Chương 11.2 Em tự cởi, hay muốn tôi cùng em cởi?
Biệt thự này rất xa xỉ, nhưng thiết kế bên trong lại rất đơn giản, bày biện ít, nhưng lại vừa đủ, không có quá nhiều gam màu đậm, đơn giản, sạch sẽ, gọn gàng, đôi chỗ được đặt những vật trang trí giống nhau, hẳn là những vật phẩm quý giá nổi tiếng, thật đúng với câu nói khiêm tốn nhưng vẫn xa hoa.
Phòng được bố trí trên tầng ba, mặt tường là một tấm kính thủy tinh sát đất hướng ra phía hậu hoa viên, giường lớn cạnh cửa sổ, ban ngày nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy cảnh sắc ở bên ngoài.
Bố cục của căn phòng được thiết kế rất công phu, mọi thứ đều vừa vặn, điều duy nhất mà Diệp An Cửu không chấp nhận được đó chính là, tại sao mọi thứ trên giường đều là màu đỏ đậm?
Có người đi đến từ phía sau, mí mắt Diệp An Cửu giật giật: "Anh đừng nói với tôi là anh cũng sẽ ngủ ở đây nhé?"
Tư Dận Diễn vẻ mặt hờ hững: "Cởi quần áo ra!"
Diệp An Cửu theo bản năng liền lui về sau hai bước, lại nhìn thấy sắc mặt của Tư Dận Diễn đen lại, lúc này mới thấy tay anh đang cầm một cái hộp nhỏ, là hộp thuốc?
"Tôi. . . Tôi tự làm được!"
Tư Dận Diễn há có thể để cô lần nào cũng đưa ra điều kiện? "Em tự cởi, hay muốn tôi cùng em cởi?"
Diệp An Cửu cắn răng, trước kia cô luôn là người uy hiếp người khác như vậy, không nghĩ tới ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, cũng có một ngày cô bị người khác áp chế, sự xinh đẹp của cả người cô hoàn toàn không phát huy được, bực bội.
Cuối cùng Diệp An Cửu chỉ đành cởi áo khoác, sau đó kéo cổ áo để lộ ra bờ vai, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, bờ vai đầy đặn mượt mà, do đó càng khiến vết bầm tím trở nên chói mắt.
Vết thương không lớn, cũng chỉ cỡ hai đồng xu, nhưng vết thương không nhẹ, thiếu chút nữa trầy da chảy máu, có thể thấy được Diệp Thế Khang dùng lực lớn như thế nào.
"Bị thương ở Diệp gia à?"
Diệp An Cửu nhướng mày, nhìn về phía anh: "Anh dường như cũng biết rất rõ!"
Tối hôm qua còn rất tốt, hôm nay chỉ đến Diệp gia, đương nhiên là ở Diệp gia, nhưng cô cũng đánh được người giám sát do Diệp gia phái tới, không khó để nhận ra cô không thích bị người khác giám sát.
"Sáng nay có người đến đón em!" Không đón được, cho nên mới biết cô đến Diệp gia, đây là đang giải thích, còn tin hay không là chuyện của cô.
Tư Dận Diễn lấy rượu thuốc dùng bông gòn xoa lên, cuối cùng còn lấy thuốc dán và băng gạc phủ lên, động tác của anh rất nhẹ nhàng, hơi đau nhưng cũng hơi ngứa, Diệp An Cửu không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, bởi vậy cũng không nhìn thấy được đôi mắt càng ngày càng sâu của người nào đó.
"Đây là thuốc gia truyền của một vị quân y già, rất tốt cho việc lưu thông máu và loại bỏ máu bầm, lúc tắm không được đụng nước, thoa hai ngày sẽ khỏi thôi!"
Nói xong Tư Dận Diễn thu dọn đồ rời đi, để lại Diệp An Cửu nhìn cánh của đóng chặt, trong lòng bực bội.
Đây là ghét bỏ à? Ghét bỏ một cách trần trụi, ngay cả một phút ở chung một chỗ với cô cũng không muốn, vậy mà ban nãy cô còn bởi vì màu đỏ đậm trên chiếc giường lớn mà cảm thấy mập mờ, hóa ra tất cả đều do cô tự mình đa tình.
Bên kia Diệp An Cửu ôm tâm tình nhập gia tùy tục đi tắm rửa rồi đi ngủ, lại không biết trong thư phòng người đàn ông nào đó đang cầm sách ngẩn ngơ, nhìn mãi cũng không vào đầu được một chữ nào, lóe lên trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh xương quai xanh xinh đẹp kia, bờ vai nhẵn nhụi mịn màng, và . . . đường cong trắng nõn mê người khi cô kéo cổ áo ra.
Nếu như không phải biết sự bài xích của cô, anh sẽ cho rằng cô đang quyến rũ anh! Anh tự trào, quả nhiên là bởi vì chưa từng có phụ nữ, vì vậy mới chỉ nhìn phần nổi của tảng băng chìm đã không kềm chế được, nếu có thể. . Chết tiệt, không được nghĩ nữa!
/1126
|