“Em…” Hít thở sâu, Chu Nhiễm lấy hết can đảm nói: “Lý Thế Nhiên, em sẽ không từ bỏ anh!”
“Bà Lý chỉ có thể là Hứa Như.”
Hờ hững nói ra một câu, Lý Thế Nhiên xoay người, rất nhanh liền gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, trước mặt Chu Nhiễm xuất hiện một đám vệ sĩ mặc đồ đen, là… là người của mẹ cô ta.
Lý Thế Nhiên thật ác.
Cô ta ngã đùng xuống đất, cảm xúc trong mắt dần trở thành oán hận.
Trong phòng ngủ, Hứa Như ngồi trên sofa, trang trí quen thuộc xung quanh khiến cô cảm thấy rất thân thiết.
Cô vẫn thích nơi đây.
Nơi đây, là nhà của cô và Lý Thế Nhiên.
“Đang nghĩ gì thế?” Tắm rửa xong, Lý Thế Nhiên đi ra, cánh tay sài ôm lấy cô từ phía sau.
Hứa Như hồi thần lại, xoay người ôm lấy cổ anh.
Ưm, là hơi thở thuộc về Lý Thế Nhiên.
Cô tham lam hít lấy.
“Giống cún con.” Lý Thế Nhiên cưng chiều nhìn cô, trêu ghẹo.
Hứa Như hừ lạnh: “Anh mới là cún con ý.”
Lý Thế Nhiên đè cô xuống sofa, vùi đầu vào hõm vai cô, chỉ có ở bên cạnh Hứa Như, anh mới có thể bỏ xuống phòng bị trong lòng.
“Lúc nào thì chuyển về đây?” Anh hỏi.
Hứa Như nghiêng đầu, rất nghiêm túc nói: “Sau khi tốt nghiệp.”
Ánh mắt của Lý Thế Nhiên lập tức tối lại: “Tôi đợi không nổi.”
Hứa Như cười: “Hay là anh đi tìm… cô Chu?”
Lập tức, Lý Thế Nhiên liền trừng phạt cô, cắn lên đôi môi mềm mọng.
Hứa Như ngạc nhiên kêu lên, vẻ mặt lập tức trở thành oán trách.
“Anh đúng là cún mà!”
“Cún thì cún, không tìm cô Chu kia, chỉ chờ cô Hứa.”
Ôi, sao mà ngày càng cảm thấy thật ra Lý Thế Nhiên cũng khá đáng yêu cơ chứ… Hôm sau là ngày vụ án của Kỳ Chiến mở phiên tòa, Hứa Như định về nhà họ Lâm, Lý Thế Nhiên phải đón Lý Tú Tú tới tòa án.
“Lý gia Uyển lúc nào cũng chào đón em quay về.”
Đưa Hứa Như tới nhà họ Lâm, Lý Thế Nhiên ôm lấy gáy cô, giọng nói cưng chiều.
“Em biết rồi, anh mau qua đó đi.” Hứa Như ngẩng đầu hôn lên bờ môi mỏng của Lý Thế Nhiên.
Một tiếng sau, tại tòa án.
Lý Tú Tú nhìn tòa nhà bên ngoài trang nghiêm, bàn tay dần nắm chặt lại.
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng chờ được.
“Tú Tú.” Lý Thế Nhiên khẽ vỗ vai cô ta.
“Anh, anh nói xem hắn ta sẽ bị phán mấy năm?”
Vốn dĩ Lý Tú Tú muốn giao ra chứng cứ mình bị xâm phạm năm đó, thế nhưng anh trai đã ngăn cản.
“Kết quả, em sẽ hài lòng.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Lý Thế Nhiên đẩy Lý Tú Tú vào, người tới không nhiều, người nghe cũng rất rất vắng vẻ.
Khi Kỳ Chiến đi ra, ý cười trên môi cô ta dần đậm hơn, thấy dáng vẻ chật vật sa sút của anh ta bây giờ, cảnh tượng anh ta xâm phạm cô ta năm đó hiện ra từng màn, đó là nỗi đau khổ xé ruột xé gan.
Bây giờ, vết sẹo này đang dần dần nhạt đi.
Nghe thấy ba chữ “tù chung thân”, nước mắt của Lý Tú Tú liền trào ra.
Lý Thế Nhiên ôm lấy cô ta, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô ta: “Tú Tú, anh sẽ không để hắn ta có cơ hội ra ngoài, hắn ta ở trong ngục, cũng sẽ sống không bằng chết.”
Lý Tú Tú gật mạnh đầu, cô ta biết, nhất định anh trai sẽ báo thù cho cô ta.
Bây giờ, kết quả như này, là bảo vệ cô ta ở mức độ cao nhất, không để nỗi đau lộ ra những chuyện bẩn thỉu trong quá khứ kia.
“Anh, cảm ơn anh.”
Rời khỏi tòa án đã là giữa trưa, bên ngoài, Tống Dự đang chờ.
Lý Tú Tú bất ngờ nhìn anh ta.
Hai người… đã lâu lắm rồi chưa gặp.
“Tú Tú.” Tống Dự đi tới trước mặt cô, giương ô che ánh nắng mặt trời chói chang cho cô ta.
“Sao anh lại ở đây?” Sắc mặt Lý Tú Tú hơi lúng túng.
