với Dược hương của một cây thảo dược hơn vạn năm tuổi, con Kim Linh Khâu này có thể còn giữ được cảnh giác như vậy xem như cũng khá lắm rồi, chỉ thấy nó lập tức đến bên cạnh cây Dẫn Yêu Thảo ngoạm một miếng, vẻ mặt say mê đờ đẫn.
Nó gặm rất nhanh, mà Lâm Phong cũng để yên cho nó gặm. Đối với yêu thú thì cây Dẫn Yêu Thảo này có thể xem là chí bảo, nhưng đối với Lâm Phong nó cũng như củ cải trắng không kém bao nhiêu, dù sao của nhà trồng được nên hắn cũng không hề keo kiệt.
Bỗng nhiên, con Kim Linh Khâu co người lại, có vẻ cực kỳ khó chịu, dường như đang vật lộn với cơn đau bụng ghê gớm vậy. Lâm Phong không chần chừ, nhân cơ hội này nhào tới dán lá phù lên người nó, sau đó cho vào hộp ngọc cấm chế nó lại, chờ về nhà xử lý.
Lâm Phong mỉm cười đắc ý khi kế hoạch thành công.
Thì ra ngay từ đầu, Lâm Phong đã lợi dụng một tập tính bản năng của Kim Linh Khâu đó là đối với những thứ quá quý giá, nó sẽ ăn luôn tại chỗ, còn như cây Luyện Tâm Thảo kia phỏng chừng cũng không lọt vào pháp nhãn của con Kim Linh Khâu ham ăn này, nó chỉ xem đó là chỗ đi dạo mà thôi.
Vì vậy, Lâm Phong cố tình lấy ra một cây Dẫn Yêu Thảo hơn vạn năm tuổi, con Kim Linh Khâu này mới là yêu thú cấp một, cho dù ăn xong cây linh thảo này không đau bụng thì cũng nhức trứng, khi đó Lâm Phong sẽ ung dung tóm lấy nó.
Quả nhiên không ngoài dự tính, Lâm Phong sung sướng trong lòng.
Có con Kim Linh Khâu này cho vào linh điền hệ thống, từ nay Lâm Phong cũng không cần cực khổ chăm sóc nữa mà cứ ung dung tận hưởng, con Kim Linh Khâu này vốn là một tay nông dân siêu hạng mà.
Huýt sáo vui vẻ, Lâm Phong thu cây Luyện Tâm Thảo vào trong linh điền hệ thống, trồng nó xuống một góc rồi nhìn chung quanh chỗ đang đứng.
Sau khi phát hiện không còn gì đáng ngờ nữa thì ung dung rời đi, mang theo tâm trạng cao hứng trở về nhà.
Cũng trải qua thời gian này, tiểu Mai phát hiện ánh mắt của tiểu Mẫn, cô bạn gái thân của nàng nhìn anh hai Lâm Phong của mình càng ngày càng si mê. Mà đối với cô bạn gái thân này, Lâm Mai trước sau vẫn rất có hảo cảm với nàng.
Vì vậy nên mới có chuyện lúc này Lâm Phong và Triệu Mẫn đang cùng nhau đi dạo dưới trời đêm.
Đạo hữu đừng hiểu nhầm, việc này không phải là Lâm Phong đột nhiên nổi sắc tâm định xơ múi chút đỉnh mà hoàn toàn bị chính em gái mình ám toán.
Sự việc cũng không có gì, tối nay ba người hẹn nhau đi dạo sau khi ăn uống, ai nhè đến đoạn đi dạo thì tiểu Mai giả vờ có việc gấp phải đi gặp một người bạn, cho nên để lại Lâm Phong và Triệu Mẫn ngại ngùng đi cạnh nhau bên dòng sông.
Đối với Lâm Phong, đây là lần thứ hai đi cùng cô gái này, nhưng không khí xấu hổ hơn lần trước, còn Triệu Mẫn thì ngược lại, cởi mở hơn, nói nhiều cười nhiều.
'Lâm đại ca, lần này ca trở về thật tốt quá!'
Bỗng dưng Triệu Mẫn bạo gan nói một câu, nói xong liền nhìn ra chỗ khác.
Lâm Phong nghe xong cũng mỉm cười.
'Tốt sao? Haha, huynh cũng thấy vậy. Nhìn thấy mọi người vẫn bình an ta rất vui.'
'Vậy gặp lại muội huynh có vui không?'
Triệu Mẫn lại hỏi lại, lần này Lâm Phong cũng thành thật trả lời:
'Có chứ, tất nhiên là vui rồi. Chỉ khi đi xa thì con người ta mới nhận ra những điều tưởng chừng bình thương giản dị hằng ngày, những người tưởng chừng bình thường lại trở nên quan trọng biết bao nhiêu.'
Lâm Phong vừa hồi tưởng vừa cảm khái nói. Lòng chợt nhớ đến cảnh tượng khi ở Tu Tiên Giới độc lai độc vãng, lúc ấy hắn phát giác cho dù đi đâu, thì những người thân mới là quan trọng nhất, từng khuôn mặt của cha, mẹ, muội muội…lần lượt hiện lên trong đầu làm cho Lâm Phong bất tri bất giác mỉm cười.
