Tối đến, Hứa Như nhìn chiếc túi mà Lý Thế Nhiên xách tới, tò mò ngó đầu qua.
“Anh mang gì cho em thế?” Hứa Như tò mò hỏi.
“Lễ phục.”
“?” Hứa Như ngơ ngác.
“Ngày mai em có thể xuất viện rồi, tối đến đi một buổi tiệc rượu với tôi, nhé?”
“Tiệc rượu gì?”
“Tiệc khai trương công ty mới của Lý Hằng.”
Hứa Như nhíu mày, buột miệng nói: “Không phải là anh tới phá rối chứ?”
Lý Thế Nhiên cười: “Muốn xem tôi phá rối thế sao?”
Hứa Như cắn môi, cô từng thấy thân thủ của Lý Thế Nhiên, không ngờ một người có vẻ ngoài nhã nhặn lịch sự mà trong xương cốt lại có thể hung ác như thế.
Nhưng cô cực kỳ thích Lý Thế Nhiên như thế.
“Đương nhiên là muốn.” Hứa Như thành thật gật đầu, thế nhưng cô cũng chỉ đùa mà thôi.
“Cuối cùng ngày mai cũng có thể xuất viện rồi, kỳ nghỉ của em cũng đã kết thúc, hơi tiếc.” Hứa Như vừa cầm lễ phục vừa nói.
“Sao thế, còn muốn ở lỳ ở đây?” Lý Thế Nhiên trêu chọc cô.
“Không muốn, không muốn, em muốn mau khỏe lên.” Hứa Như lập tức lắc đầu.
Cô còn có rất nhiều việc muốn làm, không thể lãng phí thời gian ở bệnh viện.
“Em đi thử lễ phục.” Hứa Như định xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại giữ cô lại, đi ra cửa, đóng cửa lại, rồi kéo kín rèm cửa sổ.
“Thử ở đây.”
Hứa Như túng quẫn, đối diện tầm mắt của Lý Thế Nhiên, ở đây… để anh nhìn sao… Không được, không được.
Hứa Như không nghe lời anh, rảo bước định chạy vào nhà vệ sinh.
Nhưng vì vội vàng nên quên không xỏ giày, suýt chút nữa trượt ngã xuống đất.
Lý Thế Nhiên vững vàng giữ cô trong lòng, giọng nói cưng chiều vang lên trên đỉnh đầu: “Như, còn lỗ mãng như này nữa, sau khi xuất viện tôi trói em đưa về Lý gia Uyển.”
Hứa Như: … Trong lúc thất thần, Lý Thế Nhiên đã ngồi xổm xuống, xỏ giày giúp cô.
“Cứ thay ở đây, không muốn tôi nhìn thì tôi không nhìn.”
Dứt lời, anh đi ra ban công, đóng cửa lại.
Hứa Như nhìn bóng lưng Lý Thế Nhiên, khóe miệng dần giương lên.
Kích thước lễ phục vừa đẹp, kiểu màu hồng nhạt,thiết kế hai dây lộ hai cánh tay, bộ ra dáng người cô rất thon gầy.
Cửa ban công mở ra, Lý Thế Nhiên quay đầu lại, giây phút đó, mắt sáng lên.
“Đẹp không?” Hứa Như nhìn biểu cảm ngơ ngác hiếm thấy của Lý Thế Nhiên, cười thành tiếng.
“Đương nhiên là bà Lý đẹp nhất.” Lý Thế Nhiên đi tới, khi đứng vững bên cạnh Hứa Như, anh bỗng ôm lấy eo thon, hơi lách người liền đẩy cô tới ban công.
Đôi mắt sâu thẳm không giấu nổi nồng nhiệt, anh đỡ lấy gáy cô, môi mỏng rơi bên tay Hứa Như: “Em cố ý quyến rũ tôi.”
Hứa Như bật cười, cô nào có… Trong phòng bệnh không có gương, cô cũng không biết bản thân bây giờ trông như thế nào.
Đang định nói, nhưng Lý Thế Nhiên căn bản không cho cô cơ hội, bá đạo hôn cô, ra sức cướp lấy hô hấp của Hứa Như.
Anh cứ luôn cường thế như thế, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để tránh né.
Bàn tay dán lấy eo cô, dần dần dịch lên trên, Hứa Như chỉ cảm thấy mỗi chỗ bàn tay của Lý Thế Nhiên trượt tới đều có dòng điện chảy qua, tê ngứa khiến cả người cô mềm nhũn.
Khi buông cô ra, Hứa Như lập tức đẩy Lý Thế Nhiên ra.
“Anh… Anh quá quá đáng!”
“Như này đã là quá đáng?” Trong mắt Lý Thế Nhiên ánh lên vẻ nguy hiểm.
Hứa Như quá rõ ràng ánh mắt này của anh, lập tức chạy về giường: “Em còn chưa xuất viện, em còn là bệnh nhân mà anh đã bắt nạt em rồi.”
Lý Thế Nhiên cười: “Tôi còn chưa bắt đầu bắt nạt.”
Mặt Hứa Như lập tức đỏ bừng… … Hôm sau, Hứa Như xuất viện, Lâm Vy và Lăng Diệu cùng tới, Lý Thế Nhiên kiểm tra cho Hứa Như xong liền ở luôn tại văn phòng.
