“Kỳ Chiến thật sự ngu xuẩn.” Lăng Thuần lắc đầu, trên mặt xuất hiện vẻ chế nhạo.
“Anh ta sẽ bị định tội.” Hứa Như nhàn nhạt nói.
“Ừm, xảy ra chuyện như này, anh ta đã không trở được mình rồi.” Lăng Thuần nói: “Có điều, anh cho rằng ngày này không có tới nhanh như vậy, dù sao Kỳ Thị vừa lấy được đầu tư.”
Đối với chuyện trên thương trường Hứa Như không hiểu, Kỳ Chiến xảy ra chuyện cũng không có cảm giác quá nhiều.
Có điều anh ta đột nhiên xảy ra chuyện, vẫn là khiến cô bất ngờ.
Thấy Lý Thế Nhiên đã đi vào rồi, một câu đều không nói, Hứa Như cũng bước xuống xe.
Lăng Thuần lại gọi cô lại: “Tan làm anh tới đón em.”
“Lăng tổng, làm phiền xe của anh đỗ xa một chút.” Hứa Như trầm giọng nói.
Lăng Thuần cười: “Anh sẽ cố gắng.”
Tầng trên cùng của Lý Thị.
Cao Bân đã tới từ sớm, nhìn thấy ông chủ trở lại rồi, lập tức đưa chiếc ipad tới.
“Lý tổng, đây là tin tức của Kỳ Thị ngày hôm nay.”
Lý Thế Nhiên cầm lấy, hờ hững nhìn.
“Chuyện này ai tung ra?”
Lý Thị tuy sớm đã biết chuyện này, chỉ là lúc này, vẫn không phải là lúc ra tay đạp đổ Kỳ Thị.
“Chắc là người của nội bộ Kỳ Thị truyền ra.”
“Là người đầu tư phía sau.”
Lát sau, Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Chu Thâm còn ở Nam Thành?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Anh ta ở nhà họ Chu ở nước C, Lý tổng, Chu Thâm hẹn gặp mặt anh.”
Nghe vậy, ngón tay mảnh khảnh của Lý Thế Nhiên miết cằm, ý lạnh trong đáy mắt từ từ lan ra.
“Chu Thâm.” Anh lẩm bẩm, lát sau khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười trầm lạnh.
Buổi tối, khi Hứa Như rời khỏi Lý Thị đã là gần 10 giờ.
Lăng Thuần đã gọi mấy cuộc cho cô, lúc cô tan làm mới nhìn thấy.
Đi vào thang máy, cô gọi lại cho anh ta, không có chú ý còn có một bóng người cao ráo.
“Lăng Thuần.”
“Tan làm rồi sao?” Giọng nói hơi lạnh của Lăng Thuần vang lên.
Chỉ có Hứa Như, dám để anh ta chờ cô tròn bốn tiếng.
“Vừa mới tan làm, anh chắc ở nhà họ Lâm rồi nhỉ?” Hứa Như hỏi.
Cô không cho rằng Lăng Thuần sẽ cứ đợi cô.
“Anh ở bên ngoài Lý Thị, không đón được em, anh sao có thể trở về.”
Hứa Như trầm mặc rồi, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lát sau, mới nhàn giọng nói: “Em đang đi xuống rồi.”
Cúp máy, vừa ngước mắt, Hứa Như không kịp phòng bị mà chạm vào ánh mắt của Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên… anh sao lại ở đây!
Cô vừa rồi mải nghe điện thoại, căn bản không có chú ý tới anh…
“Lý tổng.” Cô lịch sự mà xa cách chào hỏi.
Thậm chí còn vô thức lùi lại một chút, duy trì khoảng cách với anh.
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên lạnh nhạt, không có bất kỳ động tác gì.
Mãi tới khi thang máy dừng ở tầng hầm, Hứa Như mới hoàn hồn lại, cô vậy mà quên ấn thang máy…
“Lăng Thuần tới đón em sao?” Lý Thế Nhiên không có đi ra, ngược lại nhìn Hứa Như.
Ánh mắt của anh rõ ràng rất lãnh đạm, nhưng lại khiến Hứa Như cảm thấy dựng tóc gáy.
“Ừm.” Cô đáp.
Một giây sau, tay của anh bỗng túm chặt cổ tay của cô, Hứa Như bị kéo vào trong lòng của anh.
“Tôi không cho phép.” Âm Trầm nhả ra bốn chữ, liền đem Hứa Như kéo lên xe của anh.
Hoàn hồn lại, Hứa Như lập tức giãy giụa, nhưng đâu phải là đối thủ của Lý Thế Nhiên.
“Lý Thế Nhiên, em muốn xuống xe!” Hứa Như tức giận trừng mắt với anh.
Lý Thế Nhiên hoàn toàn không để tâm, khóa cửa xe, liền tiến sát thắt dây an toàn cho cô, sắc mặt đều nhăn nhún.
Anh dọa người như này, Hứa Như có hơi sợ.
Chỉ là, cô không muốn ở cùng với anh…
Tay chặn ở ngực của anh, cô dùng hết sức đẩy anh ra: “Anh đừng có mà quá đáng.”
“Hứa Như, là em hết lần này tới lần khác chọc tôi, tôi từng nói, không cho phép lại gần Lăng Thuần.” Cằm bị bóp mạnh, sắc mặt của Lý Thế Nhiên cực kỳ lạnh.
“Anh dựa vào đâu mà quản em, đây là chuyện của bản thân em.”
“Thì dựa vào… em là người phụ nữ của tôi.”
