Quan khách có thể tham gia vũ hội này không phải giàu có thì là có quyền lực, đã thông qua kiểm tra thân phận một cách nghiêm ngặt, thế nhưng, tầm mắt của Hứa Như chỉ dừng lại ở trên đồ ăn.
Hình như hôm nay cô còn chưa ăn gì, dạ dày đã bắt đầu kháng nghị bất mãn.
Nói một tiếng với Lăng Diệu, cô đi tới bên quầy thức ăn.
Tìm một góc khuất, Hứa Như liền thả lỏng chân.
Trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người thon dài, khi người mắt lên, liền chạm vào ánh mắt nghiền ngẫm của Lăng Thuần.
“Anh Lăng.” Thái độ của Hứa Như rất xa cách.
Lăng Thuần cong môi cười, đưa tới một tờ giấy ăn, ngón tay anh ta chỉ vào khóe miệng mình.
Hứa Như phản ứng lại, lập tức nhận lấy giấy lau miệng, miệng bị dính chút tương cà.
“Rất đói?” Hứa Như vừa tới, anh ta đã để ý thấy cô.
Hứa Như không nói gì, ánh mắt nhìn Lăng Thuần giống như ngầm thừa nhận.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Hứa Như, ở đây, vừa khéo cách xa khu vực nhộn nhịp nhất.
“Gần đây thực tập rất bận sao?” Giọng điệu của anh ta, giống như đang quan tâm một người bạn.
“Cũng khá bận.”
“Lúc trước vào đại học Lâm Hải, vì sao lại chọn khoa thần kinh?” Vấn đề này, Lăng Thuần đã muốn hỏi từ rất lâu.
Sắc mặt Hứa Như bình thản, khẽ nói: “Không có giáo sư nào chọn em, chỉ có giáo sư Bạch chịu nhận, vừa khéo thầy ấy là giáo sư khoa thần kinh.”
Lăng Thuần nhíu mày, Bạch Sơn… Ông ta đã mấy năm rồi không nhận nghiên cứu sinh.
Thế nhưng, rất nhanh anh ta liền hiểu rõ, chắc là có liên quan tới Lý Thế Nhiên.
“Còn ăn không? Anh lấy chút đồ khác cho em.”
Dứt lời, Lăng Thuần cũng không đợi Hứa Như trả lời, mà đã lấy thêm đồ ăn cho cô.
Hứa Như lúng túng, không nhận lấy cái khay mà Lăng Thuần đưa tới: “Em no rồi.”
Lăng Thuần nhíu mày, không tức giận, nhã nhặn đặt khay xuống, một giây sau, đã ga lăng cong người xuống, duỗi tay phải ra: “Cô Hứa, bây giờ có thể nhảy với anh một bài không?”
“Em… Em không biết nhảy.” Hứa Như lộ ra biểu cảm khó xử.
Cô thật sự không biết…
“Anh dạy em.” Ánh mắt và giọng nói của Lăng Thuần rất dịu dàng, khiến người khác gần như không cự tuyệt nổi.
“Lăng Thuần, xin lỗi.” Hứa Như lại rất bình tĩnh.
Nghe thế, sắc mặt Lăng Thuần đen lại.
Mặc dù đây là trong góc, nhưng với thân phận và vẻ ngoài của Lăng Thuần, vừa tới liền sẽ có không ít người để ý tới anh ta.
“Hứa Như, anh sẽ dạy em.” Giọng điệu của anh ta đã mang theo vài phần cường thế.
Thậm chí tay còn nắm lấy cổ tay Hứa Như.
Khi vô thức muốn đẩy Lăng Thuần ra, tầm mắt của Hứa Như lại nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Ở cửa, Lý Thế Nhiên mặc một bộ lễ phục đặt may, bên cạnh là Chu Nhiễm như chim nhỏ nép vào người.
Bóng dáng hai người sánh vai đi vào, vậy mà lại khiến cô hơi nhói mắt.
Trong lúc thất thần, cô đã bị Lăng Thuần đưa tới khu vực khiêu vũ.
Anh ta đương nhiên là biết cô nhìn thấy cái gì.
Ánh mắt lóe lên nét lạnh lùng, tay của Lăng Thuần ôm lấy eo thon của Hứa Như, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Nhìn anh.”
Hứa Như tỉnh táo lại, trong ánh đèn sáng tối đan vào nhau, khuôn mặt đẹp trai của Lăng Thuần lóe lên vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Không biết cô đã giẫm vào chân anh bao nhiêu lần nữa…
“Bây giờ anh ở bên cạnh anh, lúc nào ánh mắt của em có thể nhìn anh chứ?”
Hứa Như mím môi, cười lạnh: “Anh biết mà, mãi mãi không thể nào.”
“Anh ta sắp kết hôn rồi.”
“Không cần anh Lăng nhắc nhở em sự thật này!” Hứa Như hơi tức giận.
Cô thừa nhận, tâm tình của mình đã vì sự xuất hiện của Lý Thế Nhiên mà trở nên hơi buồn bực.
Cứ nhìn thấy anh, là không thể bình tĩnh.
Lúc này, Lý Thế Nhiên và Chu Nhiễm cũng bước vào khu vực khiêu vũ, Lý Thế Nhiên vẫn mặt mày bình thản như trước, Chu Nhiễm lại gần như dán vào lòng anh.
