“Hứa Như, nếu cậu vẫn thích Lý Thế Nhiên thì đừng bỏ lỡ cơ hội ở bên anh ấy. Mặc dù tớ tiếc nuối cho anh trai mình, nhưng tớ mong cậu được hạnh phúc.” Lăng Diệu chân thành nói.
Lần đầu gặp Hứa Như, cô ấy không có ấn tượng tốt lắm về cô, nhưng dần dần tiếp xúc với cô, tính Hứa Như thân thiện, hoà nhã, Lăng Diệu rất thích cô bạn này.
Hứa Như im lặng, thật ra điều mà cô mãi không hiểu là trái tim Lý Thế Nhiên.
Buổi tối, Hứa Như đúng giờ đến phòng làm việc của Lý Thế Nhiên.
Thường thì thứ sáu anh đều ở lại đại học Lâm Hải, không về.
Cao Bân đang thấp thỏm chờ ngoài cửa.
Hứa Như ngờ vực nhìn anh ta.
Nhìn thấy Hứa Như, Cao Bân an tâm hơn rất nhiều.
“Cô Hứa, cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi đặt đồ ăn cho tổng giám đốc Lý rồi, cô tiện thể mang vào luôn hộ nhé.”
“Được.” Hứa Như nhận lấy.
Cô đẩy cửa bước vào, Lý Thế Nhiên đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt anh có rất nhiều tài liệu, đều là của Lý Thị.
“Trợ lý Cao nhờ em đưa cho anh.” Hứa Như đặt hộp cơm đến trước mặt anh.
“Ừ, ngồi đi.”
Thấy Hứa Như hơi mất tự nhiên, Lý Thế Nhiên cau mày.
Hứa Như không ngồi xuống ghế trống bên cạnh anh mà là ngồi vào bàn làm việc bên kia, Lý Thế Nhiên muốn ăn cơm, cô sẽ tự đọc sách.
Nhưng Lý Thế Nhiên không ăn mà đã đi tới.
“Tôi dạy bù cho em trước để em về sớm nghỉ ngơi.”
“Anh ăn trước đi, tôi không vội.”
“Tôi không đói.”
“Anh không được như vậy, phải ăn cơm đúng giờ!” Hứa Như hơi tức giận, đã qua giờ ăn cơm tối rồi.
Người đàn ông này lúc nào cũng vậy, bận rộn là lại không ăn cơm.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hứa Như, khuôn mặt cương ngạnh của Lý Thế Nhiên cuối cùng cũng nở nụ cười.
“Tối nay em ăn gì?” Anh hỏi như một người bạn thân quen.
Hứa Như cũng liệt kê tên từng món, nhìn Lý Thế Nhiên tao nhã dùng bữa trước mặt cô, cảnh tượng thật sự rất vui mắt.
Cô nhìn mãi, nhìn mãi rồi ngẩn người.
Phát hiện Hứa Như thất thần, Lý Thế Nhiên lại gần, đột nhiên dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên.
Khi Hứa Như nhận ra thì lập tức đưa tay đẩy anh.
“Đói rồi à?” Anh hỏi.
“Không, không, em no lắm.” Hứa Như cúi đầu.
“Ừm.” Lý Thế Nhiên đáp, đặt hộp cơm sang một bên, bắt đầu dạy kèm cho Hứa Như.
Khả năng học tập của Hứa Như rất khá, cho dù không nghe giảng mấy tiết nhưng rất nhiều kiến thức Lý Thế Nhiên chỉ cần giảng một lần cô đã hiểu.
Thời gian từng phút trôi qua, Hứa Như làm đề còn Lý Thế Nhiên xử lý công việc.
Khi làm xong, Hứa Như ngước mắt lên thấy Lý Thế Nhiên đang nói chuyện điện thoại.
Cô đứng cách anh hơi xa, đợi anh cúp máy rồi mới bước tới.
“Có khó không?” Anh hỏi.
Hứa Như mím môi, chân thành gật đầu.
Thật sự rất khó.
Cô đã đoán được mình sẽ sai rất nhiều.
“Đây không phải những kiến thức mà khoa thần kinh cần nắm vững, bình thường em sẽ ít tiếp xúc đến.” Lý Thế Nhiên giải thích.
“Ồ, em vẫn còn kém lắm.” Hứa Như hơi khó chịu.
“Không tự tin vào bản thân thế à?” Lý Thế Nhiên nhìn cô.
Hứa Như cắn môi, không lên tiếng.
Một lúc sau cô mới lấy vở bài tập về: “Em sẽ làm lại lần nữa.”
Lý Thế Nhiên không để cô tự hoàn thành một mình, anh ngồi xuống bên cạnh cô, giải thích cho cô lần nữa.
Hơi thở quen thuộc gần trong gang tấc, Hứa Như khó có thể tập trung.
