Nói xong câu này, Chử Đồng chăm chú quan sát phản ứng của Giản Trì Hoài.
Đôi mắt người đàn ông cụp xuống không ngước lên, nét mặt bình thản, những đường nét khôi ngô, tuấn tú ngược chiều ánh sáng hiện rõ trong mắt Chử Đồng. Cô bỗng sốt ruột: Có phải không?
Giản Trì Hoài bỗng bật cười, trong giọng nói mang theo chút chế giễu: Người ta gọi tôi là anh Tứ vì ở nhà họ Giản trong số các anh em, tôi xếp thứ tư, bên trên còn có mấy người an họ, thế nên có lúc mẹ tôi gọi tôi là Tiểu Tứ.
Vậy còn Giang Ý Duy thì sao?
Cô ta gọi tôi là anh Tứ hoàn toàn vì Lệ Đề dạy.
Cả người Chử Đồng nhẹ nhõm hẳn, cô dựa sâu vào sofa: Em nói mà, Tứ ca này không phải là Tứ ca kia, sự cách biệt đâu phải chỉ một chút?
Em nói xem, kém chỗ nào? Nghe thấy câu này, Giản Trì Hoài không thản nhiên nữa, lạnh lùng đánh đôi mắt hẹp dài về phía cô.
Chử Đồng nhìn thấy biểu cảm này của anh, cảm thấy buồn cười. Cô giơ tay xoa xoa mặt Giản Trì Hoài: Những phương diện sai khác đều không sao, quan trọng là anh chắc chắn đẹp trai hơn người ta, đúng không?
Trong mắt em, tôi chỉ có một ưu điểm thế thôi sao?
Chử Đồng đánh giá anh từ trên xuống dưới: Vậy còn không đủ sao?
Giản Trì Hoài giơ bàn tay lên, chỉ vào mình, quét một lượt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Chử Đồng: Ví dụ như còn một số khía cạnh khác, những ưu điểm tiềm ẩn, em cũng có thể nói coi.
Đầu óc Chử Đồng trước nay chẳng trong sáng tý nào, nghe thấy Giản Trì Hoài nói vậy, cô có chút xấu hổ, ngồi nghiêm chỉnh lại, ấp a ấp úng: Bản lĩnh của anh về phương diện đó thì đừng có hỏi anh, anh đã kiểm chứng cùng em bao giờ đâu.
Được lắm.
Khóe mắt bờ môi Giản Trì Hoài ẩn hiện ý cười, cả đôi mắt toát ra lấp lánh nụ cười thâm độc. Anh cứ thích đào hố cho người khác, Chử Đồng còn không cần anh đuổi, chỉ một ánh mắt của anh cô đã ngoan ngoãn chui vào rồi.
Giản Trì Hoài cầm cuốn sách bên cạnh lên, gõ nhẹ vào đầu cô: Lẽ nào nội hàm của bản thân tôi em không nhìn thấy sao? Em chỉ quan tâm tới kỹ thuật giường chiếu?
Chử Đồng đau đớn, xoa xoa đầu, bị chặn họng lại không giỏi lý luận, chỉ còn cách xách túi, loẹt quẹt đi lên gác.
Về mặt trí tuệ, Chử Đồng muốn ngược Giản Trì Hoài, chắc là phải đợi đầu thai kiếp sau.
Bên phía Giang Ý Duy, gần đây hình như không xuất đầu lộ diện, rất nhiều quảng cáo trước đây cũng bị hủy.
Chử Đồng tới tiểu khu Thanh Anh. Cô tìm tới mẹ của Đào Tinh Kỳ. Cô chào hỏi phòng bảo vệ. Đầu tiên bên đó vẫn không chịu, Chử Đồng lại nhét vào túi mấy bao Hoàng Hạc Lâu mới được vào.
Cô không đi bằng thang máy mà men theo thang bộ đi lên từng tầng. Vừa mới tới tầng tám thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng tới. Đối phương suýt nữa thì đâm sầm vào Chử Đồng. Cô vội vàng nghiêng người, chàng thanh niên dừng bước, sắc mặt còn chưa hết hoảng sợ: Xin lỗi.
