Đôi mắt cô dần đỏ, căn bản không khống chế được cảm xúc, Hứa Như hít sâu, vừa quay người lại thì đã sà vào một vòng tay quen thuộc.
Lý Thế Nhiên… Đến đây từ lúc nào?
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, cô ỷ lại mà ôm lấy hông của anh.
Lý Thế Nhiên nâng ngón tay thon dài của mình lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.
Anh biết cô sợ hãi, giờ phút này, anh chỉ có thể im lặng an ủi cô như vậy.
“Tôi sẽ không để em có chuyện.” Sau một lúc lâu, anh khàn khàn mở miệng.
Hứa Như không nói gì, chỉ dụi dụi vào ngực Lý Thế Nhiên, cô ngẩng đầu.
Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, cô thầm nghĩ muốn vĩnh viễn nhớ kỹ anh.
Nếu… Cô thật sự không qua được.
“Lý Thế Nhiên, nếu như em chết…”
“Em sẽ không chết.” Lý Thế Nhiên lập tức cắt ngang lời cô.
“En nói nếu.” Hứa Như nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Không có chuyện như vậy.”
“Anh hãy nghe em nói!” Hứa Như nhón chân lên, che miệng của anh lại.
Hứa Như dùng đôi mắt sáng quắc nhìn vào anh, chậm rãi nói: “Nếu như em thật sự có bất trắc gì, anh không cần phải…”
Lời còn chưa dứt, Lý Thế Nhiên đã giữ chặt cổ tay cô, đẩy mạnh cô lên trên tường. Sau đó lập tức hôn một nụ hôn nóng rực, chặn hết tất cả lời nói của cô.
Nước mắt cô rơi đầy hai má, Lý Thế Nhiên rất có kiên nhẫn mà hôn khô hết chúng.
Nhưng đôi mắt của cô như vòi nước mở van, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trông cô thật chật vật.
Cô quay người đi, rồi lại bị Lý Thế Nhiên kéo vào trong lòng.
Vì sao cô lại mất khống chế trước mặt anh.
“Nếu em có bất trắc gì, tôi cũng không sống tốt được.” Giọng nói của anh khàn khàn, cứ như buông ra tiếng gầm.
Hứa Như không chớp mắt mà nhìn vào anh, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của Lý Thế Nhiên, anh…
Một giây kế tiếp, cô lại bị anh hôn.
Có cái gì nóng bỏng rơi vào sau lưng của cô, nóng rực đến cùng cực.
Cả người Hứa Như run lên, chậm rãi nâng tay lên, ôm lấy Lý Thế Nhiên.
Theo bản năng, cô mở miệng nói: “Em sẽ không có việc gì.”
Ít nhất vì Lý Thế Nhiên, cô phải chống đỡ.
“Hừm.” Anh nhanh chóng điều chỉnh yâm tình, lúc Hứa Như ngước mắt lên, người đàn ông vừa rồi còn đỏ mắt như chỉ là một ảo giác.
Ăn xong bữa tối, Lâm Vy và Lăng Thuần vốn muốn tới, nhưng Hứa Như đều từ chối cả.
Cô muốn ở một người.
Lưu Thanh và Lăng Diệu đều gọi điện thoại cho cô, có bạn bè ủng hộ, tâm trạng của Hứa Như cũng tốt lên khá nhiều.
Nhưng mà cái nút thắt trong lòng đó vẫn phải do bản thân cô tháo bỏ.
Hứa Như ngơ ngác mà nhìn anh, gương mặt này đã khắc sâu vào đầu của cô.
Đôi môi anh đào nhếch lên, cô mở miệng nói: “Lý Thế Nhiên, anh đi về nghỉ ngơi đi.”
Mấy buổi tối nay, Lý Thế Nhiên và bọn họ không được nghỉ ngơi bao nhiêu, ngày mai phải phẫu thuật, anh cũng không thể thức đêm nữa.
“Ừ, nghỉ ngơi.” Lý Thế Nhiên đáp lời, ấn ấn huyệt Thái Dương, đi đến bên người Hứa Như.
Nhìn thấy động tác của anh, Hứa Như ngẩn người.
“Anh muốn ngủ ở đây à?”
“Không có em ở bên cạnh, em nghĩ tôi có thể ngủ ngon sao?” Lý Thế Nhiên trầm giọng mà nói.
Hứa Như cắn cắn môi, chủ động nhường ra một nửa vị trí.
Nhìn thấy Lý Thế Nhiên nằm xuống, nhịp tim của cô có chút rối loạn.
Cô thấp thỏm, thật lâu cũng không nằm xuống.
“Hứa Như.” Tiếng nói quen thuộc vang lên, Hứa Như quay đầu, Lý Thế Nhiên đã nhắm mắt lại.
Cô dần dần trầm tĩnh lại.
Cô nằm xuống, nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy nét nghiêng bảnh trai của Lý Thế Nhiên, có vẻ đêm nay cô phải mất ngủ…
“Ngoan, ngủ.” Lý Thế Nhiên đột nhiên mở mắt ra.
Hứa Như bình thản vô tư nhìn vào anh, đáy mắt cực kỳ tỉnh táo.
