CHƯƠNG 357: LÀM SÁNG TỎ
Mặt mày Lý Thế Nhiên lạnh thấu xương, hơi nghiêng người sang, còn có mấy người bệnh cũng không tin kết quả cùng nhau vây tới, tình cảnh lại lần nữa lâm vào hỗn loạn.
Viện trưởng lớn tiếng kêu đám người dừng tay, nhưng dường như cũng vô dụng.
Lý Thế Nhiên đứng ngay ở giữa, trong tầm mắt của Hứa Như, thấy được cây nạng của anh bị đoạt đi…
“Lý Thế Nhiên!” Sắc mặt cô tái nhợt, lập tức đi qua đó.
Chỉ là nhiều người như vậy, cô hoàn toàn không thể chen vào được.
Qua một hồi lâu, thời điểm đám người rốt cuộc buông lỏng một chút, đã không nhìn thấy Lý Thế Nhiên.
Đột nhiên, bên người cô vang lên một âm thanh quen thuộc: “Cô Hứa.”
Là Cao Bân.
“Lý Thế Nhiên đâu!”
“Sếp Lý đã trở về phòng bệnh, mời đi theo tôi.”
Nghe vậy, Hứa Như nhìn về phía đám người, xác nhận Lý Thế Nhiên quả thật không ở đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi vào thang máy, Hứa Như lo âu hỏi Cao Bân bên cạnh: “Anh ấy không sao chứ?”
“Cô Hứa yên tâm, Sếp Lý không có việc gì.”
Đi vào phòng bệnh, nơi này đã tăng thêm không ít vệ sĩ, Hứa Như liếc mắt liền thấy được người đàn ông có khí thế khiếp người ngồi ở trên ghế sa lon.
Cô nhìn về phía đôi chân dài của anh, vừa rồi rõ ràng còn nhìn thấy anh phải chống nạng, nhưng tựa hồ… Hình như không bị sao cả?
Lý Thế Nhiên vắt chéo đôi chân dài, tư thái lười biếng cao quý, hấp dẫn trí mạng.
Cô không nháy mắt nhìn xem hắn, thật sự là không cách nào liên tưởng giữa anh và một bệnh nhân.
Vừa rồi khi cây nạng của anh bị cướp đi, cô thực sự rất sợ hãi.
“Anh không có chuyện gì sao? Hứa Như run run hỏi.
Vẫn không thực sự tin tưởng…
“Có chuyện.” Lý Thế Nhiên kéo lấy cổ tay của cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Hứa Như nhìn chằm chằm vào anh.
Đặc biệt là đôi chân dài ở dưới quần tây, không có thạch cao, đi đôi giày da đắt đỏ, nhìn thế nào cũng không phát hiện ra là bị thương.
“Đây không phải không có chuyện gì sao…” Cô lẩm bẩm.
“Muốn nhìn miệng vết thương của tôi?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.
Hứa Như lập tức liền ngăn cản: “Không nhìn.”
Cô… Sợ mình sẽ đau lòng.
“Vẫn phải dựa vào nạng mới có thể đi sao?” Hứa Như hỏi.
“Ừ.” Lý Thế Nhiên đáp lời, ánh mắt nhìn về phía Cao Bân.
Đối phương lập tức hiểu rõ, đưa nạng qua: “Sếp Lý, đã đổi nạng mới.”
“Anh cần đến giường nghỉ ngơi sao?” Hứa Như lo âu hỏi.
“Ừ, cần.”
Dứt lời, tay khoác lên trên lưng Hứa Như.
Cao Bân yên lặng dời ánh mắt, Sếp Lý diễn màn kịch này… thực sự làm anh ta không dám nhìn thẳng.
“Vì sao lại đi đến đây?” Lý Thế Nhiên hỏi.
Nghe vậy, Hứa Như dừng một chút, đi tới đây, hoàn toàn là bởi vì lo lắng cho Lý Thế Nhiên.
Nhưng nói với anh, cô không có cách nào mở miệng được.
“Em vừa đi ngang qua.” Hứa Như có chút mất tự nhiên, dời ánh mắt đi.
Hiện tại mới hồi phục tinh thần lại, tại sao cô phải quan tâm đến Lý Thế Nhiên …
Nhưng một giây sau, cái cằm bị nắm lấy, Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, ánh mắt mang theo sự quan sát.
“Từ đại học Lâm Hải đến đây, cũng có rất nhiều đường.” Anh vạch trần cô.
Hứa Như: “…”
“Lo lắng tôi, hửm?” Giọng nói của anh mang theo vài phần khàn khàn.
Hứa Như cắn cắn môi, không nói chuyện.
Ý cười ở đáy mắt của Lý Thế Nhiên càng sâu.
“Em không quấy rầy anh nữa.” Hứa Như co quắp nói.
Lý Thế Nhiên đã không có việc gì, cô cũng nên trở về.
Chỉ là, Lý Thế Nhiên vẫn không buông tay.
“Ở lại một lúc, giúp tôi xử lý chút công việc.”
Dứt lời, Lý Thế Nhiên liếc mắt nhìn Cao Bân.
Anh ta dừng lại một chút, rất nhanh đã kịp phản ứng, lấy ra một tập văn kiện.
“Nếu như em không giúp tôi, đêm nay tôi cũng không biết có thể nghỉ ngơi hay không.” Lý Thế Nhiên nhíu nhíu mày.
