Phần 1
Cô kiên cường quay mặt đi, không để anh nhìn thấy đôi mắt yếu đuối của mình, cho nên cũng đã bỏ lỡ vẻ khổ sở trên mặt anh.
Nghiêm Hâm nhìn chằm chằm gò má cúi thấp của cô, không thấy rõ mắt của cô, không thể nào biết được suy nghĩ trong đầu cô bây giờ, điều này khiến anh hoảng hốt.
"Trước tiên em cứ bình tĩnh đã, buổi tối chúng ta bàn lại."
Anh không thể nào thanh minh cho bản thân, chỉ có thể nắm chặt tay, cắn răng xoay người rời đi.
Tiếp tục căng thẳng nữa, chưa chắc có lợi với hai người, anh phải tìmcách nói có lợi cho bản thân, mà cũng thuyết phục cô tin tưởng mình cũng không có hoài nghi cô, quan trọng hơn là anh phải đi tìm mẹ hỏi rõ ràng, vì sao bà lại đối xử như vậy với Vận Như.
Khi cửa lớn mở ra rồi đóng lại, trong hốc mắt Trương Vận Như đầy nước mắt nóng, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa cuồn cuộn chảy xuống …
"Không phải là mẹ, mẹ sẽ không nhàm chán như vậy."
Đối mặt con trai đang tức giận đùng đùng chất vấn, Lưu Thục Quyên mặt không đổi sắc chỉnh sửa móng tay, giống như người trong miệng con trai lên án không phải bà.
"Ký giả nhận được hình mẹ đưa cũng đã nói hết rồi, mẹ còn không chịu nhận sao?" Nghiêm Hâm không dám tin lắc đầu, cuối cùng thấy được cái gì gọi là vịt chết còn cứng mỏ.
Anh đã giằng co với mẹ gần hai giờ, ba vì bị bệnh nhẹ nên ở nhà nghỉ ngơi cũng phải đến phòng khách xem thế nào, mẹ còn không chịu thừa nhận khiến anh rất nản lòng.
"Thục Quyên, sao em lại làm ra chuyện này?"
Nghiêm Chấn Đông từ Nghiêm Hâm cũng đại khái biết được ngọn nguồn sự việc, nhăn lại mày, quay đầu lại trừng mắt nhìn vợ.
"Em nói không có là không có, hai cha con anh bây giờ đang làm gì, bức cung sao? Hả?"
Cuối cùng Lưu Thục Quyên thả cây duỗi móng trong tay ra, hờn não trừng mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Bà chờ mãi mới có cơ hội ép Trương Vận Như đi, nào có đạo lý dễ dàng buông tay thế chứ?
Thậm chí để bảo đảm hình ảnh có thể đưa đến tay truyền thông chính xác, bà còn đích thân đi một chuyến, không ngờ tên phóng viên kia không đủ nhanh nhẹn, tiết lộ bí mật của bà, thật sự quá ghê tởm!
Chờ giải quyết xong chồng và con trai, bà tuyệt đối làm cho tên phóng viên kia đẹp mặt.
"Em. . . . . . Ai ~~"
Thái độ của vợ làm Nghiêm Chấn Đông không có cách, chỉ có thể nặng nề thở dài.
"Ai cái gì ai? Chẳng lẽ hai người tin em không bằng một tên ký giả?" Âm lượng Lưu Thục Quyên lần nữa cất cao.
"Nhất định em không để ý, mỗi lần em nói dối hoặc chột dạ, âm lượng đều không tự chủ được mà cao hơn."
Kết hôn hơn ba mươi năm, Nghiêm Chấn Đông sao không rõ khi nào vợ mình sẽ có phản ứng đặc biệt kích động, mà thái độ trước mắt của bà, vừa đúng không đánh đã khai.
"Em?"
Lưu Thục Quyên trong lòng chấn động, bà thật đúng là một chút tự giác cũng không có.
"Bây giờ anh mới biết em không thích con dâu chúng ta như vậy."
Con trai đều trưởng thành rồi, cũng không còn ở chung với bọn họ, vả lại đàn ông cũng không chú ý nhiều đến hành động của phụ nữ, cho tới bây giờ mới giật mình vợ mình hình như đối với con dâu có thái độ thù địch không nhỏ.
Lưu Thục Quyên cứng đờ, không tự chủ đổi tư thế ngồi: "Cũng không có không thích ..., chỉ là em cảm thấy với điều kiện của Hâm Nhi nên xứng với tiểu thư khuê cát gia thế tốt mới đúng, lấy Vận Như thật là đáng tiếc."