Nghĩ tới chuyện cô từ chối Lý Thế Nhiên chuyển về Lý gia Uyển, lẽ nào anh còn giận sao?
“Hứa Như, lên xe thôi.” Thấy hình như Hứa Như thất thần, Lăng Diệu gọi cô.
“Ừ.” Hứa Như lè lưỡi, nhìn bệnh viện xa dần qua gương chiếu hậu, lúc này cô mới thu hồi ánh mắt.
“Đang nhớ Lý Thế Nhiên sao?” Lăng Diệu hỏi cô.
“Không phải.” Hứa Như lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.
“Ồ, sao tớ lại cảm thấy hình như gần đây hai người lại đang chiến tranh lạnh chứ?” Lăng Diệu suy đoán.
Bằng không, loại chuyện đưa đón khi xuất viện này, nên do người bạn trai phụ trách.
Hứa Như trầm mặc, Lăng Diệu nói như thế, dường như cô mới cảm nhận được, đúng là Lý Thế Nhiên hơi lạnh nhạt với cô.
Không thân mật như mấy ngày đầu khi hai người mới xác định quan hệ yêu đương, còn bây giờ, ngược lại còn hơi xa cách.
Thế nhưng, những chi tiết này đều bị cô cố ý bỏ qua.
“Cậu muốn về nhà họ Lâm à? Tớ còn tưởng là cậu định sống cùng Lý Thế Nhiên cơ.”
“Tớ từ chối rồi.”
“Cái gì? Vì sao?”
“Người yêu nên giữ khoảng cách thích hợp, không phải là khá ổn sao? Hơn nữa, bây giờ chúng tớ cũng không phải là vợ chồng.”
Lăng Diệu nhíu mày, cô ta cũng đồng ý với Hứa Như.
“Thế nhưng khuôn mặt đó của Lý Thế Nhiên, nhìn hoài không chán.”
Hứa Như cười, trong đầu liền hiện ra dáng vẻ anh tuấn của Lý Thế Nhiên, nào có chán chứ.
Nhưng cô muốn từ từ hưởng thụ quá trình yêu đương với anh.
Về tới nhà họ Lâm chưa lâu, Hứa Như nhận được cuộc gọi từ Lý Thế Nhiên, lát nữa anh sẽ tới đón cô.
Gần tới giờ phải đi tham gia tiệc rượu rồi.
Lâm Vy ở phòng khách, thấy Hứa Như muốn ra ngoài liền hỏi: “Muộn như này rồi còn ra ngoài sao?”
“Mẹ, con có chút chuyện, sẽ về sớm thôi.”
“Đi với Lý Thế Nhiên?”
Hứa Như gật đầu.
“Chăm sóc tốt cho mình.” Lâm Vy dặn dò.
Tâm trạng gần đây của bà luôn không quá tốt, nhìn Hứa Như, cứ luôn muốn nói rõ chân tướng sự việc cho cô.
Thế nhưng, suy cho cùng vẫn không nỡ.
Bên ngoài, xe Rolls-Royce màu đen đỗ ngoài cửa, Hứa Như ngồi vào trong xe, anh mặc một bộ vest đặt may màu đen, cao quý mà nho nhã.
Vừa ngồi vào chỗ, Lý Thế Nhiên liền đắp cho cô một chiếc khăn choàng: “Buổi tối trời lạnh.”
Hứa Như quấn quanh người, trong lòng đầy ngọt ngào.
Tiệc khai trương của Dược phẩm Vũ Hằng tổ chức ở nhà hàng 7 sao duy nhất ở Nam Thành.
Không công khai với bên ngoài, nhưng bên ngoài nhà hàng vẫn có rất nhiều nhà báo chầu chực.
Trước giờ Lý Thế Nhiên không thích bị phỏng vấn, dặn dò tài xế đi vào hầm để xe.
Đi thẳng tới vườn sau, sân bãi bố trí rực rỡ chói mắt, người qua lại đều là tầng lớp có danh tiếng, ai nấy lộng lẫy rạng rỡ.
Hứa Như hơi không quen với tình cảnh như này, khoác tay Lý Thế Nhiên, chân đi giày cao gót chưa được bao lâu đã hơi khó chịu.
Mặc dù có không ít người muốn tiến tới nói chuyện, nhưng Lý Thế Nhiên không định tiếp chuyện, ôm lấy Hứa Như, trực tiếp đi tới bên quầy đồ ăn.
Thế nhưng, kẻ chướng mắt nhất định sẽ xuất hiện.
Cách đó không xa, Lý Hằng cùng một đám đàn ông mặc vest vây xung quanh đi tới, dừng chân trước mặt Lý Thế Nhiên và Hứa Như.
“Em trai thật sự là nhớ tình cũ, đi đâu cũng mang theo người vợ cũ này.” Giọng điệu của Lý Hằng mang theo chút châm chọc.
Hứa Như nhíu mày, rất phản cảm với lời lẽ bén nhọn của Lý Hằng.
“Đúng thế, so với sự lạnh lùng của ngài Lý Hằng, đúng là bạn trai tôi có nhân tính hơn nhiều.”
/460
|