“Trong đầu của em, sao lại có chip…”
“Sau khi em xảy ra tai nạn Kỳ Chiến cho bác sĩ mổ cho em, vị trí chip rất bí mật, trên CT cũng không thấy rõ, cho nên đến nay, anh vẫn chưa phát hiện.” Trong giọng nói của Lý Thế Nhiên có chút ảo não.
Nếu như, nếu như anh có thể cảnh giác một chút.
Như vậy lúc phẫu thuật mở hộp sọ có thể nhân cơ hội lấy con chip ra.
Bây giờ, chỉ có thể tạm thời trì hoãn.
“Là thủ đoạn của Kỳ Chiến sao?” Hứa Như lẩm bẩm nói.
“Trước mắt mà nói, đúng, anh đến thành phố B chính là đi tìm bác sĩ phẫu thuật cho em lúc đó, nhưng người lẩn trốn rồi.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên lạnh xuống.
Mà đúng lúc này Chu Thâm lại ở thành phố B, vậy cũng chỉ có thể anh ta nhanh hơn anh một bước.
Hứa Như trầm mặc, chỉ là vì sao Kỳ Chiến lại làm như vậy.
Là vì hận cô sao.
Hay là nói, lấy cô để uy hiếp Lý Thế Nhiên.
Cô cười lạnh một tiếng: “Nếu như em không uống thuốc, em sẽ chết sao?”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, che miệng cô lại: “Không được nói lung tung, anh nói rồi, anh sẽ không để em chết!”
Anh nghiêm mặt, con ngươi nặng nề.
Nhưng nỗi đau từ sâu trong lòng, không cách nào bỏ qua.
Nước mắt Hứa Như lập tức chảy tràn ra.
“Sao Kỳ Chiến lại phải làm như vậy…hoặc là, con chip này trong đầu em sẽ có cái gì nguy hiểm.”
Cảm xúc Hứa Như dần dần tỉnh táo lại, tất cả đã xảy ra, cô phải đối mặt.
Cô phải sống sót.
“Như.” Lý Thế Nhiên xoay người, nóng rực nhìn cô.
“Nếu như để anh nói, anh không biết.”
Cho nên, anh mới trăm phương ngàn kế tìm người bác sĩ kia, nếu không bây giờ cho dù là uống thuốc khống chế, cũng không thể làm anh yên tâm.
Con chip này còn trong não Hứa Như một ngày, lúc nào cũng như là bom.
Hứa Như nắm chặt tay áo sơ mi của Lý Thế Nhiên, lại chậm rãi buông ra.
“Em nghĩ, Kỳ Chiến có phải là muốn dùng em đến uy hiếp anh, uy hiếp anh buông tha không khởi tố anh ta.” Hứa Như đột nhiên nói.
Lý Thế Nhiên nhếch môi lên, không phủ nhận.
Kỳ Chiến liện lạc với anh thăm dò, anh không để ý đến.
Cho nên anh ta liên hệ với Lâm Vy, chuyện này Lâm Vy truyền đạt lại cho anh biết.
Nhưng mà cuối cùng, anh vẫn là tự tay đưa anh ta vào ngục giam, thậm chí bây giờ ở trong ngục, anh ta cũng chịu tra tấn.
“Vậy anh, có phải là từ chối rồi.” Hứa Như cúi đầu nói.
“Như, có phải em cảm thấy, anh không lo cho an nguy của em, anh hẳn là bỏ qua khởi tố Kỳ Chiến, như vậy anh ta có thể lấy con chip ra cho em, anh ta không phải bác sĩ!” Giọng nói của Lý Thế Nhiên vô cùng lạnh.
Vừa rồi, trong lời nói của Hứa Như, là sự không tin tưởng anh.
Hứa Như luống cuống sợ hãi, cơn giận của Lý Thế Nhiên quá rõ ràng.
Cô…vừa rồi chỉ là thốt ra.
Bây giờ đầu óc của cô rất loạn, cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Ý niệm duy nhất trong đầu chính là, cô nhất định phải sống sót.
“Thật xin lỗi.” Mộc lúc sau, Lý Thế Nhiên ôm cô thật chặt, giọng nói rất khàn.
Ba chữ đó, bao hàm quá nhiều tâm tư.
Hứa Như rũ mắt, lau khô nước mắt, nhìn vào cằm dưới căng cứng của Lý Thế Nhiên, không nói gì.
Lời nói của anh còn đang quanh quẩn bên tai cô.
Quả thật, Kỳ Chiến không phải bác sĩ, anh ta sắp xếp cho người khác phẫu thuật cho cô, nên mấu chốt vẫn là phải tìm đến người bác sĩ đó.
“Là em nên nói xin lỗi, tâm trạng em quá kích động.” Hứa Như ngồi thẳng người, rút tay ra khỏi tay Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên lại không buông tay, hơi kéo một cái, Hứa Như lại lần nữa bị anh vững vàng ôm trong ngực.
Cằm của anh từa trên đỉnh đầu cô, lòng bàn tay dịu dàng ôm sau lưng cô.
“Anh sẽ không để cho em gặp chuyện không may.” Đây là cam đoan của anh.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí yên lặng, Lý Thế Nhiên nhìn điện thoại, là ông nội.
Hôm nay là chủ nhật, theo lệ là phải ăn cơm ở nhà cũ.
