Thần Ngàn Ấm nói xong, lặng lẽ liếc mắt nhìn Mộ Diễn Đình, rất muốn biết phản ứng của anh. Là cao hứng, hay không quan tâm, cũng có thể có chút không vui...
Dù Mộ Diễn Đình rất bất ngờ khi nghe cô nói muốn đến Bắc Kinh học, nhưng anh cũng không tỏ thái độ ngay, mà trầm mặc một lát mới hỏi: Suy nghĩ kỹ rồi sao?
Vâng.
Thần Ngàn Ấm gật đầu, giọng vô cùng kiên định.
Mộ Diễn Đình nhìn cô: Cháu muốn học trường nào? Chú cho người sắp xếp.
Thần Ngàn Ấm vội vàng từ chối: Cháu đã đăng ký thi chuyển trường tới đại học Bắc Kinh, với khả năng của mình cháu tin chắc sẽ vượt qua bài thi này, không làm phiền đến chú ạ.
Cô biết đối với anh bước vào đại học Bắc Kinh chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cô muốn tự dựa vào năng lực của mình, đường đường chính chính thi đỗ.
Khi nào thi?
Mộ Diễn Đình không yêu cầu giúp đỡ nữa, anh hiểu rõ tính cách của cô, càng tin tưởng vào năng lực của cô.
Tuần sau ở đại học Bắc Kinh, một bài thi viết và một cuộc phỏng vấn, kết quả sẽ được công bố tại chỗ.
Thần Ngàn Ấm nói rõ quá trình thi cho anh.
Mộ Diễn Đình gật đầu: Ừ, chú biết rồi, qua hai ngày nữa chúng ta sẽ trở về Bắc Kinh.
Biệt thự này, còn có đại học C...
Nghĩ đến những gì anh làm cho cô, Thần Ngàn Ấm cảm thấy vô cùng áy náy, có phải cô không biết điều hay không?
Mộ Diễn Đình không để bụng: Không có việc gì, biệt thự này sẽ bỏ lại, đại học C, chú sẽ bảo Âu Minh đi nói một tiếng.
Cảm ơn chú.
Thần Ngàn Ấm nhìn anh cười ngọt ngào, trong lòng nhất thời sung sướng.
Dường như anh ủng hộ cô đến Bắc Kinh, thật tốt!
Cô thầm vui mừng mà không biết người nào đó tâm trạng cũng đang rất tốt.
Anh vốn định mang công việc chuyển đến A thị để thường xuyên bên cạnh cô, không ngờ cô lại chủ động muốn đến Bắc Kinh, điều này thật giúp anh tiết kiệm được thời gian.
Ngồi ở phòng khách một lát, Mộ Diễn Đình vội trở về phòng, còn Thần Ngàn Ấm thì theo dì Lí đi tham quan biệt thự.
Hai người đi tới căn phòng trên tầng ba liền dừng lại.
Tiểu thư ngủ ở phòng này ạ.
Dì Lí vừa nói, vừa mở cửa.
Phòng rất lớn, sàn nhà được trải thảm màu xanh xám sang trọng, màu sắc được trang trí hài hòa lộ ra vẻ lộng lẫy trong trẻo nhưng vắng lặng, giống như con người anh vậy.
Thần Ngàn Ấm quan sát bốn phía, thấy áo khoác của Mộ Diễn Đình treo trên giá, không khỏi giật mình.
Dì Lí đưa cô vào nhầm phòng sao?
Lúc này, dì Lí chủ động lên tiếng: Tiểu thư, hôm nay tôi mới biết cô cùng thiếu gia đã đăng ký kết hôn, chúc mừng chúc mừng, chúc hai người trăm năm hòa hợp sớm sinh quý tử.
Cám ơn ạ.
Đây là lời chúc phúc đầu tiên Thần Ngàn Ấm nhận được,nên cô có chút ngượng ngùng, khuôn mặt bỗng chốc phiếm hồng.
Thấy cô xấu hổ, dì Lí không khỏi cười trêu ghẹo: Lúc trước, thấy thiếu gia đối xử với cô không chút bình thường tôi đã nghi ngờ... nhưng không nghĩ hai người lại nhanh như vậy. Haha tốc độ đuổi theo vợ của thiếu gia thực sự làm người ta đáng ngưỡng mộ.
Cái này...haha...
Thần Ngàn Ấm xấu hổ cười trừ, rất muốn nói cho dì Lí biết, hai người bọn họ căn bản là âm kém dương sai, anh không có theo đuổi cô, nhưng không biết tại sao, không thể nói lên lời.
Dì Lí tiếp tục giới thiệu cho cô: Tiểu thư, bên kia có một cánh cửa bí mật, đẩy ra chính là tủ quần áo của cô và thiếu gia.
Thần Ngàn Ấm kinh ngạc: Cháu dùng chung tủ quần áo với chú?
Đó là hiển nhiên, thiếu gia cũng ngủ ở phòng này ạ.
Cái gì?