May mà Lý Thế Nhiên giải thích không hề nhàm chán, sau khi chăm chú lắng nghe, cuối cùng cô cũng hiểu, bài tập cũng hoàn thành thuận lợi hơn rất nhiều.
Không ngờ đã tới mười hai giờ.
Mà bên ngoài không biết trời đã bắt đầu mưa khi nào.
Hứa Như nhíu mày, cô không mang ô…
“Tôi đưa em về.” Lý Thế Nhiên mở ô ra che trên đầu cô.
Hứa Như hơi sững sờ, lập tức lắc đầu: “Em có thể tự về, mưa cũng không lớn lắm.”
“Hứa Như, em nghĩ tôi sẽ để em dầm mưa về sao?” Cánh tay Lý Thế Nhiên đột nhiên ôm lấy cô.
Anh không cho Hứa Như từ chối đã đưa cô vào màn mưa.
Hứa Như nhướng mắt, khuôn mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên ở trước mặt cô, thật quyến rũ.
Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, lần đầu gặp anh, đồng ý kết hôn cùng anh, chuyển tới Lý gia Uyển, sau đó thậm chí họ còn tổ chức đám cưới, anh đã chính thức cầu hôn cô.
Thì ra họ đã trải qua nhiều như vậy.
Cô phải thừa nhận rằng cô rất không muốn từ bỏ.
Nếu cô thật sự phải rời khỏi thế giới này, cô không buông bỏ được Lý Thế Nhiên.
Cô tham lam muốn có anh lần nữa, trong những tháng ngày cuối cùng này.
Suy nghĩ như vậy cứ liên tục nảy ra.
“Hứa Như, nhìn đường!” Đột nhiên bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Lý Thế Nhiên.
Lúc này Hứa Như mới phản ứng lại, cô suýt nữa giẫm vào vũng bùn.
Nhưng cô còn chưa kịp rút chân về thì Lý Thế Nhiên đã kéo cô vào lòng, để cô không bị giẫm vào.
Đầu cô đập nhẹ vào ngực Lý Thế Nhiên, cánh tay anh ôm lấy eo cô.
Cơ thể hai người gần như dính chặt vào nhau.
Đột nhiên tim Hứa Như đập loạn nhịp.
Cô không biết lấy can đảm từ đầu ra, cô kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của Lý Thế Nhiên.
Ánh sáng trong mắt người đàn ông càng lúc càng sáng hơn, nhìn thấy Hứa Như hôn mình, nụ cười của anh càng sâu hơn.
Hứa Như thế này thật dễ thương.
Một tay anh cầm ô, tay còn lại giữ sau gáy Hứa Như, anh nhanh chóng đổi từ bị động thành chủ động hôn cô sâu hơn.
Hứa Như mở to mắt, công kích của Lý Thế Nhiên khiến cô gần như không chống đỡ nổi.
Anh luôn mạnh mẽ như vậy.
Nhưng lại khiến cô rất thích.
Mưa ngớt dần, mặt Hứa Như đỏ bừng, cô không dám nhìn Lý Thế Nhiên nữa.
Cằm cô bị anh nâng lên, cô buộc phải nhìn vào mắt anh lần nữa.
Sự dịu dàng, động lòng trong mắt cô đều được Lý Thế Nhiên thấy hết.
Anh ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Hứa Như, chúng ta tái hôn đi.”
Nghe vậy, Hứa Như mới bình tĩnh lại.
Hôn nhân với cô mà nói, từ lâu đã là một niềm hy vọng xa vời.
Cô nói nhỏ: “Không kết hôn.”
“Giở trò lưu manh à?” Lý Thế Nhiên nhướn mày, mang theo ý cười.
Hứa Như lúng túng: “Không phải, ý em là từ từ thì tốt hơn.”
Cô không biết tại sao rõ ràng Lý Thế Nhiên biết cô chỉ còn sống được ba năm nữa mà vẫn nhất quyết lấy cô làm vợ.
Trong khi hai người có thể ở bên nhau một cách bình yên, không có xiềng xích của hôn nhân.
“Được, nghe theo bà Lý tương lai hết.” Lúc này, giọng Lý Thế Nhiên hay đến mức say lòng người.
Hứa Như bằng lòng đắm chìm.
Cô chỉ mong thời gian trôi chậm một chút, chậm một chút.
Dưới tầng ký túc xá.
Mưa đã tạnh, tay Hứa Như bị Lý Thế Nhiên nắm chặt.
Thì ra điều cô muốn lại đơn giản như vậy.
Chỉ cần Lý Thế Nhiên ở bên là đủ.
Dựa vào lòng anh, bây giờ cô không muốn xa anh một phút giây nào.
“Tối nay về Lý gia Uyển nhé? Ngày mai em phải đến Lý Thị đó.” Lý Thế Nhiên nói.
Hứa Như cắn môi, lắc đầu.
“Ngày mai em sẽ đến đúng giờ, chúc anh ngủ ngon.” Cô nói xong thì gần như chạy trốn lên ký túc.
/460
|