Trong mắt người ngoài, hai người rất thân mật.
Thế nhưng, mặc dù rất tối, nhưng ánh mắt của Lý Thế Nhiên vẫn thấy rất rõ ràng Hứa Như ở trong lòng Lăng Thuần.
Lập tức, khí tức âm trầm lan ra.
Nhìn vào đôi mắt đen láy thâm trầm kia, lòng của Hứa Như hoảng loạn.
Rời đi tầm mắt, nhưng không lâu sau, Lý Thế Nhiên và Chu Nhiễm đã ngày càng lại gần khu vực khiêu vũ của cô.
Chân của Hứa Như lại càng loạn hơn, gần như điên cuồng giẫm vào chân Lăng Thuần.
Hứa Như cúi đầu, cố gắng chú ý bước chân của mình.
Một giây sau, cổ tay bỗng bị một cánh tay khác túm lấy, còn chưa tỉnh táo lại, Hứa Như đã bị kéo vào lòng một người đàn ông khác.
Bên tay là giọng nói lạnh lùng của Lý Thế Nhiên: “Đổi bạn nhảy một lát.”
Hứa Như nhíu mày, cả người gần như bị Lý Thế Nhiên ôm lấy, cô chỉ có thể ôm lấy cổ anh mới không bị ngã.
Còn bàn tay anh lại dán lên lưng cô, nóng quá…
Gò má Hứa Như lập tức đỏ lên.
Cuối cùng chân cũng chạm đất, Hứa Như lập tức muốn đẩy anh ra, nhưng Lý Thế Nhiên rất khỏe, cô bị anh ôm chặt trong lòng.
Trong ánh đèn mờ, đôi mắt đen như đá Obsidian của anh dường như lóe lên ánh sáng, thu hút cô chìm sâu vào.
Cô rời đi tầm mắt, vẫn không từ bỏ việc đẩy anh ra.
Lý Thế Nhiên dần dần đưa cô ra khỏi khu vực khiêu vũ, âm nhạc vẫn chưa dừng lại.
Hứa Như lập tức ra sức đẩy Lý Thế Nhiên ra, mặt mày rất tức giận.
Cô lạnh lùng nói: “Anh Lý, hãy tự trọng!”
“Tôi làm gì rồi chứ?” Lý Thế Nhiên nhướn mày, môi nở nụ cười châm chọc.
Hứa Như cắn môi: “Em chưa đồng ý nhảy cùng anh!”
“Em không thể từ chối, không phải sao?”
Hứa Như quay đầu chạy ra ngoài, ánh mắt của anh dần tối đi, Chu Nhiễm đã đi tới, muốn kéo lấy anh.
Nhưng Lý Thế Nhiên dửng dưng rút tay ra.
“Tối nay cô muốn tôi tới, tôi đã làm được rồi.”
Ý của anh, là diễn tới đây là đủ rồi.
Đương nhiên anh biết ý đồ của Chu Nhiễm, chẳng qua là muốn kích thích Hứa Như mà thôi.
“Thế nên, Hứa Như đi rồi, anh cũng muốn đi sao?” Chu Nhiễm lạnh lùng hỏi.
“Tôi không có hứng thú với mấy nơi như này.” Lý Thế Nhiên nói xong liền nhấc chân đi về phía cửa.
Bên ngoài, Hứa Như gửi tin nhắn cho Lăng Diệu, nói cho cô ta mình về trước.
Vừa định bắt taxi, Lăng Thuần đã chắn trước mặt cô.
“Anh đưa em về.”
“Không cần.”
“Em trẹo chân rồi, sẽ rất khó chịu.”
Dứt lời, Lăng Thuần đã ngồi xổm xuống.
Lúc này Hứa Như mới ý thức được trên tay anh ta là một đôi giày đế bằng, tay anh ta lướt qua da cô, tháo giày cao gót ra.
“Lăng Thuần…” Hứa Như nhíu mày.
Cô vô thức rụt chân lại.
Nhưng Lăng Thuần lại cường thế nắm lấy bàn chân trắng nõn của cô, không cho cô vùng vẫy.
Mãi cho tới khi đi xong giày cho cô.
Sắc mặt Hứa Như hơi mất tự nhiên, quay đầu đi, bỗng bắt gặp một ánh mắt thâm trầm ở cửa.
Anh… ra ngoài từ lúc nào chứ, đã đứng ở đây bao lâu?
Cô lập tức rời đi ánh mắt, ma sai quỷ khiến thế nào lại nói với Lăng Thuần: “Chúng ta về thôi.”
Chúng ta.
Nghe thấy từ này, trong mắt Lăng Thuần hiện lên ý cười, lập tức đi tới lái xe.
Hứa Như đi rất nhanh, ánh mắt phía sau như kim châm, cô chỉ cười lạnh.
Cô thật sự chưa từng hiểu Lý Thế Nhiên.
“Có muốn về nhà họ Lâm không?” Lăng Thuần hỏi.
Hứa Như nhíu mày, thoáng nghĩ dường như cũng lâu rồi chưa về nhà, khoảng thời gian này quá bận, ngày mai lại được nghỉ, cô liền đồng ý.
/460
|