Nói đến đây, đột nhiên cô dừng lại nhìn về phía anh đang tức giận, thật cẩn thận nói: Lúc ấy, cháu thực sự rất hạnh phúc. Dù sao, người thích thiết kế đều muốn vào ngôi trường này, bởi vì vấn đề xuất ngoại, cuối cùng cháu chọn Đại học Bắc Kinh. Tất nhiên không nghĩ tới thi trượt, cho nên...
Cho nên, cháu muốn thay đổi quyết định?
Mộ Diễn Đình cắt ngang lời cô, lồng ngực khó chịu muốn bùng phát.
Cô bé không có lương tâm, anh đối tốt với cô như vậy, lo lắng cho cô từ chuyện lớn đến nhỏ, rốt cuộc cô vẫn muốn đi du học vứt bỏ anh ở lại?
Đáng chết!
Cô thực sự đối với anh một chút tình cảm cũng không có...
Thần Ngàn Ấm co cổ lại: Thời gian học chỉ có hai năm, sau hai năm cháu sẽ trở về.
...
Chú à?
Đi làm.
Không đợi cô phản ứng, Mộ Diễn Đình đơn giản đứng lên, mặt lạnh lùng rời đi.
Thần Ngàn Ấm vội vàng đuổi theo, đứng chặn trước mặt anh: Chú à, đừng tức giận, nếu chú không muốn cháu đi du học... Cháu...cháu sẽ không đi nữa.
Dứt lời, cô lo lắng ngẩng đầu dò xét thái độ của anh.
Nói cho cùng, cô vẫn quan tâm đến cảm xúc của anh nhất, không hy vọng anh có một chút không vui.
Cô nhượng bộ khiến tức giận trong lòng Mộ Diễn Đình dần biến mất.
Nhưng anh vẫn không cho cô sắc mặt tốt, thậm chí không thèm liếc nhìn cô một cái, trực tiếp đi ra cửa.
Chú à...
Thần Ngàn Ấm dậm chân tại chỗ, thất vọng xoa đầu.
Tại sao anh lại tức giận như vậy?
Cô chính là bày tỏ nguyện vọng của mình, cũng không được sao?
____
Bị cô làm cho tức giận, cả ngày tâm trạng Mộ Diễn Đình đều không tốt, khiến người trong tập đoàn Mộ thị cũng phải sợ hãi, các giám đốc điều hành chỉ sợ anh giận chó đánh mèo trút giận lên người họ.
Nhưng mà, có người nào đó không sợ Mộ Diễn Đình, còn hùng hổ tìm tới cửa.
Em đã nói rồi, chuyện của Duệ Trạch, em không thể giúp.
Biết Mộ Khiếm Hoa đến tìm vì chuyện của Mộ Duệ Trạch, anh ngồi trước bàn lớn, ánh mắt xám xịt không kiên nhẫn.
À.
Mộ Khiếm Hoa cắn môi cười lạnh một tiếng, giọng châm chọc: Trên đời này, có chuyện gì mà cậu chủ Mộ gia không làm được?
Bà nói xong, đi thẳng tới chiếc ghế đối diện cách anh một cái bàn ngồi xuống.
Mộ Diễn Đình lạnh giọng nói: Chị quá đề cao.
Bớt nói linh tinh, em muốn như thế nào mới bằng lòng để Duệ Trạch trở về?
Mộ Khiếm Hoa nâng cằm, hung hăng lên mặt hỏi không chút thành ý.
Tất nhiên, Mộ Diễn Đình cũng không hy vọng bà sẽ nói nhẹ nhàng.
Vấn đề này chị nên hỏi ba.
Anh không thương tiếc từ chối.
Em...
Mộ Khiếm Hoa tức giận đến mặt đều tái, nhìn Mộ Diễn Đình giống như người phụ nữ bà ghét nhất, hận không thể tát vào mặt một cái.
Nhưng điều này cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, dù ghét Mộ Diễn Đình thế nào, bà cũng không thể ra tay với anh, không thể gần gũi với anh.
_____
Rời khỏi phòng Mộ Diễn Đình, Mộ Khiếm Hoa lập tức gọi điện thoại cho Từ Vận Trung, hung hăng trách mắng anh, sau đó lo lắng hỏi ông: Con trai chúng ta đang chịu khổ ở Châu Phi, với tính tình của ba, không quá ba năm sẽ không để thằng bé trở về, chẳng lẽ, chúng ta cứ ngồi nhìn vậy sao?
Từ Vận Trung so với bà bình tĩnh hơn nhiều: Đừng nóng vội, sẽ có cách.
Cách gì? Mau nói nhanh.
Ánh mắt Mộ Khiếm Hoa sáng ngời.
Từ Vận Trung rất thông minh, những năm gần đây, cơ hồ ông nói gì bà cũng nghe theo.