Dứt lời, nụ hôn nóng bỏng theo sau hạ xuống, chặn Hứa Như không còn chỗ để trốn.
Tay của anh túm lấy vai của cô, ấn Hứa Như vào ghế lái phụ, khí tức âm lãnh cả người bao trùm lại.
Hứa Như sững sờ rồi…
Cô và Lý Thế Nhiên… không phải là quan hệ như thế!
Há miệng cắn mạnh một cái, vị máu tanh lan ra, Lý Thế Nhiên vẫn không có tránh ra.
Mãi tới khi nếm phải vị hơi mặn mặn kỳ lạ…
Cô khóc rồi.
Hứa Như lạnh lùng nhìn anh, sắc mặt rất tái, đáy mắt là lên án rõ ràng.
Sự ảo não vụt qua đáy mắt, Lý Thế Nhiên lui ra một chút, hít thở sâu, lát sau mới hơi bình tĩnh lại.
Nghe thấy Lăng Thuần muốn tới đón cô, lửa giận của anh bùng lên, khả năng kiểm soát trước giờ luôn lấy làm niềm tự hào trong khoảnh khắc đó bỗng sụp đổ rồi.
Anh không cho phép.
Hốc mắt của Hứa Như rất đỏ, tay vẫn chặn ở ngực của anh, thở dốc, cô lí nhí hỏi: “Lý tổng, em khi nào có thể xuống xe.”
Lý Thế Nhiên mím môi, đôi mắt đen nóng bỏng nhìn cô.
“Nếu như tôi không cho phép thì sao.”
“Vậy em nhảy xuống xe.” Dứt lời, hạ cửa sổ xe xuống.
Ánh mắt của Lý Thế Nhiên trở lạnh, siết cổ tay của cô, nhìn vào đôi mắt quyết tuyệt của Hứa Như, anh từ từ buông tay ra.
“Tôi và Chu Nhiễm, không có kết hôn.” Anh nói rõ từng câu từng chữ.
“Cho nên thì sao?” Hứa Như chung quy đều mang ngữ khí lạnh nhạt.
“Tôi đối với em sẽ không buông tay.” Anh thẳng thắn nói.
Hàn Như lại bỗng bật cười thành tiếng: “Lý Thế Nhiên, anh cứ như này là sẽ khiến em cảm thấy, anh rất thích em.”
Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, không có nói chuyện.
Ánh mắt của anh thâm trầm như biển, vẫn là cô nhìn không thấu đoán không ra.
“Anh từng nói, sẽ không thích em, Lý Thế Nhiên, em trước giờ sẽ không quên lời mà anh nói.” Hứa Như lãnh đạm nhìn anh.
Tay đẩy anh ra, trong lúc anh thất thần, cô đẩy cửa bước xuống xe.
Lý Thế Nhiên nhìn động tác của cô, sự đau đớn vụt qua trong đáy mắt.
Khi hoàn hồn lại, đã không kịp ngăn cản.
Từ trong hốc xe lấy ra điếu thuốc, kẹp ở ngón tay, vốn là muốn châm lửa, nhưng lại bị anh ném đi.
Lại từ trong hốc xe lấy ra bản bệnh án sớm đã bị anh vo nhàu, anh nhìn chữ bên trên, nặng nề nhắm mắt.
Sự quyết tuyệt làn ra trong đáy mắt, anh đẩy cửa bước xuống xe.
Mà cách đó không xa, Hứa Như đã lên xe của Lăng Thuần.
Xuyên qua gương chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Lý Thế Nhiên cách đó không xa.
Móng tay đã đâm vào trong lòng bàn tay, rất đau.
Nhưng còn lâu không bằng một phần vạn đau đớn trong tim.
Lăng Thuần thấy cảm xúc đau khổ của cô, chậm chạp không có khởi động xe.
Nắm chặt vô lăng, lòng tin vốn luôn kiên trì từ từ sụp đổ.
Đạp mạnh chân ga, Hứa Như mới hoàn hồn, vô thức nhìn về phía gương chiếu hậu, cuối cùng, bóng dáng đó càng lúc càng mơ hồ trong tầm nhìn của cô.
Trở về nhà họ Lâm, không ngờ có một bóng người Hứa Như không muốn nhìn thấy đang ngồi ở trong phòng khách.
Lý Húc nhìn thấy cô và Lăng Thuần cùng trở về, đã siết chặt nắm đấm, có chút tức giận.
“Hai người đi hẹn hò rồi?”
Hứa Như không muốn để ý anh ta, bụng sớm đã đói rồi, trực tiếp đi về phía phòng ăn.
Lăng Thuần cũng như vậy, không vui khi bị Lý Húc nhìn, cũng cùng đi qua.
Vì thế trong phòng ăn, ba người ngồi cùng trước bàn ăn rộng rãi, đồ ăn tuy có hơi nguội rồi, nhưng đều là món Hứa Như thích ăn, chỉ là ăn rồi, vậy mà có chút muốn nôn.
Buông đũa xuống, cô lập tức chạy vào phòng vệ sinh, sau đó hai người đàn ông cũng chạy vào theo.
Sắc mặt của Lý Húc thay đổi, Lăng Thuần lại mang vẻ rất lo lắng.
“Hứa Như-” Hai người mở miệng cùng lúc.
Hứa Như xua xua tay với hai người, trực tiếp đóng cửa lại.
Huyệt thái dương truyền tới cảm giác đau âm ỉ, khó chịu khiến cô không nhịn được mà khuỵu trên đất, ý thức dần dần trở nên mơ hồ…
/460
|