Câu trả lời của vợ không khiến Nghiêm Chấn Đông nới lòng mi tâm, ngược lại khiến ông nhớ lại chút chuyện năm xưa, trong đầu từ từ chắp vá thành một khả năng điên cuồng.
"Cho nên, mười năm trước em mới có thể đi tìm Vận Như, muốn nó chủ động rời xa Hâm vậy?" Trong giọng điệu Nghiêm Chấn Đông đầy ý dò xét.
"Ba?!"
Nghiêm Hâm choáng váng, cho là ba bị hồ đồ.
"Con đừng chen vào, ba đang hỏi mẹ con." Nghiêm Chấn Đông hiếm khi có được vẻ mặt nghiêm túc.
Lưu Thục Quyên đứng lên, khuôn mặt kiêu ngạo trong nháy mắt trắng bệch: "Anh . . . . . . Cơm có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tung được, em không biết anh đang nói cái gì hết!"
"Bây giờ anh mới biết, cách em yêu con trai cưng lại nông cạn đến thế."
Phản ứng của vợ hoàn toàn ở trong dự liệu của ông, đột nhiên ông cảm thấy bà nhìn thật xa lạ, đã không phải là cô gái đơn thuần năm đó cùng ông yêu tha thiết: "Anh vẫn nghĩ không ra, hai người đang yêu nhau tốt đẹp, làm sao lại không nói một tiếng liền biến mất, thì ra là em ở giữa cản trở."
"Ba? Mẹ? Hai người đang nói cái gì, sao con nghe không hiểu?!"
Nghiêm Hâm càng nghe càng sợ, vội vã muốn từ cha mẹ trong miệng lấy được giải đáp.
"Em. . . . . . Em không với cha con anh nữa, hừ!"
Mặt Lưu Thục Quyên lúc xanh lúc hồng, thật sự không cách nào đối mặt với chất vấn của con trai và ánh mắt trách móc của chồng, bà xoay người chạy về phòng, không hề tiếp nhận hai cha con chất vấn nữa.
Phần 2
"Ba? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tóm lại ba đang nói cái gì?!" Nghiêm Hâm mơ hồ cảm giác sự thực đang từ từ sụp đổ, anh sợ hãi nắm chặt tay ba mình hỏi.
"Con vẫn nghĩ không ra sao? Đứa con ngốc."
Nghiêm Chấn Đông lần nữa thở dài: "Con không có khả năng chưa từng nghi ngờ vì sao năm đó Vận Như rời đi chứ? Ba cũng vậy, nghĩ mãi không thông, cho đến vừa rồi thấy phản ứng của mẹ con thì đã hiểu tất cả."
Nghiêm Hâm không dám nghĩ bậy, mở to mắt, nín thở chờ ba nói dứt lời.
"Đứa nhỏ Vận Như phúc hậu này, mẹ con nói với nó như vậy nhưng trước sau vẫn không nói ra. . . . . . Ba nghĩ, có thể nó cảm thấy nói ra chỉ có hai trường hợp, một là con không tin, phá hư tình cảm của con và nó, hai là phá hư tình cảm của con và mẹ, mà cả hai đều không phải là kết quả nó mong muốn, cho nên mới lựa chọn yên lặng ra đi." Nghiêm Chấn Đông là lão tướng thương trường, phân tích chính xác tính tình đơn thuần của Trương Vận Như.
Nghiêm Hâm lảo đảo, dù thế nào anh cũng không nghĩ ra, năm đó Vận Như phải rời đi là vì khốn đốn trong quan hệ với mẹ anh, chứ không phải như lời cô nói, là vì yêu người đàn ông khác nên mới rời bỏ anh sao?
"Ba vốn không suy nghĩ nhiều về nó, chỉ đơn giản xem nó là con dâu, nhưng sau khi trải qua chuyện này, ba chỉ có thể nói, ba thích sự cứng cỏi của nó, nó là đứa con dâu tốt." Nghiêm Chấn Đông ý vị sâu xa nói.
"Ba. . . . . ."
Anh có thể hiểu ý nghĩa lời nói Nghiêm Chấn Đông, ý là ba không muốn mất đi một đứa con dâu như Vận Như.
Nghiêm Chấn Đông vỗ vai anh, trầm giọng nói: "Ba không biết giữa con và Vận Như còn có hiểu lầm gì nữa hay không, nhưng mặc kệ như thế nào, nó đáng giá để con quý trọng cả đời."
Khi nói chuyện xong với Nghiêm Chấn Đông, Nghiêm Hâm cũng tháo gỡ được khúc mắt chôn sâu trong lòng nhiều năm, hốt ha hốt hoảng chạy về nhà, muốn nói chuyện với Trương Vận Như.
"Vận Như!"
