CHƯƠNG 217: SẼ CHỈ RƯỚC HỌA VÀO THÂN
Sau khi Diệp Nhã rời đi thì Hứa Như ngồi một mình ở trong quán cà phê.
Đang định gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên, trước mặt lại có một bóng dáng quen thuộc ngồi xuống.
Kỳ Chiến quả thật chính là âm hồn bất tán!
“Không phải là anh theo dõi tôi đó chứ?” Hứa Như đề phòng nhìn anh ta.
Kỳ Chiến nhíu nhíu mày, chỉ chỉ tòa cao ốc ở đối diện: “Tôi làm việc ở Kỳ thị phía đối diện.”
“Tôi phải đi rồi.” Hứa Như cũng không có lời nào nói với anh ta.
Kỳ Chiến lại kêu cô lại, mời mọc nói: “Đừng gấp, tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi.”
“Kỳ Chiến, bây giờ tôi không thiếu anh cái gì cả.” Hứa Như không vui nói.
“Mẹ của tôi vừa mới xuất viện, bây giờ trở về Nam Thành để định cư, bà ấy muốn gặp cô.”
Nhắc đến Lâm Vy, không hiểu sao Hứa Như lại hơi mềm lòng.
“Gần đây tôi bận rộn rất nhiều việc.”
“Vội vàng điều tra chuyện của năm năm trước à?” Kỳ Chiến nhìn cô.
“Làm sao anh biết được?”
“Cô muốn thi lên nghiên cứu thì chắc chắn phải lấy bằng tốt nghiệp trước, chuyện năm năm trước đã từng chấn động toàn bộ ngành giáo dục, cô là sinh viên năng khiếu của trường Đại học Nam Thành, rất khó mà xoay chuyển được vì những vụ lùm xùm như thế này.”
Cơ thể của Hứa Như run lên nhè nhẹ, mỗi một lần nhắc đến chuyện này thì gần như là cô không có cách nào tự kiểm soát được.
Hít sâu một hơi, cô xoay người lại: “Kỳ Chiến, anh muốn như thế nào?”
“Nói không chừng tôi có thể giúp cho cô.” Kỳ Chiến nheo mắt lại.
“Không cần.”
Dứt lời, Hứa Như quay đầu bước đi.
Kỳ Chiến giận đến tái mặt, đôi mắt đen lạnh buốt thấu xương nheo lại.
“Cô không muốn biết là ai đã hãm hại cô sao?” Kỳ Chiến lạnh nhạt mở miệng nói.
Bước chân của Hứa Như dừng lại, giọng nói lạnh lùng: “Tự tôi sẽ điều tra.”
“Sẽ chỉ rước họa vào thân.” Kỳ Chiến nhắc nhở.
Hứa Như đã đi rồi, cách cửa sổ thủy tinh, anh ta nhìn bóng lưng của Hứa Như, trong đáy mắt tràn ngập sự lo lắng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, ở Lý thị.
Hứa Như đã gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên, anh vẫn còn đang họp.
Cô liền chờ anh ở dưới lầu.
Ấn mở điện thoại ra và có tin tức hiện lên, là chủ đề về chuyện Lâm Vy đã về nước.
Nhiều năm trước Lâm Vy là một ngôi sao cấp thiên hậu đã từng gây chấn động ở Nam Thành, chỉ là sau khi gả vào nhà họ Kỳ thì mới giải nghệ, mặc dù là đã sớm rút khỏi ngành giải trí, nhưng mà mỗi một lần lộ diện thì đều có thể gây xôn xao dư luận.
Lần này phóng viên đã chặn Lâm Vy ở sân bay để phỏng vấn, Hứa Như mở video ra, biết được Lâm Vy muốn trở về Nam Thành định cư.
Cô còn nhớ rõ là mình đã đồng ý với bà ấy, có thời gian rảnh rỗi thì sẽ đến thăm bà ấy.
Đáy lòng của cô không khỏi lo lắng vì liên quan đến bà Kỳ thân thiết này.
