Chương 11: Tình địch tới.
Thịnh Phong Hoa nghe thấy tiếng nói của Tư Chiến Bắc thì đỏ mặt, dời mắt đi, đồng thời lắc đầu, nói: “Ăn no rồi”.
Nghe vậy, Tư Chiến Bắc không nói gì nữa, chỉ nhìn cô thật sâu, sau đó tiếp tục ăn phần cơm khác.
Khi anh ăn no rồi mới ngồi ngay ngắn lại, nhìn Thịnh Phong Hoa với vẻ mặt chân thành, hỏi: “Nói đi, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại biến thành bộ dạng này?”.
NgheTư Chiến Bắc hỏi chuyện ngày hôm qua, ánh mắt Thịnh Phong Hoa loé lên một tia sáng, Lý Xuân Mai, Bạch Phi Phi, hai người này đối xử “tốt” với cô, cô sẽ ghi nhớ, một ngày nào đó sẽ trả lại.
Cái chuyện “có qua có lại” là cô thích làm nhất.
“Sao vậy? Anh muốn lấy lại công bằng cho em sao?”. Thịnh Phong Hoa ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Tư Chiến Bắc, cô cũng không tin anh không thăm dò trước khi tới đây.
Chẳng qua, bây giờ anh hỏi mình là có ý gì?
“Em nói xem?”. Tư Chiến Bắc hỏi lại, không biết vì sao, cô vợ nhỏ trước mắt khiến anh cảm thấy như biến thành một người khác.
Cô không chỉ nói chuyện lớn tiếng hơn, mà cũng không sợ anh, lại còn dám nói với anh như vậy nữa, thú vị!
“Thôi bỏ đi, công bằng em sẽ tự đòi, không nhọc anh ra tay”. Thịnh Phong Hoa xua tay, chuyện của mình, cô không quen mượn tay người khác, cho dù người đàn ông trước mắt là chồng cô.
“À, em chắc chắn không muốn anh giúp em?”. Tư Chiến Bắc lại hỏi một câu, vốn dĩ anh muốn ra tay, nhưng nếu Thịnh Phong Hoa nói như thế, anh lại muốn nhìn xem thử thủ đoạn của cô một chút.
“Chắc chắn, chuyện giữa phụ nữ với nhau, đàn ông không cần nhúng tay vào”. Thịnh Phong Hoa nói chắc chắn không gì sánh được, nếu ngay cả hai người phụ nữ mà cũng không đối phó được thì cô còn làm được gì nữa?
“Được, nếu em xử lý không được thì lại nói với anh”.
Thịnh Phong Hoa gật đầu, nếu quả thật xử lý không được, cô nhất định sẽ tìm anh, ai bảo anh là chồng của cô chứ?
Thấy tinh thần của Thịnh Phong Hoa không tệ, cũng không có vấn đề gì,Tư Chiến Bắc chuẩn bị rời đi. Trước đó anh vừa về là đến thẳng bệnh viện, vẫn chưa viết báo cáo gì cả.
Chẳng qua trước khi rời đi, anh nhớ Thịnh Phong Hoa mới chỉ ăn được mấy miếng cơm, thế là hỏi: “Đúng rồi, em ăn no chưa? Có muốn ăn thêm chút gì đó không, anh đi mua giúp em”.
“Không cần, em không đói, anh có việc thì đi giải quyết trước đi”. Nhìn ra Tư Chiến Bắc muốn đi, Thịnh Phong Hoa lắc đầu, cô thật sự không đói, chẳng qua hơi mệt.
“Thôi được, em nghỉ ngơi đi, anh về đơn vị một chuyến”. Tư Chiến Bắc cũng không nhiều lời, cầm lấy cái mũ bên cạnh đội lên đầu, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ, Tư Chiến Bắc và Thịnh Phong Hoa liếc nhau một cái, suy đoán xem có thể là ai tới. NHưng mà hai người đều tưởng là y tá.
Dù sao thì nhân duyên của Thịnh Phong Hoa ở đại viện cũng không tốt lắm, ngoài những người đưa cô tới ra thì không có ai tới thăm cô cả.
“Vào đi!”. Tư Chiến Bắc lên tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt yêu kiều như hoa của Bạch Phi Phi.
Thấy Bạch Phi Phi, Thịnh Phong Hoa chậm rãi nhếch môi một cái.
Cái cô Bạch Phi Phi này sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay cái lúc có Tư Chiến Bắc ở đây, rất rõ ràng là có hàm ý khác.
Chẳng qua, trước kia Thịnh Phong Hoa ngốc, tin vào lời người khác, cho rằng giữa hai người có tình cảm, là cô phá hoại tình cảm của họ, nhưng cô bây giờ không ngốc, làm sao có thể bị người khác lừa gạt được!
Rõ ràng chỉ có Bạch Phi Phi đơn phương mà thôi, nếu không thì làm gì đến lượt cô.
Nghĩ đến mục đích của Bạch Phi Phi, Thịnh Phong Hoa càng cười sâu đậm, ánh mắt nhanh chóng hiện lên vẻ xảo quyệt, như con hồ ly.
/1620
|