Tay anh run rẩy mở cửa, chân còn chưa kịp bước vào nhà đã lớn tiếng gọi tên cô.
Trên đường về nhà, trong đầu anh tràn đầy áy náy, quả thật không dám nghĩ tới mình rốt cuộc đã để cô chịu bao nhiêu uất ức.
Mặc dù ngoài miệng sỉ diện nói mình đã sớm quên chuyện cũ, nhưng sự thật chứng minh, nói thường dễ hơn làm rất nhiều.
Khốn khổ vì vướng mắc trong lòng nhiều năm cho nên khi phát hiện tên đàn ông khác hơi đến gần cô một chút, không có cảm giác an toàn liền dời núi lấp biển đánh tập kích.
Tuần trăng mật ở Maldives, đến sáng sớm ngày cuối cùng, sau khi anh tỉnh dậy thì phát hiện bên cạnh không có Vận Như, vì vậy mặc áo khoác ra khỏi phòng tìm cô.
Nhưng lúc anh nhìn thấy Vận Như tán gẫu nói nói cười cười với Ngụy Chí Hạo quen biết không lâu, trong lòng rét lạnh, cái mầm móng lo lắng đó liền bắt đầu lớn lên, phát triển.
Bởi vì không thể bỏ được hoài nghi rắc rối phức tạp này, không thể làm gì khác hơn là bá đạo ra lệnh Vận Như không cho phép gặp mặt Ngụy Chí Hạo, thậm chí còn xấu xa dùng những bức hình ngoài ý muốn có được chất vấn cô, khiến cô đau lòng, khổ sở đến không thể tha thứ . . . . . .
Ông trời, anh thật là một tên khốn kiếp đáng chết!
"Vận Như?"
Nhưng cô ở đâu? Tại sao không trả lời? "Vận Như! Em đang ở đâu?"
Nghiêm Hâm đi tìm từng phòng trong nhà, lại không thấy bóng dáng cô, một cảm giác quen thuộc đột nhiên xông lên đầu, đầu anh trống rỗng, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên tới đầu …
Đột nhiên, truyền tới bên tai tiếng cửa mở, anh giật mình, không chút suy nghĩ liền chạy đến phòng khách.
"Vận. . . . . . Tiểu Hoa?"
Tưởng rằng cô về, anh phấn khởi gọi, nhưng khi nhìn rõ bóng người vào cửa thì trong nháy mắt tâm trạng chuyển lạnh.
"Nghiêm lão đại? Sao anh lại ở nhà?"
Tiểu Hoa mang cặp sách trên lưng, trên tay mang theo một túi giấy, kinh ngạc hỏi lại.
Mặc dù cô và Nghiêm Hâm rất quen, nhưng thật ra cơ hội gặp nhau không nhiều, vì vậy bây giờ thấy anh xuất hiện trong nhà, cô cảm thấy rất kỳ quái.
"Anh. . . . . . tan ca sớm." Anh lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.
Dù sao vẫn không thể nói thẳng với Tiểu Hoa, anh về để xin lỗi Vận Như không phải sao? Chuyện như vậy sao Tiểu Hoa hiểu chứ? Hay là thôi đi!
"Ra là vậy."
Tiểu Hoa từ chối cho ý kiến, gật đầu một cái, đem túi giấy bỏ lên trên bàn: "Chị Trương đâu? Em có đồ đưa cho chị ấy."
"Thứ gì?"
Phần 3
Ý là Tiểu Hoa cũng không biết Vận Như đi đâu sao? Điều này khiến lòng anh càng như lửa đốt.
Đáng chết! Tại sao cô lại cho anh trải nghiệm cảm giác đáng sợ này lần nữa chứ!!!
"Sách! Chị Trương đang tìm sách về màu sắc, vừa đúng em từng học qua lớp này cho nên mang đến cho chị ấy, à, em sắp trễ giờ lên lớp rồi, em đi trước, bye." Dứt lời, Tiểu Hoa liền vội vã rời đi.
Sau khi Tiểu Hoa đi, một lòng Nghiêm Hâm lo sợ bất an, anh đi về phòng, ảo não ngồi trên giường vuốt trán.
Anh cho là cô sẽ luôn luôn ở nhà chờ anh, giống như ngày thường cười nghênh đón anh vào cửa, giúp anh cầm cặp tài liệu, nhưng bây giờ người cô đâu? Chạy đi đâu rồi?
Anh sốt ruột đứng lên đi vào phòng tắm tắm, muốn mình tỉnh táo lại, nhưng lúc anh tắm xong, chuẩn bị thay quần áo sạch ra ngoài tìm cô, khi mở tủ quần áo ra, cả trái tim trong nháy mắt rơi vào vực sâu vạn trượng.
