Hôn Nhân Ấm Áp: Tư Thiếu, Chiều Chuộng Vô Độ
Chương 27: Đẹp đến nỗi no bụng, không cần ăn cơm.
/1620
|
Chương 27: Đẹp đến nỗi no bụng, không cần ăn cơm.
“Không có gì!”. Thịnh Phong Hoa lắc đầu, sau đó đứng dậy xuống giường đi rửa mặt.
Tư Chiến Bắc nhìn Thịnh Phong Hoa, cũng xuống giường. Tuy rằng đêm qua anh ngủ không ngon, ngày hôm nay lại bị Thịnh Phong Hoa đánh thức, nhưng mà tinh thần xem như không tệ.
Đặc biệt là nghĩ đến đêm qua, những việc mình lén lút làm sau khi Thịnh Phong Hoa ngủ là tâm trạng của anh càng sung sướng hơn.
Mặc dù là lén lút, nhưng cuối cùng anh cũng hôn được rồi.
Nghĩ đến đây, anh cực kỳ đắc ý.
Thế nên, sau khi vệ sinh cá nhân xong và ra ngoài, nhìn thấy Tư Chiến Bắc đang cười ngây ngô một mình, Thịnh Phong Hoa hơi sững sờ.
Cô đang nghĩ, anh bị gì vậy? Sao giống như vui mừng đến mức đầu óc choáng váng vậy? Đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Nhưng mà, mặc dù hơi tò mò, Thịnh Phong Hoa cũng không truy hỏi, mà là nói: “Nếu dậy rồi thì đi rửa mặt đi. Lát nữa bác sĩ tới, chúng ta ra viện”.
“Được!”.
Tư Chiến Bắc lên tiếng, nhận lấy khăn mặt trong tay Thịnh Phong Hoa, đi rửa mặt.
Cho tới khi khăn mặt trong tay không còn, Thịnh Phong Hoa mới nhận ra, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, anh thế mà lại dùng khăn mặt của cô.
Lại nghĩ đến đêm qua hai người nằm cùng một giường, cô càng xấu hổ không thôi, cho nên cũng không tiện ở trong phòng lâu, dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
Khi Tư Chiến Bắc rửa mặt xong ra ngoài, trong phòng đã không còn hình bóng của Thịnh Phong Hoa, anh không khỏi giật mình, ném cái khăn mặt trên tay, lập tức ra khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh vẫn không thấy hình bóng của Thịnh Phong Hoa đâu.
“Phong Hoa, Phong Hoa, Thịnh Phong Hoa!”. Anh vừa gọi tên Thịnh Phong Hoa vừa chạy đi tìm.
Thịnh Phong Hoa vừa mới xuống lầu đã nghe thấy tiếng gọi của Tư Chiến Bắc, không khỏi sửng sốt, dừng lại, sau đó trả lời một câu: “Em ở đây”.
Thịnh Phong Hoa đáp lại khiến Tư Chiến Bắc không khỏi tăng nhanh tốc độ, gần như là lao tới trước mặt cô, thấy cô không sao mới yên lòng lại, sau đó hỏi: “Sao em lại ra ngoài?”.
“Ở trong phòng quá ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí”. Thịnh Phong Hoa nhẹ giọng trả lời, nhìn bộ dạng gấp gáp của Tư Chiến Bắc, cô không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, nói: “Yên tâm, em không sao”.
Tuy rằng bây giờ cô đã đổi một cơ thể khác, nhưng thân thủ vẫn còn đây, người bình thường căn bản không thể gây tổn thương cho cô được.
Tuy nhiên Tư Chiến Bắc quan tâm cô như thế, thật ra khiến cô hơi bất ngờ, lại hơi cảm động. Nói thật, kiếp trước sống hơn 20 năm, cô luôn xem mình là một nữ hán tử, hoặc cũng có thể là một người đàn ông, từ trước đến giờ có chuyện gì đều tự mình gánh vác, tự mình giải quyết.
Hơn nữa thân thủ của cô tốt, kỹ thuật bắn súng tốt, còn am hiểu y học, cho nên trong tổ chức, cho dù là cô bạn thân Phong Tình của cô cũng chưa bao giờ lo lắng cho cô.
Mà cô cũng đã sớm quên mất cảm giác được người ta lo lắng rồi.
Tư Chiến Bắc không nói gì, gật đầu, nhìn Thịnh Phong Hoa bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi mới nói: “Nếu ra ngoài rồi thì chúng ta ăn sáng xong rồi về”.
“Được!”. Thịnh Phong Hoa không phản đối, cô cũng không thích ăn đồ ăn trong phòng bệnh, bây giờ có thể ra ngoài ăn, đương nhiên là vui mừng.
Thế là hai người cùng nhau xuống lầu, đến cantin bệnh viện.
Sau khi tìm một chỗ ngồi xuống, Tư Chiến Bắc hỏi Thịnh Phong Hoa muốn ăn gì trước, sau đó mới đi mua hai phần ăn sáng.
Ăn bữa sáng, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tư Chiến Bắc, Thịnh Phong Hoa cuối cùng cũng cảm nhận được câu nói “đẹp đến nỗi no bụng, không cần ăn cơm”.
Ở trong mắt Thịnh Phong Hoa, Tư Chiến Bắc đã là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp, cũng là người đàn ông giỏi giang nhất, cho nên năm đó cô mới có thể “yêu từ cái nhìn đầu tiên”, cả đời khó quên.
/1620
|