Hứa Như chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Lý Thế Nhiên, anh đã nhắm mắt rồi.
Độ ấm ban nãy ở đầu ngón tay anh còn lưu trên môi cô, Hứa Như không biết mình lại mẫn cảm như vậy.
Cô nắm ga giường, thấp thỏm mở miệng: “Em đi sofa ngủ đi.”
Nhưng còn chưa ngồi dậy đạ bị Lý Thế Nhiên kéo vào lòng, Hứa Như vốn không thể động đậy.
“Đừng cử động.”
“Không được, Lý Thế Nhiên, em không thể ngủ với anh, bây giờ ông không ở đây, chúng ta không cần diễn kịch!” Hứa Như rất kiên trì.
Cho dù ban đầu cô và Thiên Nhất Dược Nghiệp đã phát triển tới mức độ sắp kết hôn, nhưng hai người vẫn chưa từng thân mật ngủ cùng nhau.
Mà bây giờ, cô lại càng không thích ứng.
“Ngày mai người làm vào kiểm tra, Hứa Như, nhớ thân phận hiện tại của em, lúc cần thiết, anh không bài trừ phim giả làm thật!” Giọng của Lý Thế Nhiên lại lạnh vài phần, hơi thở phun nhẹ lên má Hứa Như, rất dọa người.
Cô cứng người, Lý Thế Nhiên từng nói lời này, nhưng thực sự như vậy, rất khó khăn…
Hơn nữa cô phát hiện mình giống như không bài xích Lý Thế Nhiên lại gần, đây không phải là chuyện tốt.
Cúi đầu, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, cắn cắn răng, vẫn là nằm xuống.
Lý Thế Nhiên từng nói không thể nào thích cô, cho nên hẳn là cũng không làm gì cô đi?
Nhớ tới chuyện này, Hứa Như không ngừng an ủi mình, nhanh chóng ngủ say.
Lý Thế Nhiên mở mắt, nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền tới từ bên cạnh, hô hấp của anh dần dần nóng lên.
…
Ngày kế tiếp, lúc Hứa Như tỉnh lại, vị trí bên cạnh trống không.
Người làm gõ cửa đi vào, cẩn thận quan sát một vòng phòng ngủ, sau đó báo cáo vời Lý Thành.
“Ông chủ, tối qua cậu chủ ngủ cùng mợ chủ.”
“Ừ.” Lý Thành hài lòng sờ sờ cằm.
Đi xuống phòng khách, Hứa Như mới biết Lý Thành và Lý Thế Nhiên đều đã ra ngoài, hôm nay cô có buổi phỏng vấn, vội vàng ăn sáng liền đi.
Nhưng Lý Thế Nhiên đã sắp xếp xe đưa đón cô.
Chỉ là chiếc xe này cũng quá phô trương đi…
“Mợ chủ, mời lên xe.” Tài xế đứng bên Roll Royce, cung kính mở cửa cho cô.
Hứa Như nhíu mày, cô không dám ngồi chiếc xe đắt tiền như vậy đi phỏng vấn một công việc văn phòng nho nhỏ.
“Tự tôi đi là được rồi.” Nói xong, Hứa Như chạy đi trước.
Chỉ là tài xế nhận mệnh lệnh không thể rời đi bên cạnh cô, chiếc Sedan luôn ở ngay phía sau Hứa Như.
“Có thể quay về rồi, không cần đưa đón tôi.” Hứa Như không nhịn được gõ gỏ cửa sổ xe.
Tài xế lập tức xuống xe, lại cung kính cúi người mở cửa: “Mợ chủ, cậu chủ phân phó, sau này tôi sẽ là tài xế của mợ, ngày thường phụ trách đưa đón mợ.”
Khóe môi Hứa Như giật giật, chỉ có thể gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
Cô không muốn cuộc sống của cô bị xáo trộn.
Nhưng điện thoại truyền tới tín hiệu bận, bình thường Lý Thế Nhiên không phải khám bệnh thì là phẫu thuật, ban ngày cơ bản rất khó liên lạc được.
“Mợ chủ, mời lên xe.” Tài xế vẫn cung kính nói.
Hứa Như không còn cách nào, chỉ có thể lên xe, nhưng chưa tới nơi phỏng vấn đã xuống xe rồi, tự mình đi bộ tới, cũng mặc kệ chiếc xe kia còn đi theo cô.
Chỉ là phỏng vấn xong, Hứa Như nhận được điện thoại của Lưu Thanh, nói Thiên Nhất Dược Nghiệp sắp bị thu mua rồi, có lẽ không không cần từ chức nữa.
“Thật sao? Ai thu mua?” Hứa Như hỏi, Thiên Nhất Dược Nghiệp hiện tại hoàn toàn là cục diện rối rắm, ai còn bằng lòng tiếp tay.
“Còn không biết, nhưng mình thật sự nhận được tin tức, nghe nói bối cảnh đối phương rất mạnh, thực lực hùng hậu, chính là không biết có giảm biên chế không.” Lưu Thanh thở dài.
Hứa Như nắm chặt điện thoại, nếu như vậy thì quá tốt rồi, cô không muốn tìm công việc mới.
“Vậy chúng ta đợi tin tức đi.”
“Đúng rồi, tối nay thật sự không đi sao?” Lưu Thanh hỏi cô.
Hứa Như nhăn mày: “Mình thay đổi chủ ý rồi.”
Cô muốn biết Trần Minh Thành muốn đưa gì cho cô, cũng tiện cắt đứt ý niệm cuối cùng.
/460
|