Chử Đồng nhìn về phía anh ta, chỉ cảm thấy hình như đã gặp ở đâu: Anh sao vậy?
Gương mặt Lý Thông nhợt nhạt, tay trái không ngừng chỉ về hành lang: Đừng... Đừng lên!
Vì sao?
Có... Có ma đấy.
Chử Đồng bất giác nắm chặt máy ảnh trong tay: Ma gì?
Cô minh tinh đó ấy, rất nhiều người đã nhìn thấy, cô còn dám lên à?
Chử Đồng đứng giữa cầu thang, ánh đèn tăm tối hắt vào gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô. Lý Thông bàng hoàng nhận ra cô nghe xong không bỏ chạy như mọi người mà vẫn điềm nhiên đứng đó, dường như ma quỷ nào cũng không thể tấn công. Chỉ nghe thấy cô khẽ cười: Tôi không tin trên đời này có ma. Nếu cô ấy thật sự xuất hiện thì càng tốt, tôi muốn hỏi xem rốt cuộc kẻ nào đã lấy mạng cô ấy!
Chử Đồng nói xong, cất bước định đi lên. Cánh tay cô bị giữ mạnh lại, lực rất lớn, suýt nữa khiến cô ngã nhào. Giọng nói của Lý Thông hơi run: Đừng đi!
Cô quay mặt nhìn anh ta, có phần kỳ lạ. Lý Thông thấy thế, bèn buông tay: Nơi đó dẫu sao cũng xui xẻo.
Chử Đồng không quan tâm, tự đi lên tầng tám.
Cô thật sự không sợ chút nào. Khi đi tới trước cửa nhà Đào Tinh Kỳ, cô quay người lại nhìn, thấy Lý Thông đang đứng phía xa. Dưới ánh đèn hành lang, trông anh ta còn giống ma hơn.
Sau khi Đào Tinh Kỳ được xác nhận bị giết hại, nhưng chỉ trích trên mạng đối với Ân Thiếu Trình và Giang Ý Duy chưa ngày nào dừng lại. Chử Đồng trở về công ty, tổng biên tập hùng hổ xông vào phòng làm việc: Lễ truy điệu của Đào Tinh Kỳ vừa kết thúc, cô mau viết một bài báo, công bố toàn bộ những quan hệ từng có trước đây giữa cô ta và Ân Thiếu Trình đi.
Chử Đồng nhíu mày, có phần bài xích: Cái chết của Đào Tinh Kỳ có lẽ không liên quan lắm đến Ân Thiếu Trình.
Đây có phải ngày đầu tiên cô làm phóng viên giải trí đâu, người ta chỉ quan tâm tới nhân vật trong bài báo thôi, có ai quan tâm tới cái chết thật sự của Đào Tinh Kỳ? Tổng biên tập là người sành sỏi, càng là những lúc này mới càng là thời cơ tốt để đưa tin: Một ngôi sao nhỏ như Đào Tinh Kỳ cũng chính vì dính dáng tới Ân Thiếu Trình nên chết rồi mới được nổi tiếng, nếu không...
Chử Đồng kéo ghế ra ngồi vào chỗ, ánh mắt nhìn thất thần vào màn hình. Tuy rằng cô bị người ta phỉ nhổ là đồ chó săn nhưng bảo cô làm trái lương tâm, cố tình chụp cái mũ sát hại lên đầu Ân Thiếu Trình, cô không làm nổi.
Buổi chiều phỏng vấn xong trở về nhà, Chử Đồng mở cửa đi vào, bất ngờ phát hiện Giản Lệ Đề ngồi trong phòng khách. Cô nhìn xung quanh, Giản Trì Hoài rõ ràng vẫn chưa về. Chử Đồng từng chịu ấm ức vì nó, thế nên rất cẩn thận: Lệ Đề, em tới một mình sao?
Tôi tới tìm anh trai.
Anh em đi dạy chưa về.
Giản Lệ Đề hoàn toàn không thèm nhìn cô: Tôi tới đây vì chuyện của chị Ý Duy.
