Chương 19: Anh làm gì thế?
Sau khi ăn cơm xong, Tư Chiến Bắc nhân lúc rửa chén đi tìm bác sĩ một chuyến, nói rõ tình hình của Thịnh Phong Hoa, bác sĩ nghe tình trạng của Thịnh Phong Hoa xong thì cũng bất ngờ, đi theo anh.
Tôn Lâm đi cùng bác sĩ, vừa hay hôm nay cô ấy trực, hơn nữa Thịnh Phong Hoa lại là bệnh nhân cô ấy phụ trách, cộng thêm lúc sáng hai người tiếp xúc với nhau xem như vui vẻ, cô ấy vừa nghe Thịnh Phong Hoa có vấn đề là đi theo ngay.
“Phong Hoa, cô xảy ra chuyện gì vậy?”. Đi tới trước giường bệnh của Thịnh Phong Hoa, bác sĩ còn chưa lên tiếng mà Tôn Lâm đã hỏi trước.
“Không có gì!”. Thấy Tôn Lâm, Thịnh Phong Hoa cười tươi tắn.
“Thật sự không có gì sao?”. Tôn Lâm nghe vậy thì vẫn hơi lo lắng, mắt nhìn tay chân cô, thấy băng vải vẫn còn đó, cô ấy mới thở phào một hơi.
“Thật sự không có gì”. Thấy dáng vẻ lo lắng của Tôn Lâm, Thịnh Phong Hoa ấm áp trong lòng, chỉ vào chân mình, nói: “Trước đó tôi thử một chút, có thể bước đi, cũng không cảm thấy đau đớn, cho nên muốn hỏi mọi người xem tôi có thể xuất viện chưa?”.
Thịnh Phong Hoa vừa nói xong, Tôn Lâm còn chưa mở miệng thì bác sĩ bên cạnh đã mở miệng trước: “Cô không đau sao? Chắc chắn?”.
“Chắc chắn!”. Thịnh Phong Hoa gật đầu, cô thật sự không đau. Tuy rằng chính cô cũng không biết vì nguyên nhân gì, nhưng đây là sự thật.
Tuy nhiên, hai chữ “chắc chắn” của cô lại khiến bác sĩ chấn động, nói: “Hôm qua lúc cô tới đây, cô bị thương không nhẹ, ngoài tay chân ra thì eo cũng bị thương, cô thật sự không sao cả sao?”.
Thịnh Phong Hoa không nói gì cả, mà là cửa động eo trước mặt bác sĩ, lúc cử động, vẻ mặt cô rất bình thường, không hề có vẻ gì là đau đớn.
Lần này, bác sĩ cuối cùng cũng tin lời Thịnh Phong Hoa, nói: “Có lẽ tốc độ bình phục của cô tương đối nhanh, nếu vậy thì ngày mai cô có thể xuất viện”.
“Vậy thì cảm ơn bác sĩ”. Thịnh Phong Hoa vui mừng không thôi, nói cảm ơn với bác sĩ.
Sau khi bác sĩ xác định Thịnh Phong Hoa thật sự không sao thì rời khỏi phòng bệnh, nhưng Tôn Lâm thì bị Thịnh Phong Hoa giữ lại, giúp cô tháo vải trên đùi ra.
Băng vải mở ra, thuốc lúc trước vẫn còn đó, nhưng vết thương của Thịnh Phong Hoa đã khép lại.
Thấy vấy, ánh mắt Tư Chiến Bắc loé lên, nhìn Thịnh Phong Hoa mà suy nghĩ sâu xa.
Còn Tô Lâm thì giật mình không thôi, trước đó khi Thịnh Phong Hoa nói không đau, cô ấy còn không tin, bây giờ thấy vết thương đã khép lại, cuối cùng cũng tin.
Tháo băng ra rồi, Thịnh Phong Hoa cảm thấy thoải mái hơn, nghĩ đến việc ngày mai có thể xuất hiện là không ngừng cười được.
Đợi Tôn Lâm rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tư Chiến Bắc và Thịnh Phong Hoa, Tư Chiến Bắc nhìn cô vợ nhỏ đang nở nụ cười, hỏi: “Vui vậy sao?”.
“Nói nhảm, sắp xuất viện rồi, có thể không vui được sao? Nếu bây giờ không phải là lúc tan làm thì em muốn về nhà ngay rồi”.
“Về nhà?”. Tư Chiến Bắc lẳng lặng ghi nhớ hai chữ này, nhìn Thịnh Phong Hoa với ánh mắt nhu hoà, cô đã xem nơi đó là nhà sao? Anh có thể chờ mong không?
Thịnh Phong Hoa không chú ý đến thần thái của Tư Chiến Bắc, sau khi nói xong, thấy trời không còn sớm nữa, nhớ lại trước đó anh ngủ ngồi, cô nói: “Em ở đây cũng không có vấn đề gì nữa, anh về nhà nghỉ ngơi đi”.
Nói xong một lúc lâu mà không nghe thấy Tư Chiến Bắc trả lời, Thịnh Phong Hoa hơi hoài nghi, đang định nhìn xem một chút thì cảm thấy giường lún xuống, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Anh muốn làm gì?”.
/1620
|