Trong tủ quần áo chỉ còn lại quần áo của anh?! Của cô đâu?
Nghiêm Hâm gấp gáp mở từng ngăn trong tủ quần áo ra xem, cả người ngã ngồi trên sàn nhà, nhìn tủ quần áo còn sót lại một nửa quần áo mà cười khổ.
Cô lại rời xa anh sao?
Lại không có một câu một chữ, một lần nữa biến mất khỏi cuộc đời anh . . . . . .
"Không thể nào. . . . . . Sao em có thể đối xử với anh như vậy?!"
Hai mắt ửng hồng, chua xót khó chịu, anh tức giận thét lên, sau đó đột nhiên đứng dậy, cầm chìa khóa xe lên xông ra ngoài.
Cô không thể về nhà mẹ đẻ, đúng, nhà mẹ.
Trong ấn tượng đều là như vậy, phụ nữ bị uất ức sẽ chạy về nhà mẹ đẻ kể khổ, nói không chừng cô chỉ là về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày thôi.
Anh chạy nhanh tới bãi đậu xe, nhanh chóng lên xe sau đó lái về nhà mẹ Trương Vận Như.
"Con rể, sao con về một mình? Vận Như đâu? Nó không về với con sao?"
Khi anh nhìn thấy mẹ vợ mở cửa cũng biết hi vọng của mình đã tan vỡ.
Cô không có về nhà mẹ, thậm chí chưa cùng nói với ba mẹ vợ đã xách hành lý đi.
Anh và ba mẹ vợ trò chuyện vài câu, buồn rầu về nhà, như hồn ma trong phòng đi tới đi lui, đến khi không còn chút sức lực nào ngã ngồi trên sô pha, còn không kịp sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của mình thì cảm giác cái mông ngồi vào vật lạ, anh nhíu mày, từ dưới mông rút ra, là một túi giấy.
Đây là cái gì? Lúc trước sao anh không phát hiện cái túi giấy này?
Nghiêm Hâm mở ra túi giấy, từ bên trong rút ra một tờ giấy thật mỏng.
Đơn thỏa thuận li hôn?
Vậy mà cô để lại đơn thỏa thuận li hôn cho anh? Quá đáng hơn là cô thậm chí còn ký tên xong rồi?!
Trên đơn li hôn còn có một mẩu giấy, phía trên có chữ viết xinh đẹp của cô, anh cầm tờ giấy lên, cẩn thận đọc.
Nghiêm Hâm,
Cám ơn anh đã chăm sóc em những ngày qua, rất xin lỗi, em không xứng với chức danh người vợ, cho nên em quyết định trả lại cho anh tự do.
Món nợ anh trả giúp em trước kia, mong anh rộng lượng chờ một thời gian, em sẽ trả đủ tất cả.
Vận Như.
Cứ như vậy thôi sao? Ngắn ngủn mấy chục chữ cô đã muốn cắt đứt sạch sẽ quan hệ với anh sao?!
Trái tim anh đau nhói.
Nghiêm Hâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không để cho nước mắt rơi xuống.
Trả anh tự do? Cái gì gọi là trả anh tự do?
Trời mới biết khoảnh khắc anh gặp cô mười năm trước đã mất đi tự do, cam tâm tình nguyện làm tù nhân của cô!
Anh run rẩy vò tờ giấy lại, phẫn nộ tức giận xé đơn li hôn thành từng mảnh.
Anh sẽ không để mình dẫm lên vết xe đổ, làm đứa ngốc một lần là đủ rồi! Cho dù phải lật cả Đài Loan lên, anh cũng phải tìm được cô.
* Diễn đàn Lê Quý Đôn *
"Tiền thuê tám đồng, cám ơn." Nhìn đứa con trai cầm quyển truyện tranh trước mặt, Vận Như thân thiết cười nói.
Đứa con trai đưa cho cô tám đồng liền rời khỏi quầy, tìm chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu đọc.
Cô từ dưới quầy lấy ra những quyển sách khách trả lại lúc trước, đứng dậy phân chúng theo loại.
Truyện tranh về truyện tranh, tiểu thuyết về tiểu thuyết, cô để những quyển sách hay riêng ra, đứng lên ghê cao, một tay cầm sách, một tay đỡ gần tới bên cạnh giá sách, chuẩn bị đem sách sắp xếp lại cho chỉnh tề.
Sau khi rời xa Nghiêm Hâm, cô mang theo hành lý đơn giản, ở trạm xe lửa mua vé đến Cơ Long (thành phố cảng ở Đài Loan), không chút do dự lên xe.