Chử Đồng nghe vậy, trong lòng dĩ nhiên không thoải mái: Anh em nói rồi, anh ấy không quan tâm tới chuyện của Giang Ý Duy.
Anh ấy không nỡ bỏ mặc đâu.
Chử Đồng đứng cách xa Giản Lệ Đề, cô gái ngồi dưới sofa nhướng mày đắc ý: Sao không dám tới gần đây, sợ tôi hại chị à?
Em mà có bản lĩnh đến vậy, dĩ nhiên chị sẽ sợ.
Bên ngoài vọng vào tiếng còi ô tô, Chử Đồng biết Giản Trì Hoài đã quay trở về, cánh môi Giản Lệ Đề càng cong lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Chử Đồng đong đầy ý tứ sâu xa. Chử Đồng bất giác lùi về sau: Chị không chọc giận em, đừng có mang cái diễn xuất vụng về đó ra để hại chị.
Chị... Giản Lệ Đề tức đến nghiến răng nghiến lợi: Dám nói tôi diễn tệ, chị đợi đó!
Đồ chó săn thối tha!
Bên ngoài khung cửa sổ sát sàn, có thể nhìn thấy bóng Giản Trì Hoài sải bước đi vào, chiếc sơ mi màu hồng phấn phản chiếu lên cửa kính, tựa như một đóa hoa đào đang bung nở.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa có tiếng động. Chử Đồng thấy Giản Lệ Đề khẽ động đậy, biểu cảm như vừa bị ngược đại đã được trưng ra, cô không thể mặc cho người khác ăn hiếp như vậy được. Chử Đồng đá đôi dép lê dưới chân ra, rảo bước tới trước mặt Giản Trì Hoài, sau khi hai tay quấn chặt lấy cánh tay anh thì ôm lấy anh: Mình ơi, em có rồi!
Giản Lệ Đề nghe xong, cái miệng hoa đào hơi mấp máy. Diễn xuất kia còn chưa kịp bùng nổ, trong khoảnh khắc đã bị dập tắt...
~Hết chương 30~
Đôi mắt người đàn ông cụp xuống không ngước lên, nét mặt bình thản, những đường nét khôi ngô, tuấn tú ngược chiều ánh sáng hiện rõ trong mắt Chử Đồng. Cô bỗng sốt ruột: Có phải không?
Giản Trì Hoài bỗng bật cười, trong giọng nói mang theo chút chế giễu: Người ta gọi tôi là anh Tứ vì ở nhà họ Giản trong số các anh em, tôi xếp thứ tư, bên trên còn có mấy người an họ, thế nên có lúc mẹ tôi gọi tôi là Tiểu Tứ.
Vậy còn Giang Ý Duy thì sao?
Cô ta gọi tôi là anh Tứ hoàn toàn vì Lệ Đề dạy.
Cả người Chử Đồng nhẹ nhõm hẳn, cô dựa sâu vào sofa: Em nói mà, Tứ ca này không phải là Tứ ca kia, sự cách biệt đâu phải chỉ một chút?
Em nói xem, kém chỗ nào? Nghe thấy câu này, Giản Trì Hoài không thản nhiên nữa, lạnh lùng đánh đôi mắt hẹp dài về phía cô.
Chử Đồng nhìn thấy biểu cảm này của anh, cảm thấy buồn cười. Cô giơ tay xoa xoa mặt Giản Trì Hoài: Những phương diện sai khác đều không sao, quan trọng là anh chắc chắn đẹp trai hơn người ta, đúng không?
Trong mắt em, tôi chỉ có một ưu điểm thế thôi sao?
Chử Đồng đánh giá anh từ trên xuống dưới: Vậy còn không đủ sao?
Giản Trì Hoài giơ bàn tay lên, chỉ vào mình, quét một lượt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Chử Đồng: Ví dụ như còn một số khía cạnh khác, những ưu điểm tiềm ẩn, em cũng có thể nói coi.
