“Thanh, sao cậu không trang trí nhà cửa một chút?”
“Không phải phong cách đơn giản đang rất thịnh hành sao?” Lưu Thanh nói với vẻ không sao cả.
“Đây không phải là phong cách đơn giản, nơi này có khác gì nhà thuê đâu.”
“Được rồi, dù sao tớ thấy hài lòng là được.” Lưu Thanh ngắt lời cô, ánh mắt cô ấy thoáng có vẻ mất mát.
“Tớ đã tìm được bệnh viện ông ngoại cậu đang nằm rồi, cần tớ đi với cậu không?” Lưu Thanh đưa địa chỉ cho cô.
Hứa Như nhíu mày lại: “Để tớ tự đi vậy.”
Cho đến tờ mờ sáng Hứa Như mới ra ngoài, hành lang trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh.
Vốn dĩ cô cứ nghĩ rằng giờ này sẽ không có ai trông chừng Lâm Tung, nhưng nào ngờ lại gặp phải Lăng Thuần bên ngoài cửa.
Nhìn thấy Hứa Như, rõ ràng anh ta cũng giật mình, cứ ngỡ rằng cô sẽ không đến.
Anh ta đi đến bên cạnh cô: “Ông ngoại ngủ rồi.”
“Ừ, bác sĩ nói sao?” Hứa Như nhíu mày.
“Bệnh tình chuyển biến xấu, đã gửi giấy thông báo bệnh nguy kịch rồi.”
Gương mặt Hứa Như trắng bệch.
“Nếu như muốn nói chuyện với ông ngoại thì mai rồi hẵng đến, bây giờ em nên về nghỉ ngơi rồi.” Lăng Thuần ân cần nói với cô.
Hứa Như không đi ngay, cô ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài hành lang.
Lăng Thuần nhíu mày: “Em tính ngồi đây đợi à?”
“Lát nữa tôi sẽ đi.”
Dường như cô và ông ngoại…không có gì để nói với nhau.
“Người nhà với nhau cả, làm gì có chuyện ghi thù chứ.”
“Bởi thế, người nhà có thể mặc sức làm tổn thương tôi sao?” Cô lẩm bẩm.
Ông ngoại lấy sức khỏe để ép cô phải ly hôn, thủ đoạn tàn nhẫn như thế làm cô không tài nào chấp nhận nổi.
Lăng Thuần im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Em và Lý Thế Nhiên có còn liên lạc với nhau không?”
“Không.”
“Quan hệ này một nửa là do ông ngoại ép, một nửa là do Lý Thế Nhiên chủ động từ bỏ.” Lăng Thuần đanh giọng lại.
Hứa Như im lặng.
Có lẽ trước đó cô không tin, nhưng bây giờ cô đã tin rồi.
Người đàn ông ấy không hề níu kéo cô lại, để mặc cho quan hệ của bọn họ kết thúc, bởi thế, cô cũng hiểu rồi.
“Nhưng thế thì sao.”
Từ tận đáy lòng cô, cô vẫn cảm thấy tủi thân và không cam thâm.
“Chứng tỏ rằng ông nội đã giúp em chọn đúng, hai người các em kết hôn chóng vánh, không có nền tảng tình cảm cơ bản, lẽ nào em không hề nghi ngờ Lý Thế Nhiên sao?” Lăng Thuần híp mắt lại.
“Cho dù anh ấy kết hôn với tôi là có mục đích riêng thì bây giờ chúng tôi đã ly hôn rồi, anh ấy nhận được gì?”
Hứa Như không hiểu nổi.
Cho dù anh ấy đã biết thân phận của cô từ sớm, nhưng anh ấy cũng không hề lấy thứ gì từ nhà họ Lâm.
“Ít nhất thì em đã yêu anh ta rồi.” Lăng Thuần nói trúng tim đen của cô.
Cô cười nhạt: “Hình như đúng là thế thật.”
Cô không ở đây lâu hơn nữa, Hứa Như đứng dậy: “Tôi phải về rồi.”
“Em từ Nam thành xa xôi đến đây, gặp ông ngoại đã, ông thật sự nhớ em lắm.”
Hứa Như khựng bước.
Đột nhiên có tiếng chuông vang lên trong phòng bệnh, Lăng Thuần lập tức quay ngược về, Hứa Như cũng lo lắng mà đi theo.
Bác sĩ và y tá đều vội vàng chạy đến.
Lâm Tung thở dốc, ông ta ôm tim thật chặt, gương mặt trắng bệch.
Hứa Như đứng ngoài cửa, cô nhìn bác sĩ kiểm tra cho Lâm Tung, sau khi tiêm cho ông ta, tình hình mới trở nên ổn định.
“Phải để ý tình trạng của bệnh nhân bất kỳ lúc nào.”
Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Hứa Như mới cảm thấy yên tâm.
Nhưng ông ngoại cũng đã nhìn thấy cô.
“Hứa Như.” Ông ta gọi cô.
Hứa Như đi vào trong.
“Ông ngoại, cháu…”
“Ngồi xuống đi, ngồi với ông ngoại một lát.”
Lăng Thuần thức thời đi ra ngoài rồi đóng cửa lại
“Ông ngoại chỉ còn thời gian vài ngày nữa thôi, ông biết cháu hận ông, nhưng ông ngoại không hối hận, Lý Thế Nhiên không thể mang lại hạnh phúc cho cháu, ông ngoại chỉ mong sau này cháu có thể sống tốt.”
Hứa Như mím môi, im lặng nghe lời ông ngoại nói.
“Nhà họ Lâm là của cháu hết, bây giờ một nửa đang nằm trong tay mẹ cháu, còn tài sản ở nước ngoài nằm trong tay Lăng Thuần, cháu kết hôn với nó thì có thể tiếp nhận tất cả tài sản của Lâm thị.”