Không chờ đợi quá lâu, rất nhanh Lý Thế Nhiên liền đi xuống, hiện tại đã qua thời gian tan làm, nhưng mà vẫn có không ít nhân viên đi qua đi lại.
Lý Thế Nhiên đi về phía cô, tự nhiên mà hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Hứa Như hơi xấu hổ, muốn đi trước thì cũng đã không kịp rồi.
“Chờ lâu lắm rồi hả?” Anh lo lắng hỏi.
Hứa Như lắc đầu kéo Lý Thế Nhiên đi ra ngoài: “Em thật sự không nên đến đây.”
“Người ở Lý thị đều biết anh đã kết hôn rồi.” Lý Thế Nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng của Hứa Như, kết hôn lâu như vậy mà cô vẫn thẹn thùng như thế.
“Đã kết hôn rồi thì anh cũng là người chồng quốc dân.” Hứa Như nói thầm.
Mặc dù là bây giờ Lý Thế Nhiên không còn thân phận bác sĩ, nhưng những câu chuyện truyền kỳ liên quan đến anh vẫn chưa hề biến mất, ngược lại thân phận tổng giám đốc của anh cũng khiến cho người ta bị thu hút.
Fan club cũng đã giải tán, nhưng mà đám fan hâm mộ vẫn luôn có những nhóm riêng của họ mà lén lút quan sát Lý Thế Nhiên.
Mấy chuyện này đều là do Lưu Thanh nói cho cô biết.
Lý Thế Nhiên kéo kéo đôi môi mỏng: “Anh là chồng của cô Hứa.”
Hứa Như không khỏi cười cười.
Sau khi lên xe, Lý Thế Nhiên hỏi cô chuyện ngày hôm nay.
“Giảng viên đã đồng ý sẽ điều tra, nhưng mà rốt cuộc anh làm như thế nào để liên hệ với bà ấy vậy?” Hứa Như tò mò hỏi.
“Thế lực của nhà họ Lý trải rộng khắp toàn thế giới, nếu như muốn tìm ai, điều tra bất cứ chuyện gì thì đều không khó.”
“Chẳng lẽ là ngay từ đầu nhà của các anh đã làm thám tử hả?” Hứa Như kinh ngạc.
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Cũng không phải là vậy.”
“Lý Thế Nhiên, nhà các anh thật là thần bí.”
Kết hôn với Lý Thế Nhiên một năm, ngoại trừ Lý Thành ra thì cô cũng chưa từng nhìn thấy bất cứ người thân nào của anh.
“Gốc gác của nhà họ Lý cũng không phải là ở Nam Thành, lúc bắt đầu là xuất phát từ chính trị, sau đó đến đời của ông nội anh thì mới bắt đầu kinh doanh.”
“Cho nên anh phải tiếp quản Lý thị là con đường đã được hoạch định từ sớm rồi à?”
Lúc đầu Lý Thế Nhiên từ chức với phía bệnh viện, từ đầu đến cuối Hứa Như đều không biết nguyên nhân thật sự.
Rõ ràng là Lý Thế Nhiên thích nghề bác sĩ như vậy, mặc dù là anh vẫn có thể bày mưu tính kế trên thương trường, nhưng mà ấn tượng ban đầu vẫn giữ vai trò chủ đạo, Hứa Như vẫn cảm thấy Lý Thế Nhiên thích hợp nhất là làm một người bác sĩ.
“Ừm.” Nói đến đây, sắc mặt của Lý Thế Nhiên hơi chìm xuống.
Hứa Như nhạy cảm phát giác được cảm xúc của anh thay đổi, cô liền tức thời không hỏi tiếp nữa.
Ba ngày sau Diệp Nhã trả lời cho Hứa Như, bà đã nộp đơn bảo vệ lần hai cho trường, nếu như thông qua thì Hứa Như có thể bảo vệ một lần nữa, thuận lợi đậu thì có thể nhận được bằng tốt nghiệp.