~~~ HẾT CHƯƠNG 10 ~~~
Cô kiên cường quay mặt đi, không để anh nhìn thấy đôi mắt yếu đuối của mình, cho nên cũng đã bỏ lỡ vẻ khổ sở trên mặt anh.
Nghiêm Hâm nhìn chằm chằm gò má cúi thấp của cô, không thấy rõ mắt của cô, không thể nào biết được suy nghĩ trong đầu cô bây giờ, điều này khiến anh hoảng hốt.
"Trước tiên em cứ bình tĩnh đã, buổi tối chúng ta bàn lại."
Anh không thể nào thanh minh cho bản thân, chỉ có thể nắm chặt tay, cắn răng xoay người rời đi.
Tiếp tục căng thẳng nữa, chưa chắc có lợi với hai người, anh phải tìmcách nói có lợi cho bản thân, mà cũng thuyết phục cô tin tưởng mình cũng không có hoài nghi cô, quan trọng hơn là anh phải đi tìm mẹ hỏi rõ ràng, vì sao bà lại đối xử như vậy với Vận Như.
Khi cửa lớn mở ra rồi đóng lại, trong hốc mắt Trương Vận Như đầy nước mắt nóng, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa cuồn cuộn chảy xuống …
"Không phải là mẹ, mẹ sẽ không nhàm chán như vậy."
Đối mặt con trai đang tức giận đùng đùng chất vấn, Lưu Thục Quyên mặt không đổi sắc chỉnh sửa móng tay, giống như người trong miệng con trai lên án không phải bà.
"Ký giả nhận được hình mẹ đưa cũng đã nói hết rồi, mẹ còn không chịu nhận sao?" Nghiêm Hâm không dám tin lắc đầu, cuối cùng thấy được cái gì gọi là vịt chết còn cứng mỏ.
Anh đã giằng co với mẹ gần hai giờ, ba vì bị bệnh nhẹ nên ở nhà nghỉ ngơi cũng phải đến phòng khách xem thế nào, mẹ còn không chịu thừa nhận khiến anh rất nản lòng.
"Thục Quyên, sao em lại làm ra chuyện này?"
Nghiêm Chấn Đông từ Nghiêm Hâm cũng đại khái biết được ngọn nguồn sự việc, nhăn lại mày, quay đầu lại trừng mắt nhìn vợ.
"Em nói không có là không có, hai cha con anh bây giờ đang làm gì, bức cung sao? Hả?"
Cuối cùng Lưu Thục Quyên thả cây duỗi móng trong tay ra, hờn não trừng mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Bà chờ mãi mới có cơ hội ép Trương Vận Như đi, nào có đạo lý dễ dàng buông tay thế chứ?
Thậm chí để bảo đảm hình ảnh có thể đưa đến tay truyền thông chính xác, bà còn đích thân đi một chuyến, không ngờ tên phóng viên kia không đủ nhanh nhẹn, tiết lộ bí mật của bà, thật sự quá ghê tởm!
Chờ giải quyết xong chồng và con trai, bà tuyệt đối làm cho tên phóng viên kia đẹp mặt.
"Em. . . . . . Ai ~~"
Thái độ của vợ làm Nghiêm Chấn Đông không có cách, chỉ có thể nặng nề thở dài.
"Ai cái gì ai? Chẳng lẽ hai người tin em không bằng một tên ký giả?" Âm lượng Lưu Thục Quyên lần nữa cất cao.
"Nhất định em không để ý, mỗi lần em nói dối hoặc chột dạ, âm lượng đều không tự chủ được mà cao hơn."
Kết hôn hơn ba mươi năm, Nghiêm Chấn Đông sao không rõ khi nào vợ mình sẽ có phản ứng đặc biệt kích động, mà thái độ trước mắt của bà, vừa đúng không đánh đã khai.
"Em?"
Lưu Thục Quyên trong lòng chấn động, bà thật đúng là một chút tự giác cũng không có.
"Bây giờ anh mới biết em không thích con dâu chúng ta như vậy."
Con trai đều trưởng thành rồi, cũng không còn ở chung với bọn họ, vả lại đàn ông cũng không chú ý nhiều đến hành động của phụ nữ, cho tới bây giờ mới giật mình vợ mình hình như đối với con dâu có thái độ thù địch không nhỏ.
Lưu Thục Quyên cứng đờ, không tự chủ đổi tư thế ngồi: "Cũng không có không thích ..., chỉ là em cảm thấy với điều kiện của Hâm Nhi nên xứng với tiểu thư khuê cát gia thế tốt mới đúng, lấy Vận Như thật là đáng tiếc."
Câu trả lời của vợ không khiến Nghiêm Chấn Đông nới lòng mi tâm, ngược lại khiến ông nhớ lại chút chuyện năm xưa, trong đầu từ từ chắp vá thành một khả năng điên cuồng.