Đáng tiếc, Triệu Mẫn nghe xong thì trong lòng cảm thấy ngọt ngào nghĩ: 'Chẳng lẽ huynh ấy muốn ám chỉ về mình sao? Mắc cỡ chết người…'
Lâm Phong cũng không biết Triệu Mẫn đang hiểu sai ý lời nói của mình, liền mỉm cười ấm áp cùng đi với nàng thêm một hồi.
Về đến cổng nhà Triệu Mẫn, Lâm Phong đang định nói lời chào từ biệt thì bất ngờ cô nàng này nói nhỏ:
'Mai em và tiểu Mai phải quay lại Bắc Kinh rồi, sau này nếu có thời gian huynh nhất định phải đến Bắc Kinh thăm m…tiểu Mai và muội.'
Triệu Mẫn buột miệng nói mới biết lỡ lời, gương mặt trắng nõn hồng lên, sửa thành tiểu Mai rồi mới tới mình.
Lâm Phong mỉm cười:
'Được, chờ sau khi rãnh rỗi huynh sẽ đi Bắc Kinh một chuyến.'
'Huynh hứa rồi nha, móc ngoéo!'
Lâm Phong đã lâu không làm cái trò sến sẩm này, tuy nhiên nhìn khuôn mặt hớn hở của cô bé thì hắn thấy không đành lòng, liền đưa tay lên ngoéo một cái.
Triệu Mẫn bỗng nhiên như lấy hết can đảm, nói nhỏ với Lâm Phong:
'Muội muốn nói một bí mật này, huynh kê sát tai lại đây!'
'Muội cứ nói, huynh tuy hơi già nhưng chưa đến mức lãng tai đâu!'
Lâm Phong cười nói.
'Huynh không ngại nhưng muội ngại, có nghe không thì bảo?'
Triệu Mẫn làm ra vẻ tức giận, cả gương mặt đỏ hồng như quả táo chín, Lâm Phong cười khổ sờ sờ mũi:
'Được, được rồi.'
Nói xong liền kê lỗ tai xuống gần mặt của Triệu Mẫn, bỗng nhiên một cái gì mềm mềm, âm ấm lướt qua khuôn mặt của Lâm Phong làm cho hắn ngây ngẩn, một tiếng nói êm ái pha chút thẹn thùng vang lên trong tai Lâm Phong:
'Muội chờ huynh!'
Sờ sờ lên má chỗ vừa bị ám toán vẫn còn chút mùi hương, Lâm Phong thầm tự nhủ sau này phải cẩn thận không thể để bị lật thuyền trong mương như hôm nay được, lại nhìn về phía bóng dáng Triệu Mẫn đang chạy vào nhà, Lâm Phong cười khổ lắc lắc đầu quay đi, trong lòng tự trách:
'Lâm Phong ơi là Lâm Phong, tại sao mày lại tiêu sái đẹp trai đến mức này để cho bao nhiêu cô gái phải động xuân tâm cơ chứ?'
Quả nhiên thần công vô sỉ đã được Lâm Phong tu luyện đến một cấp độ tận cùng, tuyệt đối tối lợi hại!
Sau khi đưa Triệu Mẫn về nhà, Lâm Phong liền đi đến chỗ cây Luyện Tâm Thảo trong công viên khi trước.
Công viên buổi tối không ít người đi dạo. Bởi vì nguyên do thành phố ngày càng ô nhiễm, đa phần người dân sống tại nơi này đều chọn ban đêm làm thời gian thể dục thể thao, đi bách bộ để rèn luyện sức khỏe.
Mà thời gian này, cũng là thời điểm được vô số bạn trẻ khao khát khám phá khoa học sinh lý người ra công viên để nghiên cứu thực hành, làm cho Lâm Phong cũng được mở rộng tầm mắt một phen.
Lâm Phong chậm rãi đi đến chỗ cũ, sau khi thần thức đảo qua liền thấy cây Luyện Tâm Thảo vẫn còn nơi đó, nhưng kỳ lạ là dưới gốc cây Luyện Tâm Thảo lại như có vật gì đó đang nằm im hưởng thụ.
Lâm Phong liền nhẹ nhàng dừng cước bộ, ánh mắt quét tới liền thấy rõ ràng đây vậy mà lại là một con Kim Linh Khâu, một loại giun đất rất được các tu sĩ cổ đại yêu thích nhờ khả năng bảo hộ, chăm sóc dược viên vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa, nó còn có diệu dụng cải tạo đất đai linh điền càng ngày càng lợi hại hơn.
Lâm Phong áp chế tâm tình kích động trong lòng.
Kim Linh Khâu thường là một loại yêu thú nhỏ sống dưới đất, trừ vài phương pháp thất truyền ra thì muốn tìm được nó thì chỉ có một phương pháp duy nhất, đó chính là nhờ vào vận khí.
Loại yêu thú như Kim Linh Khâu không giống như những con yêu thú bình thường, bản tính nó vô cùng ranh mãnh giảo hoạt, bản thân vừa sinh ra đã là yêu thú cấp một, thậm chí còn có chút linh tính. Bọn chúng bình thường rất nhút nhát, hơn nữa sinh sống đơn lẻ không theo đàn nên chỉ cần có chút động tĩnh liền lủi đi mất.