Cô thật sự… Không ngủ được.
Cách cuộc phẫu thuật ngày mai còn mười hai giờ.
“Anh ngủ đi, em nhìn anh.” Hứa Như thật sự không chớp mắt mà nhìn Lý Thế Nhiên.
Anh nhíu mày lại, vươn cánh tay ôm Hứa Như vào trong ngực, cằm dán lên trán của cô, nhẹ nhàng hôn lên.
“Em không ngủ, tôi cũng không ngủ.”
“Không được! Ngày mai anh là bác sĩ giải phẫu, còn em thì ngày mai tiêm thuốc mê là sẽ ngủ…” Hứa Như nói thầm.
Cho nên, toàn bộ thời gian giải phẫu ngày mai, cô đều đang ngủ!
Nhưng Lý Thế Nhiên nhất định phải duy trì tập trung tinh thần cao độ, anh nhất định phải nghỉ ngơi!
Nghĩ vậy, Hứa Như vươn tay đóng mắt Lý Thế Nhiên lại.
Nhưng mà, anh không chịu nhắm mắt.
Hứa Như giận dữ: “Anh mau nhắm mắt!”
“Tôi muốn nhìn em ngủ, tôi mới ngủ.” Lý Thế Nhiên giữ chặt cổ tay cô, dáng vẻ không chút suy suyển.
Hứa Như phồng má lên, nhưng cô thật sự rất tỉnh táo!
Nhưng mà, vì lo nghĩ cho Lý Thế Nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Phòng bệnh đã tắt đèn, Lý Thế Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Hứa Như, nhẹ nhàng dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô, sau khi cảm nhận được hô hấp vững vàng của cô, anh chậm rãi ngồi dậy.
Tình cảm thâm trầm lan tràn dưới đáy mắt, anh đi ra hành lang, vừa lấy bao thuốc lá ra thì một bóng dáng cao to đã đến gần.
Lăng Thuần nhìn thấy Lý Thế Nhiên, trầm giọng mà hỏi: “Cô ấy ngủ?”
“Ừ.”
“Tâm tình của cô ấy có đỡ hơn chưa?”
“Khóc.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Vừa nghĩ tới vẻ mặt khóc thầm vừa rồi của Hứa Như, tim anh đau nhói lên.
Chỉ có nicotin mới có thể làm anh hơi bình tĩnh lại.
Lăng Thuần trầm mặc, cũng rít mạnh điếu thuốc, anh ta đã lập tức chạy tới sau khi trấn an Lâm Vy nghỉ ngơi.
“Ngày mai anh phải phẫu thuật rồi, đêm nay tôi coi chừng cho.” Lăng Thuần nói.
Lý Thế Nhiên cau mày lại, nhìn về cánh cửa chỉ khép hờ kia, sao anh có thể ngủ được?
Nhưng mà, tối nay anh nhất định phải nghỉ ngơi, bằng không trạng thái tinh thần ngày mai sẽ càng tệ hơn.
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, giờ phút này, họ khó được mà rất ăn ý.
Lý Thế Nhiên đi trở về văn phòng, Lăng Thuần một mình ở bên ngoài.
Lúc rạng sáng, trong phòng bệnh lại đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, Hứa Như bị dọa giật bắn người, lập tức tỉnh lại.
Trong hoàn cảnh tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, trái tim Hứa Như đập lên liên rồi, trong cơn mơ vừa rồi… Là hình ảnh cuộc giải phẫu của cô thất bại nên chết trên bàn mổ.
Ngẫm lại… Phía sau lưng đã lạnh toát.
Trong lúc kinh hoảng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau khi ánh đèn trên đầu sáng lên, Hứa Như theo bản năng gọi: “Lý Thế Nhiên…”
Tiếng bước chân ngừng lại.
Ngước mắt, là Lăng Thuần.
Sắc mặt Hứa Như lập tức tái nhợt, không lên tiếng nữa.
Lăng Thuần bước từng bước một đến gần, thân thiết hỏi: “Gặp ác mộng à?”
Hứa Như khẽ gật đầu.
Lăng Thuần bưng ly nước ấm lại đây, ngồi xuống bên người Hứa Như: “Không có việc gì, tôi ở đây.”
Nhưng trong mắt Hứa Như vẫn ẩn hiện chút mất mát.
“Không phải anh đã trở về sao?” Cô cúi đầu hỏi.
“Đêm nay Lý Thế Nhiên nghỉ ngơi, tôi canh chừng ngay bên ngoài.”
Hứa Như ngước đầu lên, nhàn nhạt mà nhếch môi lên: “Cám ơn anh.”
“Ngủ đi, cần tắt đèn không?” Nhìn thấy sắc mặt Hứa Như khá lên không ít, Lăng Thuần hỏi.
Hứa Như gật đầu.
Hôm sau, Hứa Như thức dậy đúng vào tám giờ, Lăng Thuần vẫn ngồi bên cạnh cô, cả đêm không ngủ.
“Lăng Thuần, anh đi về nghỉ ngơi đi.”
Cô cũng sắp phải đi vào phòng giải phẫu.
Lăng Thuần không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ nhìn đồng hồ: “Chờ em đi vào trước.”
/460
|