"Cho nên, mười năm trước em mới có thể đi tìm Vận Như, muốn nó chủ động rời xa Hâm vậy?" Trong giọng điệu Nghiêm Chấn Đông đầy ý dò xét.
"Ba?!"
Nghiêm Hâm choáng váng, cho là ba bị hồ đồ.
"Con đừng chen vào, ba đang hỏi mẹ con." Nghiêm Chấn Đông hiếm khi có được vẻ mặt nghiêm túc.
Lưu Thục Quyên đứng lên, khuôn mặt kiêu ngạo trong nháy mắt trắng bệch: "Anh . . . . . . Cơm có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tung được, em không biết anh đang nói cái gì hết!"
"Bây giờ anh mới biết, cách em yêu con trai cưng lại nông cạn đến thế."
Phản ứng của vợ hoàn toàn ở trong dự liệu của ông, đột nhiên ông cảm thấy bà nhìn thật xa lạ, đã không phải là cô gái đơn thuần năm đó cùng ông yêu tha thiết: "Anh vẫn nghĩ không ra, hai người đang yêu nhau tốt đẹp, làm sao lại không nói một tiếng liền biến mất, thì ra là em ở giữa cản trở."
"Ba? Mẹ? Hai người đang nói cái gì, sao con nghe không hiểu?!"
Nghiêm Hâm càng nghe càng sợ, vội vã muốn từ cha mẹ trong miệng lấy được giải đáp.
"Em. . . . . . Em không với cha con anh nữa, hừ!"
Mặt Lưu Thục Quyên lúc xanh lúc hồng, thật sự không cách nào đối mặt với chất vấn của con trai và ánh mắt trách móc của chồng, bà xoay người chạy về phòng, không hề tiếp nhận hai cha con chất vấn nữa.
Phần 2
"Ba? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tóm lại ba đang nói cái gì?!" Nghiêm Hâm mơ hồ cảm giác sự thực đang từ từ sụp đổ, anh sợ hãi nắm chặt tay ba mình hỏi.
"Con vẫn nghĩ không ra sao? Đứa con ngốc."
Nghiêm Chấn Đông lần nữa thở dài: "Con không có khả năng chưa từng nghi ngờ vì sao năm đó Vận Như rời đi chứ? Ba cũng vậy, nghĩ mãi không thông, cho đến vừa rồi thấy phản ứng của mẹ con thì đã hiểu tất cả."
Nghiêm Hâm không dám nghĩ bậy, mở to mắt, nín thở chờ ba nói dứt lời.
"Đứa nhỏ Vận Như phúc hậu này, mẹ con nói với nó như vậy nhưng trước sau vẫn không nói ra. . . . . . Ba nghĩ, có thể nó cảm thấy nói ra chỉ có hai trường hợp, một là con không tin, phá hư tình cảm của con và nó, hai là phá hư tình cảm của con và mẹ, mà cả hai đều không phải là kết quả nó mong muốn, cho nên mới lựa chọn yên lặng ra đi." Nghiêm Chấn Đông là lão tướng thương trường, phân tích chính xác tính tình đơn thuần của Trương Vận Như.
Nghiêm Hâm lảo đảo, dù thế nào anh cũng không nghĩ ra, năm đó Vận Như phải rời đi là vì khốn đốn trong quan hệ với mẹ anh, chứ không phải như lời cô nói, là vì yêu người đàn ông khác nên mới rời bỏ anh sao?
"Ba vốn không suy nghĩ nhiều về nó, chỉ đơn giản xem nó là con dâu, nhưng sau khi trải qua chuyện này, ba chỉ có thể nói, ba thích sự cứng cỏi của nó, nó là đứa con dâu tốt." Nghiêm Chấn Đông ý vị sâu xa nói.
"Ba. . . . . ."
Anh có thể hiểu ý nghĩa lời nói Nghiêm Chấn Đông, ý là ba không muốn mất đi một đứa con dâu như Vận Như.
Nghiêm Chấn Đông vỗ vai anh, trầm giọng nói: "Ba không biết giữa con và Vận Như còn có hiểu lầm gì nữa hay không, nhưng mặc kệ như thế nào, nó đáng giá để con quý trọng cả đời."
Khi nói chuyện xong với Nghiêm Chấn Đông, Nghiêm Hâm cũng tháo gỡ được khúc mắt chôn sâu trong lòng nhiều năm, hốt ha hốt hoảng chạy về nhà, muốn nói chuyện với Trương Vận Như.
"Vận Như!"
Tay anh run rẩy mở cửa, chân còn chưa kịp bước vào nhà đã lớn tiếng gọi tên cô.
