CHƯƠNG 277: CÔ YÊU ANH LÀ ĐỦ RỒI
“Tra rõ chuyện này cho tôi, châu báu mất trộm sao lại ở nhà họ Lâm được?!” Lâm Tung đã sớm nổi cơn thịnh nộ, hôn lễ của cháu gái bị phá hỏng sao ông có thể ngồi yên được!
Bây giờ điều lo lắng nhất là kẻ ăn cắp muốn vu oan cho nhà họ Lâm!
Kỳ Chiến ở nơi không xa đầy hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt, môi mỏng cong lên, vẻ mặt xem kịch hay.
Lăng Thuần tới sát bên anh ta: “Anh làm à?”
“Ồ, sao tổng giám đốc Lăng lại hoài nghi tôi vậy?”
“Đây giống chuyện mà anh sẽ làm.” Lăng Thuần hờ hững nói.
Kỳ Chiến cau mày, một tiếng rồi cảnh sát vẫn không tra được gì, bỗng nhiên anh ta nhìn Lăng Thuần : “Xem ra anh đã giúp nhà họ Lâm?”
“Tôi hy vọng cô ấy có một hôn lễ hoàn mỹ.” Lăng Thuần nhìn về phía Hứa Như.
“Không ngờ tổng giám đốc Lăng lại là một kẻ si tình.” Kỳ Chiến lạnh giọng nói.
“Kỳ Chiến, tôi đã nói đừng làm tổn thương cô ấy mà anh lại cứ quên lời tôi nói.”
“Tôi không làm gì cả, hơn nữa tôi làm gì cũng đều là giúp anh.”
“Cất ý tốt của anh đi, tôi không cần.”
Lục tung nhà họ Lâm nhưng cảnh sát không thu hoạch được gì, lúc này mới rút lui.
Nhưng hôn lễ xảy ra chuyện như này nên tâm trạng khách khứa đều bị ảnh hưởng, rất khó tiếp tục cử hành.
Trang viên vốn đang náo nhiệt dần trở nên yên lặng, nội tâm sợ hãi, lo lắng của Hứa Như bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng, từ đầu đến cuối Lý Thế Nhiên đều ở bên cô nên cô mới yên tâm.
Động tác của Cao Bân rất nhanh, đã tra được một vài manh mối.
“Tổng giám đốc Lý, đúng là một tiếng trước kẻ trộm châu báu FY đã trốn vào đây nhưng bây giờ không rõ tung tích.”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì ban đầu viên đá đó ở trong đây.”
Lý Thế Nhiên giơ chiếc hộp nhẫn cưới rỗng tuếch lên.
“Là ai muốn hãm hại chúng ta?”
Tất cả biến cố là để vu oan hay là muốn quấy rối hôn lễ này?
Lý Thế Nhiên mím môi, ánh mắt nhìn Kỳ Chiến đang ra khỏi cửa.
“Cô Hứa, chúc mừng cô.” Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.
Hứa Như nhìn về Lăng Thuần , lông mày càng nhíu chặt hơn.
Cô không nhớ trong danh sách khách mời có tên Lăng Thuần .
Phát hiện ra vẻ nghi hoặc của cô, Lăng Thuần cong môi cười: “Ông ngoại cô gửi thiệp mời tới nhà họ Lăng, xem ra cô Hứa không biết rồi.”
Một số thư mời đưa tới cả một gia tộc, cụ thể ai tới tham dự thì đúng là không quy định.
“Cảm ơn lời chúc phúc của anh.” Hứa Như cong môi cười khẽ.
“Sao hộp nhẫn lại rỗng vậy?” Lăng Thuần cũng chú ý tới hộp nhẫn trống không trên tay Lý Thế Nhiên.
“Mất trộm.” Lý Thế Nhiên thản nhiên đáp.
“Cần tôi điều tra giúp không?” Lăng Thuần nhướn mày.
“Tổng giám đốc Lăng, không cần phiền anh đâu, thời gian cũng gần tới rồi, mời anh tới sảnh dự tiệc tối.” Hứa Như lịch sự nói.
“Nếu cần giúp đỡ thì có thể nói bất cứ lúc nào.” Tầm mắt Lăng Thuần từ đầu đến cuối vẫn nhìn Hứa Như.
Hứa Như còn chưa nói thì Lý Thế Nhiên đã trả lời trước: “Chuyện của bà Lý đương nhiên tôi sẽ giúp, tổng giám đốc Lăng, tôi không thích người của tôi bị người khác nhớ nhung.”
Lời này lạnh lùng khiếp người, ngay cả Hứa Như ở bên cạnh cũng phải run rẩy.
Dứt lời, anh đưa cô đi về phía ông nội.
Lăng Thuần nhìn bóng lưng hai người, môi mỏng nở nụ cười có đôi phần thâm trầm.
Cổ tay Hứa Như hơi đau, Lý Thế Nhiên nắm tay cô rất chặt.
Anh giận rồi.
Hứa Như cảm nhận được rõ ràng.