Đầu óc Chử Đồng trước nay chẳng trong sáng tý nào, nghe thấy Giản Trì Hoài nói vậy, cô có chút xấu hổ, ngồi nghiêm chỉnh lại, ấp a ấp úng: Bản lĩnh của anh về phương diện đó thì đừng có hỏi anh, anh đã kiểm chứng cùng em bao giờ đâu.
Được lắm.
Khóe mắt bờ môi Giản Trì Hoài ẩn hiện ý cười, cả đôi mắt toát ra lấp lánh nụ cười thâm độc. Anh cứ thích đào hố cho người khác, Chử Đồng còn không cần anh đuổi, chỉ một ánh mắt của anh cô đã ngoan ngoãn chui vào rồi.
Giản Trì Hoài cầm cuốn sách bên cạnh lên, gõ nhẹ vào đầu cô: Lẽ nào nội hàm của bản thân tôi em không nhìn thấy sao? Em chỉ quan tâm tới kỹ thuật giường chiếu?
Chử Đồng đau đớn, xoa xoa đầu, bị chặn họng lại không giỏi lý luận, chỉ còn cách xách túi, loẹt quẹt đi lên gác.
Về mặt trí tuệ, Chử Đồng muốn ngược Giản Trì Hoài, chắc là phải đợi đầu thai kiếp sau.
Bên phía Giang Ý Duy, gần đây hình như không xuất đầu lộ diện, rất nhiều quảng cáo trước đây cũng bị hủy.
Chử Đồng tới tiểu khu Thanh Anh. Cô tìm tới mẹ của Đào Tinh Kỳ. Cô chào hỏi phòng bảo vệ. Đầu tiên bên đó vẫn không chịu, Chử Đồng lại nhét vào túi mấy bao Hoàng Hạc Lâu mới được vào.
Cô không đi bằng thang máy mà men theo thang bộ đi lên từng tầng. Vừa mới tới tầng tám thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng tới. Đối phương suýt nữa thì đâm sầm vào Chử Đồng. Cô vội vàng nghiêng người, chàng thanh niên dừng bước, sắc mặt còn chưa hết hoảng sợ: Xin lỗi.
Chử Đồng nhìn về phía anh ta, chỉ cảm thấy hình như đã gặp ở đâu: Anh sao vậy?
Gương mặt Lý Thông nhợt nhạt, tay trái không ngừng chỉ về hành lang: Đừng... Đừng lên!
Vì sao?
Có... Có ma đấy.
Chử Đồng bất giác nắm chặt máy ảnh trong tay: Ma gì?
Cô minh tinh đó ấy, rất nhiều người đã nhìn thấy, cô còn dám lên à?
Chử Đồng đứng giữa cầu thang, ánh đèn tăm tối hắt vào gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô. Lý Thông bàng hoàng nhận ra cô nghe xong không bỏ chạy như mọi người mà vẫn điềm nhiên đứng đó, dường như ma quỷ nào cũng không thể tấn công. Chỉ nghe thấy cô khẽ cười: Tôi không tin trên đời này có ma. Nếu cô ấy thật sự xuất hiện thì càng tốt, tôi muốn hỏi xem rốt cuộc kẻ nào đã lấy mạng cô ấy!
Chử Đồng nói xong, cất bước định đi lên. Cánh tay cô bị giữ mạnh lại, lực rất lớn, suýt nữa khiến cô ngã nhào. Giọng nói của Lý Thông hơi run: Đừng đi!
Cô quay mặt nhìn anh ta, có phần kỳ lạ. Lý Thông thấy thế, bèn buông tay: Nơi đó dẫu sao cũng xui xẻo.
Chử Đồng không quan tâm, tự đi lên tầng tám.
Cô thật sự không sợ chút nào. Khi đi tới trước cửa nhà Đào Tinh Kỳ, cô quay người lại nhìn, thấy Lý Thông đang đứng phía xa. Dưới ánh đèn hành lang, trông anh ta còn giống ma hơn.