_____
Dì Lí đi rồi, Thần Ngàn Ấm đóng cửa lại, sau một lúc lâu mới tiêu hóa sự thật rằng cô sẽ ngủ chung giường với anh.
Dù Mộ Diễn Đình rất bất ngờ khi nghe cô nói muốn đến Bắc Kinh học, nhưng anh cũng không tỏ thái độ ngay, mà trầm mặc một lát mới hỏi: Suy nghĩ kỹ rồi sao?
Vâng.
Thần Ngàn Ấm gật đầu, giọng vô cùng kiên định.
Mộ Diễn Đình nhìn cô: Cháu muốn học trường nào? Chú cho người sắp xếp.
Thần Ngàn Ấm vội vàng từ chối: Cháu đã đăng ký thi chuyển trường tới đại học Bắc Kinh, với khả năng của mình cháu tin chắc sẽ vượt qua bài thi này, không làm phiền đến chú ạ.
Cô biết đối với anh bước vào đại học Bắc Kinh chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cô muốn tự dựa vào năng lực của mình, đường đường chính chính thi đỗ.
Khi nào thi?
Mộ Diễn Đình không yêu cầu giúp đỡ nữa, anh hiểu rõ tính cách của cô, càng tin tưởng vào năng lực của cô.
Tuần sau ở đại học Bắc Kinh, một bài thi viết và một cuộc phỏng vấn, kết quả sẽ được công bố tại chỗ.
Thần Ngàn Ấm nói rõ quá trình thi cho anh.
Mộ Diễn Đình gật đầu: Ừ, chú biết rồi, qua hai ngày nữa chúng ta sẽ trở về Bắc Kinh.
Biệt thự này, còn có đại học C...
Nghĩ đến những gì anh làm cho cô, Thần Ngàn Ấm cảm thấy vô cùng áy náy, có phải cô không biết điều hay không?
Mộ Diễn Đình không để bụng: Không có việc gì, biệt thự này sẽ bỏ lại, đại học C, chú sẽ bảo Âu Minh đi nói một tiếng.
Cảm ơn chú.
Thần Ngàn Ấm nhìn anh cười ngọt ngào, trong lòng nhất thời sung sướng.
Dường như anh ủng hộ cô đến Bắc Kinh, thật tốt!
Cô thầm vui mừng mà không biết người nào đó tâm trạng cũng đang rất tốt.
Anh vốn định mang công việc chuyển đến A thị để thường xuyên bên cạnh cô, không ngờ cô lại chủ động muốn đến Bắc Kinh, điều này thật giúp anh tiết kiệm được thời gian.
Ngồi ở phòng khách một lát, Mộ Diễn Đình vội trở về phòng, còn Thần Ngàn Ấm thì theo dì Lí đi tham quan biệt thự.
Hai người đi tới căn phòng trên tầng ba liền dừng lại.
Tiểu thư ngủ ở phòng này ạ.
Dì Lí vừa nói, vừa mở cửa.
Phòng rất lớn, sàn nhà được trải thảm màu xanh xám sang trọng, màu sắc được trang trí hài hòa lộ ra vẻ lộng lẫy trong trẻo nhưng vắng lặng, giống như con người anh vậy.
Thần Ngàn Ấm quan sát bốn phía, thấy áo khoác của Mộ Diễn Đình treo trên giá, không khỏi giật mình.
Dì Lí đưa cô vào nhầm phòng sao?
Lúc này, dì Lí chủ động lên tiếng: Tiểu thư, hôm nay tôi mới biết cô cùng thiếu gia đã đăng ký kết hôn, chúc mừng chúc mừng, chúc hai người trăm năm hòa hợp sớm sinh quý tử.
Cám ơn ạ.
Đây là lời chúc phúc đầu tiên Thần Ngàn Ấm nhận được,nên cô có chút ngượng ngùng, khuôn mặt bỗng chốc phiếm hồng.
Thấy cô xấu hổ, dì Lí không khỏi cười trêu ghẹo: Lúc trước, thấy thiếu gia đối xử với cô không chút bình thường tôi đã nghi ngờ... nhưng không nghĩ hai người lại nhanh như vậy. Haha tốc độ đuổi theo vợ của thiếu gia thực sự làm người ta đáng ngưỡng mộ.
Cái này...haha...
Thần Ngàn Ấm xấu hổ cười trừ, rất muốn nói cho dì Lí biết, hai người bọn họ căn bản là âm kém dương sai, anh không có theo đuổi cô, nhưng không biết tại sao, không thể nói lên lời.
Dì Lí tiếp tục giới thiệu cho cô: Tiểu thư, bên kia có một cánh cửa bí mật, đẩy ra chính là tủ quần áo của cô và thiếu gia.
Thần Ngàn Ấm kinh ngạc: Cháu dùng chung tủ quần áo với chú?
Đó là hiển nhiên, thiếu gia cũng ngủ ở phòng này ạ.
Cái gì?
_____
Dì Lí đi rồi, Thần Ngàn Ấm đóng cửa lại, sau một lúc lâu mới tiêu hóa sự thật rằng cô sẽ ngủ chung giường với anh.
/141
|