Có điều cô cũng thật sự không biết Lăng Thuần sẽ tới…
Vì sự cố vừa nãy nên trang viên vắng vẻ rất nhiều, tân khách tham dự tiệc tối cũng ít hơn một nửa.
Tối nay, cuối cùng người nhà họ Lâm và nhà họ Lý cũng ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Lâm Tung và Lục Phong đều là người của thế hệ trước, trò chuyện rất vui vẻ.
Bên cạnh Lý Phàm là một người phụ nữ xinh đẹp, hai người không hề e dè ôm ấp nhau, mọi người xung quanh đã sớm quen.
Hứa Như và Lý Thế Nhiên kính rượu xong thì trở về toà lầu chính nghỉ ngơi.
Vốn là một buổi hôn lễ vui vẻ nhưng lại tan rã trong không vui.
Hứa Như đi tới ban công, đứng từ chỗ này có thể quan sát cả trang viên, vốn còn có buổi liên hoan khiêu vũ nhưng vì quá ít người nên chỉ đành huỷ vỏ, mọi người đều hơi thất vọng.
“Bà Lý, không vui à?” Lý Thế Nhiên ôm lấy cô từ phía sau, môi đặt trên đỉnh đầu cô.
Hứa Như lắc đầu, thật ra buổi hôn lễ này với cô mà nói là một bất ngờ vui vẻ.
Lý Thế Nhiên đã cầu hôn cô.
Đây là điều mà trước kia cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng hôm nay nó đã xảy ra thật.
Mặc dù, có lẽ chỉ vì Lý Thế Nhiên phát hiện nhẫn cưới biến mất giữa chừng.
Hứa Như quay người ôm lấy cổ Lý Thế Nhiên, nghiêm túc nói từng chữ: “Hôm nay em rất vui, Lý Thế Nhiên, cảm ơn anh.” Cảm ơn anh cho em buổi hôn lễ này, cho em một màn cầu hôn. Cô nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Triền miên, khắc sâu, quyến luyến.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng “đùng đùng đùng”.
Hứa Như xoay người, đập vào mắt là pháo hoa rực rỡ chói mắt, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Pháo hoa liên tục nở rộ trên bầu trời đêm, ý cười bên môi cô cũng dần lan rộng.
Cô biết trong hôn lễ không có nghi thức này.
Cho nên…
Cô nhìn Lý Thế Nhiên: “Anh chuẩn bị à?”
“Ừm, chúng ta vẫn chưa được cùng nhau ngắm pháo hoa, bà Lý, anh muốn cho em ký ức đẹp nhất.” Lý Thế Nhiên ôm lấy vai cô, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, cùng cô thưởng thức pháo hoa rực rỡ.
Chỉ hy vọng có thể lưu giữ sự tuyệt đẹp của khoảnh khắc này mãi mãi.
“Đẹp quá, em rất thích.”
Hứa Như xoay người, rũ mắt ôm chặt lấy Lý Thế Nhiên.
Hốc mắt đỏ lên, cô không muốn bị anh nhìn thấy sự cảm động của mình lúc này.
Cô cho rằng đã không còn chuyện gì có thể khiến mình lệ nóng đảo quanh.
Nhưng giờ phút này, cô không kìm nén được.
Rõ ràng biết anh không yêu mình, nhưng cô yêu anh là đủ rồi.
Thật đó, đã đủ rồi.
…
Nhìn khách khứa trong trang viên dần ra về, cả toà lâu đài cổ dường như chỉ còn hai người họ.
Hứa Như đứng quá lâu nên hơi mệt, vừa cử động, mắt cá chân lại không cẩn thận bị trật.
Lý Thế Nhiên bế ngang cô trở về phòng, nhẹ nhàng cẩn thận đặt cô lên giường.
“Anh đi hỏi người làm lấy thuốc.” Nơi này chỉ mới được sửa thành phòng cưới nên cũng không có quá nhiều đồ dùng sinh hoạt.
Hứa Như lại kéo anh lại, đôi mắt con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn anh không chớp mang theo vài phần nghịch ngợm hấp dẫn, cô lúc này phản chiếu trong mắt Lý Thế Nhiên cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
“Đừng đi…” Giọng cô mềm mại, dịu dàng.
Lý Thế Nhiên nheo mắt, giọng nói này như lướt nhẹ vào lòng anh.
Ánh mắt dần trầm xuống.
Hứa Như không quan tâm sự đau đớn trên chân, ngồi dậy ôm cổ Lý Thế Nhiên, cơ thể cao lớn thon dài của anh thuận thế đè xuống.
Cô hôn lên mặt anh.
Lý Thế Nhiên sao có thể kiểm soát được, dưới ánh đèn nhu hoa, làn da trắng nõn của Hứa Như phản chiếu trong mắt anh, anh trầm giọng nói: “Bà Lý, nói em muốn anh.”
Hứa Như cong người lại, cơ thể mềm mại như có thể vắt ra nước, ý cười trên mặt lan ra, cô nói bên tai anh: “Em muốn anh.”
Em yêu anh.
Nụ hôn nóng rực của Lý Thế Nhiên đặt xuống, đêm nay rất dài…
/460
|