Bản thảo khóa luận của cô vẫn còn được giữ lại, và Diệp Nhã đã giúp cô xác minh tính xác thực của khóa luận.
Hứa Như không ngờ đến là chuyện này lại tiến triển thuận lợi như vậy, cô lập tức chia sẻ tin tức tốt này cho Lưu Thanh.
“Bác sĩ Lý thật là tuyệt quá đi, cậu cần phải ôm chặt cái đùi này nha chưa.” Lưu Thanh cười nói.
“Quả thật Lý Thế Nhiên đã giúp tớ rất nhiều, cậu nói xem tớ phải cảm ơn anh ấy như thế nào đây?” Hứa Như hỏi.
Cô muốn tặng quà cho Lý Thế Nhiên, kết hôn một năm rồi, cô còn chưa tặng quà gì cho anh cả.
Nhưng mà Lý Thế Nhiên cũng không thiếu cái gì cả, gu thẩm mỹ của anh lại cao, đồ vật thích hợp với anh và đồng thời anh phải thích tuyệt đối cực kỳ quý giá.
“Cậu tự tặng mình cho anh ấy đi, không phải là một món quà tốt nhất rồi sao?” Lưu Thanh trêu chọc.
Hứa Như bối rối: “Đàng hoàng lại đi.”
“Rất là đàng hoàng luôn đó nha, cậu suy nghĩ thử một chút xem, Lý Thế Nhiên là con của nhà giàu có, không thiếu cái gì cả, không phải sao?”
Đây mới là chỗ đau khổ nhất của Hứa Như.
“Tớ đi đến trung tâm thương mại dạo thử xem.”
“Chúc cậu may mắn nha, tớ muốn đi lặn, bái bai.” Lưu Thanh cúp điện thoại rất nhanh.
Hứa Như nghe ra được tâm trạng của cô ấy không tệ.
Cô không nói cho cô ấy biết chuyện tạm thời rời chức của Hướng Hoằng.
Tan làm, tối nay Lý Thế Nhiên có một bữa tiệc, đúng lúc cô có thể đi đến trung tâm thương mại ở gần đó xem một chút.
Bình thường cô đều thích mua hàng ở trên mạng, sau khi Lưu Thanh rời khỏi Nam Thành, cô cũng không có đi dạo ở mấy chỗ này.
Trên lầu hai là khu quần áo của nam, vừa mới bước vào thang máy thì đã nhìn thấy quảng cáo dán ở trên tường, là người mẫu nam mặc đồ lót, hấp dẫn không ít mấy cô gái lén lút nhìn sang.
Hứa Như không có hứng thú, nhưng vừa đi qua liền bị nhân viên của cửa hàng ngăn cản lại, chào hàng: “Chào cô, cô cần mua đồ lót cho bạn trai à?”
Hứa Như dừng lại một chút, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn sang, cô không có kinh nghiệm thì làm sao biết được sở thích Lý Thế Nhiên.
“Thưa cô, đây là đồ lót co giãn mới nhất của thương hiệu chúng tôi, nếu không thì tôi sẽ cho cô dùng thử, cô cho bạn trai của cô thử một chút, phù hợp thì lại đến đây mua.”
Hứa Như cũng không nói chuyện, nhân viên cửa hàng đã nhiệt tình đóng gói đồ dùng thử rồi nhét vào trong tay của Hứa Như.
Cái này…
Hứa Như nhíu nhíu mày: “Đây là size gì vậy?”
“Size lớn, tôi thấy cô đây dáng người cao gầy, chắc là chồng của cô mạnh mẽ lắm phải không?”
Mạnh mẽ?
Gương mặt của Hứa Như ửng đỏ, hình như hoàn toàn chính xác là như vậy.
Nhân viên cửa hàng là một người có mắt nhìn, biết Hứa Như xấu hổ, lại tặng thêm hàng dùng thử cho Hứa Như: “Còn có loại cực kỳ lớn, đảm bảo dùng tốt, nhớ trở lại đây mua cho tôi nha.”
Hứa Như: “…”
/460
|