Rõ ràng lúc này phóng viên bên dưới cũng rất ngạc nhiên, lũ lượt hỏi Lý Hằng có ý gì.
Anh ta nhìn phóng viên xung quanh, chỉ là nhàn nhạt mỉm cười: “Lý Thị bây giờ là em trai tôi nắm quyền, tôi không phải là người của Lý Thị rồi, xin mọi người nhìn thẳng vào thân phận của tôi, tôi bây giờ là phó tổng giám đốc của Kỳ Thị.”
“Chẳng trách Lý tổng không tới, anh trai của mình vậy mà tới công ty của đối thủ cạnh tranh, Lý Hằng này cũng quá đáng quá rồi.” Đỗ Nhân tức giận nói.
Sắc mặt của Hứa Như lạnh nhạt, cho dù cách một khoảng không gần, cô cũng cảm nhận rõ được trong những lời vừa rồi của Lý Hằng ẩn chứa hận ý với Lý Thị.
Anh ta gia nhập Kỳ Thị, vậy thì tất nhiên là muốn cùng đả kích Lý Thị rồi.
Chuyện này Lý Thế Nhiên tự nhiên sớm đã biết, anh vừa xuống máy bay, một đám phóng viên đã vây chặn ở lối ra của sân bay.
Lý Thế Nhiên lại một thân áo đen quần đen, khí thế toàn thân lẫm liệt mà bức người.
Anh như này, lạnh lùng xa cách khiến người ta không dám lại gần.
“Lý tổng, xin hỏi hành vi liên quan tới việc Lý Hằng gia nhập vào Kỳ Thị, anh có cách nhìn như nào?”
“Nghe nói trước đó Lý Hằng muốn cướp quyền của anh, anh điều anh ta đến Bắc Phi, anh ta trở lại có phải là muốn trả thù anh không?”
“Kỳ Thị trước nay là đối thủ cạnh tranh của Lý Thị, lần này Lý Hằng gia nhập Kỳ Thị, là đứng trên lập trường đối đầu với Lý Thị sao?”
“…”
Lời của các phóng viên câu sau còn sắc bén hơn câu khác, Lý Thế Nhiên từ đầu tới cuối đều mang vẻ hờ hững, chỉ là trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra hàn ý vô tận.
Vệ sĩ đã mở đường cho anh, mãi tới trước khi lên xe, anh mới âm trầm để lại một câu.
“Mặc kệ là Lý Thị hay nhà họ Lý, không chứa chấp kẻ phản bội.”
Hình ảnh tin tức là phát trực tiếp, Hứa Như thấy người đàn ông tuấn tú trên màn hình điện thoại, môi đôi anh đào dần dần cong lên.
“Lý tổng thật đẹp trai! Tên khốn Lý Hằng đó chắc chắn sẽ không uy hiếp được Lý Thị.” Đỗ Nhân ở bên cạnh sớm đã có vẻ mặt hoa si rồi.
Lý Thế Nhiên thật sự quá quá quá đẹp trai rồi!
“Ừm, chắc chắn sẽ không.” Hứa Như cũng gật đầu.
Lúc này, trước mặt có một bóng người đi tới, Hứa Như nhìn Kỳ Chiến, lông mày nhíu lại.
“Sao hả, Lý Thế Nhiên không tới, cho vợ trước như cô tới tham gia thay anh ta sao?” Kỳ Chiến châm chọc nói.
“Kỳ Chiến, anh đừng ăn nói linh tinh.” Hứa Như tức giận.
“Vậy sao? Không ngờ hai người ly hôn rồi, cô còn tận tâm tận lực vì anh ta như vậy.” Kỳ Chiến lạnh lùng nheo mắt lại.
Hứa Như không muốn để tâm tới anh ta, xoay người định rời đi.
Đỗ Nhân đã ở bên ngoài đợi cô rồi.
Chỉ là Kỳ Chiến lại không để cô đi: “Nếu đã tới rồi, lát nữa cùng ăn bữa cơm? Đều là người quen.”
“Kỳ Chiến, tôi với anh không thân!”
“Dù sao cô cũng từng làm chị của tôi trong thời gian ngắn, chút mặt mũi này cũng không cho tôi sao?” Ngữ khí của Kỳ Chiến âm trầm vài phần.
Hứa Như cười lạnh: “Chính là không cho.”
Dứt lời, xoay người đi rất nhanh.
Ngón tay mảnh khảnh của Kỳ Chiến sờ sờ cằm, hừm hừm, móng vuốt của người phụ nữ này vẫn là sắc bén như vậy.
Xoay người, Lý Hằng không biết từ khi nào đã đi tới.
“Một người phụ nữ mà thôi, đợi chúng ta đạp đổ Lý Thị, cô ta còn không phải là ngoan ngoãn nằm ở dưới thân của anh sao.” Lý Hằng cười cợt nói.
Kỳ Chiến nhấp ngụm rượu, nếu là người phụ nữ khác, là sẽ.
Chỉ là, cô là Hứa Như.
Thời gian quen biết cô cũng không ngắn rồi, anh ta hiểu tính khí của cô.
“Phụ nữ mà thôi, tôi sẽ để tâm sao?” Kỳ Chiến lạnh nhạt uống hệt rượu trong ly.
Buổi chiều, Hứa Như và Đỗ Nhân cùng trở về Lý Thị.
Lý Thế Nhiên cũng vừa hay trở về rồi, khi Hứa Như xuống xe, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo đó.
Chưa từng nghĩ sơ mi đen khoác trên người anh, cũng có thể mê người như vậy.