Trên đường về nhà, trong đầu anh tràn đầy áy náy, quả thật không dám nghĩ tới mình rốt cuộc đã để cô chịu bao nhiêu uất ức.
Mặc dù ngoài miệng sỉ diện nói mình đã sớm quên chuyện cũ, nhưng sự thật chứng minh, nói thường dễ hơn làm rất nhiều.
Khốn khổ vì vướng mắc trong lòng nhiều năm cho nên khi phát hiện tên đàn ông khác hơi đến gần cô một chút, không có cảm giác an toàn liền dời núi lấp biển đánh tập kích.
Tuần trăng mật ở Maldives, đến sáng sớm ngày cuối cùng, sau khi anh tỉnh dậy thì phát hiện bên cạnh không có Vận Như, vì vậy mặc áo khoác ra khỏi phòng tìm cô.
Nhưng lúc anh nhìn thấy Vận Như tán gẫu nói nói cười cười với Ngụy Chí Hạo quen biết không lâu, trong lòng rét lạnh, cái mầm móng lo lắng đó liền bắt đầu lớn lên, phát triển.
Bởi vì không thể bỏ được hoài nghi rắc rối phức tạp này, không thể làm gì khác hơn là bá đạo ra lệnh Vận Như không cho phép gặp mặt Ngụy Chí Hạo, thậm chí còn xấu xa dùng những bức hình ngoài ý muốn có được chất vấn cô, khiến cô đau lòng, khổ sở đến không thể tha thứ . . . . . .
Ông trời, anh thật là một tên khốn kiếp đáng chết!
"Vận Như?"
Nhưng cô ở đâu? Tại sao không trả lời? "Vận Như! Em đang ở đâu?"
Nghiêm Hâm đi tìm từng phòng trong nhà, lại không thấy bóng dáng cô, một cảm giác quen thuộc đột nhiên xông lên đầu, đầu anh trống rỗng, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên tới đầu …
Đột nhiên, truyền tới bên tai tiếng cửa mở, anh giật mình, không chút suy nghĩ liền chạy đến phòng khách.
"Vận. . . . . . Tiểu Hoa?"
Tưởng rằng cô về, anh phấn khởi gọi, nhưng khi nhìn rõ bóng người vào cửa thì trong nháy mắt tâm trạng chuyển lạnh.
"Nghiêm lão đại? Sao anh lại ở nhà?"
Tiểu Hoa mang cặp sách trên lưng, trên tay mang theo một túi giấy, kinh ngạc hỏi lại.
Mặc dù cô và Nghiêm Hâm rất quen, nhưng thật ra cơ hội gặp nhau không nhiều, vì vậy bây giờ thấy anh xuất hiện trong nhà, cô cảm thấy rất kỳ quái.
"Anh. . . . . . tan ca sớm." Anh lúng túng không biết nên nói cái gì cho phải.
Dù sao vẫn không thể nói thẳng với Tiểu Hoa, anh về để xin lỗi Vận Như không phải sao? Chuyện như vậy sao Tiểu Hoa hiểu chứ? Hay là thôi đi!
"Ra là vậy."
Tiểu Hoa từ chối cho ý kiến, gật đầu một cái, đem túi giấy bỏ lên trên bàn: "Chị Trương đâu? Em có đồ đưa cho chị ấy."
"Thứ gì?"
Phần 3
Ý là Tiểu Hoa cũng không biết Vận Như đi đâu sao? Điều này khiến lòng anh càng như lửa đốt.
Đáng chết! Tại sao cô lại cho anh trải nghiệm cảm giác đáng sợ này lần nữa chứ!!!
"Sách! Chị Trương đang tìm sách về màu sắc, vừa đúng em từng học qua lớp này cho nên mang đến cho chị ấy, à, em sắp trễ giờ lên lớp rồi, em đi trước, bye." Dứt lời, Tiểu Hoa liền vội vã rời đi.
Sau khi Tiểu Hoa đi, một lòng Nghiêm Hâm lo sợ bất an, anh đi về phòng, ảo não ngồi trên giường vuốt trán.
Anh cho là cô sẽ luôn luôn ở nhà chờ anh, giống như ngày thường cười nghênh đón anh vào cửa, giúp anh cầm cặp tài liệu, nhưng bây giờ người cô đâu? Chạy đi đâu rồi?
Anh sốt ruột đứng lên đi vào phòng tắm tắm, muốn mình tỉnh táo lại, nhưng lúc anh tắm xong, chuẩn bị thay quần áo sạch ra ngoài tìm cô, khi mở tủ quần áo ra, cả trái tim trong nháy mắt rơi vào vực sâu vạn trượng.
