Chương 13: Lần đầu giao chiến (2)
Thịnh Phong Hoa nhìn thấy sự giật mình của Bạch Phi Phi, khiến cô buồn cười trong lòng, cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương, cười nói: “Bác sĩ Bạch, cô rất tốt”.
Cô vừa nói xong, Bạch Phi Phi ngây người, ngơ ngác nhìn Thịnh Phong Hoa. Mình tốt? Thịnh Phong Hoa đúng là một kẻ ngu si, thế mà lại nói mình là người tốt.
Nhưng mà đúng thật, cô ta là người tốt.
Ít nhất ở trước mặt Tư Chiến Bắc, cô ta là người tốt.
Bạch Phi Phi đắc ý trong lòng không thôi, cũng lập tức nở nụ cười, đang định nói gì đó thì lại nghe thấy Thịnh Phong Hoa nói: “Ngày hôm qua nếu không nhờ bác sĩ Bạch đột nhiên lên tiếng, khiến chị dâu Xuân Mai giật mình, thì có lẽ ngày hôm nay tôi không cần phải nằm chết dí trong bệnh viện đâu”.
“Cô nói cái gì?”. Bạch Phi Phi trợn tròn mắt nhìn Thịnh Phong Hoa, quả thật không thể tin nổi vào tai mình, Thịnh Phong Hoa đang làm cái gì thế? Đáng cáo trạng mình với Tư Chiến Bắc sao?
Cô ta, cô ta thế mà lại học được cái thói mách lẻo rồi? Ai cho cô ta lá gan thế? Lẽ nào là Tư Chiến Bắc?
Nghĩ vậy, Bạch Phi Phi lại nhìn về phía Tư Chiến Bắc, lại thấy một khuôn mặt lạnh lùng của anh, ra vẻ không ưa, cũng không biết cái sự “không ưa” này là nhắm vào mình hay là Thịnh Phong Hoa.
Nhưng mà, cô ta đoán, hết chín phần mười là nhắm vào Thịnh Phong Hoa. Dù sao thì trong đại viện có ai mà không biết Tư Chiến Bắc không thích Thịnh Phong Hoa, cho nên cái sự không vui của anh chắc chắn là vì Thịnh Phong Hoa, chứ không phải cô ta.
Thịnh Phong Hoa nhìn thấy sự hoảng hốt của Bạch Phi Phi, cô giả vờ khốn khổ, hơi nghiêng đầu nhìn Tư Chiến Bắc, hỏi: “Ông xã, em nói khó hiểu lắm sao?”.
Nét mặt của cô vừa vô tội vừa ngây thơ, lập tức chạm vào trái tim của Tư Chiến Bắc, khiến trái tim luôn luôn cứng như sắt của anh đột nhiên mềm nhũn.
Hơn nữa một tiếng “ông xã” của cô khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác lạ thường.
“Rất dễ hiểu!”. Tư Chiến Bắc không khỏi trả lời Thịnh Phong Hoa.
Mà lúc này, Bạch Phi Phi cũng càng thêm chấn động, cô ta trợn trừng mắt nhìn Thịnh Phong Hoa. Cô ta mới nghe được cái gì? Thịnh Phong Hoa thế mà lại gọi Tư Chiến Bắc là “ông xã” ngay trước mặt cô ta?hơn nữa, Tư Chiến Bắc cũng không có gì là không vui?
Ngày hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, hay là hôm nay cô ta sinh ảo giác.
“Em cũng thấy rất dễ hiểu, nhưng mà, bác sĩ Bạch nghe không hiểu, không lẽ lỗ tai có vấn đề!?”. Thịnh Phong Hoa nói như thật, cô vừa nói vừa nhìn lỗ tai của Bạch Phi Phi ở bên cạnh, dường như thật sự nghi ngờ tai cô ta có vấn đề vậy đó.
Nghe Thịnh Phong Hoa nói, cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Phong Hoa, Bạch Phi Phi giận không kìm được, vừa định nổi nóng thì nhớ ra Tư Chiến Bắc vẫn còn ở đây, thế là cố gắng nhẫn nhịn.
Chẳng qua dáng vẻ uất nghẹn đã lọt vào mắt Thịnh Phong Hoa, khiến cô vui sướng trong lòng không thôi. Bây giờ cô vẫn còn là người bệnh, không thể ra tay xé cái bộ mặt giả tạo đó ra được, nhưng công kích bằng ngôn ngữ thì có thể làm được.
Không phải cô ta muốn giả vờ làm người tốt trước mặt Tư Chiến Bắc sao, Thịnh Phong Hoa cho cô ta giả vờ, cái bộ dạng muốn nổi đoá nhưng không dám nổi đoá đó, thật sự là sảng khoái.
Một lúc lâu sau, Bạch Phi Phi mới kìm nén được cơn tức giận trong lòng, một lần nữa nở nụ cười, nói: “Chị dâu, tai em không có vấn đề gì cả”.
“À, không có vấn đề à”. Thịnh Phong Hoa cố ý kéo dài giọng, rõ ràng không tin lời đối phương, khiến Bạch Phi Phi một lần nữa ảo não không thôi.
Ban đầu bởi vì nghe nói Tư Chiến Bắc đến bệnh viện, cho nên cô ta cố tình tới đây để tăng sự hiện diện, bây giờ tăng sự hiện diện rồi, nhưng cũng thành công khiến mình tức chết.
Nếu không phải Tư Chiến Bắc vẫn còn ở đây thì chắc chắn cô ta sẽ nổi đoá.
Nhưng lúc này chỉ có thể nhịn, cảm giác uất nghẹn thật là khó chịu.
/1620
|