Chính vì điều này mà Lâm Phong sau khi phát hiện con Kim Linh Khâu này liền mừng như điên, đồng thời lại lo lắng tìm cách để bắt đó.
Nghĩ vậy, Lâm Phong liền đi chung quanh bày ra một cái Chướng nhãn pháp loại nhỏ, có cái trận pháp này thì người bình thường sẽ không thấy gì bên trong nó.
Trên tay, Lâm Phong đã thủ sẵn một lá Định thân phù và một cái hộp.
Xong xuôi đâu đó, Lâm Phong liền từ trong linh điền hệ thống xuất ra một cây Dẫn Yêu Thảo hơn một vạn năm tuổi. Cây thảo dược này bên cạnh khả năng dùng làm thuốc còn có một cái khả năng nổi danh không kém, đó chính là hấp dẫn yêu thú.
Cho dù bất cứ yêu thú nào khi gặp được loại thảo dược này đều điên cuồng tranh đoạt bất kể nguy hiểm ra sao.
Lâm Phong lần này quả thật chịu chơi. Sau khi trồng cây Dẫn Yêu Thảo vào chính giữa trận pháp liền rời ra xa xa, ôm cây đợi thỏ, im lặng thả thần thức ra theo dõi động tĩnh.
Quả nhiên, chừng mấy phút sau, con Kim Linh Khâu vốn nằm yên dưới gốc Luyện Tâm Thảo hưởng thụ khoái lạc, bỗng dưng nó động đậy, sau đó nhấc cái đầu nhỏ nhắn lên như phát hiện vật gì đó.
Bỗng nhiên, nó trở mình dậy, lấy tốc độ nhanh nhất nhào đến cây Dẫn Yêu Thảo.
Lâm Phong thấy cảnh này thì mừng thầm, đang định đi ra để bắt nó thì bỗng dưng con Kim Linh Khâu như cảm ứng được gì đó, liền nhìn quanh. Bất quá, nó mặc dù cảnh giác cực cao, hơn nữa bẩm sinh vô cùng nhút nhát, lúc này cho dù có một chiếc lá rụng xuống nó cũng sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng thật may mắn, nó chỉ cảnh giác một chút rồi lại bị cây Dẫn Yêu Thảo này thu hút.
Với Dược hương của một cây thảo dược hơn vạn năm tuổi, con Kim Linh Khâu này có thể còn giữ được cảnh giác như vậy xem như cũng khá lắm rồi, chỉ thấy nó lập tức đến bên cạnh cây Dẫn Yêu Thảo ngoạm một miếng, vẻ mặt say mê đờ đẫn.
Nó gặm rất nhanh, mà Lâm Phong cũng để yên cho nó gặm. Đối với yêu thú thì cây Dẫn Yêu Thảo này có thể xem là chí bảo, nhưng đối với Lâm Phong nó cũng như củ cải trắng không kém bao nhiêu, dù sao của nhà trồng được nên hắn cũng không hề keo kiệt.
Bỗng nhiên, con Kim Linh Khâu co người lại, có vẻ cực kỳ khó chịu, dường như đang vật lộn với cơn đau bụng ghê gớm vậy. Lâm Phong không chần chừ, nhân cơ hội này nhào tới dán lá phù lên người nó, sau đó cho vào hộp ngọc cấm chế nó lại, chờ về nhà xử lý.
Lâm Phong mỉm cười đắc ý khi kế hoạch thành công.
Thì ra ngay từ đầu, Lâm Phong đã lợi dụng một tập tính bản năng của Kim Linh Khâu đó là đối với những thứ quá quý giá, nó sẽ ăn luôn tại chỗ, còn như cây Luyện Tâm Thảo kia phỏng chừng cũng không lọt vào pháp nhãn của con Kim Linh Khâu ham ăn này, nó chỉ xem đó là chỗ đi dạo mà thôi.
Vì vậy, Lâm Phong cố tình lấy ra một cây Dẫn Yêu Thảo hơn vạn năm tuổi, con Kim Linh Khâu này mới là yêu thú cấp một, cho dù ăn xong cây linh thảo này không đau bụng thì cũng nhức trứng, khi đó Lâm Phong sẽ ung dung tóm lấy nó.
Quả nhiên không ngoài dự tính, Lâm Phong sung sướng trong lòng.
Có con Kim Linh Khâu này cho vào linh điền hệ thống, từ nay Lâm Phong cũng không cần cực khổ chăm sóc nữa mà cứ ung dung tận hưởng, con Kim Linh Khâu này vốn là một tay nông dân siêu hạng mà.
Huýt sáo vui vẻ, Lâm Phong thu cây Luyện Tâm Thảo vào trong linh điền hệ thống, trồng nó xuống một góc rồi nhìn chung quanh chỗ đang đứng.
Sau khi phát hiện không còn gì đáng ngờ nữa thì ung dung rời đi, mang theo tâm trạng cao hứng trở về nhà.
/155
|