“Ông ngoại, ông cứ bắt cháu phải tiếp nhận hay sao?” Hứa Như ngẩng đầu lên.
Cô luôn cho rằng việc quản lý một công ty lớn mạnh nằm ngoài khả năng của cô.
“Nếu như cháu không muốn thì nhà họ Lâm sẽ không còn người thừa kế nữa, chỉ e là sẽ rơi vào trong tay những cổ đông đang lom lom như hổ đói rình mồi mà thôi.” Lời nói của Lâm Tung toát ra vẻ đau thương.
Đây không phải là kết quả mà ông muốn thấy.
“Xin lỗi, ông ngoại cân nhắc tìm người khác đi.” Hứa Như nói một cách kiên quyết.
Cô đã nghĩ rất rõ ràng, con đường tương lai của cô không phải là tiếp quản Lâm thị.
Nghe thấy thế, Lâm Tung vẫn rất bình tĩnh, phản ứng của Hứa Như nằm trong dự liệu của ông ta.
“Thế thì cháu phải kết hôn với Lăng Thuần ngay, ông sẽ giao Lâm thị lại cho nó.”
“Nếu như cháu từ chối thì sao?”
Lâm Tung sầm mặt xuống, ông ta trở nên kích động, cơ thể không khỏi run run rẩy rẩy.
Ông ta gắt lên: “Thế thì ông sẽ chết mà không nhắm mắt!”
Chết không nhắm mắt.
Sắc mặt Hứa Như trở nên trắng bệch, cô cắn chặt môi mình.
“Lâm thị là tâm huyết cả đời này của ông, Như, ông không thể giao nó lại cho người khác.” Lâm Tung nói một cách trịnh trọng.
“Thế nếu như cháu cũng không phải là người nhà họ Lâm thì sao.” Hứa Như nhìn Lâm Tung.
“Cháu…Cháu có ý gì!”.
“Cháu không phải là người nhà họ Lâm.” Hứa Như đanh giọng lại.
Sau khi cô nói dứt lời, bèn kiên quyết bỏ đi.
Lăng Thuần đứng bên ngoài cửa, anh ta nghe hết cuộc nói chuyện của hai người.
Anh ta nhìn Hứa Như.
“Cưới tôi làm em thấy khó khăn như vậy hay sao?” Anh ta cảm thấy mất mát.
Trong khắp nước B, chỉ có hai người đàn ông xuất thân hiển hách một tay che trời, một người là An Thành Minh, một người là Lăng Thuần.
Những cô gái muốn được làm vợ anh, ai nấy đều là cô chiêu lá ngọc cành vàng, cực kỳ xuất chúng.
Nhưng cơ hội ập đến với Hứa Như, nhưng anh ta cũng nhận ra cô chẳng buồn quan tâm.
Anh ta kém cỏi hơn Lý Thế Nhiên ư?
“Phải.” Hứa Như trả lời một cách dứt khoát.
Lăng Thuần cúi đầu ép mình bình tĩnh lại, anh ta đuổi theo Hứa Như: “Để tôi tiễn em về.”
“Không cần đâu.”
“Em ở nước B bao lâu.”
“Chắc vài ngày.”
Hứa Như nhíu mày, vốn dĩ cô định đến thăm ông ngoại, nhưng khi nãy ông ta lại tiếp tục ép buộc cô, khiến cho cô thất vọng vô cùng.
Cô hy vọng ông ngoại có thể tôn trọng sự lựa chọn của cô, nhưng mà ông không hề làm thế.
Những gì nhà họ Lâm đã từng làm với cô, cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ.
“Em sẽ không đến thăm ông ngoại nữa sao?”
“Đúng thế, tôi cũng sẽ không về nhà họ Lâm nữa.” Hứa Như đanh giọng lại.
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Lưu Thanh lại lái xe đến đón cô.
Hứa Như bước lên xe, cô buồn ngủ nhập nhèm.
“Sao hả, gặp ông ngoại của cậu rồi à?” Lưu Thanh ân cần hỏi cô.
“Ừm, nhưng cãi nhau rồi, cũng là chuyện nằm trong dự liệu thôi.” Hứa Như nói hờ hững.
“Thế sau này cậu định làm sao?”
“Ừm.” Hứa Như nhíu mày: “Người và việc trong nhà họ Lâm không còn liên quan gì đến tớ nữa.”
“Như, nếu như cậu cần chỗ dựa thì mình luôn có mặt ở đấy.” Lưu Thanh ôm cô.
Hứa Như vừa mới kết hôn, bây giờ lại định rời khỏi nhà họ Lâm, Tống Mỹ lại không có ở bên cạnh cô ấy, cô có thể hiểu được sự cô đơn và bất lực của cô ấy.
“Lưu Thanh, cảm ơn cậu.”
“Chúng ta đi du lịch cho khuây khỏa đi, sau khi về thì tớ phải đi học nữa.”
Hai người nhanh chóng lên kế hoạch, điểm đến là khu nghỉ dưỡng ở nước B.
Bởi vì không phải kỳ nghỉ, khu nghỉ dưỡng cũng không có nhiều người, hai người mướn khách sạn, Hứa Như ngồi ngoài ban công, nhìn ngắm trời và biển hòa cùng một màu.
Cô còn nhớ đến kỳ du lịch của mình và Lý Thế Nhiên, mặc dù chỉ đi có một ngày mà thôi nhưng lại trở thành hồi ức mà cô không tài nào quên nổi.
Dường như hơi thở của anh vẫn còn phảng phất bên cạnh cô.
Hứa Như nhắm mắt lại, không xua đi nổi bóng dáng anh tuấn của Lý Thế Nhiên trong đầu.
Cô thật sự rất…khó chịu.
/460
|