Biết rõ Lý Thế Nhiên có khả năng chính là cố ý, nhưng cô không có cách nào từ chối…
Nghĩ lại anh đã bị thương còn phải làm việc, Hứa Như tự giác nhận lấy văn kiện.
Lúc này, Lý thị.
Lý Hằng nhìn dư luận trên mạng đã không còn nhằm vào Lý thị, sắc mặt rất âm trầm.
Hung hăng ném văn kiện trước mặt đi, anh ta nhìn điện thoại, Tần Nhi vẫn luôn gọi điện thoại cho anh ta.
“Nói đi.” Anh ta nhận điện thoại.
“Tại sao Lý Thế Nhiên nhanh như vậy đã xử lý được chuyện này, không phải là anh ta bị bệnh nặng sao!” Tần Nhi tức giận nói.
“Tôi còn chưa chất vấn cô, vì sao những người bệnh kia lại ở bệnh viện mà anh ta nằm viện!”
Để sau khi chuyện náo loạn ra, Lý Thế Nhiên có thể lập tức xử lý được.
Tần Nhi im lặng, cái này… Cô ta cũng không nghĩ đến.
“Vậy phải làm sao bây giờ, hiện tại những người bệnh đều được làm dịu rồi, bình luận trên mạng cũng đều đang giải thích cho Lý Thị, Lý Thế Nhiên rất nhanh sẽ tra được trên người chúng ta đi…”
“Vội cái gì, chuyện này không có quan hệ với chúng ta, lượng tiêu thụ thuốc mới trước sau cũng sẽ nhận ảnh hưởng.”
Cúp điện thoại, Lý Hằng phân phó trợ lý tới.
“Ở bệnh viện tùy thời nhìn chằm chằm vào Lý Thế Nhiên.”
“Sếp Lý, hiện tại bệnh viện rất nhiều vệ sĩ, sợ là chúng ta không thể tiếp cận.” Trợ lý khó xử.
Lúc đầu Lý Thế Nhiên đã sắp xếp không ít người trông coi ở bệnh viện, trải qua chuyện phóng viên náo loạn hôm nay, vệ sĩ ở bên kia chắc chắn sẽ càng nghiêm hơn.
“Tôi muốn biết nhất cử nhất động của anh ta.” Ngữ khĩ của Lý Hằng càng lạnh hơn.
Trợ lý chỉ có thể kiên trì đồng ý.
Ở bệnh viện.
Đã là chạng vạng tối, một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc đầu
Lý Thế Nhiên trực tiếp nhấn nhận máy.
“Ông nội.”
“Cháu, cái đứa nhỏ này, gặp tai nạn xe cộ tại sao không nói với ông!” Lý Thành hiển nhiên rất tức giận.
Nếu không phải thấy được tin tức hôm nay, Lý Thế Nhiên chống nạng xuất hiện ở bệnh viện ông ta thật đúng là không biết chuyện này!
Ông ta ở Nước C, gần đây vẫn luôn chú ý chuyện bên này.
“Không nghiêm trọng.” Giọng của Lý Thế Nhiên rất đạm mạc.
“Chân đều bị gãy còn không nghiêm trọng!” Lý Thành ở bên kia dường như muốn lật bàn.
“Việc nhỏ.”
“Ông sẽ lập tức trở về!” Lý Thế Nhiên càng bình tĩnh, ngược lại ông nội như ông ta lại ngồi không yên.
Lý Thế Nhiên nhíu nhíu mày: “Ông nội, đừng về làm mọi chuyện náo loạn hơn, cháu rất tốt.”
“Nếu không, ông hỏi Hứa Như.”
Dứt lời, ánh mắt của anh hướng về phía Hứa Như.
Hứa Như ngẩn người, mắc mớ gì đến cô chứ…
“Hứa Như à, thằng nhãi này còn tốt chứ?” Ông nội thật sự tới hỏi Hứa Như.
Đôi mi thanh tú của Hứa Như nhíu lại, thật lâu không nói chuyện.
Cô cảm thấy Lý Thế Nhiên không quá tốt, nhưng vừa rồi anh nói như vậy, dường như là không muốn ông nội lo lắng, cho nên vẫn luôn cường điệu là mình rất tốt.
“Hứa Như, nói thật cho ông, tên nhãi kia có phải là tàn phế không!” Lý Thành khẩn trương hỏi.
Nghe vậy, Hứa Như nhịn không được cười ra tiếng.
Tàn phế… Thật đúng là không đến mức đó, kỳ thật nhìn Lý Thế Nhiên, cũng không phải là bị thương nặng gì.
Cô dịu dàng nói: “Ông nội, cháu trai của ông còn khỏe lắm.”
“Chí ít trong việc xử lý công việc, đầu óc vẫn linh hoạt.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Vậy ông yên tâm, chỉ sợ thằng nhóc thối cố ý lừa ông, được rồi, không quấy rầy hai đứa, trời tối rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Gương mặt của Hứa Như ửng đỏ, lời của ông nội vì sao lại kỳ quái như vậy…
Nhưng, cũng đã nhắc nhở cô.
“Em cần phải trở về.”
“Được, để Cao Bân đưa em về.”
Nhìn bóng lưng của Hứa Như, Lý Thế Nhiên dựa vào trên ghế sô pha, ánh mắt dần dần trầm xuống.
/460
|