“Thế Nhiên phải tới công ty, anh tới đón em về.”
“Anh!” Lý Tú Tú tức giận nhìn anh trai.
Sao anh lại thông báo cho Tống Dự qua đây chứ… Cô kéo tay anh trai, không buông ra.
Lý Thế Nhiên cưng chiều cười, dẫn em gái đi tới: “Tống Dự chờ em rất lâu rồi.”
Lý Tú Tú hơi buồn bực, lúc này mặt không khỏi đỏ bừng lên.
“Đưa em tới quán ăn ngon mà em thích nhất.” Giọng điệu của Tống Dự tràn đầy nhung nhớ.
“Bây giờ tôi không thích ăn quán đó nữa!” Lý Tú Tú cúi đầu, nhưng thực ra đã hơi mềm lòng rồi.
“Vậy tới nhà họ Tống, anh nấu cho em ăn.”
Lập tức, Tống Dự đành phải nắm lấy tay cô ta phân trần.
Lý Tú Tú run lên, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt đẹp trai của anh ta được ánh nắng chiếu rọi, thật sự là quyến rũ.
“Tú Tú, ở bên anh nhé!”
Nhìn vào ánh mắt mê đắm của cô ta, Tống Dự dùng nụ hôn nồng cháy chặn lấy hô hấp của cô ta.
… Nhà tổ nhà họ Lý.
Biết ông nội về, Lý Hằng dày mặt về ở trong nhà tổ.
Lý Thành thấy Lý Hằng chuyển đồ về, dường như là tức giận nói: “Cái thằng mất dạy nhà mày còn dám xuất hiện trước mặt ta sao?”
Bây giờ Lý Hằng tự lập công ty, tất cả mọi người đều biết là vì cạnh tranh với Lý Thị.
Thật sự là ăn cây táo rào cây sung!
“Ông nội, trên người cháu chảy dòng máu của ông đó, người một nhà nào có ghi hận lâu chứ.”
“Hừ, mày nghĩ cái gì ta biết hết, vị trí ta sắp xếp cho mày thì không làm, chạy tới Kỳ Thị làm việc, bây giờ còn lập công ty mới, thật sự cho rằng mày có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Mặc dù Lý Thành đã lớn tuổi, nhưng rất nhiều chuyện ông ta vẫn hiểu rất rõ ràng.
Lý Hằng ngừng một lát: “Còn không phải là do ông nội thiên vị, bây giờ cháu chỉ đang chứng minh cho ông thấy, năng lực của cháu không kém Lý Thế Nhiên chút nào!”
“Ta cũng muốn xem xem mày có thể chống đỡ bao lâu.”
“Ông nội, vậy ông phải nhìn cho thật kỹ.” Lý Hằng tự tin nói, phía sau anh ta có còn người tài.
Người giúp việc dọn dẹp phòng xong, Lý Hằng lật đật đi xuống: “Ông nội, ba ở đồn cảnh sát, ông nghĩ cách cứu ông ấy đi.”
Lý Phàm vào đó là vì chịu tội thay cho Lý Hằng, Lý Hằng không có mối quan hệ, nhưng Lý Thành đã sớm là nhân vật hàng đầu trong giới kinh tế – chính trị ở Nam Thành, chắc chắn là có cách.
Nghe thế, Lý Thành sa sầm mặt mày, không nói gì.
Lý Phàm, là đứa con trai duy nhất của ông ta.
“Tự mày phạm lỗi còn để ba mình chịu tội thay, bây giờ còn đến bảo ta giúp đỡ?” Lý Thành rất tức giận.
Lý Hằng lập tức không nói gì nữa.
Trước giờ ba luôn yêu thương anh ta, thật ra anh ta cũng không ngờ Lý Phàm thật sự có thể vì anh ta mà làm tới bước đường này.
Bây giờ Kỳ Chiến đã bị phán tội, nếu Lý Phàm bị định tội, sợ là cũng phải ngồi tù nhiều năm.
“Ông nội, ông ấy là ba của con, là con trai của ông! Em trai đã thờ ơ vậy, ông cũng muốn như thế sao?” Lý Hằng lộ vẻ thất vọng.
Đương nhiên Lý Thành biết Lý Hằng giở khổ nhục kế, ông ta hung dữ nói: “Chuyện này, vẫn để em trai mày làm chủ, ta không nhúng tay vào.”
“Ông biết rõ là căn bản Lý Thế Nhiên hận không thể để ba con không ra ngoài được!”
Lý Thành im lặng, nhìn Lý Hằng, cuối cùng vẫn khua tay.
“Đừng cầu xin ta nữa, ta không quản nổi, mày cấu kết với Kỳ Thị, bán ra bao nhiêu bí mật của Lý Thị, tự mày biết rõ!”
Lý Hằng im lặng, điều này không phải là bị Lý Thế Nhiên ép sao… Nếu anh ta có một chút địa vị, anh ta cũng sẽ không làm như thế!
“Ông nội, đều là do ông thiên vị! Ông chính là thiên vị, Lý Thế Nhiên sẽ không thừa kế Lý Thị, chỉ có cháu mới có tư cách thừa kế!”
Nghe thế, cả người Lý Thành run lên, bên tai đều là lời bực dọc mà Lý Hằng nói.
Lý Thế Nhiên sẽ không thừa kế Lý Thị.
/460
|