Một tuần sau, Hứa Như vẫn chưa nhận được điện thoại của Lý Thế Nhiên, vấn đề bồi thường đương nhiên cũng không giải quyết được.
Tống Mỹ thấy Hứa Như không có gì động tĩnh gì, lo lắng hỏi: “Anh chàng lần trước đâu? Mấy đứa không hẹn hò sao?”
“Chúng con thật sự không quen biết.” Hứa Như lặp lại lần nữa.
“…Thật là tức chết mẹ mà! Vậy cái người đàn ông xem mắt kia đâu?” Tống Mỹ truy hỏi.
“Con không có hứng thú với hắn.” Hứa Như lạnh lùng nói, cũng không muốn nhắc tới hắn.
“Có phải bởi vì Trần Minh Thành muốn về nước hay không, bây giờ con vẫn còn chờ nó!” Tống Mỹ tức giận nói.
Nghe vậy, Hứa Như ngẩn người, cái gì? Trần Minh Thành muốn về nước?
Anh ta còn trở lại sao? Cô còn cho rằng anh ta sẽ luôn định cư ở nước B, sẽ không trở về nữa.
“Mẹ, chuyện này con không biết.” Hứa Như nhíu mày.
“Không biết? Vậy được, mẹ lại tìm cho con một người đàn ông đáng tin cậy, lần này không được làm hỏng việc nữa!” Tống Mỹ dặn dò , mắt thấy Hứa Như cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, bà sao có thể không vội.
Hứa Như sắc mặt bình tĩnh, đối với việc xem mắt chỉ có thể nhìn cũng không thể trách, thản nhiên đáp lời.
Chỉ cần nghĩ đến việc Trần Minh Thành muốn trở về, đáy lòng vẫn có chút dao động.
Thứ sáu, vẫn là một quán cà phê như trước, Hứa Như không nói gì, không đánh phấn trang điểm đã ra khỏi cửa.
Đối phương đã ngồi ở đó rồi, mặc một bộ áo vest, tóc chải chuốt từng sợi cẩn thận tỉ mỉ, ngũ quan cũng…nhìn được, đôi mắt hoa đào rất hấp dẫn.
Hứa Như trong đầu cũng hiện ra khuôn mặt của Lý Thế Nhiên, dường như sau khi gặp qua hắn, mấy người đàn ông cảm thấy đẹp trai trước kia cũng trở nên bình thường.
Gõ đầu, cô sao lại nhớ tới hắn chứ, rõ ràng họ thậm chí còn không quen biết nhau.
Đối với chuyện xem mắt Hứa Như cũng đã sớm quen, không đợi đối phương mở miệng trước đang định chủ động tự giới thiệu, đối phương lại nói trước một bước.
“Tôi là Kỳ Chiến, có lẽ cô có biết tôi.” Giọng nói của người đàn ông rất dịu dàng, cũng không tỏ vẻ.
Nhưng Hứa Như…không biết hắn.
“Tôi có lẽ biết anh?” Hứa Như mông lung, không biết ứng phó ra sao.
“Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Kỳ, trên tin tức báo chí thường xuyên có thể nhìn thấy tôi, cô Hứa bình thường không chú ý đến những cái này sao?”
Hứa Như lại ngây người, cô quả thực không quá chú ý đến những cái này…
Nhưng lần này Tống Mỹ lại giới thiệu cho cô một tổng giám đốc? Hơn nữa người đàn ông này vừa nhìn đã biết giá trị con người có bao nhiêu số không rồi.
Cô chỉ là một nhân viên bình thường của một công ty dược phẩm nho nhỏ, sao xứng đôi với người giàu có như người ta được?
Hứa Như cũng tự mình hiểu lấy, năm đó cô chia tay với Trần Minh Thành chính là bởi vì môn không đăng hộ không đối, nghĩ đến đây, cô càng không để tâm nhiều nữa.
Trước quán, một chiếc màu đen Cayenne chậm rãi dừng lại, người đàn ông nheo mắt nhìn Hứa Như đang ngồi sát bên cửa sổ, trong đầu chợt lóe qua một vài hình ảnh.
Hắn đẩy cửa xuống xe.
“Không sao, bây giờ không chú ý, sau này chú ý nhiều hơn là được, dù sao mặt của tôi cũng coi như cảnh đẹp ý vui, phải không?” Kỳ Chiến có chút kiêu ngạo.
Sắc mặt của Hứa Như thản nhiên, vừa muốn mở miệng nói chuyện, một bóng người quen thuộc bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh cô!
Là anh ta? Người đàn ông bị cô hắt cà phê lần trước, sao anh ta lại ở đây?
“Cô ấy đã có bạn trai rồi.” Lý Thế Nhiên hạ giọng mở miệng.
Hứa Như sửng sốt, nhìn Lý Thế Nhiên, lại nhìn Kỳ Chiến.
Kỳ Chiến nhíu mày, vừa nghe thấy lời này rõ ràng rất tức giận: “Hứa Như, không độc thân còn đi xem mắt, lãng phí thời gian của tôi? Cô đùa tôi sao?”
“Không phải.” Hứa Như nghĩ muốn giải thích, nhưng Lý Thế Nhiên trực tiếp ôm lấy bả vai của cô, cô thậm chí không dám nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Chiến tức giận rời đi.
“Làm gì vậy…” Hứa Như nhìn về phía Lý Thế Nhiên, tuy cô cũng không tính phát triển quan hệ với Kỳ Chiến nhưng không ngờ lại dùng đến phương thức như vậy.
/460
|