Sau khi Đào Tinh Kỳ được xác nhận bị giết hại, nhưng chỉ trích trên mạng đối với Ân Thiếu Trình và Giang Ý Duy chưa ngày nào dừng lại. Chử Đồng trở về công ty, tổng biên tập hùng hổ xông vào phòng làm việc: Lễ truy điệu của Đào Tinh Kỳ vừa kết thúc, cô mau viết một bài báo, công bố toàn bộ những quan hệ từng có trước đây giữa cô ta và Ân Thiếu Trình đi.
Chử Đồng nhíu mày, có phần bài xích: Cái chết của Đào Tinh Kỳ có lẽ không liên quan lắm đến Ân Thiếu Trình.
Đây có phải ngày đầu tiên cô làm phóng viên giải trí đâu, người ta chỉ quan tâm tới nhân vật trong bài báo thôi, có ai quan tâm tới cái chết thật sự của Đào Tinh Kỳ? Tổng biên tập là người sành sỏi, càng là những lúc này mới càng là thời cơ tốt để đưa tin: Một ngôi sao nhỏ như Đào Tinh Kỳ cũng chính vì dính dáng tới Ân Thiếu Trình nên chết rồi mới được nổi tiếng, nếu không...
Chử Đồng kéo ghế ra ngồi vào chỗ, ánh mắt nhìn thất thần vào màn hình. Tuy rằng cô bị người ta phỉ nhổ là đồ chó săn nhưng bảo cô làm trái lương tâm, cố tình chụp cái mũ sát hại lên đầu Ân Thiếu Trình, cô không làm nổi.
Buổi chiều phỏng vấn xong trở về nhà, Chử Đồng mở cửa đi vào, bất ngờ phát hiện Giản Lệ Đề ngồi trong phòng khách. Cô nhìn xung quanh, Giản Trì Hoài rõ ràng vẫn chưa về. Chử Đồng từng chịu ấm ức vì nó, thế nên rất cẩn thận: Lệ Đề, em tới một mình sao?
Tôi tới tìm anh trai.
Anh em đi dạy chưa về.
Giản Lệ Đề hoàn toàn không thèm nhìn cô: Tôi tới đây vì chuyện của chị Ý Duy.
Chử Đồng nghe vậy, trong lòng dĩ nhiên không thoải mái: Anh em nói rồi, anh ấy không quan tâm tới chuyện của Giang Ý Duy.
Anh ấy không nỡ bỏ mặc đâu.
Chử Đồng đứng cách xa Giản Lệ Đề, cô gái ngồi dưới sofa nhướng mày đắc ý: Sao không dám tới gần đây, sợ tôi hại chị à?
Em mà có bản lĩnh đến vậy, dĩ nhiên chị sẽ sợ.
Bên ngoài vọng vào tiếng còi ô tô, Chử Đồng biết Giản Trì Hoài đã quay trở về, cánh môi Giản Lệ Đề càng cong lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Chử Đồng đong đầy ý tứ sâu xa. Chử Đồng bất giác lùi về sau: Chị không chọc giận em, đừng có mang cái diễn xuất vụng về đó ra để hại chị.
Chị... Giản Lệ Đề tức đến nghiến răng nghiến lợi: Dám nói tôi diễn tệ, chị đợi đó!
Đồ chó săn thối tha!
Bên ngoài khung cửa sổ sát sàn, có thể nhìn thấy bóng Giản Trì Hoài sải bước đi vào, chiếc sơ mi màu hồng phấn phản chiếu lên cửa kính, tựa như một đóa hoa đào đang bung nở.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa có tiếng động. Chử Đồng thấy Giản Lệ Đề khẽ động đậy, biểu cảm như vừa bị ngược đại đã được trưng ra, cô không thể mặc cho người khác ăn hiếp như vậy được. Chử Đồng đá đôi dép lê dưới chân ra, rảo bước tới trước mặt Giản Trì Hoài, sau khi hai tay quấn chặt lấy cánh tay anh thì ôm lấy anh: Mình ơi, em có rồi!
Giản Lệ Đề nghe xong, cái miệng hoa đào hơi mấp máy. Diễn xuất kia còn chưa kịp bùng nổ, trong khoảnh khắc đã bị dập tắt...
~Hết chương 30~
/155
|