Chương 19: Cong
Đường Mật Mật nghe được tiếng động, từ phòng bếp đi ra, Diệp An Cửu đã lên lầu, chỉ còn Lục Thiếu Bạch với cặp mắt gấu trúc ở đó, vẻ mặt vô tội oan ức.
Cô nàng cười cực kỳ vui sướng khi thấy người khác gặp họa: "Lục Tiểu Bạch! Cậu rốt cuộc không kìm chế được thú tính, ra tay độc ác với Cửu Cửu sao?"
Lục Thiếu Bạch trừng mắt: "Nếu tôi thật sự muốn làm cầm thú, thì người đầu tiên sẽ là cậu đó, bạn gái cũ!"
Đường Mật Mật cười nhạo, vô cùng khinh bỉ: "Tốt xấu cũng làm bạn gái của cậu nửa năm, kết quả ngay cả miệng cũng chưa hôn được, không bằng cầm thú!"
Lục Tiểu Bạch: ". . . . . ." Rốt cuộc đời trước anh đã tạo nghiệt gì, đời này lại gặp phải hai ma nữ này?
Thật ra đâu phải là anh không muốn đâu chứ? Nhưng mà con mẹ nó, cầm tay một cái đã bị quật qua vai, hôn trộm má một cái cũng có thể bị đánh, nếu thật sự lên giường, có phải là sẽ được hưởng nguyên combo luôn không? Nhưng mà ác nỗi anh lại đánh không lại ma nữ này, anh còn chưa muốn chết trẻ đâu, anh đã lập chí, sau này vợ anh phải là một em gái yếu đuối tay không thể xách, vai không thể vác, biết võ hả, thôi chào nha.
Lúc Diệp An Cửu tắm rửa, bôi thuốc, thay quần áo xong xuống dưới, hai người Đường Mật Mật và Lục Thiếu Bạch đang bưng mỗi người một bát mì ăn vô cùng vui vẻ, nghe được tiếng động, hai người đồng thời quay đầu lại, một người trang điểm mắt khói, một người mang cặp mắt gấu trúc, nhìn dáng vẻ ngốc ngếch kia, Diệp An Cửu thật sự là không muốn nhìn.
Đường Mật Mật vội vàng hút mì ăn liền vào miệng: "Cửu Cửu! Sao cậu lại về? Nhanh vậy đã ngủ xong rồi? Hay là Tư Dận Diễn miệng cọp gan thỏ, đẹp nhưng không dùng được?"
Diệp An Cửu cho cô ấy một ánh mắt xem thường, tức giận nói: "Không dụ dỗ được, bị bỏ mặc!"
Đường Mật Mật há hốc miệng, sau đó ở trong lòng cho Tư Dận Diễn một ngón tay cái, có thể chống lại sự cám dỗ của Diệp An Cửu, còn có thể chủ động bỏ mặc Diệp An Cửu, đều là dũng sĩ! Không thể không nói, về điểm này, suy nghĩ của Đường Mật Mật và Lục Thiếu Bạch hoàn toàn giống nhau.
Diệp An Cửu cũng chưa ăn gì, có điều nhìn thấy mì ăn liền của hai người kia vẫn là rất ghét bỏ, tự mình vào bếp.
Trên ghế sofa, Đường Mật Mật nhích đến bên cạnh Lục Thiếu Bạch: "Này! Cậu biết bao nhiêu về Tư Dận Diễn?"
Lục Thiếu Bạch lắc đầu: "Ngay cả nói cũng chưa từng nói với nhau câu nào thì làm sao mà biết? Biết được đều là tin tức ở bên ngoài, có điều nghe nói bên cạnh Tư Dận Diễn hầu như là không có phụ nữ, ngay cả thư ký cũng là nam, giữ mình trong sạch đến có chút quá mức...!"
Đường Mật Mật nghiêng đầu: "Cậu nói xem có khi nào anh ta không được không? Hay thật ra anh ta là cong?"
Lục Thiếu Bạch mặc kệ cô ấy, Tư Dận Diễn có cong hay không anh không biết, có điều anh cảm thấy nếu mình ở cùng hai cô nàng này lâu, có thể sẽ biến thành cong mới là thật.
Diệp An Cửu cũng nấu mì, mì thịt bò, tổng cộng ba bát, hai cái người vừa mới ăn xong mì ăn liền lúc nhìn thấy trong nháy mắt hai mắt sáng lên, không cần suy nghĩ liền nhào đến, ăn vào một ngụm, hạnh phúc tràn đầy.
Đường Mật Mật cầm tô mì đầy hạnh phúc: "Cửu Cửu! Mình quyết định, sau này nếu chúng ta kết hôn, mình cũng muốn ở cách vách nhà cậu!" Dễ cọ cơm!
Diệp An Cửu mặc kệ cô ấy.
Ngược lại Lục Thiếu Bạch tinh ý hơn một chút: "Vừa rồi thấy cậu đi hơi lạ, chân của cậu bị thương sao?"
"Không sao, đá trúng cây cột!" Diệp An Cửu nhìn cặp mắt gấu trúc kia của Lục Thiếu Bạch, nói thật là không có cảm giác áy náy gì cả, có điều thật ra lửa giận lại tiêu đi một chút, quả nhiên, lúc nhìn thấy người khác còn thê thảm hơn mình, thì nỗi đau của bạn có thể được chữa khỏi.
Lục Thiếu Bạch, đứa bé đáng thương!
Trước khi ngủ, Diệp An Cửu cầm di động lướt lướt, quả nhiên là Tư Dận Diễn không để ý tới cô, nhưng Chử Dung lại nhắn tin đến, Lương Tú vân, cũng chính là người đàn bà mà Diệp Thế Khang nuôi ở bên ngoài, mang theo một đôi con trai con gái tới cửa, con gái là Lương An Tuyết mười tám tuổi, còn con trai là Lương Cẩm Huy, năm nay mười lăm.
Cho nên, đây là muốn nhận lại con ngoài giá thú sao?
/1126
|