Trong tủ quần áo chỉ còn lại quần áo của anh?! Của cô đâu?
Nghiêm Hâm gấp gáp mở từng ngăn trong tủ quần áo ra xem, cả người ngã ngồi trên sàn nhà, nhìn tủ quần áo còn sót lại một nửa quần áo mà cười khổ.
Cô lại rời xa anh sao?
Lại không có một câu một chữ, một lần nữa biến mất khỏi cuộc đời anh . . . . . .
"Không thể nào. . . . . . Sao em có thể đối xử với anh như vậy?!"
Hai mắt ửng hồng, chua xót khó chịu, anh tức giận thét lên, sau đó đột nhiên đứng dậy, cầm chìa khóa xe lên xông ra ngoài.
Cô không thể về nhà mẹ đẻ, đúng, nhà mẹ.
Trong ấn tượng đều là như vậy, phụ nữ bị uất ức sẽ chạy về nhà mẹ đẻ kể khổ, nói không chừng cô chỉ là về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày thôi.
Anh chạy nhanh tới bãi đậu xe, nhanh chóng lên xe sau đó lái về nhà mẹ Trương Vận Như.
"Con rể, sao con về một mình? Vận Như đâu? Nó không về với con sao?"
Khi anh nhìn thấy mẹ vợ mở cửa cũng biết hi vọng của mình đã tan vỡ.
Cô không có về nhà mẹ, thậm chí chưa cùng nói với ba mẹ vợ đã xách hành lý đi.
Anh và ba mẹ vợ trò chuyện vài câu, buồn rầu về nhà, như hồn ma trong phòng đi tới đi lui, đến khi không còn chút sức lực nào ngã ngồi trên sô pha, còn không kịp sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của mình thì cảm giác cái mông ngồi vào vật lạ, anh nhíu mày, từ dưới mông rút ra, là một túi giấy.
Đây là cái gì? Lúc trước sao anh không phát hiện cái túi giấy này?
Nghiêm Hâm mở ra túi giấy, từ bên trong rút ra một tờ giấy thật mỏng.
Đơn thỏa thuận li hôn?
Vậy mà cô để lại đơn thỏa thuận li hôn cho anh? Quá đáng hơn là cô thậm chí còn ký tên xong rồi?!
Trên đơn li hôn còn có một mẩu giấy, phía trên có chữ viết xinh đẹp của cô, anh cầm tờ giấy lên, cẩn thận đọc.
Nghiêm Hâm,
Cám ơn anh đã chăm sóc em những ngày qua, rất xin lỗi, em không xứng với chức danh người vợ, cho nên em quyết định trả lại cho anh tự do.
Món nợ anh trả giúp em trước kia, mong anh rộng lượng chờ một thời gian, em sẽ trả đủ tất cả.
Vận Như.
Cứ như vậy thôi sao? Ngắn ngủn mấy chục chữ cô đã muốn cắt đứt sạch sẽ quan hệ với anh sao?!
Trái tim anh đau nhói.
Nghiêm Hâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không để cho nước mắt rơi xuống.
Trả anh tự do? Cái gì gọi là trả anh tự do?
Trời mới biết khoảnh khắc anh gặp cô mười năm trước đã mất đi tự do, cam tâm tình nguyện làm tù nhân của cô!
Anh run rẩy vò tờ giấy lại, phẫn nộ tức giận xé đơn li hôn thành từng mảnh.
Anh sẽ không để mình dẫm lên vết xe đổ, làm đứa ngốc một lần là đủ rồi! Cho dù phải lật cả Đài Loan lên, anh cũng phải tìm được cô.
* Diễn đàn Lê Quý Đôn *
"Tiền thuê tám đồng, cám ơn." Nhìn đứa con trai cầm quyển truyện tranh trước mặt, Vận Như thân thiết cười nói.
Đứa con trai đưa cho cô tám đồng liền rời khỏi quầy, tìm chỗ trống ngồi xuống, bắt đầu đọc.
Cô từ dưới quầy lấy ra những quyển sách khách trả lại lúc trước, đứng dậy phân chúng theo loại.
Truyện tranh về truyện tranh, tiểu thuyết về tiểu thuyết, cô để những quyển sách hay riêng ra, đứng lên ghê cao, một tay cầm sách, một tay đỡ gần tới bên cạnh giá sách, chuẩn bị đem sách sắp xếp lại cho chỉnh tề.
Sau khi rời xa Nghiêm Hâm, cô mang theo hành lý đơn giản, ở trạm xe lửa mua vé đến Cơ Long (thành phố cảng ở Đài Loan), không chút do dự lên xe.
~~~ HẾT CHƯƠNG 10 ~~~
/12
|