Cho nên, khi Từ Vận Trung bảo Mộ Khiếm Hoa đi tìm Thần Ngàn Ấm, bà không chút do dự liền đi.
Cho nên, cháu muốn thay đổi quyết định?
Mộ Diễn Đình cắt ngang lời cô, lồng ngực khó chịu muốn bùng phát.
Cô bé không có lương tâm, anh đối tốt với cô như vậy, lo lắng cho cô từ chuyện lớn đến nhỏ, rốt cuộc cô vẫn muốn đi du học vứt bỏ anh ở lại?
Đáng chết!
Cô thực sự đối với anh một chút tình cảm cũng không có...
Thần Ngàn Ấm co cổ lại: Thời gian học chỉ có hai năm, sau hai năm cháu sẽ trở về.
...
Chú à?
Đi làm.
Không đợi cô phản ứng, Mộ Diễn Đình đơn giản đứng lên, mặt lạnh lùng rời đi.
Thần Ngàn Ấm vội vàng đuổi theo, đứng chặn trước mặt anh: Chú à, đừng tức giận, nếu chú không muốn cháu đi du học... Cháu...cháu sẽ không đi nữa.
Dứt lời, cô lo lắng ngẩng đầu dò xét thái độ của anh.
Nói cho cùng, cô vẫn quan tâm đến cảm xúc của anh nhất, không hy vọng anh có một chút không vui.
Cô nhượng bộ khiến tức giận trong lòng Mộ Diễn Đình dần biến mất.
Nhưng anh vẫn không cho cô sắc mặt tốt, thậm chí không thèm liếc nhìn cô một cái, trực tiếp đi ra cửa.
Chú à...
Thần Ngàn Ấm dậm chân tại chỗ, thất vọng xoa đầu.
Tại sao anh lại tức giận như vậy?
Cô chính là bày tỏ nguyện vọng của mình, cũng không được sao?
____
Bị cô làm cho tức giận, cả ngày tâm trạng Mộ Diễn Đình đều không tốt, khiến người trong tập đoàn Mộ thị cũng phải sợ hãi, các giám đốc điều hành chỉ sợ anh giận chó đánh mèo trút giận lên người họ.
Nhưng mà, có người nào đó không sợ Mộ Diễn Đình, còn hùng hổ tìm tới cửa.
Em đã nói rồi, chuyện của Duệ Trạch, em không thể giúp.
Biết Mộ Khiếm Hoa đến tìm vì chuyện của Mộ Duệ Trạch, anh ngồi trước bàn lớn, ánh mắt xám xịt không kiên nhẫn.
À.
Mộ Khiếm Hoa cắn môi cười lạnh một tiếng, giọng châm chọc: Trên đời này, có chuyện gì mà cậu chủ Mộ gia không làm được?
Bà nói xong, đi thẳng tới chiếc ghế đối diện cách anh một cái bàn ngồi xuống.
Mộ Diễn Đình lạnh giọng nói: Chị quá đề cao.
Bớt nói linh tinh, em muốn như thế nào mới bằng lòng để Duệ Trạch trở về?
Mộ Khiếm Hoa nâng cằm, hung hăng lên mặt hỏi không chút thành ý.
Tất nhiên, Mộ Diễn Đình cũng không hy vọng bà sẽ nói nhẹ nhàng.
Vấn đề này chị nên hỏi ba.
Anh không thương tiếc từ chối.
Em...
Mộ Khiếm Hoa tức giận đến mặt đều tái, nhìn Mộ Diễn Đình giống như người phụ nữ bà ghét nhất, hận không thể tát vào mặt một cái.
Nhưng điều này cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, dù ghét Mộ Diễn Đình thế nào, bà cũng không thể ra tay với anh, không thể gần gũi với anh.
_____
Rời khỏi phòng Mộ Diễn Đình, Mộ Khiếm Hoa lập tức gọi điện thoại cho Từ Vận Trung, hung hăng trách mắng anh, sau đó lo lắng hỏi ông: Con trai chúng ta đang chịu khổ ở Châu Phi, với tính tình của ba, không quá ba năm sẽ không để thằng bé trở về, chẳng lẽ, chúng ta cứ ngồi nhìn vậy sao?
Từ Vận Trung so với bà bình tĩnh hơn nhiều: Đừng nóng vội, sẽ có cách.
Cách gì? Mau nói nhanh.
Ánh mắt Mộ Khiếm Hoa sáng ngời.
Từ Vận Trung rất thông minh, những năm gần đây, cơ hồ ông nói gì bà cũng nghe theo.
Cho nên, khi Từ Vận Trung bảo Mộ Khiếm Hoa đi tìm Thần Ngàn Ấm, bà không chút do dự liền đi.
/141
|