Bước chân của cô khựng lại, mà Đỗ Nhân đã chạy tới chỗ anh báo cáo chuyện của cuộc họp vừa rồi.
Hứa Như cũng không có chuyện gì rồi, bèn định trở về nhà họ Lâm.
Nhưng Đỗ Nhân lại gọi cô quay lại, Lý Thế Nhiên muốn họp.
Hứa Như nhíu mày, cho dù không quá muốn, nhưng cũng chỉ có thể đi lên phòng làm việc.
Cô ở bên cạnh Đỗ Nhân gần như không có nói chuyện, nghe hai người đang bàn bạc tiến độ nghiên cứu thuốc, thỉnh thoảng có vài chủ đề dính tới Hứa Như, cô mới trả lời.
Ngữ khí và cảm xúc chung quy đều lạnh lùng xa cách.
“Hứa Như, phần này là cô phụ trách, cô cảm thấy trong năm nay có thể hoàn thành thử nghiệm này không?” Đỗ Nhân hỏi.
Hứa Như nhíu mày, lắc đầu.
“Vốn dĩ thời gian tôi tham gia không nhiều, năm nay, chắc không được.”
“Nếu như tôi nhất định muốn hoàn thành trong năm nay thì sao?” Lý Thế Nhiên lại nhìn cô.
“Năm nay chỉ còn 5 tháng.” Hứa Như nhíu mày.
Cô không muốn làm việc qua loa để đẩy tiến độ.
“Hứa Như, thời gian năm tháng không ít, chỉ là xem, em có nguyện ý bỏ càng nhiều thời gian vào nghiên cứu này hay không.” Lý Thế Nhiên nhắm thẳng vào huyệt chính mà nói.
Hứa Như mím môi, sắc mặt dần dần sa sầm.
Cô là sinh viên của đại học Lâm Hải, vốn dĩ nhiệm vụ học tập đã nặng, chẳng qua là lợi dụng thời gian dư dả mới tới tham gia nghiên cứu.
Bây giờ muốn cô chuyển hết trọng tâm qua đây, cô tất nhiên là sẽ càng tốn lực.
“Lý Thị lẽ nào rất thiếu người sao?” Hứa Như nhàn nhạt nói.
Đỗ Nhân mặt mày lập tức tái đi, dám nói chuyện với Lý tổng như này… cô ta thật sự là toát mồ hôi thay cho Hứa Như.
Lý Thế Nhiên lạnh lùng nhếch môi: “Đối với nhân tài có năng lực, tôi nghĩ mỗi một công ty đều rất thiếu.”
“Hứa Như à, cô xem tốt nhất bỏ thêm chút thời gian sớm hoàn thành thử nghiệm này, có được không?” Đỗ Nhân kéo cô tới bên cạnh khẽ khàng mở miệng.
Lý tổng mở miệng rồi, mệnh lệnh là không thể làm trái.
Hứa Như nhìn người đàn ông trước mắt, cắn răng, lát sau mới nhàn nhạt nói: “Em sẽ tận sức, nhưng em không thể hứa có thể hoàn thành trong năm nay.”
Cô trước giờ không hứa chuyện gì không nắm chắc.
Đỗ Nhân lo lắng nhìn Lý Thế Nhiên, vừa rồi cô ta là nghe ra được ngữ khí bất mãn cỡ nào của Lý Thế Nhiên.
Chỉ là, vốn tưởng Lý Thế Nhiên ít nhất cũng sẽ trách cứ Hứa Như một trận, vậy mà không có.
“Ừm, tôi hy vọng bạn học Hứa Như đừng khiến tôi thất vọng.”
Rời khỏi văn phòng, Đỗ Nhân đã bị dọa cho toát mồ lạnh cả người rồi, Hứa Như ngược lại vẻ mặt hờ hững.
“Hứa Như, khi cô đối mặt với Lý tổng… sao có thể thản nhiên như vậy! Hơn nữa cô còn dám phản bác anh ấy! Tôi thật sự là quá khâm phục cô rồi!”
Hứa Như cười cười: “Dù sao thật sự là chuyện không nắm chắc hoàn thành, nếu như ôm vào người rồi, sau này có khả năng thật sự sẽ xảy ra chuyện rồi.”
“Cũng phải, có điều gần đây Kỳ Thị quật khởi lại, tôi nghĩ Lý tổng bây giờ đẩy nhanh tiến độ của hạng mục, chắc là vì để đối phó Kỳ Thị.” Đỗ Nhân nghĩ.
“Chuyện của cấp trên, không phải là thứ tôi có thể suy đoán.”
Trở về phòng thực nghiệm xử lý xong công việc đã là buổi tối, Lăng Thuần tối nay thuận đường liền tới đón cô.
“Làm phiền anh rồi.” Hứa Như nhíu mày.
“Em khoảng thời gian này đi làm ở Lý Thị, anh bình thường đều có thể đưa đón em.”
“Em không muốn khoa trương như vậy, xe của Lăng tổng nhiều số không quá.” Hứa Như tìm cớ.
Bây giờ là buổi tối, nếu là thời gian sớm hơn một chút có rất nhiều nhân viên của Lý Thị qua lại, nhìn thấy rồi chung quy là không thiếu được lời bàn tán.
“Bà Lâm đã tặng xe cho em, chiếc đó còn đắt hơn loại này của anh.” Lăng Thuần mỉm cười.
“Em bình thường cũng sẽ không lái.” Hứa Như lắc đầu.
/460
|