“Anh về đi, em tự mình về là được rồi.” Hứa Như cúi đầu nói.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, bảo tài xế lái xe, điểm đến là nhà cũ, căn bản không cho Hứa Như cơ hội xuống xe.
“Em sưng cả hai mắt, gặp ông nội anh cũng không tốt lắm.” Hứa Như soi soi gương.
“Ông nội sẽ không để ý.” Lý Thế Nhiên cường thế nói.
“Hừm.”
“Thật sự không muốn, anh đưa em về nhà họ Lâm trước.” Biết tâm trạng của Hứa Như, Lý Thế Nhiên cũng không miễn cưỡng nữa.
Hứa Như lại mềm lòng, ngăn anh lại mở miệng: “Đi thôi, em cũng đã lâu chưa gặp ông nội, ông ấy về Nhan Vinh lúc nào.”
“Đầu tuần.”
“Thời gian anh ở bên cạnh ông rất ít nhỉ.”
Lý Thế Nhiên nhếch môi mỏng, anh sớm đã sớm quen với cuộc sống bận rộn vô cùng nặng nề.
“Cho nên, em giúp anh ở bên cạnh ông ấy, hử?” Lý Thế Nhiên cong môi lên, gương mặt cưng chiều.
“Có thể, gần đây em nghỉ có thể qua nhiều một chút, Tú Tú cũng ở đó sao?” Hứa Như hỏi.
Bây giờ quan hệ giữa cô và Lý Tú Tú ôn hòa không ít, nhưng mà chỉ là vì Lý Thế Nhiên.
“Gần đây con bé ôn thi, ở chỗ Tống Dự, không ở nhà cũ.”
Hứa Như có chút ấn tượng với Tống Dự, hình như là bác sĩ tâm lý của Lý Tú Tú.
Nhưng mà quan hệ của hai người, cô nhìn cũng thấy rất thân mật.
Đi vào nhà cũ, Lý Thành ở trong thư phòng, người làm đã sắp xếp xong bữa tối.
Cả căn biệt thự vô cùng vắng lạnh, trước đây tới luôn vô cùng náo nhiệt, Hứa Như có chút không quen.
Biết Hứa Như đến đây, Lý Thành chống nạng xuống.
Tinh thần của ông nội kém đi nhiều, tay chống nạng cũng run liên tục, Hứa Như lập tức bước lên đỡ ông.
“Ông nội, cơ thể ông gần đây khỏe không?” Hứa Như lo lắng hỏi.
“Già rồi, cũng thế thôi.” Tâm trạng của Lý Thành cũng không tốt.
Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên, sao cảm giác hai người này là lạ.
Lý Thành ngồi xuống ở chủ vị, Lý Thế Nhiên và Hứa Như ngồi một bên.
Thức ăn cũng làm theo khẩu vị của Lý Thành làm rất thanh đạm, Hứa Như chủ động chăm sóc cho Lý Thành, nhưng mà con mắt ửng đỏ của cô vẫn bị Lý Thành phát hiện.
“Hứa Như à, cháu của ông bắt nạt con?” Cặp mắt sắc bén của Lý Thành nhìn về phía Lý Thế Nhiên, vừa giận vừa bất mãn.
“Ông nội, không có.” Hứa Như hạ mắt, lắc đầu.
“Nói với ông nội đi, nhưng mà tên nhóc này gần đây cũng không nghe lời ông, ông đây người già lẻ loi, càng ngày càng không có địa vị.” Lý Thành cảm khái.
Hứa Như ngẩn người, bây giờ mười phần chắc chắn giữa hai người nhất định là có mâu thuẫn.
Lý Thế Nhiên không nói gì, vẫn vẻ mặt tẻ nhạt ăn cơm.
Hứa Như chỉ có thể nhắm mắt nói: “Ông nội, Lý Thế Nhiên không có bắt nạt con, bây giờ bọn con rất tốt.”
“A? Phục hôn rồi sao?” Sắc mặt Lý Thành lên tinh thần không tí.
“Ông nội, phục hôn sẽ nói cho ông biết.” Lý Thế Nhiên lại lạnh như băng nói.
“Hừ, tôi không muốn nói chuyện với anh!” Lý Thành có chút giận dỗi nói.
Hứa Như nhịn không được cười cười, nhưng lại nhận được một ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thế Nhiên.
Quả nhiên sau đó Lý Thế Nhiên cũng không nói gì, nhưng mà vẫn chăm sóc cho Hứa Như, ân cần gắp món cô thích cho cô.
Tâm trạng của Hứa Như dần dần cũng tốt hơn nhiều.
Buổi tối Lý Thành giữ cô lại, Hứa Như vốn định quay về nhà họ Lâm, nhưng ông nội bên này, thịnh tình khó từ chối.
“Đưa cháu dâu tương lai của tôi an toàn về nhà, không thì đừng quay về gặp tôi nữa.” Lý Thành có chút thất vọng khoát khoắt tay, dặn dò.
Hứa Như hứa với ông ấy: “Ông nội, con có rảnh sẽ đến thăm ông.”
Rời khỏi nhà cũ, hai tay Lý Thế Nhiên đút vào túi, vô cùng lạnh lùng, cả người tản ra hơi thở người lạ chớ đến gần.
Hứa Như nhịn không được hỏi: “Anh và ông nội làm sao vậy?”
/460
|